Sủng Thê Làm Vinh

Chương 39: Chia tay




Editor: quynhbbac1997

Kỷ Thanh Y không biết chính mình trở lại phủ Bình Dương Hầu như thế nào.

Nàng chỉ cảm thấy sức lực bản thân bị rút hết, về đến trong phòng, ngay cả tâm tình dùng cơm trưa cũng không có, dặn dò Thái Tâm cùng Tuệ Tâm một câu liền ngả xuống giường mơ màng ngủ mất.

Màn đêm buông xuống, nàng ngủ thẳng một mạch tới đêm khuya.

Có người ở bên giường, nhẹ nhàng lay bả vai cô, vừa mở mắt, chỉ thấy bên giường ngồi một người.

Nàng kinh hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đang muốn thét chói tai lại bị người bụm miệng.

"Tiểu nha đầu, ngày mai ta phải ra chiến trường rồi."

Từ Lệnh Sâm mặc y phục dạ hành màu đen, ngồi ở bên giường nàng, đôi mắt sáng lên trong bóng tối.

Không, huynh không thể đi!

Trên chiến trường đao thương không có mắt, quân địch giả dối âm hiểm, trên tên, thương đều có kịch độc, mặc dù có quân y cứu giúp, nhưng rất nhanh phải khải hoàn về triều, huynh không thể nào chống đỡ được mà chết trên đường về kinh thành.

Kỷ Thanh Y há to miệng muốn nói toàn bộ chuyện này cho Từ Lệnh Sâm biết, lại phát hiện chính mình bị hắn bụm miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm ư ư, nàng vội vã chỉ còn cách cắn lên tay hắn.

"Nàng đừng lo lắng, ta nhất định đi nhanh về nhanh." Từ Lệnh Sâm thu tay, khẽ nhéo mũi nàng, cười: "Chờ ta trở lại, mang theo đồ chơi làm bằng đường tới cầu hôn nàng."

Mua đồ chơi làm bằng đường cái gì, nàng căn bản không muốn ăn đồ chơi làm bằng đường, cũng không muốn gả cho bất luận kẻ nào, nàng chỉ muốn hắn bình an trở về.

Kỷ Thanh Y gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nghĩ muốn liều lĩnh nói cho hắn biết không cần đi, không thể đi.

Mà sau khi nàng vùng vẫy ngồi xuống, miệng cũng không chịu khống chế hướng về phía Từ Lệnh Sâm gầm lên: "Huynh không cần đến, ta hẳn không gả cho huynh, ta sẽ nghị hôn với Cẩm biểu ca."

"Tiểu nha đầu, nàng nói gì?" Từ Lệnh Sâm ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng trở nên nghiêm túc: "Làm sao nàng có thể có suy nghĩ này, Trần Văn Cẩm căn bản không phải phu quân của nàng."

"Không cần huynh lo!" Nàng hận hắn lừa gạt nàng: "Cẩm biểu ca đối với ta rất tốt, ta đã quyết định muốn gả cho hắn rồi."

Sắc mặt Từ Lệnh Sâm lập tức trở nên thâm trầm đầy ẩn nhẫn: "Nàng nói là thật?"

Không, không, không, không phải thật sự, ta căn bản không thích Trần Văn Cẩm, cũng không muốn gả cho Trần Văn Cẩm, ta chỉ là tức huynh lừa ta, tức huynh rõ ràng ở cùng với Diêu Tiên Huệ, còn đến trêu chọc ta, tức huynh không để ta trong lòng, tức huynh cho đến bây giờ cũng không chịu nói thật với ta một tiếng.

Trong lòng Kỷ Thanh Y nóng như lửa đốt, rất muốn lớn tiếng chất vấn Từ Lệnh Sâm vì sao lại lừa nàng, muốn hỏi hắn coi nàng là cái gì, còn muốn nói cho hắn, ngàn vạn lần không thể ra chiến trường, hắn sẽ trúng tên độc, một đi không trở lại.

Nhưng trong lòng nàng càng sốt ruột thì bên ngoài lại càng tỏ ra lạnh lùng vô tình.

"Đương nhiên là thật, ta cùng với Cẩm biểu ca là thanh mai trúc mã, ta vừa mới bắt đầu liền quyết định muốn gả cho hắn. Huynh sẽ không nghĩ là ta sẽ không gả cho huynh đi?"

Nàng cười lạnh một tiếng, lời nói ra giống như kim châm: "Cẩm biểu ca là Nhị gia phủ Bình Dương Hầu, thư đồng của thế tử Chu vương, xuất thân tốt, về sau sẽ thăng chức rất nhanh, tiền đồ vô lượng. Huynh thì sao? Huynh có cái gì? Huynh nào có thể so sánh với Cẩm biểu ca?"

Huynh đã cùng Diêu gia đại tiểu thư trai tài gái sắc, ta đây liền có Cẩm biểu ca cùng ta thanh mai trúc mã, trận chiến này, chúng ta hòa nhau.

Không phải huynh bỏ ta, đùa bỡn ta, mà là ta không cần huynh trước!

Từ Bảo Sinh, chúng ta huề nhau.

Kỷ Thanh Y nhìn thấy sắc mặt Từ Lệnh Sâm trắng xanh, trong mắt kia phẫn nộ càng ngày càng đậm, thật giống một con sư tử bị thương nặng.

"Kỷ Thanh Y!" Ánh mắt hắn sắc bén, đôi mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói với tiểu cô nương: "Được, nàng được lắm!"

Hắn đứng dậy, thân thể hơi lay động, cước bộ lảo đảo, mở cửa sổ, xoay người rời đi.

Tiểu cô nương ngồi trên giường che chăn khóc lớn.

Kỷ Thanh Y lòng đau như cắt hướng về phía bóng lưng Từ Lệnh Sâm hô to: "Đừng đi!"

"Kia đều không phải những lời nàng muốn nói!"

"Nàng đang lừa gạt huynh! Huynh tên ngốc này không thấy sao!"

"Huynh không thể đi! Huynh không thể chết được! Huynh đã hứa là sẽ ở bên nàng!"

"Huynh vẫn còn thiếu nàng một lời giải thích thiếu nàng bao nhiêu đồ chơi làm bằng đường..."

Kỷ Thanh Y quát to một tiếng, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại.

Trước mắt đã sáng trưng, nàng mồ hôi đầm đìa giống như vừa vớt từ trong nước lên.

Thái Tâm hoảng sợ, một bên dùng khăn lau mồ hôi cho nàng một bên vỗ nhẹ phía sau lưng nàng trấn an: "Tiểu thư đừng sợ, chỉ là một giấc mộng thôi, tỉnh lại thì tốt rồi, tỉnh lại thì tốt rồi."

Nhưng Kỷ Thanh Y lại biết, kia không phải mộng, kia tuyệt đối không phải mộng.

Đó đều là sự thật xảy ra ở kiếp trước.

Mồ hôi chảy quá nhiều, ướt dính trên người rất khó chịu, Kỷ Thanh Y để Thái Tâm múc nước tới hầu hạ nàng tắm rửa, sau khi tóc khô mới lấy lược búi tóc lên, vừa lúc nghe thấy tiếng ma ma ngoài cổng thông báo: "Biểu tiểu thư, quận chúa trở lại, xe đã đến cửa lớn, người nhanh đi nghênh đón."

"Không phải nói còn nửa tháng nữa sao? Sao đã về rồi." Thái Tâm lộ vẻ hoảng sợ hỏi Kỷ Thanh Y: "Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Nam Khang quận chúa tính tình rất khó chịu lại còn bao che khuyết điểm, trước kia Kỷ Thanh Y luôn luôn cùng Trần Bảo Linh cãi nhau, Nam Khang quận chúa liền coi Kỷ Thanh Y cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể trừ khử rồi ăn mừng.

Bà ta không ở nhà này mấy tháng, Kỷ Thanh Y ở phủ Bình Dương Hầu thỏai mái hơn rất nhiều.

Lần này tới, chỉ sợ sẽ nháo một trận long trời nở đất.

Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, nhưng vẫn vững vàng nói: "Đừng khẩn trương, binh đến tướng chặn, chúng ta không làm chuyện sai, bà ta cũng không thể cứ coi ta là tiểu bối mà lấy cớ răn dạy suốt được. Ngươi đừng quên, hiện tại Bảo Linh không cãi nhau với ta nữa, nói không chừng quận chúa yêu ai lại yêu cả đường đi, thích ta cũng nên đấy."

"Đúng, đúng, đúng." Thái Tâm lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, đi theo Kỷ Thanh Y nghênh đón Nam Khang quận chúa.

Nam Khang quận chúa dáng người nở nang, khuôn mặt trắng nõn, chiếc áo khoác dài dệt kim đỏ thẫm, phủ xuống làn váy bát bảo màu xanh ngọc, đầu mang chiếc trâm mẫu đơn khảm ngọc, phục trang đẹp đẽ.

Hôm nay Trần Văn Việt cùng Trần Văn Cẩm đều nghỉ cuối tuần, mọi người tới đông đủ đứng ở cổng hành lễ với bà ấy.

"Đứng lên đi."

Nam Khang quận chúa hơi nhếch cằm dưới, thái độ kiêu căng, không coi ai ra gì.

Lúc bà ta nhìn thấy Kỷ Thanh Y cũng đến, mặt lập tức tối sầm lại: "Nàng ta như thế nào lại ở chỗ này? Không phải đã đuổi đến biệt viện rồi sao? Là ai để cho nàng ta trở về?"

Đỗ ma ma vội vàng tiến lên một bước, hồi đáp: "Hồi quận chúa, là Thái phu nhân an bài biểu tiểu thư trở về."

Đỗ ma ma là cánh tay đắc lực bên người Thái phu nhân, Nam Khang quận chúa tự biết không thể trêu vào, ánh mắt dừng trên người Kỷ Thanh Y một hồi, vẫn mang ý cảnh cáo hừ lạnh một tiếng rồi mới để bà đỡ và nha hoàn bên người nâng tay, cả người kiêu ngạo giống như trăng giữa ngàn sao đi đến phòng của Thái phu nhân.

Sau khi cùng Nam Khang quận chúa đến phòng Thái phu nhân, Kỷ Thanh Y lại cùng mọi người đến phòng quận chúa, lần lượt tiến lên thỉnh an với bà ta.

Trần Văn Việt là con cả, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng ôm quyền chắp tay khom lưng: "Thỉnh an quận chúa."

Những năm gần đây, hắn vẫn chưa từng mở miệng kêu Nam Khang quận chúa một tiếng mẫu thân, Nam Khang quận chúa cũng chẳng cần hắn gọi, cười lạnh nói: "Thế tử gia không cần khách khí."

Đến phiên Trần Văn Cẩm cùng Trần Bảo Linh thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, Nam Khang quận chúa chỉ có hai người con này đương nhiên là yêu thương vạn phần, lôi lôi kéo kéo nói hơn nửa ngày.

Sau cùng mới đến phiên Lê Nguyệt Trừng cùng Kỷ Thanh Y.

Nam Khang quận chúa chỉ tùy ý khoát tay với Lê Nguyệt Trừng.

Kỷ Thanh Y biết nàng không thích mình, nhất cử nhất động đều bị soi mói nên xếp tay cúi đầu quỳ gối nói: " Thỉnh an quận chúa."

Một chút lỗi lầm cũng không tìm ra.

Nam Khang quận chúa lại giống như không phát hiện, quay đầu cùng Trần Bảo Linh nói chuyện, hỏi nàng có ngoan không, có nghe lời không, buổi tối ngủ ngon hay không ngon, có nhớ bà ta không.

"Nương!" Trần Bảo Linh bất mãn gọi một tiếng, nhắc nhở: "Thanh Y còn đang thỉnh an nương đấy."

Nam Khang quận chúa hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Nàng ta là người nào, nếu không phải Trần gia thương nàng ta, ai biết hiện tại nàng ta đã thành cái dạng gì? Có vài người chính là không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, vẫn là nên có người đến dậy cho nàng ta biết thế nào là quy củ đi. Ta để cho nàng ta thỉnh an đó chính là phúc phận của nàng ta." Cuối cùng bà ta còn quay ra hỏi Kỷ Thanh Y: "Ngươi nói xem bản quận chúa nói có phải không?"

Kỷ Thanh Y quỳ gối một lúc lâu, lòng bàn chân đã có chút run, lại không muốn bị người chế giễu, chỉ âm thầm cắn răng kiên trì, trên mặt biểu hiện như không có vấn đề gì.

"Vâng, quận chúa giáo huấn phải.”

Trần Bảo Linh càng thêm không vui, đơn giản liền giở tính tình: "Nương, Thanh Y là tỷ muội tốt của con, sao nương có thể đối xử với muội ấy như vậy?Nếu nương còn như vậy, con sẽ giận đấy!"

Từ trước tới nay nàng cùng Kỷ Thanh Y đối chọi gay gắt đều không để người của Nam Khang quận chúa ra mặt, hiện giờ các nàng thành bạn tốt lại càng không thể có chuyện này.

Nam Khang quận chúa không nghĩ tới bà ta không ở nhà này mấy tháng Trần Bảo Linh đã thay đổi lớn như vậy, lập tức giận dữ nói: "Nha đầu nhà con sao lại hướng khuỷu tay ra ngoài thế? Ta là nương con, mười tháng hoài thai sinh ra con, con lại đứng về phía người ngoài ngang ngược với ta. Nàng ta cũng chỉ giống như con chó con mèo nuôi để giết thời gian, thân phận con đáng quý, sao có thể làm bạn với nàng ta..."

Trần Bảo Linh thấy Nam Khang quận chúa càng nói càng thái quá, tức giận hất tay bà ta ra, lôi kéo tay Kỷ Thanh Y bỏ chạy ra ngoài.

Nam Khang quận chúa tức đến ngã ngửa, chỉ vào phương hướng Trần Bảo Linh chạy mà hô to: "Phản, phản, phản rồi."

Dù làm phản nhưng Bảo Linh vẫn là nữ nhi thân sinh của bà ta, bà ta trừ việc giận dữ ra thì cũng không biết nên làm thế nào.

Trần Văn Cẩm nhìn thấy liền nhíu mày, hắn sao lại có một người mẫu thân như vậy?

Mẫu thân của người khác hiền lương thục đức, thay chồng dạy con quản việc nhà, mẫu thân của hắn trừ việc giận giận giận cũng chỉ có giận. Chỉ biết khiến phụ thân tức giận, khiến cho gà chó trong nhà náo loạn không thôi, khiến cho hạ nhân chê cười.

"Nương, xin người bớt giận." Trần Văn Cẩm khuyên giải an ủi nói: "Muội muội tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, người hà tất chấp nhặt với muội ấy. Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, tất cả cũng không hoàn toàn là lỗi của muội ấy, biểu muội Thanh Y quy củ lễ nghi đều rất tốt..."

"Con thì biết cái gì!" Nam Khang quận chúa cất giọng sắc bén ngắt lời hắn, đang muốn lớn tiếng quát lớn, vừa thấy Trần Văn Việt cùng Lê Nguyệt Trừng còn đang ở đây, nhất là Trần Văn Việt, tuy cúi đầu không nói, nhưng bà ta vẫn cảm thấy hắn là đang cười nhạo bà ta.

Cục tức dâng lên, một tay với lấy ly trà trên bàn ném ra ngoài, gầm thét đuổi người: "Đều cút ra ngoài cho ta!"

Bà ta không buồn lưu lại một chút mặt mũi nào cho Trần Văn Cẩm, Trần Văn Cẩm cũng chẳng muốn lưu lại, đi theo Trần Văn Việt nhấc chân liền đi, đi luôn không thèm quay lại.

Chu ma ma cùng nô tỳ bên người bà ta đi vào liền thấy quận chúa nổi giận, trên đất bừa bãi, vội vàng để cho nha hoàn thu thập, rồi  chạy qua khuyên giải bà ta.

Nam Khang quận chúa lại nói: "Ta bảo ngươi hỏi thăm mọi chuyện thế nào rồi?"

"Quận chúa, lúc chúng ta không ở nhà đã xảy ra nhiều chuyện không tốt." Chu ma ma trầm giọng nói: "Đầu tiên là chuyện nha hoàn Tố Tâm bên người Kỷ tiểu thư quyến rũ Nhị gia nhà ta..."

"Cái gì?" Nam Khang quận chúa trợn mắt trừng trừng, oán độc nhìn Chu ma ma: "Ngươi nói là sự thật?"

Tuy là câu hỏi nhưng trong lòng bà ta thật ra đã tin, giây sau liền tối sầm mặt lại: "Đi, đem nha hoàn kia loạn côn đánh chết cho ta!"

Dám quyến rũ con trai của bà ta, chết không hối tiếc!

"Quận chúa yên tâm, Thái phu nhân đã xử trí, chuyện cũng đã qua mấy tháng, chỉ sợ trên mộ phần cỏ cũng đã mọc dài rồi."

Nam Khang quận chúa cười lạnh nói: "Người như thế nên ném đến bãi tha ma cho chó hoang gặm, còn an táng cho nàng ta, Thái phu nhân quả thật là thiên hạ đệ nhất giả nhân giả nghĩa."

Chu ma ma thấy bà ta định bỏ qua chuyện này liền gợi chuyện tiếp: "Quận chúa, Tố Tâm cùng lắm cũng chỉ là nha hoàn, nếu không có người cho nàng ta chỗ dựa, chỉ điểm cho nàng ta, nàng ta dám làm càn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.