Sủng Thê Làm Vinh

Chương 25: Miếu tự




Edit: QR2

Phụ thân Cố Nương Tử bị té gẫy chân, mặc dù không phải là vấn đề lớn nhưng cần nằm trên giường tĩnh dưỡng ba tháng, gia cảnh Cố Nương Tử bần hàn, không mời nổi người giúp việc, không thể không trở về phụng dưỡng.

Trước ngày đi, tất cả các phòng đều tới ….

Thái phu nhân tặng năm mươi lượng, Trần Bảo Linh tặng hai mươi lượng, trong tay Kỷ Thanh Y không có tiền cũng cố gắng tặng mười hai lượng. Mà Lê Nguyệt Trừng, người đệ tử mà bà thương yêu nhất đã không tự mình đến đưa tiễn thì thôi cũng không có một lời từ biệt.

Cố Nương Tử móc tim móc phổi với Lê Nguyệt Trừng, kết quả Lê Nguyệt Trừng đưa bà lên họng sung. Nàng ta trên miệng cung kính gọi bà là sư phụ, không chừng trong lòng lại cười bà ngu xuẩn.

Cố Nương Tử chỉ hận mắt mình bị mù, đứng dậy đi đến viên của Kỷ Thanh Y.

Dọc hành lang có mấy chậu lan đang lúc nở rộ, khi đến gần thoang thoảng mùi thơm dễ chịu.

Trong sân có bày một cái bàn dài, trên bàn để một bầu rượu sứ màu xám tro, trong bầu cắm một cành hạnh có hình chữ “A”, trên cành hanh chi có rất nhiều nụ hoa, ở chỗ giao nhau nở ra một đóa hạnh màu hồng phấn.

Tác phẩm này có nét tương đồng với bình hoa sơn trà lúc trước, đều là đơn giản mà thoải mái, có thể thể thấy được hai bình hoa này do cùng một người cắm, có phong cách rất đặc biệt.

Cố Nương Tử không khỏi sửng sốt, Kỷ Thanh Y đều cắm hoa theo phong cách của chính mình, một ngày nào đó chắc chắn sẽ tự tạo thành một phái.

Những năm gần đây bà cắm hoa cũng đúc kết được không ít kinh nghiệm tâm đắc, đã biên soạn thành sách, vốn có ý định đưa cho Kỷ Thanh Y, bây giờ nghĩ lại cũng chỉ là uổng công vô ích.

Ở phương diện cắm hoa, thành tựu của Kỷ Thanh Y so với bà còn cao hơn.

Cố Nương Tử không nói một câu xoay người rời đi.

Kỷ Thanh Y đang luyện chữ trong nội thất, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền hỏi Thải Tâm: “Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì.” Thải Tâm cười khoát tay: “Cố Nương Tử tới, đứng trước cửa một lúc liền rời đi.”

Kỷ Thanh Y cười mắng: “Ngươi thật ranh mãnh, ngươi đặt bình hoa ở chỗ nổi bật như vậy, Cố Nương Tử nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ là ta cố ý.”

Thải Tâm rót cho nàng một ly trà: “Chính là cố ý đánh vào mặt bà ta, tưởng mình là sư phụ thì ngon rồi sao? Không phân biệt tốt xấu vu oan cho người khác, sư phụ như vậy chúng ta cũng không hiếm lạ.”

“Khuyên ngươi nên có lòng khoan dung một chút, dù sao bà cũng sắp rời đi.” Kỷ Thanh Y buông lỏng cây bút trong tay nói: “Viết nhanh viết chậm cuối cũng cũng đã sao chép xong, ngày mai dâng lên Phật tổ, cầu mong phật tổ phù hộ chúng ta sớm gặp được đại phu giỏi, chân Thanh Thái có thể nhanh chóng hồi phục.”

Sáng hôm sau mọi người tập hợp ở cửa sau.

Lúc Kỷ Thanh Y và Thanh Thái đến đã thấy Trần Bảo Linh và Lê Nguyệt Trừng ở đó.

Một tháng không thấy, Lê Nguyệt Trừng gầy đi rất nhiều, mặt tái nhợt, vai gầy gò nhưng lại thêm mấy phần xinh đẹp động lòng người.

Thấy Kỷ Thanh Y tới, ánh mắt mang theo ý lạnh của nàng ta giao với ánh mắt lơ đễnh của Kỷ Thanh Y, một chốc lại dời đi.

Đối với nhau là chán ghét, không cần phải nói.

Xe ngựa đi thẳng đến thác nước trước sơn môn, sư phụ đón khách tươi cười đứng chờ tại cửa.

Mọi người và Kỷ Thanh Y lục đục xuống xe, chợt nghe sau lưng truyền đến âm thanh xe ngựa.

Mọi người quay đầu lại, ánh mắt Kỷ Thanh Y chợt lóe.

Ngựa trắng thần tuấn, sườn xe bằng gỗ lim, cửa sổ bằng lưu ly, trang sức bằng trân châu, cả kinh thành dám rêu rao khắp nơi như vậy ngoại trừ Từ Lệnh Sâm sẽ không còn ai khác.

Quả nhiên, khi xe ngựa dừng lại, Từ Lệnh Sâm từ từ bước ra.

Hắn mặc áo dài màu xanh hoa văn ám trúc, giữa eo đeo một khối mỹ ngọc, tóc mai như đao, chân mày như vẽ, nổi bật dung mạo anh tuấn làm cảnh đẹp xung quanh cũng ảm đạm, mờ nhạt.

Thái phu nhân không ngờ lại gặp Từ Lệnh Sâm ở chỗ này, vội dẫn theo tiểu bối trong nhà đến hành lễ.

Từ Lệnh Sâm khẽ vuốt cằm: “Thái phu nhân cũng không cần phải đa lễ, nếu đã gặp nhau không bằng cùng vào đi.”

Mặc dù ánh mắt vẫn lạnh nhạt trước sau như một nhưng thái độ so với mấy lần gặp mặt trước ôn hòa hơn rất nhiều, Thái phu nhân có chút thụ sủng nhược kinh làm Từ Lệnh Sâm bỏ xa một đoạn.

Ánh mắt Từ Lệnh Sâm liếc qua mọi người rồi dừng lại trên người Kỷ Thanh Y.

Tim Kỷ Thanh Y chợt đập thình thịch, trên mặt cũng cảm thấy thật nóng, trước mắt mọi người, không ngờ hắn thật lớn mật!

Đột nhiên Trần Bảo Linh thúc cùi chỏ vào người Kỷ Thanh Y, hai tay che mặt, kích động nói: “Ngươi mau nhìn kìa, Sâm biểu ca đang nhìn ta.”

Từ Lệnh Sâm lại nói: “Để Kỷ tiểu công tử đi với ta đi, Trịnh Tắc, ngươi đi sắp xếp đổi hai vị ma ma này đi.”

Kỷ Thanh Thái đi đứng không tiện, đi gần thì chống gậy, ra cửa có ma ma chuyên trách khiêng kiệu.

Trần Bảo Linh khó nén thất vọng, nhìn Kỷ Thanh Y cười ngượng ngùng.

“Ai.” Trần Bảo Linh u oán thở dài: “Ta thật sự hâm mộ Thanh Thái.”

Bộ dáng của nàng như oán phụ làm buồn bực trong lòng Kỷ Thanh Y vơi đi không ít, không khỏi bật cười.

Trần Bảo Linh bấm mạnh nàng một cái: “Chẳng lẽ ngươi không hâm mộ?”

Kỷ Thanh Y mím môi không nói gì.

Nàng không yêu thích, nàng chỉ hi vọng sau này có thể cách xa Từ Lệnh Sâm chỉ là không ngờ Thanh Thái thế mà lại thích Từ Lệnh Sâm.

Có thể ở cũng thần tượng hiển nhiên là Kỷ Thanh Thái rất vui mừng, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng: “Điện hạ, sách lần trước người tặng ta đều đã xem, có nhiều chỗ hiểu, nhiều chỗ không hiểu, chỉ là ta sẽ chú tâm học tập với sư phụ.”

“Thật sao?” Giọng nói Từ Lệnh Sâm trầm thấp, tán thưởng Thanh Thái: “Ý chí không phụ thuộc vào tuổi tác, đề nghĩ như vậy rất tốt, lúc ta bằng tuổi đệ chưa chắc đã bằng đệ đâu.”

“Có thật không?” Kỷ Thanh Thái vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Ngài không lừa gạt đệ chứ?”

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy sùng bái, Từ Lệnh Sâm nhìn thấy nhất thời quên nói chuyện.

Thật ra hai tỷ đệ họ cũng không giống hệt nhau, tuy nhiên đều có một đôi mắt hạnh dài to trong, đặc biệt là lúc này, lúc Kỷ Thanh Thái nói chuyện, đôi mắt lấp lánh như ánh sao làm lòng hắn không tự chủ được mà mềm mại.

Từ Lệnh Sâm nhẹ giọng: “Dĩ nhiên là không gạt ngươi, ta chưa bao giờ gạt người.”

Đôi mắt Kỷ Thanh Y cong lại thành một vầng trăng khuyết, cười đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt.

Từ Lệnh Sâm nhịn không được sờ đầu hắn: “Thiên tư của đệ rất cao nhưng không được kiêu ngạo, ráng theo sư phụ học tập thật tốt.”

“Điện hạ, đệ hiểu.” Trên gương mặt nho nhỏ của Kỷ Thanh Y là sự nghiêm túc: “Giờ đệ đã hiểu lớn chưa hẳn đã tốt, người làm chuyện lớn dựa vào sự kiên trì từng ngày từng ngày một chứ không phải là khôn vặt nhất thời.”

Từ Lệnh Sâm thừa nhận mình cố ý tiếp cận hắn là có nguyên nhận, nhưng giờ phút này lại này sinh yêu mên đối với tên tiểu tử này.

“Thật biết nghe lời, phụ thân ngươi trên trời nếu biết được cũng sẽ cảm thấy vui mừng.”

Hai người đi phía trước, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, cho đến lúc phải tách ra, Kỷ Thanh Thái còn có chút lưu luyến không nỡ xa rời, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn phương hướng Từ Lệnh Sâm rời đi, hỏi Kỷ Thanh Y: “Tỷ tỷ, tỷ nói về sau đệ trưởng thành có thể hoàn mỹ giống như thế tử điện hạ được không?”

Kỷ Thanh Y không biết từ lúc nào mà Từ Lệnh Sâm được coi là người hoàn mỹ rồi nhưng nàng sẽ không phá hủy ước mơ của đệ đệ mình: “Dĩ nhiên, đệ có thể lợi hại hơn hắn.”

“Thế tử điện hạ cũng nói vậy.” Bộ dạng Thanh Thái tự tin giống kiểu thế tử nói đệ có thể làm được nhất định là đệ có thể làm.

Trần Bảo Linh lại chen đến trước mặt Thanh Thái hỏi: “Thanh Thái, đệ với Sâm biểu ca nói gì với nhau?”

Kỷ Thanh Thái mỉm cười, nụ cười có phần giảo hoạt và kiêu ngạo: “Đây là bí mật của đệ với thế tử điện hạ, không thể nói cho người khác biết.”

Hắn ra vẻ nhặt được bảo bối nhưng không dễ dàng chia sẻ cho người khác, làm Trần Bảo Linh vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Thật lâu sau nàng mới thở dài: “Lúc nào thì ta mới có thể có bí mật với Sâm biểu ca chứ?”

Lại bị tẩu hỏa nhập ma đến mức độ này, vậy mà còn nói muốn quên Từ Lệnh Sâm, làm Kỷ Thanh Y nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Thái phu nhân dẫn theo mọi người đến bảo điện Đại Hùng nghe trụ trì giảng kinh.

Buổi trưa ăn cơm chay ở Đầm Thác tự rồi đi tịnh xá của mình nghỉ ngơi.

Kỷ Thanh Y được phân cùng một tịnh xá với Thanh Thái, chia thành hai gian trong ngoài.

Mặc dù là tỷ đệ ruột nhưng nam nữ khác biệt, Kỷ Thanh Y và hai nha hoàn ở phòng trong, Thanh Thái và bốn ma ma ở phòng ngoài.

Cuối mùa xuân sau buổi trưa ánh nắng mặt trời vừa đủ, trong tịnh xá im lặng khác thường, mọi người đi xe ngựa mệt nhọc, rất nhanh tiến bào mộng đẹp.

Kỷ Thanh Thái vốn dĩ không đi bộ nên không cảm thấy mệt mỏi, trong lòng suy nghĩ đến những lời Từ Lệnh Sâm nói với mình, hung phấn không ngủ được.

Từ trước đến giờ hắn đều rất hiểu chuyện, thấy mọi người ngủ say, cũng không gây ra tiếng động gì chỉ lặng lẽ ngồi trên giường.

Đột nhiên cánh cửa tịnh xá lay động lộ ra một khe hở, một cánh tay lông lá thò vào.

Trong nháy mắt Kỷ Thanh Thái mở to mắt.

Cửa bị đẩy ra, không phát ra một tiếng động nào, một tiểu hầu tử màu vàng chầm chậm đi vào đứng ở cạnh cửa.

Nó mặc váy màu đỏ, trên đầu cài một chuỗi tram hoa màu đỏ sậm, không phải Từ Mị Mị thì là ai?

Kỷ Thanh Tháo thấy nó, trong lòng vô cùng vui vẻ, vội rón rén xuống giường, cầm đậu phộng trên bàn đến trêu chọc nó.

Hiển nhiên Từ Mị Mị còn nhớ rõ Thanh Thái, chay đến bên cạnh hắn, lấy đậu phộng trong tay hắn, cọ cọ đầu vào chân hắn.

Kỷ Thanh Thái vô cùng vui mừng, sờ cái đầu lông lá của nó một lúc rồi lại sờ cái tai nhỏ tròn trịa của nó.

Hắn đang muốn ôm Từ Mị Mị vào ngực chơi đùa, không ngờ Từ Mị Mị giật mình chạy tới cửa.

Kỷ Thanh Thái không khỏi khẩn trương, hắn với Từ Mị Mị còn chưa chơi đủ đâu, nó lại đi thì sao?

Từ Mị Mị giống như có thể biết được suy nghĩ của hắn, dừng ở cửa, quay đầu vẫy tay với hắn muốn dẫn hắn ra ngoài chơi.

Kỷ Thanh Thái do dự một lúc.

Hắn mới chin tuổi, rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, bên cạnh không có bạn bè cũng lứa tuổi, đi đến đâu cũng có ma ma đi cùng. Từ Mị Mị rủ hắn ra ngoài chơi, đối với hắn là sự mới lạ đầy hấp dẫn.

Lúc đến đây hắn có nghe Thái phu nhân nói, hôm nay đầm thác tư tịnh, có lẽ rất an toàn.

Khả tỷ tỷ cũng nói, không thể không nói mà tùy tiện đi ra ngoài.

Hắn nghĩ đến đây liền lấy giấy bút trên bàn, lấy chặn giấy đè lại, sau đó cầm gậy, lặng lẽ ra cửa.

Trước giờ, Kỷ Thanh Y ngủ trưa rất ngắn, có ai chọi cái gì vào cửa sổ làm nàng tình giấc, thấy Tuệ Tâm, Thải Tâm vẫn đang ngủ nên nàng đứng dậy ra xem Thanh Thái.

Cửa phòng ngoài khép hờ, bốn ma ma đang tựa vào ghế ngủ say.

Trên giường Thanh Thái trống không, không thấy bóng dáng đệ ấy đay cả.

Da đầu Kỷ Thanh Y tê dại, mồ hôi lạnh chảy xuống, lập tức sợ hãi hô to: “Thanh Thái, Thanh Thái ở đâu?”

Bốn ma ma và Tuệ Tâm…. Đều tỉnh dậy, sắc mặt mọi người cũng sợ hãi, trắng bệch, đặc biệt là bốn ma ma trên mặt không còn chút máu, gấp muốn khóc: “Biểu tiểu thư, lúc chúng ta đi ngủ, biểu thiếu gia vẫn nằm trên giường….”

“Đừng nói gì nữa… Trước mắt việc đi tìm người quan trọng hơn.” Kỷ Tanh Y nhìn xung quanh khắp phòng, thấy dưới ly trà có một tờ giấy, lúc đọc xong mới thở phảo nhẹ nhõm.

“Đệ ấy đi ra ngoài chơi, lại không nói là đi đâu.” Kỷ Thanh Y nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm, tìm được thì đưa người về, cố gắng không được kinh động đến Thái phu nhân.

Mọi người đáp rồi vội vàng ra cửa.

Tinh Thanh Y ra khỏi cửa tinh cá, thấy có vỏ đậu phộng rơi rải rác dưới đất, nhìn kĩ thì thấy vỏ đậu phộng không phải là dùm tay bóc mà là cắn, lúc này nàng đã đoán được nơi Thanh Thái đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.