Sủng Thê Làm Vinh

Chương 1




Đêm đã khuya, đèn Dương Giác* trong phòng Kỷ Thanh Y vẫn sáng. Nàng không tắm rửa nghỉ ngơi, mà soi gương trang điểm, dùng toàn bộ tinh thần để trang điểm.

Mười một tuổi tới phủ Bình Dương Hầu, đến nay đã là bảy năm, mà bảy năm này nàng phải chịu bao đè nén, ấm ức, tức giận.

Lại thêm ba năm tiếp, nàng càng như cá chậu chim lồng, nhìn như hòn ngọc quý trên tay, an nhàn sung sướng, nhưng sự thật nàng chỉ là đồ chơi của người khác mà thôi.

Từ Lệnh Kiểm giam giữ nàng, giết đệ đệ Thanh Thái của nàng.

Nực cười thay nàng còn chẳng hay biết, LÊ quý đôn, Mập cứ cho rằng chỉ cầng ngoan ngoãn nghe lời dạ vâng hầu hạ, hắn sẽ bỏ qua cho Thanh Thái.

Mấy ngày nay, nàng thoa phấn trang điểm để chính tay giết kẻ thù, báo thù cho bản thân và đệ đệ.

Từ lúc hoàng đế bệnh tình nguy kịch đến lúc Từ Lệnh Kiểm lên ngôi sau hai mươi bảy ngày giữ đạo hiếu, ước chừng đã qua bốn mươi hai ngày. 

Nàng tin chắc, đêm nay nhất định Từ Lệnh Kiểm sẽ tới.

Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân nhẹ, cả người Kỷ Thanh Y cứng đờ, nắm chặt nắm tay.

Ngoại trừ Từ Lệnh Kiểm ra không còn ai khác. Vậy thì kết thúc trong hôm nay đi.

“Thanh Thanh, ta tới rồi đây.”

Từ Lệnh Kiểm mặc bộ đồ đen, trên khuôn mặt trong trẻo tuấn tú là nụ cười mang theo vài phần đắc chí.

Trong chớp mắt nhìn thẳng hắn, trong lòng Kỷ Thanh Y dâng lên nỗi chán ghét, nàng hít một hơi sâu, ép bản thân tỉnh táo.

Mấy năm trôi qua, Mập, lqđ đọc truyện online, không một ngày nào nàng không muốn giết hắn, không một ngày nào không sống trong nỗi khổ sở đau đớn. Cuối cùng, hôm hay nàng đã có thể giết hắn, tựa như suy nghĩ mấy năm nay.

Từ Lệnh Kiểm, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!

“Kiểm lang, ngươi đến rồi.”

Trên khuôn mặt Kỷ Thanh Y là nụ cười xinh đẹp thêm mấy phần quyến rũ, tựa như nụ hoa mềm mại trên cành ngày đầu xuân, làm người ta sinh ra cảm giác trìu mến.

Từ Lệnh Kiểm ngạc nhiên. Trước nay tuy Thanh Thanh dịu dàng nhưng lúc nhìn hắn luôn có vẻ kiêng kỵ, xa cách mà hôm nay nàng cười với hắn như vậy làm hắn như si như mê.

Hắn vội vàng bước nhanh về phía trước, cầm tay Kỷ Thanh Y, giọng nói dịu dàng hết mức có thể: “Thanh Thanh, mấy ngày nay ta không tới thăm nàng, ấm ức cho nàng rồi.”

Giọng nói dè dặt như che chở trân bảo hiếm thế.

“Kiểm lang nói chuyện này mà làm chi?” Kỷ Thanh Y hờn dỗi lườm hắn, đôi mắt đẹp phản chiếu ánh nến rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp không gì sánh.

Lúc này Từ Lệnh Kiểm mới chú ý, hôm nay Kỷ Thanh Y ăn diện vô cùng xinh đẹp. Là bởi hắn lên ngôi nên cảm thấy vui mừng vì hắn ư?

Trong lòng hắn ấm áp, nắm tay nàng càng thêm chặt: “Thanh Thanh, nàng tốt với ta như vậy…” Hắn rất cảm động, không biết nên nói gì cho phải.

Lúc lâu sau hắn mới mở miệng: “Nàng yen tâm, trong hậu cung nhất định có một chỗ dành cho nàng. Nàng đã cố thêm mấy tháng nữa, chờ ta thu dọn Mạnh Tĩnh Ngõ và Mạnh Thái hậu, nhất định ta sẽ nghĩ cách đưa nàng tiến cung.”

Mạnh Tĩnh Ngọc là thê tử kết tóc của hắn, mà Từ Lệnh Kiểm có thể đăng ngôi đế vị cũng là do được sự trợ giúp đắc lực của Mạnh Thái hậu.

Qua cầu rút ván, không hổ danh Từ Lệnh Kiểm!

Kỷ Thanh Y bị sự vô sỉ của hắn làm cho ghê tởm, nàng mấp máy môi, cố gắng để bản thân cười tự nhien, giọng nói mềm thêm chút nữa: “Kiểm lang, có phải ta nên đổi giọng, gọi ngươi là bệ hạ không?”

Từ Lệnh Kiểm tiến lên ôm eo nàng, cười nói: “Mặc kệ ta là Hoàng đế cũng được, thái tử cũng tốt, ta mãi là Kiểm lang của nàng.” Nói xong liền xoay người, ôm nàng đi về phía giường.

Thứ hắn thích, trước nay đều chỉ là sắc đẹp của nàng.

“Kiểm lang!” Kỷ Thanh Y khẽ đẩy hắn, không vui lầm bầm: “Ta chờ ngươi đã mấy ngày, hôm nay đặc biệt tự mình xuống bếp nấu bao nhiêu món ngươi thích…”

“Thật không!” Từ Lệnh Kiểm vô cùng vui mừng, lúc này mới để ý quả thực bên ngoài bày một bàn toàn món ngon.

“Thanh Thanh, vất vả cho nàng rồi. Sau này những chuyện như này để hạ nhân làm là được rồi. Tâm ý của nàng, ta đều hiểu.”

Từ Lệnh Kiểm ôm nàng, ngồi xuống cạnh bàn, Kỷ Thanh Y nâng ly rượu lên kính hắn: “Nguyện Kiểm lang giang sơn vững bền,”

Từ Lệnh Kiểm cũng nâng ly rượu lên, đang định theo thói quan cầm ngân châm thử rượu thì Kỷ Thanh Y cười khúc khích, nhấp một ngụm trước, sau đó đưa ly rượu tới bên môi Từ Lệnh Kiểm, dáng vẻ nũng nịu của nàng, dù tâm địa sắt đá cũng hóa thành sợi chỉ mềm.

Từ Lệnh Kiểm nâng mặt nàng lên, hắn áp môi mình lên môi mình, nuốt rượu xuống bụng.

Kỷ Thanh Y vội rót chén nữa: “Chén này chúc ta và Kiểm lang vợ chồng hòa thuận, ân ái bạc đầu.”

Từ Lệnh Kiểm tiếp tục uống, sau đó ôm nàng triền miên. Hơn tháng không gặp, hắn nhớ nàng vô cùng.

Bỗng bụng hắn nóng ran, cảm giác ran rát.

Ban đầu hắn không để ý, nhưng khi cơn đau ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hắn cũng ý thức được không bình thường, một tay hắn đẩy Kỷ Thanh Y ra, trên khuôn mặt tuấn tú đều là vẻ hoảng sợ.

“Ngươi cho ta uống cái gì?”

“Còn có thể là cái gì? Đương nhiên là cỏ đoạn trường.” Kỷ Thanh Y lảo đảo lui về sau hai bước, cố gắng đỡ cái bàn phía sau để đứng vững, thở hào hển như ống thông gió bị nứt.

Cha nàng là tiến sĩ hai bảng*, mẫu thân cũng là quý nữ nhà cao cửa rộng, nguyện vọng từ nhỏ của nàng chỉ như trong vở kịch Nam*, gả cho một lang quân như ý, cùng hắn cử án tề mi, bạc đầu giai lão.

*Tiến sĩ hai bảng (两榜进士): Trong cuộc thi, thi Hương trúng cử gọi là ất bảng, hay ất khoa. Tiến sĩ gọi là giáp bảng hay giáp khoa. Phàm những người thông qua thi Hương trúng ất bảng (cử nhân), sau đó thi đình trúng giáp bảng (Tiến sĩ) được gọi là tiến sĩ hai bảng.

*Kịch Nam (戏文): Loại hình nghệ thuật sân khấu miền Nam, thời xưa (Theo Lạc Việt)

Nhưng tất cả đều bị Từ Lệnh Kiểm phá vỡ! 

Nếu không phải hắn ham mê vẻ đẹp của nàng, cướp đi trong sạch của nàng, sao nàng có thể trở thành thiếp của Trần Văn Cẩm, sao có thể bị Từ Lệnh Kiểm độc chiếm?

Nếu không phải vì đệ đệ, nàng đã xuống dưới cửu tuyền đoàn viên cùng cha mẹ. Nàng không khác gì cá chậu chim lòng, bị nhốt trong chiếc lồng hoa mỹ, chịu đựng nhục nhã, áp bức chỉ vì đệ đệ có thể bình an, không ngờ ngay cả hy vọng xa vời này cũng bị Từ Lệnh Kiểm đập nát.

Đã vậy nàng còn sống làm chi! Hôm nay, chính nàng sẽ giết chết Từ Lệnh Kiểm.

“Bay đâu!” Từ Lệnh Kiểm ôm bụng, chạy về phía cửa, đi được vài bước, vì cơn đau trong bụng mà ngã sõng xoài dưới đất.

“Đừng phí phạm thời giờ.” Sắc mặt Kỷ Thanh Y tái nhợt, cười lạnh: “Ngưi sợ Mạnh Tĩnh Ngõ biết đến sự tồn tại của ta, mỗi lần xuất cung đều tìm đủ lý do, còn tim người có dung mạo na ná ngươi, mặc quần áo của ngươi để thay thế. Vì tránh bị phát hiện, ngay cả cận vệ ngươi cũng để lại cho tên thế thân. Hôm nay chỉ có mình ngươi đến, trong Ngi Xuân hiên này, trừ ngươi và ta, không còn một ai khác.”

“Vì ngày hôm nay mà ta phải mất năm tháng lập mưu.” Giờ phút này, trong đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Thanh Y là hận ý ngút trời: “Từ Lệnh Kiểm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

“Ngươi điên rồi!” Từ Lệnh Kiểm ôm bụng, khôm dám tin nhìn nàng: “Hiện nay ta đã là Hoàng đế, qua năm mới ta sẽ thay đổi niên hiệu, đến lúc đó sẽ đại xá thiên hạ, tuyển chọn tú nữ. Ngươi dùng thân phận biểu tiểu thư, bà con xa của Trần gia tiến cung, sau này có thể quang minh chính đại ở cạnh ta, trở thành Hoàng quý phi, hưởng vinh hoa phú quý.”

“Thế thì đã sao?” Kỷ Thanh Y lạnh giọng chất vấn: “Ta cùng lắm chỉ là món đồ chơi trong tay ngươi mà thôi, cùng lắm chỉ là đổi cái lồng giam lớn hơn mà thôi! Ai thèm ở lại cạnh ngươi, ai thèm làm Hoàng quý phi.”

Mấy năm nay, Kỷ Thanh Y chịu bao nhục nhã, cuối cùng lúc này không chịu nổi nữa, nỗi hận trong mắt tựa sóng to gió lớn ập lên người Từ Lệnh Kiểm: “Các ngươi giết Thanh Thái, lại còn lừa ta, vẫn muốn bắt ta vâng lời hầu hạ ngươi như trước! Từ Lệnh Kiểm, chỉ tiếc trong tay ta không có thanh đao, không thể băm ngươi thành vạn đoạn, ngươi chết như vậy quả là thoải mái quá.”

“Ngươi cho rằng ta chết, ngươi vẫn có thể sống được ư?” đột nhiên Từ Lệnh Kiểm đứng dậy, đẩy ngã Kỷ Thanh Y, ngồi trên người nàng, bóp cổ nàng: “Ngươi cho rằng ta chết, ngươi cho rằng ngươi và Trần Văn Cẩm có thể như hình với bóng? Ngươi nằm mơ! Trần Văn Cẩm chỉ coi ngươi như hòn đá kê chân, ngươi cho rằng sao ta có thể đắc thủ, nếu không phải Trần Văn Cẩm hạ thuốc ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ ngủ trên giường ta ư? Những năm này, ta móc tim móc phổi với ngươi, coi ngươi như trân bảo, hận không thể móc tim dâng đến trước mặt ngươi, kết quả ngươi chỉ nhớ đến Trần Văn Cẩm! Đồ tiện nhân, ta chết, ngươi cũng đừng hòng sống sót, cả phủ Bình Dương Hầu đều phải chôn theo ta…” 

Giọng nói giận giữ của Từ Lệnh Kiểm ngày càng nhỏ, cuối cùng trở thành những tiếng thở dốc. 

Nàng biết, nàng đương nhiên biết. Từ Lệnh Kiểm đáng ra nên ở trong cung, cuối cùng chết tại phủ Bình Dương Hầu, lại còn chết cùng chỗ với nàng, Mạnh Tĩnh Ngọc và Mạnh thái hậu chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, đến lúc đó những gì Từ Lệnh Kiểm và Trần Văn Cẩm làm đều sẽ bị bại lộ, Trần Văn Cẩm và phủ Bình Dương Hầu đều gặp phải tai họa ngập đầu. Nhất là Trần Văn Cẩm, dựa theo tính tình Mạnh Tĩnh Ngọc, nói không chừng sẽ lăng trì xử tử hắn.

Nghĩ đến việc Trần Văn Cẩm sẽ hứng chịu thiên đạo vạn quả, bị hành hạ đến chết, Kỷ Thanh Y cảm thấy dù mình có chết cũng sẽ mỉm cười dưới cửu tuyềnn.

Bàn tay đang bóp cổ nàng dần lỏng, Từ Lệnh Kiểm nôn ra ngụm máu tươi rồi ngã sang một bên.

Kỷ Thanh Y dùng sức lực còn sót đẩy hắn ra, muốn bò đến nơi cách xa hắn. Lúc sống, bị Từ Lệnh Kiểm làm bẩn thân thể, chết rồi, nàng muốn cách hắn thật xa.

Trong bụng lại truyền đến cơn đau buốt, máu tươi chảy ra từ khóe môi nàng, nước mắt làm nhòe hai mắt nàng.

Phụ thân, mẫu thân, con vô dụng, không bảo vệ được Thanh Thái, để hắn bị kẻ xấu hãm hại. Cuối cùng con cũng báo được thú, con xuống dưới tìm hai người đây. Thanh Thái, tỷ tỷ xin lỗi đệ, tỷ tỷ đến với đệ đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.