Sủng Thê Của Ông Trùm Mafia

Chương 19: Em chạy thử xem




Suốt một tuần nay Vân Kiều không dám đi đâu lúc nào cũng ngồi im trong phòng dò xét tình hình bên ngoài. Cô để ý thấy Lãnh Hạo Đông rất ít khi trở về đây. Hắn thường xuất hiện vào đêm muộn và rời đi khi trời chưa sáng. Điều này phần nào khiến Vân Kiều cảm thấy ổn hơn ít nhất là không phải chạm mặt hắn hàng ngày. Nơi hắn giam giữ cô cách khá xa trung tâm thành phố có thể nói là vô cùng vắng vẻ. Khu vườn trước nhà khá rộng rãi hai bên là những bức tường hình như là bằng những loại cây leo tạo thành. Con đường nối từ cửa chính đến cổng lớn khá rộng đủ cho hai chiếc xe ô tô tiến vào. Vân Kiều cảm thấy khá khó hiểu tại sao một người cẩn trọng với từng chi tiết nhỏ nhất như hắn lại có thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác với cô như vậy. Chiếc xích nhỏ ở dưới cổ chân có cảm giác như chỉ cần giật mạnh một chút là có thể đứt, người giám sát lại ít như vậy rốt cuộc là Lãnh Hạo Đông hắn muốn gì. Trước mắt cô phải rời khỏi đây, mấy ngày trước khi hắn trở về cô đã giả vờ ngủ say nghe lén được một cuộc trò chuyện của hắn. Nghe hắn nói sẽ đến Châu Phi thực hiện một cuộc thanh tẩy gì đó cô nghe không hiểu lắm nhưng hắn sẽ đi trong vòng hai ngày, khoảng thời gian ấy đủ để cô có thể chạy xa khỏi nơi đây. Hôm nay chính là ngày đầu tiên hắn đặt chân sang bên Châu Phi, chắc chắn hắn không thể trở về đột ngột ngay trong đêm được tin vào điều này Vân Kiều quyết định đêm nay cô sẽ rời khỏi đây.

Màn đêm buông xuống đem cái tĩnh lặng bao trùm lên tất cả mọi vật. Vân Kiều quan sát mọi thứ một lúc chắc chắn không có ai ở đây cô liền giật mạnh xích sắt ở cổ chân sau đó dùng đoạn dây từ ga giường và rèm cửa nối lại thả từ trên tầng hai xuống. Cô cẩn thận leo xuống từng chút một đến khi tiếp đất cô cảm thấy cổ chân nơi tê dại. Nhìn xuống thì thấy chiếc vòng ở cổ chân vẫn chưa được tháo ra. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng lúc nhảy xuống có va đập một chút mà không biết rằng chiếc vòng có gắn một thiết bị định vị cùng chiếc camera mini. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng Lãnh Hạo Đông vẫn biết được Vân Kiều đang chuẩn bị chạy trốn. Hắn yêu cầu dừng lại cuộc họp tầm ba mươi phút, hắn muốn xem xem vợ nhỏ của hắn muốn chạy đi bằng cách nào.

Bên này Vân Kiều vẫn đang loay hoay tìm đường ra, hiện tại trời khá tối mà trong tay cô không có bất cứ một vật dụng gì để chiếu sáng. Cô nhằm theo con đường thẳng ra đến ngoài cổng nhưng cảm thấy có điều gì đó rất khác lạ. Con đường này ban đầu vốn là một đường thẳng nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy nó trở nên quanh co một cách khác thường. Đang hoang mang không biết phải xử lý ra sao đột nhiên chiếc vòng ở cổ chân dung lên phát ra một âm thanh quen thuộc:

- Em lại muốn trốn đi à nếu em cảm thấy bản thân mình có đủ năng lực vậy thì, em chạy thử xem.

Vân Kiều sợ hãi ngồi thụp xuống đất cô hoang mang nhìn vào chiếc vòng ở cổ chân. Thì ra hắn đã tính toán từ trước chỉ trách của bản thân cô quá ngu ngốc nghĩ mọi việc lại đơn giản như vậy. Vân Kiều chạm nhẹ vào chiếc vòng ở cổ chân giọng run run hỏi:

- Anh..., khu vườn này có vấn đề.

Một tiếng cười khẽ vang lên, cuối cùng vợ nhỏ của hắn cũng đã phát hiện ra rồi sao thông minh thật. Lãnh Hạo Đông nghiêng đầu khẽ nói:

- Có vẻ em nghĩ chạy trốn khỏi tôi đơn giản quá nhỉ trong vòng ba năm qua tôi đã tốn không ít tâm huyết xây dựng cho em một nơi ở hoàn hảo như vậy. Em biết không những bức tường ở đây đều có thể di chuyển được tùy theo sự điều khiển của tôi.

Từng câu từng chữ từ miệng hắn nói ra đều đã đập vỡ hoàn toàn ý nghĩ chạy trốn của Vân Kiều. Cô như sụp đổ hoàn toàn trước lời nói của hắn, không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này cô bắt đầu đứng dậy chạy thật nhanh về phía trước. Nhưng chạy càng nhanh cô càng cảm thấy khu vườn này như một hình xoắn ốc kỳ lạ. Chạy suốt hai tiếng đồng hồ không thể tìm bất kỳ một lối ra nào. Sức lực mỗi lúc một yếu dần, Vân Kiều thở dốc ngã xuống trên nền cỏ. Âm thanh trong chiếc vòng trên cổ chân lại vang lên một lần nữa:

- Mệt rồi sao tôi đã cảnh báo em từ trước rồi, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi. Đợi tôi trở về sẽ dạy dỗ em lại một cách cẩn thận.

Vân Kiều mệt mỏi không có sức tranh luận với hắn nữa mi mắt cô nặng dần từ từ khép lại. Cô cứ như vậy nằm im trên nền cỏ mà ngủ thiếp đi, đợi đến khi cô tỉnh dậy Lãnh Hạo Đông chắc chắn sẽ không tha cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.