Tốc độ sụp đổ của Lan gia nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Đây gọi là tường đổ mọi người đẩy, Cốc gia hợp thời đẩy thêm vài cái, Lan gia nhanh chóng đại thương nguyên khí, rốt cuộc Lâm San không chịu nổi sóng gió, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nghe nói do áp lực tinh thần mà tự sát, hoàn toàn đúng như ‘lời hứa’ của Cốc Tu Cẩn với Lan Lâm.
Về phần Cố Kỳ…
Trước buổi tiệc cô ta một lòng muốn câu dẫn một kim chủ có thể giúp cô ta, nhưng danh tiếng của cô ta ở H thị gần như không ai không biết không ai không hiểu.
Nhìn thấy cô ta tự động đưa tới cửa, dù dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai dám đắc tội hai tập đoàn lớn là Thịnh Đằng và Bạch Vân mạo hiểm giúp đỡ cô ta, huống chi còn là một người mang nhiều nợ như vậy, rõ ràng là coi tiền như rác.
Cuối cùng Cố Kỳ vẫn ngồi tù.
Cô ta bị tuyên án rất nhiều năm, chờ một ngày nào đó cô ta ra tù, năm tháng trôi qua, tuổi xuân cũng đi mất.
Đó là một kết cục tất cả đều vui vẻ, không còn những người đáng ghét đó, cuộc sống mỗi ngày đều trải qua vừa thoải mái lại phong phú, hỉ sự cũng từng cái từng cái một theo nhau đến.
Elma sinh được một đứa bé trắng trẻo mập mạp, dáng vẻ rất giống Hạ Vân, sau khi ở cử xong, bọn họ quyết định kết hôn.
Lúc Đường Hiểu biết chuyện, trên tay đã nhận được thiệp mời của Elma và Hạ Vân, thời gian đã chọn là thứ năm tuần sau, hôm đó là một ngày hoàng đạo.
Đường Hiểu tặng Elma một bao lì xì đỏ, cùng Cốc Tu Cẩn tham gia hôn lễ của cô, trong hôn lễ, bọn họ nhìn thấy một cô dâu xinh đẹp nhất, tình cảm nhiều năm rốt cục cũng đặt xuống một dấu chấm hoàn mĩ vào thời khắc này.
Có điều, bọn họ hiển nhiên đã yên tâm quá sớm.
Trong tiệm thịt nướng ngày đó, Vân Tử Huyên đã từng nói sẽ không để yên cho Elma và Hạ Vân, tuy rằng sau đó chưa từng nhìn thấy cô ta, nhưng nếu cô ta hết hy vọng như vậy thì cũng sẽ không kiên trì năm sáu năm mà vẫn chưa hiểu ra.
Cuối cùng, vẫn là cha mẹ Vân Tử Huyên đến đưa cô ta đi.
Nhìn thấy cha mẹ vì mình mà phiền lòng bạc tóc, Vân Tử Huyên tựa như một đứa trẻ không tìm thấy phương hướng, nhào vào lòng mẹ mình khóc thật to.
“Hạ Vân, anh nhớ đó, không phải anh không cần tôi, mà là Vân Tử Huyên tôi không cần anh!”
Trước khi đi, Vân Tử Huyên kiêu ngạo nói ra những lời này, cô ta muốn cho Hạ Vân biết, không phải cô ta không thể sống thiếu anh, trên đời này đàn ông còn rất nhiều, cô ta sẽ không buộc mình vào cành cây tên Hạ Vân này nữa, cô ta muốn sống lại một Vân Tử Huyên hoàn toàn mới.
Hạ Vân chúc phúc cô ta, hy vọng cô ta có thể tìm thấy một người đàn ông tốt hơn mình, chung quy anh vẫn cảm thấy rất có lỗi với Vân Tử Huyên, nếu không thích thì ngay từ đầu nên kiên quyết cự tuyệt cô ta.
Hôn lễ tiếp tục thực hiện, lần này sẽ không có người ngăn cản nữa, Elma và Hạ Vân trao đổi nhẫn, trở thành đôi tân nhân hạnh phúc nhất năm nay.
Đường Hiểu hâm mộ nhìn bọn họ, khi cậu vẫn chưa thích Cốc Tu Cẩn, cậu luôn nghĩ rằng tương lai mình sẽ giống như đa số những người đàn ông khác, chăm sóc ông nội, sau đó để dành đủ tiền mua một căn nhà rồi cưới một người vợ có thể cùng cậu hiếu thuận ông nội, sau đó yên yên ổn ổn sống hết một đời.
Sau khi gặp được Cốc Tu Cẩn, kế hoạch này liền trôi theo dòng nước, có điều cậu tuyệt không cảm thấy hối hận, cuộc đời rất khó để gặp được một người thật lòng yêu mình, nếu vì cố kỵ cái này sợ hãi cái kia, chẳng phải khiến mình càng sống càng mệt mỏi sao?
Đường Hiểu là do ông nội câu nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, ông nội cậu là một người có tư tưởng rất cởi mở, kiến thức rất rộng lớn, từ nhỏ đã không có quá nhiều yêu cầu đối với cậu, thậm chí còn kể cho cậu nghe rất nhiều câu chuyện tính mang triết lý, sau đó để cậu tự suy ngẫm.
Tuy rằng cậu không trở thành một nhân tài có ích cho xã hội cho quốc gia, nhưng ông nội cũng không cần cậu phải làm được những chuyện này, ông chỉ giáo dục Đường Hiểu phải làm việc theo đúng lương tâm mình, cho nên về mặt tình cảm Đường Hiểu rất quyết đoán.
Nếu đã quyết định đời này sẽ ở bên Cốc Tu Cẩn, cậu sẽ không thay đổi suy nghĩ, đó cũng là lí do tại sao dù cậu biết một mặt khác của Cốc Tu Cẩn kỳ thật là một người hai tay dính đầy máu tươi, nhưng vẫn có thể nhanh chóng tiếp nhận anh.
Không lâu sau, Đường Hiểu liền quăng chuyện này ra sau đầu.
Tiếp theo cậu phải nhìn về phía truớc, ngẫm lại làm sao để sống chung với Cốc Tu Cẩn, mà không phải cứ mãi nghĩ về quá khứ, có vài người đã trở thành khách qua đường trong cuộc đời bọn họ.
Về phần chuyện mà ông nội đã nói, Đường Hiểu vẫn cảm thấy mình không phải là một người giỏi kinh doanh, rối rắm vài ngày, cậu đưa ra một quyết định, kinh doanh thì cậu làm không được, có điều ba trăm vạn kia có thể dùng để đầu tư.
Về phương diện đầu tư này, không ai quen thuộc hơn so với Cốc Tu Cẩn, có sẵn một người thầy có thể dạy mình, không chuyện gì tuyệt vời hơn so với chuyện này.
Sau khi ông nội biết được suy nghĩ của Đường Hiểu, cũng không nói gì, chỉ ủng hộ tất cả những quyết định mà cậu đưa ra, trong suy nghĩ của ông, có chủ kiến của riêng mình tốt hơn rất nhiều so với chuyện bị người khác nói vài câu thì thay đổi suy nghĩ.
Chưa kể Đường Hiểu thật sự rất có thiên phú ở phương diện đầu tư.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu thật sự cảm thấy hứng thú, sau khi bàn bạc với cậu liền điều cậu đến bộ phận đầu tư làm trợ lý giám đốc bộ phận đầu tư, mặc dù là một trợ lý nhảy dù, nhưng Đường Hiểu chăm chỉ học tập, mọi người cũng rất nhanh chóng tiếp nhận cậu.
Biết cậu và tổng tài là một đôi, có vài người còn đánh bạo xác định quan hệ của họ, hỏi bọn họ quen biết như thế nào linh tinh.
Bình thường Đường Hiểu đều cười cười cho qua.
Có điều như vậy cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của bọn họ, đặc biệt sau khi biết Đường Hiểu là một người rất dễ nói chuyện, khi bọn họ đi chơi cũng mời Đường Hiểu đi cùng, đương nhiên, nếu có thể mời tổng tài đi cùng thì rất tốt.
Số lần Đường Hiểu nhận lời cũng không nhiều, chỉ là nếu đi cũng sẽ về trước, bình thường là do Cốc Tu Cẩn tới đón cậu, mỗi lần đều khiến nhiều người vây xem, Đường Hiểu chỉ không muốn khiến nhiều người nhìn ngó, nên mới không gọi Cốc Tu Cẩn cùng đi với bọn họ.
Một tháng sau, Elma trở lại làm việc.
Cô và Hạ Vân ra ngoài hưởng tuần trăng mật, ném hết tất cả công việc cho bọn họ, thật sự như Elma mong muốn trả thù lại Đường HIểu, còn đứa con trai bảo bối của bọn họ thì tạm thời giao cho ba Hạ Vân nuôi dưỡng.
Khi còn bé Hạ Vân cũng là do ba anh nuôi lớn, đối với việc chăm sóc cháu trai bảo bối của mình, ba anh rất có lòng, sau khi bọn họ hưởng tuần trăng mật trở về, thậm chí Hạ ba còn không muốn giao trả cháu trai lại cho bọn họ.
Elma vừa về đến liền bắt đầu khoe khoang bọn họ đi đến đâu, phong cảnh ra sao, món ăn thế nào, nhưng cô nàng nhanh chóng vui quá hóa buồn, nguyên nhân là Cốc Tu Cẩn muốn đưa Đường Hiểu đi công tác.
“Tổng tài, tôi xin thề tôi chưa từng gặp người nào để bụng như anh vậy, người ta mới hưởng tuần trăng mật trở về chưa được bao lâu, anh cư nhiên lại quăng hết vất vả lên hai vợ chồng chúng tôi, thật âm hiểm a!!”
“Nghỉ phép đã hơn một năm, nếu cô tiếp tục chậm trễ sẽ khiến công ty tổn thất, cho nên bây giờ tôi cho cô một cơ hội, để cô rèn luyện nhiều hơn.” Câu nói đầu tiên của Cốc Tu Cẩn đã thành công ngăn chặn những oán hận của cô. Quả thật Elma đã xin nghỉ phép rất lâu.
Đường Hiểu hoàn toàn không biết gì về chuyện đi công tác này, mãi đến khi hai người đứng ở sân bay cậu mới biết bọn họ thật sự phải đi công tác.
Lần này không phải đi công tác ở trong nước, mà chuẩn bị xuất ngoại.
Rycen và đối tác ở Đức hợp tác một hạng mục rất lớn, bởi vì công trình quá lớn, Rycen không thể làm chủ toàn bộ, cho nên người đi công tác liền trở thành Cốc Tu Cẩn và cậu.
Kỳ thật Đường Hiểu rất muốn nói, rõ ràng cậu chỉ là một trợ lý bộ phận đầu tư, dù thế nào thì người đi công tác cũng không tới lượt cậu, có điều đây là lần đầu tiên cậu xuất ngoại, cậu vẫn rất chờ mong.
Máy bay đáp xuống sân bay ở Đức vào lúc xế chiều, chờ khi bọn họ tới khách sạn, đã gần mười một giờ, đây là giờ của nước Đức.
Ngồi máy bay lâu như vậy, Đường Hiểu mơ mơ màng màng, vừa đến phòng khách sạn liền ngã xuống giường định đi ngủ, có điều bị Cốc Tu Cẩn đẩy vào phòng tắm tắm rửa, trên máy bay bọn họ đã ăn cơm xong, bây giờ cũng không quá đói, Đường Hiểu dính vào gối liền ngủ, ngược lại thích ứng với việc lệch múi giờ ở nơi này.
Ngày hôm sau, Đường Hiểu bị Cốc Tu Cẩn đánh thức.
“Heo con lười biếng, lần đầu tiên tới Đức, nhìn em còn thích ứng hơn so với anh.” Cốc Tu Cẩn ngồi ở đầu giường, mỉm cười nhìn Đường Hiểu đang mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Mấy giờ rồi?” Đường Hiểu ôm lấy thắt lưng Cốc Tu Cẩn, đầu gối lên đùi anh, mái tóc lộn xộn giống như ổ rơm, mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ.
Cốc Tu Cẩn cười cười, “Còn 15 phút nữa là 9 giờ, em đã ngủ gần mười tiếng rồi.”
Đường Hiểu vừa nghe thấy liền lập tức ngồi bật dậy, gãi gãi mái tóc lộn xộn, ảo não nói, “Em ngủ quên.” Ngồi máy bay mười mấy tiếng, mặc dù ở khoang hạng nhất, nhưng cậu vẫn ngồi đến nỗi đau nhức cả người.
Cốc Tu Cẩn xoa xoa mái tóc của cậu, “Không cần lo lắng, hội nghị vào buổi trưa, vẫn còn ba bốn tiếng, em đi rửa mặt trước, sau đó anh dẫn em xuống dưới lầu ăn điểm tâm.”
Đường Hiểu đi thẳng đến phòng tắm.
Lần đầu tiên Đường Hiểu xuất ngoại, Cốc Tu Cẩn sợ cậu ăn không quen thức ăn của Đức, liền gọi hai phần, một phần là món ăn Trung Quốc, có thể lựa chọn, vừa phong phú lại không lãng phí.
Ăn bữa sáng xong, Cốc Tu Cẩn dẫn cậu đi xung quanh dạo một vòng, buổi chiều hai giờ mới đi bàn công việc.
Lần này khó khăn lắm Rycen mới có thể giành được hạng mục lớn này, công ty đối tác là một xí nghiệp lớn ở nước Đức, trong giới rất có danh tiếng, nghe nói Rycen có chút giao tình với chủ quản cao cấp của công ty, vừa có giao tình lại cộng thêm thực lực của công ty mới giành được.
Hai bên thảo luận kỹ càng một số vấn đề mất hết sáu ngày, hiệu suất vẫn rất cao, sau đó là hàng loạt vấn đề ký hợp đồng, chờ khi ký xong tất cả hợp đồng, thời gian vừa vặn mất trọn một tuần.
Đường Hiểu còn tưởng rằng phải về nước, Cốc Tu Cẩn lại nói vất vả lắm mới có thể xuất ngoại nên thuận tiện đi chơi vài ngày mới trở về, đặt hai vé máy bay đưa cậu đến một quốc gia khác —— xứ sở cối xoay gió Hà Lan.
Hà Lan có không ít thắng cảnh du lịch, ở đó có một nơi khá nổi tiếng chính là nông trại mà hoàng gia Hà Lan thường hay nghỉ mát ngày trước và thị trấn sản xuất pho mát Edam.
Đường Hiểu còn tưởng rằng Cốc Tu Cẩn sẽ đưa cậu đến hai nơi này, bởi vì kỳ thật cậu cũng chỉ biết hai địa danh này, dù sao vẫn chưa từng tới, hiểu biết không sâu, kết quả không giống như trong tưởng tượng của cậu.
Nơi Cốc Tu Cẩn đưa cậu đến chính là một cửa hàng trang phục để thử quần áo.
“Học trưởng, chúng ta phải tham gia yến tiệc sao?” Đường Hiểu cầm bộ quần áo Cốc Tu Cẩn đưa cho cậu, không hiểu gì cả, cậu chỉ có thể lý giải như vậy, nếu không cậu thật sự không nghĩ ra tại sao phải mặc lễ phục.
“Đến lúc đó em sẽ biết, mau vào thay quần áo, nếu không sẽ trễ giờ đó.” Cốc Tu Cẩn cười xoa xoa đầu cậu, sau đó đẩy cậu vào phòng thử đồ.
Đường Hiểu đành phải kìm nén lòng hiếu kỳ cầm quần áo vào phòng thay đồ, ngoài dự đoán của cậu, quần áo cư nhiên lại rất vừa người, quả thực tựa như đặc biệt may riêng cho cậu, lễ phục màu trắng khiến cậu thoạt nhìn rất có tinh thần, phối với làn da trắng trẻo, khiến cậu càng tinh xảo hơn.
Sau khi đi ra, ngay cả chủ cửa hàng cũng khen không ngớt lời.
Chủ cửa hàng nói tiếng Anh, Đường Hiểu nghe thấy liền ngượng ngùng, mặt đỏ rần.
Kết quả chủ cửa hàng càng cười to hơn nữa, dùng loại ngôn ngữ Đường Hiểu không biết nói vài câu với Cốc Tu Cẩn, không biết là nói gì.
Cốc Tu Cẩn cũng thay một thân quần áo mới, trước sau như một anh tuấn đẹp trai, dáng người cao lớn thon dài, hoàn toàn không thua kém những người Hà Lan cường tráng cao ngất.
Đường Hiểu càng xác định bọn họ phải đến nơi tổ chức yến tiệc linh tinh, có điều hình như cậu chưa nghe Cốc Tu Cẩn nói có bạn bè ở đây? Nhưng kỳ thật chuyện cậu không biết rất nhiều, nhìn Cốc Tu Cẩn và chủ cửa hàng trò chuyện thân thuộc thì biết anh ta nhất định sẽ tới, cho nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Những chuyện như tham gia yến tiệc cậu đã khá thuần thục, dù sao đến lúc đó cậu chỉ cần tìm một góc yên lặng ngồi ăn là được rồi, việc tiếp khách giao cho Cốc Tu Cẩn.
Có điều chờ sau khi bọn họ tới nơi, Đường Hiểu mới phát hiện không phải đi tham dự yến tiệc, mà là đến toà thị chính Hà Lan.
Đường Hiểu lập tức ngơ ngác, mơ mơ màng màng bị Cốc Tu Cẩn kéo vào, chờ khi bọn họ trở ra, trên tay cậu đã có thêm một chiếc nhẫn và một tờ hôn thú giấy trắng mực đen, cậu cứ như vậy mà kết hôn với Cốc Tu Cẩn?
Sau đó bọn họ lại đi đến chỗ khác, là một nhà thờ lớn vô cùng trang nghiêm, trước cửa giáo đường có một đôi tân nhân đang kết hôn, tiếng cười nói vui vẻ.
Khi bước qua bên cạnh bọn họ, Đường Hiểu mới phát hiện đôi tân nhân này là hai người đàn ông, nhất thời trầm mặc, từ sau khi cậu phát hiện tính hướng của mình không giống những người bình thường rồi quen biết Khúc Ngư, cậu thường xuyên cùng cậu ta phổ cập một số kiến thức về đồng tính luyến ái, trong đó bao gồm những quốc gia trên thế giới cho kết hôn phép đồng tính.
Hà Lan chính là một trong số đó, hơn nữa còn là trọng điểm giới thiệu của Khúc Ngư, bởi vì Khúc Ngư và vị kia nhà cậu ta cũng kết hôn ở Hà Lan, lúc ấy Khúc Ngư còn kể chi tiết một số tình hình cụ thể về chuyện kết hôn ở Hà Lan, chẳng hạn như muốn kết hôn ở Hà Lan cần phải có quốc tịch Hà Lan hoặc để lại những thứ hợp pháp linh tinh.
Lúc này Đường Hiểu mới hoàn hồn, tất cả cảm giác đều biến thành khẩn trương.
Cốc Tu Cẩn dường như không phát hiện, lôi kéo Đường Hiểu cứng đơ đi vào nhà thờ lớn.
Trong nhà thờ, như Đường Hiểu dự đoán có mục sư chủ trì nghi thức hôn lễ, ngoại trừ chuyện này, điều khiến cậu khiếp sợ đến nỗi thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất là cư nhiên lại xuất hiện vài người cậu cho rằng tuyệt đối không thể ở đây, bởi vì ba người này chính là ông nội cậu và ông bà ngoại Cốc Tu Cẩn, chứng kiến bọn họ kết hôn tổng cộng có ba người này.
Tuy rằng hơi ít người, nhưng mỗi người đều rất có trọng lượng.
Đường Hiểu đột nhiên không thể bước đi.
Không lâu trước đó cậu vừa mới hâm mộ hôn lễ của Elma và Hạ Vân, bây giờ Cốc Tu Cẩn lại tặng cậu một kinh hỉ lớn như vậy, còn mời đến ba người, cậu có loại cảm giác đang nằm mơ.
Cốc Tu Cẩn cũng dừng lại, ngón tay lướt qua gò má của cậu, cười cười, “Hiểu Hiểu, hôm nay chính là ngày chúng ta kết hôn, em phải vui vẻ lên.”
Đường Hiểu ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng.
Có chút bất ngờ, nhưng phần nhiều là cảm động, việc này nhất định là do anh âm thầm làm sau lưng cậu, hơn nữa thời gian chuẩn bị nhất định không ngắn.
Đường Hiểu nhớ lại một tuần bọn họ ở nước Đức, khi đó cách một khoảng thời gian Cốc Tu Cẩn sẽ gọi một cuộc điện thoại, mỗi lần đều có loại cảm giác cố hết sức tránh mặt cậu, cậu còn tưởng rằng là chuyện công việc, bây giờ ngẫm lại, thì ra đã sớm có dấu hiệu.
Cốc Tu Cẩn lôi kéo cậu đi đến trước mặt ba người kia.
Ông nội Đường Hiểu đi tới nắm tay cậu, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, giọng nói có chút kích động, “Hiểu Hiểu, ông nội chúc phúc con.”
Cốc Tu Cẩn đối xử với cháu trai rất tốt, ông vẫn luôn nhìn thấy, giao cháu trai cho anh, ông lão yên tâm một trăm hai mươi lần, cho nên chuyện lần này Cốc Tu Cẩn tặng cho cháu trai một bất ngờ, ông cũng là một trong những ‘đồng lõa’.
Chu Tú Anh vốn định tặng bảo vật gia truyền của Cốc gia cho Đường Hiểu, nhưng đó là một đôi vòng tay, không thích hợp để đàn ông đeo, cho nên liền tặng một vật khác, cũng vô cùng quý giá, tâm ý mười phần.
Đường Hiểu không thể cự tuyệt, đành phải nhận lấy.
Trong lòng Cốc Huy Vinh đã chấp nhận cho bọn họ ở bên nhau, nhưng vẻ mặt vẫn có chút không được tự nhiên, quả là một ông lão ngạo kiều, bị Chu Tú Anh không khách khí giễu cợt một phen mới nói vài câu chúc phúc.
Mục sư là một người Hà Lan, có điều ông ta lại biết nói tiếng Trung.
Tiếp nhận lời cầu nguyện và thánh kinh, mục sư chính thức tuyên bố quan hệ của bọn họ.
Tuy rằng hôn lễ rất đơn sơ, nhưng so với việc phô trương bốn phía, tất nhiên Đường Hiểu lại càng thích loại cảm giác hạnh phúc bình bình đạm đạm này hơn, Cốc Tu Cẩn cũng rất hiểu cậu.
Mãi đến khi bọn họ ra khỏi nhà thờ, Đường Hiểu vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện bọn họ đã kết hôn, cả ngày hôm nay trôi qua như một giấc mơ.
Sau khi kết hôn, bọn họ trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật.
Về phần công việc, tất nhiên là tiếp tục ném cho hai vợ chồng Elma.
Venice, nơi nổi tiếng với vùng sông nước.
Mỗi lần Đường Hiểu nhìn thấy thành phố này trên TV hoặc trên báo, liền mơ ước có một ngày cậu có thể ngồi trên những chiếc thuyền ở nơi này thưởng thức phong cảnh xinh đẹp của Venice, hiện tại cậu đã thực hiện được giấc mơ này, cùng Cốc Tu Cẩn ngồi trên một con thuyền, thưởng thức Venice lãng mạn vào lúc hoàng hôn.
“Nước ở đây thật lạnh.”
Đường Hiểu nghịch nước như một đứa trẻ.
Cốc Tu Cẩn kéo tay cậu trở về xoa xoa những giọt nước bên trên, bật cười nói, “Bây giờ là mùa đông, tất nhiên nước sẽ lạnh, không nên dựa quá gần, coi chừng ngã xuống.”
“Có anh ở đây, em không sợ!” Đường Hiểu ngồi trên đùi anh.
Cốc Tu Cẩn đỡ thắt lưng của cậu, “Được rồi, trước khi em ngã xuống nước, anh sẽ lập tức kéo em lại.”
Đường Hiểu dựa vào bờ vai anh, hỏi một chuyện mà đến bây giờ cậu vẫn muốn biết, “Lúc trước anh… Tại sao anh lại thích em, anh thích em từ khi nào?”
Cậu chỉ là một người rất bình thường, kỳ thật đến bây giờ cậu vẫn không biết rốt cuộc Cốc Tu Cẩn xem trọng cậu ở điểm nào. Cốc Tu Cẩn dừng một chút, “Ưm, muốn nghe lời nói thật sao?”
“Tất nhiên rồi.” Đường Hiểu không chút do dự gật đầu, cậu muốn nghe lời nói thật mới hỏi như vậy.
Cốc Tu Cẩn cười khẽ một tiếng, “Ngay khi anh nhìn thấy em trần như nhộng nằm trên mặt đất, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, có lẽ chính là lúc đó, đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.”
Đường Hiểu đột nhiên ngồi thẳng người, thất bại nói, “Đó rõ ràng là lần em chật vật nhất, tại sao anh lại thích em vào lúc đó chứ?” Cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, chỉ duy nhất không nghĩ tới điều này.
Cốc Tu Cẩn cười hì hì, kéo cậu vào trong ngực, hôn lên gò má của cậu rồi nói, “Tại sao lại như vậy à, đến bây giờ anh vẫn không thể quên dáng vẻ em trần trụi nằm trước mặt anh, vừa hương diễm lại kích thích, lúc ấy anh mới biết, thế nào là cảm giác ‘cứng lên’…”
Đường Hiểu xấu hổ ngẩng đầu, đang định phản bác anh, khuôn mặt Cốc Tu Cẩn đột nhiên phóng đại trước mặt cậu, một nụ hôn dịu dàng mãi mãi khắc sâu vào tim cậu.
Cậu biết cả đời này cậu đừng mong chạy thoát khỏi lòng bàn tay Cốc Tu Cẩn!
Hoàng hôn buông xuống, lồng vào khung cảnh một đôi tình nhân hạnh phúc.
[TOÀN VĂN HOÀN]