Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Trầm Hương không ngờ rằng nữ quỷ chỉ có thể nhìn không thể ăn này lại còn có thể giúp cô tìm thức ăn.

Trải qua sự thay đổi lớn trong việc chiếm lấy cơ thể của một cô bé, chỉ trong một đêm đã xảy ra quá nhiều chuyện nên ban đầu Tô Trầm Hương cảm thấy hơi bối rối.

Nhưng nhìn vẻ mặt lấy lòng của nữ quỷ, cô chợt cảm thấy điều này cũng không tệ lắm.

Nhà cô ấy đã bị cô ăn sạch trơn, không còn một chút âm khí nào.

Bây giờ cô đã rời khỏi nhà mình, thu nhận thuộc hạ để tìm hiểu thông tin cho bản thân, có lẽ thành phố này sẽ trở thành một căng tin lớn khác của cô.

“Kể chi tiết cho tôi nghe đi.” Cô không còn buồn ngủ nữa, đôi mắt mở to sáng ngời.

Tinh thần vô cùng phấn chấn!

Nữ quỷ nhìn thấy cô vui mừng, biết mình đang vuốt mông ngựa đúng chỗ nên càng không biết xấu hổ mà nói: “Chính là tiểu khu Trung Hoàn cách đây ba con phố, nổi tiếng là xây dựng dở dang hơn mười năm qua. Bên trong ma quái lắm thưa đại nhân, sáng nay tôi đi qua kiểm tra thì thấy có gì đó không ổn.”

Nữ quỷ được giải thoát từ phòng bên cạnh, sau khi lấy lại được tự do, cô ấy mất cả đêm lang thang khắp nơi và hỏi thăm mấy con quỷ gần đó xem ở đâu có lệ quỷ vừa hung dữ vừa ác độc.

Sau đó, cô ấy nhận được tin tức như vậy.

Đại nhân nhà cô ấy đói bụng, cô ấy đau lòng lắm!

Tô Trầm Hương yên lặng lắng nghe, sờ lên cái bụng nhỏ của mình.

Âm khí như kẹo cao su - chẳng thể nào chống đói, vậy nên cô lại thấy đói rồi.

"Được rồi, tôi nhất định phải đi xem một chút. Vì dân trừ hại ấy mà." Cô chậm rãi nói.

“Ngài thật tốt bụng, đúng là một lệ quỷ chính trực!” Nữ quỷ nịnh nọt, khác hoàn toàn với bộ dáng run rẩy vì sợ hãi của cô ấy ngày hôm qua.

Tuy nhiên, Tô Trầm Hương cũng không để ý nhiều, dù sao thì làm ác quỷ, có mấy tiểu đệ đi theo giúp mình tìm đồ ăn rồi còn nịnh nọt mình, không phải là chuyện rất bình thường sao?

Cô lấy quần áo sạch trong vali ra rồi mặc vào, khi mở cửa phòng bước ra ngoài, cô nhìn thấy Tô Minh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông rất đẹp trai trong phòng khách.

Người đàn ông đó cau mày nói: "Nếu Tiểu Bắc đã nói như vậy thì tôi e rằng dự án ở Trung Hoàn thực sự có vấn đề gì đó. Nhưng nếu tôi từ bỏ, rất có thể tập đoàn sẽ chất vấn tôi."

Khi anh ấy đang nói về những lo lắng trong công việc, Tô Minh chợt nhìn thấy Tô Trầm Hương mở cửa phòng, loẹt xoẹt đi ra ngoài.

Vừa trải qua một đêm đáng sợ như vậy nhưng vẻ mặt của Tô Trầm Hương không có chút sợ hãi nào, khuôn mặt nhỏ ngủ say đến đỏ bừng, không thể không khen tố chất tâm lý của cô vô cùng tốt.

Tô Minh sờ quầng thâm dưới mắt vì cả đêm không ngủ của mình, gọi Tô Trầm Hương đi tới.

"Vị này là Trần tổng." Anh ấy giới thiệu cho Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương chào hỏi vị Trần tổng đang mỉm cười ân cần với cô.

"Đây là cô em họ mà anh nói đến à, hình như không giống với những gì anh nói..." Trần tổng là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, phong thái ưu tú, hình như có quan hệ rất tốt với Tô Minh.

Nhìn thấy Tô Trầm Hương, anh ấy buột miệng nói ra một câu nhưng rồi lại cảm thấy nói như vậy khá bất lịch sự nên liền im lặng. Anh ấy thọc tay vào túi, lấy ra một bao lì xì đỏ rồi qua quýt dúi cho Tô Trầm Hương, nói: "Đừng chê anh lỗ mãng nhé, cầm lấy rồi mua mấy thứ văn phòng phẩm hay gì đó, chăm chỉ học tập nhé."

Tô Trầm Hương không nhận ngay mà nhìn Tô Minh.

Tô Minh gật đầu.

Lúc này, Tô Trầm Hương mới nhận lấy bao lì xì đỏ và lịch sự cảm ơn anh ấy.

"Cảm ơn anh."

Đối mặt với những món quà gặp mặt của người sống nhiệt tình như thế này, cô quyết định nhập gia tùy tục, cũng tặng lại cho Trần tổng – người đã tặng bao lì xì đỏ rất dày một món quà gặp mặt.

“Tặng anh nè.” Cô hào phóng đưa một sợi tóc cho Trần tổng.

Khóe miệng Trần tổng giật giật.

Dù lúc này tâm trạng của anh ấy đang rất sầu khổ vì công việc không thuận lợi, nhưng thấy cô bé nhìn mình đầy mong đợi, Trần tổng không nhịn được mà sờ sờ gương mặt không tính là bá đạo tổng tài của mình, thăm dò nhìn thư ký nhà mình rồi thận trọng hỏi: “Đây có thể xem như là… quà gặp mặt?”

Anh ấy sợ cô bé nói ra điều gì đó, ví dụ như là tặng tóc thì chính là người của cô, Trần tổng không thể đoán được các cô gái trẻ bây giờ đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, thấy Tô Minh không nói gì, vì để không làm Tô Trầm Hương xấu hổ, anh ấy vẫn nên khách khí cầm lấy sợi tóc kỳ quái khiến người ta cảm thấy không nói nên lời này, sau đó lén lút ném ra sau lưng Tô Minh rồi giẫm lên!

Tô Trầm Hương không nhìn thấy, bởi vì cô đang bận nâng niu bao lì xì đỏ, hài lòng nghĩ rằng mình thật sự nên mua một ít văn phòng phẩm và sách bài tập cấp ba để chuẩn bị cho khai giảng thật tốt.

Chăm chỉ học tập rồi đỗ vào một trường đại học tốt, đây mới là cuộc sống đầy ý nghĩa.

“Em ăn chút gì đi, sau đó chúng ta đến đồn cảnh sát.” Từ hôm qua, Tô Trầm Hương đã cư xử rất kỳ lạ, nhưng có lẽ vì hôm qua nhìn thấy cô đối phó với nữ quỷ như thế nào, Tô Minh cảm thấy chắc là cô đã khác trước nên có thể hiểu được.

Anh ấy không có hứng thú truy cứu chuyện này mà chỉ nhẹ nhàng nói với Trần tổng: “Dự án ngày hôm qua vẫn chưa hoàn thành, trùng hợp là chúng ta không cần gấp gáp với hạng mục ở Trung Hoàn. Trần tổng, anh quay về hỏi lại Trần thiếu xem rốt cuộc hạng mục đó có vấn đề gì.”

Thật đau đầu, thân là một thư ký có trách nhiệm với lãnh đạo, anh ấy nhắc nhở Trần tổng: “Nếu từ bỏ hạng mục này thì về sau anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn.”

Dường như anh ấy đã nói trúng nỗi lo lắng của Trần tổng, Trần tổng không khỏi gật đầu, nói: “Chính vì điều này nên tôi mới không biết có nên từ bỏ hay không.”

Anh ấy cười khổ nói với Tô Minh: “Nếu như hạng mục ở Trung Hoàn có thể mang lại kết quả tốt thì sau này, vị trí của tôi ở tập đoàn sẽ vững vàng. Nếu tôi từ bỏ hạng mục này, có lẽ ông cụ sẽ cho rằng tôi không đủ năng lực, ông ấy sẽ không bao giờ tin tưởng tôi, cũng như giao những hạng mục lớn cho chúng ta."

Tuy anh ấy là phó tổng giám đốc của công ty nhưng trong gia tộc cũng có vài đối thủ trẻ tuổi cạnh tranh ngang tài ngang sức, cũng như chức vụ ngang hàng với anh ấy.

Hạng mục ở Trung Hoàn là một thử thách mà ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn muốn kiểm tra anh.

Nếu có thể hoàn thành hạng mục ở Trung Hoàn một cách tốt đẹp, anh ấy sẽ được trọng dụng và nhanh chóng được chuyển công tác từ công ty hiện tại đến trụ sở chính của tập đoàn, vị trí trong nội bộ tập đoàn sẽ vững chắc hơn rất nhiều.

Nhưng nếu anh ấy từ bỏ chỉ vì lo lắng những thứ nọ kia chưa biết có tồn tại hay không, liệu có khiến lãnh đạo cấp cao cảm thấy không đáng để trọng dụng anh ấy không?

Anh ấy không đáng được trọng dụng, phía sau còn có rất nhiều đối thủ đang chờ đợi cơ hội giẫm lên anh ấy để leo lên.

Tô Minh là thư ký của anh ấy, những gì Tô Minh nói đều là những điều trong lòng Trần tổng lo lắng.

"Trần thiếu nói thế nào?"

"Anh cũng biết mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa Tiểu Bắc và nhà họ Trần chúng tôi rồi đấy. Ban đầu là tại bác tôi đã làm ra loại chuyện hèn hạ đó... Ông ấy chịu nhắc nhở tôi một tiếng, cũng xem như vẫn còn chút tình cảm với tôi.”

Trần tổng sờ tóc mình rồi thở dài một hơi: “Hiện tại ông ấy cũng rất khó khăn. Tôi nghe nói sức khỏe của ông ấy không được tốt cho lắm.” Dường như anh ấy không muốn nói tới chuyện này, nhìn Tô Trầm Hương ngoan ngoãn ngồi ăn bữa sáng.

Làn da cô bé trắng nõn nà, đôi mắt tròn xoe, nhìn rất ngoan, anh ấy mỉm cười thì thầm: “Tôi còn tưởng em họ của anh là một loại yêu ma quỷ quái nào đó chứ, thế này chẳng phải rất tốt sao? Em ấy đậu vào Tín Đức à? Duyên phận, duyên phận. Năm nay Tiểu Bắc cũng được nhận vào Tín Đức, không chừng hai đứa có thể trở thành bạn học đấy."

Tô Minh không nói gì.

Anh ấy cảm thấy em trai của Trần tổng thực sự là một rắc rối lớn.

Vậy nên anh ấy không định tiếp lời.

Huống hồ cái gọi là bạn cùng lớp, đại khái cũng là mong muốn của một mình Trần tổng.

Em trai của Trần tổng không hề nghe lời anh ấy!

"Hôm nay tôi xin phép nghỉ một ngày, trước tiên Trần tổng hãy hỏi Trần thiếu về hạng mục ở Trung Hoàn. Đợi ngày mai khi tôi đi làm, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc."

Nhà bên cạnh báo cảnh sát, xảy ra vụ án mạng lớn như vậy, Tô Minh ở hiện trường đi theo cảnh sát gần như cả đêm, nhìn thấy những cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Nhớ đến thi thể người phụ nữ ngâm trong bồn tắm đầy máu được cảnh sát phát hiện, anh ấy vô thức nhìn về phía sau Tô Trầm Hương.

Mặc dù phía sau lưng cô luôn trống trơn, không có thứ gì cả nhưng Tô Minh cứ có cảm giác nữ quỷ đẫm máu đang đi theo phía sau Tô Trầm Hương.

Anh ấy không hề nghĩ sai, nữ quỷ quả thực đang ân cần hầu hạ bên cạnh Tô Trầm Hương.

"Đại nhân, đây là quán ăn nổi tiếng lâu đời với món thịt bò nướng nhân dày vỏ mỏng, hương vị rất ngon!"

Tô Trầm Hương gặm miếng thịt bò nướng thơm ngon, cảm thấy mặc dù món này không làm cô no bụng được nhưng mùi vị cũng khá ngon.

So với những lệ quỷ trong nhà cô ấy thì mùi vị đậm đà hơn.

Nhưng bây giờ, cô đã bắt đầu quen với cuộc sống của người bình thường, trở nên thông minh hơn, vì có Trần tổng ở đây nên cô vùi đầu ăn, giả vờ như không nghe thấy.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cô ngoan ngoãn theo Tô Minh đến đồn cảnh sát.

Lý do đến đồn cảnh sát không phải vì điều gì khác mà là để lập hồ sơ chi tiết.

Suy cho cùng, với tư cách là nhân chứng phát hiện ra vụ án mạng nhà bên cạnh thì sẽ luôn bị thẩm vấn chi tiết về quá trình.

"Em gái đừng sợ, chỉ là hỏi mấy câu hỏi thông thường mà thôi." Tô Trầm Hương trắng mềm, tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp mỏng manh, ngồi trong đồn cảnh sát rộng lớn nên nhìn dáng vẻ vừa đáng thương vừa bối rối. Cô được chào đón bởi hai nữ cảnh sát rất thân thiện.

Cô không phải thủ phạm, thậm chí còn có thể xem là nạn nhân.

Một đứa trẻ nhỏ tuổi gặp phải cảnh tượng đẫm máu ở nhà bên cạnh, khiến nữ cảnh sát lớn tuổi sinh ra cảm tình với Tô Trầm Hương theo bản năng.

Trước mặt cô còn đặt một ly sữa bò ấm nóng.

Tô Trầm Hương hài lòng uống sữa, lúc này cô mới nhận ra làm người sống thật sự rất thoải mái.

Làm người cũng khá tốt nhỉ!

"Không sao đâu ạ, đó đều là những gì em nên làm. Không thể chùn bước." Cô nghiêm túc nói.

“Em cũng không sợ đâu ạ.” Cô vẫn tiếp tục nói.

Cô rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ kiên cường để an ủi người khác, điều này thật ấm lòng.

Hai nữ cảnh sát đối xử với cô càng dịu dàng hơn, họ chỉ hỏi cặn kẽ một số câu hỏi thông thường rồi để Tô Trầm Hương quay về.

Tô Trầm Hương ngồi trên ghế đợi ở đồn cảnh sát, đợi rất lâu mới thấy Tô Minh ra khỏi phòng thẩm vấn.

Là một người đàn ông trưởng thành, trạng thái tinh thần của anh ấy không mong manh như một cô bé nên đương nhiên sẽ bị tra hỏi kỹ lưỡng hơn.

Huống chi, trong chuyện này Tô Minh cũng có phần lớn trách nhiệm, anh ấy chỉ nói rằng ngày nào cũng nghe thấy tiếng ồn ào ở nhà bên cạnh, làm phiền mọi người nên anh ấy đi sang, yêu cầu hàng xóm giữ im lặng một chút.

Không ngờ khi vừa sang gõ cửa thì cửa tự mở, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng bên trong, anh ấy gọi cảnh sát ngay lập tức.

Mặc dù lời khai này có sơ hở nhưng lại không thể nhìn ra Tô Minh đã làm chuyện gì xấu ở trong đó.

Hơn nữa, còn có những người hàng xóm khác ở lầu trên lầu dưới xác nhận, họ thường xuyên nghe thấy tiếng gội đầu và tiếng đập tường vào lúc nửa đêm.

Có nhiều người xác nhận lời nói của Tô Minh như vậy, Tô Minh cũng không bị nghi ngờ gì nhiều.

Anh ấy mệt mỏi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy Tô Trầm Hương vô lo vô nghĩ đang ngồi trên ghế, uống chai Yakult không biết ai đã đưa cho cô.

Vẻ mặt cô tràn đầy hạnh phúc, như thể được ăn là điều hạnh phúc nhất trên đời.

"Anh ơi! Có thể về nhà rồi ạ?" Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Minh, ánh mắt cô sáng long lanh nhìn sang.

Về nhà...

Khóe miệng Tô Minh co giật khi nghe thấy Tô Trầm Hương tự tin nói về việc về nhà, giống như cô đang ỷ lại vào anh ấy.

"Về nhà thôi."

Nửa ngày trời, anh ấy thở dài một hơi dưới ánh mắt mong chờ của Tô Trầm Hương.

Kiếp trước anh đã mắc nợ cô đúng không?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.