Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 61




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đó rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi hơn cả cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn tin tưởng Tô Trầm Hương.

Cảm giác đáng tin cậy ấy không thể lý giải nổi.

Nhìn thấy mỹ nhân đang ngủ say trước mặt mình, Tô Trầm Hương ngồi bên giường, lặng lẽ chờ đợi.

Cô gái xinh đẹp này rõ ràng có dấu vết của quỷ khí.

Cô nhẫn nại.

Trần Thiên Bắc không bước vào phòng của nữ để tránh gây ra tình huống xấu hổ.

Nhưng cậu vẫn đứng canh bên ngoài căn phòng rộng lớn.

Chỉ cần trong phòng có bất kỳ động tĩnh gì, cậu đều có thể lập tức lao vào hỗ trợ Tô Trầm Hương.

“Đại ca, sao anh không ra đó ngồi một lúc?” Một giọng nói e dè vang lên bên cạnh cậu.

“Không cần.” Trần Thiên Bắc nhìn cha mẹ cô gái vì lo lắng mà dõi theo con, sợ rằng sẽ thất vọng, cũng sợ bản thân gây phiền toái cho thiên sư trừ tà. Cậu nói với thiếu niên đứng bên cạnh: “Đi lấy mấy cái ghế tới đây.”

Lời cậu nói khiến cậu ta giật mình, vội vàng chạy đi bê mấy cái ghế đặt trước cửa phòng.

Tuy lòng cực kỳ lo lắng nhưng họ không dám thở mạnh, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Tô Trầm Hương chờ đợi. Ngay khoảnh khắc cô tưởng rằng bản thân không thể kiên nhẫn được nữa, đột nhiên cô cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong phòng.

Nó như thể một vết nứt, một khe hở từ một nơi nào đó, một khí tức lạnh lẽo từ từ xuất hiện.

Khí tức nhàn nhạt mang theo ác ý và cái lạnh khó tả. Nó không quan tâm đến việc có người sống đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng mà bay thẳng tới chỗ cô gái trẻ xinh đẹp đang ngủ trên giường.

Khí tức yếu ớt bao quanh người cô gái.

Tô Trầm Hương nhìn xuyên qua âm khí, cô thấy được bóng đen mờ ảo ở phía xa.

Hắn chậm rãi đi xuyên qua âm khí, bước tới đầu giường và cúi xuống muốn bao phủ lên người cô gái đang ngủ.

Tô Trầm Hương tát hắn.

Âm khí đang từ từ biến đổi đột nhiên co rút rồi bay xuống đất.

Âm khí dâng trào, tụ lại thành hình dạng con người mờ ảo.

Hình người nhạt nhòa nằm trên mặt đất, tựa như tro bụi tạo thành.

Trần Thiên Bắc đã từng nhìn thấy nhiều lệ quỷ khác nhau, cậu không hề để ý tới một con ma yếu ớt như vậy.

Nhưng tiếng kêu sợ hãi đè nén nơi cổ họng đã vang lên bên cạnh cậu.

Người bình thường bắt gặp cảnh tượng này đương nhiên sẽ sợ hãi.

Nhưng Tô Trầm Hương lại xắn tay áo lên chửi bới.

“Ai bảo ngươi dám đột nhập vào phòng ngủ của con gái hả? Đồ không biết xấu hổ! Người ta đã không đồng ý và đuổi ngươi ra ngoài rồi mà! Xử lý quỷ nam quấn lấy không buông là chuyện phiền phức nhất!”

Cô cực kì ghét những tên đàn ông dùng thủ đoạn bẩn thỉu để rình rập phụ nữ. Dù là người hay là quỷ, cô đều ghét.

Thấy bóng ma mơ hồ gào thét, xoay người định bỏ chạy, Tô Trầm Hương sao có thể để đồ ăn mọc cánh bay đi được. Cô bước tới và dùng một tay tóm cổ hình người, vừa tát vừa chửi: “Dám làm hại người khác, dám làm hại người khác nè! Trần tổng và anh trai tao còn chưa hẹn hò mà ngươi dám hãm hại chị gái xinh đẹp như vậy hả!”

Cô tức giận tát con quỷ đến mức choáng váng.

Trần Thiên Bắc: “...”

Lúc này, cậu cảm thấy đồng cảm một cách khó hiểu với anh họ và thư ký Trần.

Kẻ không có người yêu thì không có nhân quyền.

Tuy nhiên, khi thấy Tô Trầm Hương dừng tay lại, cậu giật mình cảm nhận được âm khí trong phòng đã tiêu tán. Trần Thiên Bắc đứng dậy, ngó vào hỏi: “Sao vậy?” -

Giọng nói của cậu dường như đã làm cô tỉnh táo, cô cầm trong tay hai vật đen thui, nhìn cậu với đôi mắt to đầy thất vọng.

Siêu cấp đáng thương.

Cần an ủi gấp.

Trần Thiên Bắc do dự.

Cậu nhìn mọi người xung quanh.

Người nhà như hiểu ra điều gì đó, họ vội vàng né sang một bên, không nghe hai người nói chuyện.

Tưởng sư huynh phát hiện âm khí đã biến mất, biết Tô Trầm Hương đã giải quyết xong thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy bàn bạc với gia đình kiểm tra kỹ lưỡng những nơi khác trong căn nhà, tránh bỏ sót bất kỳ nguy hiểm tiềm tàng nào.

Khi cửa phòng chỉ còn thấp thoáng bóng người, Tô Trầm Hương khịt mũi rồi bất mãn bước tới.

“Có chuyện gì thế?” Trần Thiên Bắc bất đắc dĩ cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng thương và mảnh mai của cô.

Cậu cao nên hơi cúi thấp người.

Tô Trầm Hương cảm thấy vô cùng có lỗi và cho cậu xem thứ có mùi lạ mà cô đang cầm trên tay.

“Đậu phụ thối.”

Trước đây, cô từng đề cập rằng một con quỷ khốn nạn có thể làm hại người khác bằng cách chui vào giấc mơ, khiến họ không thể ngủ ngon.

Nhưng cô không ngờ giấc ngủ đã không chất lượng mà còn lôi ra được hai miếng đậu phụ thối đen sì, bên trong còn đỏ ngầu nữa!

Ngửi mùi hôi ấy, Tô Trầm Hương ước mình có thể khóc ngay lập tức, cô nghẹn ngào nói: “Nó thối quá.”

Mặc dù có rất nhiều người thích món này, cảm thấy mùi thối của nó rất cuốn hút nhưng mùi ấy chỉ khiến Tô Trầm Hương quay cuồng như thấy hàng ngàn ánh sao.

Vẻ mặt cô vô cùng khó tả, Trần Thiên Bắc cố gắng kìm nén để không cười thành tiếng.

Mặc dù Tô Trầm Hương nhìn rất khổ sở.

Nhưng đây có lẽ là… hậu quả của việc luôn muốn trèo tường.

Đồ ăn ở bên ngoài không đạt tiêu chuẩn, có sạch sẽ và đảm bảo chất lượng như của cậu không?

Nếu lúc nào cô cũng muốn đi ăn ngoài, đây chẳng phải là chuyện lớn sao?

Lúc này, Trần Thiên Bắc có chút thỏa mãn.

“Thế thì vứt nó đi. Cơ mà…”

“Không, không thể lãng phí được.” Mặc dù đậu phụ thối không hợp khẩu vị của cô, mùi bốc lên còn khiến cô choáng váng nhưng Tô Trầm Hương vẫn cắn một miếng thật to dưới đôi mắt ngạc nhiên của Trần Thiên Bắc.

Vị của nó nồng quá!

Cô rùng mình, cẩn thận thả phần đậu phụ thối còn lại vào túi đựng thức ăn, mím môi kiên quyết nói: “Về nhà rồi mua hai cái bánh bao hấp, kẹp ăn chung.”

Sự cố chấp của cô khiến Trần Thiên Bắc cạn lời.

“Nếu nó không ngon thì thôi.”

“Mỗi bữa ăn đều là công sức của người ta.” Tô Trầm Hương nghẹn ngào nói.

“... Ai dạy cậu?” Tô Trầm Hương nói nhảm không ngừng, khóe miệng Trần Thiên Bắc co giật hỏi.

“Tự học.” Không thể lãng phí thức ăn, chuyện này còn cần có người dạy à?

Cô đã biết điều này từ khi cô có ký ức.

Mặc dù không ngon nhưng Tô Trầm Hương vẫn cất đậu phụ thối thật kĩ.

Lúc này, Tưởng sư huynh cầm la bàn đi quanh phòng cũng bước tới.

Nhìn thấy đôi mắt Tô Trầm Hương ngấn lệ, Tưởng sư huynh tính tình hiền lành, lo lắng hỏi cô: “Tiểu Hương, có chuyện gì vậy?”

Anh ấy nói: “Nếu em cảm thấy con quỷ này có vấn đề thì cứ giao cho anh.”

Tô Trầm Hương lắc đầu.

“Vậy đã xảy ra chuyện gì à? Em có muốn nói cho sư huynh biết không?”, Tưởng sư huynh lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, kiên nhẫn lau khóe mắt Tô Trầm Hương.

“Sư huynh, con quỷ này hôi quá!” Vì người sống dịu dàng quá mức khiến lệ quỷ cảm thấy uất ức nên cô đành phàn nàn.

“... Con quỷ này làm sao cơ?”

“Con quỷ này hôi quá. Khó chịu!” Tô Trầm Hương cúi đầu.

Bộ dáng đáng thương của cô càng khiến Tưởng sư huynh thêm đau lòng.

Đệ tử thế hệ này của Bạch Vân Quan đều là con trai, không hề có một cô gái nào. Anh ấy chưa bao giờ thấy tiểu sư muội mềm mại và đáng yêu như vậy.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Tô Trầm Hương, anh ấy nhất thời bối rối. Mặc dù không hiểu mùi hương kì lạ kia là gì nhưng anh ấy vẫn theo bản năng đẩy kính trên sống mũi, nhẹ nhàng an ủi: “Vậy con quỷ này không phải là quỷ tốt. Đều là lỗi của sư huynh đã làm Tiểu Hương buồn. Vậy thì… khi nào trở về, sư huynh sẽ chọn hai con quỷ ngon ngọt cho em, được không?”

Là sư huynh, tất nhiên phải quan tâm tới các em, tính cách hiền lành và quan tâm người khác của anh ấy đã hình thành từ khi còn nhỏ.

Tô Trầm Hương nức nở, thuận thế đòi hỏi thêm.

“Ba con!”

“Được.” Nhìn thấy cô lẩm bẩm ghé mặt lại gần, Tưởng sư huynh cười nhẹ rồi lau mặt cho cô.

Trần Thiên Bắc lạnh lùng nhìn Tô Trầm Hương nói dối.

Cô là người giỏi ra vẻ tội nghiệp nhất.

“Tôi sẽ cho cậu chọn món ngon khác.” Cậu nói một cách khô khan.

Tuy vậy, vẻ thờ ơ u ám của cậu chắc chắn không thể sánh bằng sự dịu dàng của Tưởng sư huynh.

Vậy mà Tô Trầm Hương lại không hề từ chối bất cứ ai đến gần, cô vội vàng thò mặt ra phía trước Tưởng sư huynh và mỉm cười vui vẻ với Trần Thiên Bắc.

Cô mỉm cười, đôi mắt đẫm lệ ấy trong trẻo như làn nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, cô đẹp đến mức không thể tả nổi.

Lúc này, người nhà nóng lòng muốn chạy tới hỏi han Tô Trầm Hương: “Thiên sư, con gái nhỏ của tôi thế nào rồi?”

“Cô ấy ổn rồi nhưng đang ngủ. Hãy để cô ấy nghỉ ngơi, hồi phục sức khỏe.” Tô Trầm Hương nói.

Cô ngừng lại, nghĩ đến miếng đậu phụ thối mà khi nãy mình vừa cắn một miếng, quyết định nhắc nhở gia đình họ.

“Đúng rồi, tuy đây là một loại quỷ mạnh, có thể gây hại cho con người nhưng vẫn có thể coi là tai họa do con người tạo ra. Con gái của hai người đã bao giờ xúc phạm ai chưa?”

“Ý của cô là?” Sắc mặt của người nhà cô gái đột nhiên thay đổi.

Nhìn thấy Tô Trầm Hương dường như có chuyện muốn nói, Tưởng sư huynh rất ngạc nhiên.

“Tô Trầm Hương biết gọi hồn.” Trần Thiên Bắc nói với Tưởng sư huynh, vẻ mặt không thay đổi.

Cậu càng ngày càng giỏi lừa dối người khác.

“Gọi hồn? Tiểu Hương học từ thiên sư nào, sao con bé lại mạnh vậy?” Tưởng sư huynh không ngờ rằng trên đời lại có người có thể gọi hồn lệ quỷ. Suy nghĩ hồi lâu nhưng anh ấy vẫn không thể nhớ ra các phái Thiên Sư mà mình biết có người có thể nghĩ ra được phương pháp như vậy.

Nhưng bây giờ, Tô Trầm Hương là sư muội của anh ấy, nếu không phải Tô Trầm Hương bắt được con quỷ ở trong gương, có lẽ bây giờ bản thân anh ấy đã hồn phi phách tán rồi.

Anh ấy tin cô!

“Tiểu Hương của chúng tôi rất giỏi!” Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng sư huynh lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

Trần Thiên Bắc ngơ ngác theo sau Tô Trầm Hương và ngồi trước mặt người nhà nạn nhân. Cậu cảm thấy Bạch Vân Quan không ổn rồi.

Có thể cảnh giác một chút không!

“Ông Tần, bà Tần, Tiểu Hương vô cùng tài năng, em ấy là hậu bối được mọi người đánh giá cao và có tiềm năng vượt xa tôi. Hai người có thể tin tưởng cô ấy.”

Tưởng sư huynh không cảm nhận được tâm tình phức tạp của sư đệ, mỉm cười với người đối diện, dáng vẻ hơi kiêu ngạo.

Tất nhiên, ông Tần không phải kiểu người trông mặt mà bắt hình dong. Tuy Tô Trầm Hương còn trẻ nhưng ông vẫn tôn trọng và cung kính nói: “Đã làm phiền đến đại sư Tô rồi.”

“Tiểu Mỹ có thực sự ổn không?” Mặc dù nhìn thấy Tô Trầm Hương túm cổ một bóng người trong phòng, nhưng sau đó, bóng dáng kia đã biến mất.

Bà Tần vẫn lo lắng hỏi: “Liệu con bé có bị ma ám không?”

“Không.” Tô Trầm Hương hiểu được sự quan tâm của phụ huynh đối với con cái, cô ôm chiếc cặp chứa đậu phụ thối của lệ quỷ, nhẫn nại nói: “Lệ quỷ đã…bị tôi đánh tan. Nhưng có điều này tôi phải nói.”

Cô nhớ lại ký ức về con quỷ hôi hám và chậm rãi nói: “Tai nạn lần này do con người gây ra. Lệ quỷ này vốn không có liên quan đến cô gái, có người đã dâng ảnh, tóc và ngày sinh của cô ấy cho con quỷ này.”

“Điều này có nghĩa là?”

Những chuyện tâm linh lộn xộn này khiến nhà họ Tần cũng như những người bình thường khác trở nên bối rối.

“Minh hôn!” Tưởng sư huynh đột nhiên nói lớn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.