Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 60




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy nhiên, sau một thời gian chờ đợi, quan chủ của Bạch Vân Quan cảm nhận sâu sắc rằng Bạch Vân Quan nhặt được báu vật rồi.

Ngay cả việc lệ quỷ đi vào giấc mộng cũng có thể nhận ra ngay lập tức, đây quả thật là thiên tài.

Trần Thiên Bắc thật sự thấy Bạch Vân Quan đã nhặt được quỷ rồi.

Cậu nghĩ đến Tưởng sư huynh trở về tay không, lại nghĩ đến Trương sư huynh và Chu sư thúc bị giam cầm trong không gian lệ quỷ ở biệt thự, trong lòng ɕảɷ ŧɦấy rất bất an.

Nhanh thôi, khoảng chừng mười mấy năm nữa, Quan chủ Bạch Vân Quan…

Để cho Tô Trầm Hương tiếp quản, đùa đấy à?

Nghĩ đến việc người đứng đầu Bạch Vân Quan - người có thế lực lớn mạnh trong giới thiên sư sẽ là Tô Trầm Hương, hai mắt Trần Thiên Bắc tối sầm lại.

Vậy thì thật sự là gặp quỷ rồi.

“Lệ quỷ có thể đi vào giấc mộng quả thật không nhiều, may mắn là chị gái kia không đồng ý. Lệ quỷ vào giấc mộng là để hớp hồn, lập khế ước. Nếu cô ấy đồng ý lời tỏ tình của anh ta, sau khi cô ấy chết thì sẽ trở thành quỷ phó của anh ta, cả đời không thể thoát ra được.”

Tô Trầm Hương rất hiểu điều đó.

Trước đây, khi còn ở nhà cổ, cô đã ăn vô số lệ quỷ, lệ quỷ có thể đi vào giấc mộng cũng không hiếm, thậm chí còn có lệ quỷ có ý nghĩ viển vông, muốn đi vào giấc mộng của cô… Trong giấc mộng, Tô Trầm Hương vui vẻ đón nhận lệ quỷ được giao tới tận cửa, ɕảɷ ŧɦấy khá hài lòng.

Nhưng cô thấy rất kỳ lạ.

Theo lý mà nói, lệ quỷ nhìn trúng người sống nào thì cứ trực tiếp dẫn đi là được.

Cần gì phải đi vào giấc mộng như vậy, giống như…

“Có phải con quỷ này hơi nhỏ bé yếu ớt không?” Cô hỏi nhỏ.

“… Nhỏ bé yếu ớt á?”

“Nếu là lệ quỷ lớn mạnh, vậy cứ trực tiếp giết người rồi bắt giữ linh hồn của cô ấy, không phải đơn giản hơn sao? Nhưng mà nó lại yêu cầu cô ấy phải đồng ý ở trong giấc mộng, tôi thấy con quỷ này vừa yếu ớt vừa hèn hạ.”

Tô Trầm Hương e ngại, cô lẩm bẩm một mình: “Sợ là ăn không ngon lắm đâu.”

Một con lệ quỷ hèn hạ như vậy, chẳng có một chút khí phách muốn hại ai thì cứ hại người đó của lệ quỷ cả.

Phải giống như con quỷ vô diện lúc trước, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt người bị hại, muốn phách lối bao nhiêu là phách lối bấy nhiêu. Ngon biết bao nhiêu!

Còn lệ quỷ lần này chỉ ở có thể lén lút tác oai tác quái trong giấc mơ của người ta, nghe có vẻ không ngon lắm.

Chất lượng nguyên liệu đồ ăn lần này không tốt rồi.

Điều này làm cô đột nhiên không có tinh thần gì cả.

“Ý cậu là…”

Tô Trầm Hương tính toán một chút, dù con quỷ này có khó ăn thế nào đi chăng nữa… thì cũng phải đi cứu người.

“Tôi sẽ đi.” Tô Trầm Hương uể oải nói.

“Để tôi gọi xe đưa mọi người qua đó.” Đúng lúc này, có một nhóm người đi ra từ đồn cảnh sát.

Nhìn sắc mặt của bọn họ đều rất tiều tụy. Trước đó, Tiểu Bạch đã được Trương sư huynh dẫn vào đồn cảnh sát, lúc này, cô ấy mặc một bộ quần áo đỏ như máu, đứng đằng sau một cặp vợ chồng trung niên mà chảy nước mắt, nhìn bọn họ vừa ôm tấm hình đen trắng của mình vừa khóc.

Trên khuôn mặt trắng như tuyết lại chảy ra huyết lệ, cô ấy đang đứng rất gần người nhà của mình nhưng lại không thể chạm vào họ.

Nhưng khi nhìn thấy em gái mình đang khóc nhưng vẫn cố gắng an ủi cha mẹ thì cô ấy lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Dù cô không còn ở đây nhưng ít nhất vẫn còn em gái bên cạnh cha mẹ khi họ về già, không để cha mẹ quá đau buồn.

Mà cô ấy với bọn họ, đã không còn cùng thuộc về một thế giới.

Người và quỷ không chung đường.

Cô ấy vốn không nên ở lại bên cạnh bọn họ.

Nhưng giây tiếp theo, Tiểu Bạch như cảm nhận được một ánh mắt chăm chú khó hiểu.

Cô ấy vội vàng nhìn khắp nơi thì nhìn thấy một chiếc váy đỏ tươi đang lấp ló ở ngoài đồn cảnh sát. Đúng lúc này, một vài người đang hớn hở đi ra khỏi đồn cảnh sát.

Bọn họ cầm một tờ séc, nhìn rất vui vẻ, hào hứng nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có chút đau buồn vì người thân mình bị sát hại. Trái lại, ai nấy đều vui sướng vì món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống, họ vui vẻ nói: “Chúng ta có thể đổi một căn nhà lớn hơn rồi!”

Bọn họ cười cười nói nói, cũng không thèm nói tạm biệt với mọi người mà đã vội vàng chạy đến ngân hàng để đổi tờ séc.

Tiểu Bạch chán ghét nhìn bọn họ rồi lại vội vàng nhìn về phía cửa.

Chiếc váy đỏ tươi đã biến mất từ lâu.

Cô ấy mấp máy môi, cuối cùng cô ấy cũng chỉ nhìn người nhà mình ôm nhau khóc, đỡ nhau đi về nhà.

“Cô không đi theo họ sao?” Tô Trầm Hương đã thương lượng xong với quan chủ Bạch Vân Quan, dù sao hôm nay cũng đã đi ra ngoài, không bằng đi xem cô gái bị cái gì đó đi vào trong giấc mơ.

Cô thấy Tiểu Bạch vẫn đứng im lại chỗ, không tiếp tục đi theo người nhà nữa nên cô có chút tò mò hỏi.

Tiểu Bạch vội càng lắc đầu, cô ấy thành thật nói: “Nếu như tôi đi theo bọn họ, nhất định sẽ không nhịn được mà xuất hiện trước mặt họ. Đến lúc đó, cha mẹ tôi lại thương tâm vì tôi mất. Tốt nhất là tôi không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của họ nữa.”

Cô ấy đã là một con quỷ.

Cho nên, lý trí đã nói với cô ấy rằng không nên dính líu đến người nhà nữa.

“Nhưng gia đình kia,...” Tiểu Bạch tức giận tố cáo với Tô Trầm Hương: “Hôm nay tôi mới biết, chị gái kia…”

“Tôi biết cô muốn nói tới ai.”

“Chị gái đó, bố mẹ đã qua đời từ khi còn nhỏ, người thân nhận quyền nuôi dưỡng cô ấy, chiếm nhà của cô ấy, giờ còn dựa vào cô ấy để cầm mấy triệu tiền bồi thường. Dựa vào cái gì chứ!”

Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch đen mặt, tức giận thay cho cô gái kia.

Tô Trầm Hương thờ ơ nói: “Bây giờ cô gái đó cũng là lệ quỷ, cô cần gì phải lo lắng cho cô ấy. Cô ấy không muốn tiền rơi vào trong tay đám người kia thì có rất nhiều biện pháp để lấy về.”

Mấy ngày nay, nữ quỷ lột da tên đàn ông khốn nạn kia đã không còn lạm sát người vô tội nữa rồi, xem ra dù có thành quỷ thì cũng có ranh giới đạo đức cuối cùng. Tô Trầm Hương không lo lắng cô ấy sẽ giết chết những người thân thích lòng dạ đen tối kia.

Tuy nhiên, lệ quỷ có rất nhiều thủ đoạn để hù dọa người.

Cô cũng không quá lo lắng, để Tiểu Bạch về nhà dưỡng tâm tình, rồi cùng Tưởng sư huynh bắt xe đi đến nhà khách hàng.

Vẫn là đi xe buýt.

Tô Trầm Hương rất vui vẻ, cô ɕảɷ ŧɦấy mình đã chiếm được lợi từ đại ca.

Trần Thiên Bắc che trán, trong đầu cậu toàn là hình ảnh đáng sợ của Tô Trầm Hương mặc đạo bào, cốt cách phong thái như thần tiên, trốn trong một góc vừa cười trộm vừa ăn cơm.

Cậu sợ rằng tối nay cậu sẽ ngủ không ngon.

“Tiểu Hương, nếu mà em không biết chuyện lệ quỷ nhập mộng thì chắc tôi phải mời Chu sư thúc ra tay mất.” Năng lực đuổi quỷ của Tưởng sư huynh rất lợi hại nhưng không có kinh nghiệm trừ lệ quỷ nhập mộng.

Dù sao thì anh ấy vẫn còn trẻ, không có kinh nghiệm cũng là điều dễ hiểu, nhưng hình như anh ấy ɕảɷ ŧɦấy cái nhìn của Tô Trầm Hương đối với mình đã khác xưa nên anh ấy đã nói cảm ơn với Tô Trầm Hương: “Bùa cố hồn của em đã cứu tôi một mạng, nếu không thì tôi đã không thể nào hồi phục nhanh như vậy.”

Trước đây, anh ấy từng liều mạng với lệ quỷ trong gương, sau trận đấu đó, sinh hồn đã bị tổn thương, vết thương này đã ảnh hưởng đến hồn phách nên rất khó chữa lành.

Nhưng đúng là bùa cố hồn của Tô Trầm Hương rất lợi hại.

Lợi hại đến mức ngay cả quan chủ cũng phải kinh ngạc.

“Đồng môn giúp đỡ nhau là điều nên làm mà. Hơn nữa, mặc dù em biết về lệ quỷ nhập mộng nhưng em cũng chỉ là người mới, còn rất nhiều quy tắc chưa hiểu nên mong sư huynh sau này sẽ giúp đỡ em nhiều một chút.”

Tô Trầm Hương dịu dàng nhìn Tưởng sư huynh, Tưởng sư huynh ngượng ngùng đẩy mắt kính rồi nói đồng ý. Sau đó, anh ấy lại dịu dàng nói với Tô Trầm Hương: “Chúng ta là sư huynh muội, quan tâm em nhiều một chút cũng là điều tôi nên làm.”

Anh ấy còn cười tít mắt, vỗ nhẹ đầu nhỏ của Tô Trầm Hương.

Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn xinh đẹp, mái tóc đen nhánh và đôi lông mày thanh tú, nở nụ cười vô cùng thân thiện với vị sư huynh thiên sư của cô.

Trần Thiên Bắc không muốn nói chuyện.

Cũng may, rất nhanh xe đã đến một căn biệt thự, Tô Trầm Hương xuống xe, đi theo sư huynh vào biệt thự, lúc này, cô nhìn thấy một cặp vợ chồng chạy ra đón với sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy Tưởng sư huynh lại đến, bọn họ như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhào tới chào đón sư huynh, họ nắm chặt lấy Tưởng sư huynh đang lúng túng nói: “Cậu Tưởng, cầu xin cậu mau cứu Tiểu Mỹ đi, con bé lại nằm mơ rồi!”

Khi họ đang nói chuyện thì một nam sinh đẹp trai đi ra, căng thẳng nói: “Con đã đeo bùa tụ dương cho chị ấy rồi, chị ấy cũng cảm rất thấy ấm áp, so với trước kia thì tốt hơn nhiều, chắc là có thể ngủ ngon.”

“Sau đó thì sao?” Tưởng sư huynh đã kéo Tô Trầm Hương qua để giới thiệu với bọn họ.

Khi nghe nói Tô Trầm Hương chính là người cho con trai mình bùa tụ dương, hơn nữa còn là vị tiểu thiên sư đã cứu con trai mình thì hai vợ chồng càng cảm kích hơn.

Bọn họ vội vàng mời bọn cô vào nhà.

“Đại ca.” Nam sinh kia lo lắng đi đến bên cạnh Trần Thiên Bắc, sợ hãi gọi một tiếng.

“Thử lòng can đảm? Hử?” Trần Thiên Bắc cười lạnh nhìn cậu ta.

Bạn nam cúi đầu, vẻ mặt áy náy.

Ngày đó, cậu ta chính là người ngồi trước gương gọt táo ở trong biệt thự, cũng là người đầu têu trò thử lòng can đảm đó.

Bởi vì suýt nữa đã hại chết bạn bè và thiên sư muốn cứu mình nên cậu ta vẫn rất hối hận.

Hơn nữa, bởi vì cậu ta là người ngồi trước gương, trực tiếp đối mặt với con lệ quỷ kia nên cơ thể cậu ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.

“Hôm nay, chị ấy lại nằm mơ. Mấy ngày trước, chị ấy đã không còn mơ thấy giấc mơ kia nữa, cứ tưởng là ổn rồi nên chị ấy đã trả lại bùa cho em.”

Bởi vì cậu ta bị âm khí ảnh hưởng nghiêm trọng, không có bùa tụ dương thì tinh thần sẽ không tốt. Chị cậu ta nhìn cậu ta như vậy thì rất đau lòng, không muốn giữ bùa tụ dương nữa. Hơn nữa, cô ấy cũng ɕảɷ ŧɦấy mình ổn hơn nên đã trả lại bùa cho cậu ta.

Nhưng tối hôm đó, cô ấy lại nằm mơ thấy người đàn ông kia…

Cậu ta cúi đầu, thấp giọng nói: “Em lại lén nhét bùa dưới gối của chị ấy rồi.”

Hai chị em đều rất thương nhau, tình cảm rất tốt.

Vì vậy, cậu ta đã nhờ Trần Thiên Bắc giúp đỡ: “Chị em sẽ không có chuyện gì đúng không?”

“Cô ấy chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Tô Trầm Hương đã tới thì có con lệ quỷ nào có thể chạy.

Trần Thiên Bắc bật cười.

Cậu quan sát khuôn mặt tái nhợt của nam sinh, cậu ta vẫn run rẩy dưới ánh mặt trời ấm áp, Trần Thiên Bắc lấy một tấm bùa tụ dương từ trong túi áo ra.

“Tô Trầm Hương bảo tôi đưa cho cậu. Nhớ trả tiền.” Cậu lạnh lùng nói.

Bản thân cậu ta đã làm sai nên cậu không thể để cho Tô Trầm Hương cho cậu ta miễn phí được.

Nam sinh đẹp trai vội vàng cảm ơn rồi cầm lấy đeo lên người.

Tô Trầm Hương không hề biết Trần Thiên Bắc mới giúp cô hoàn thành một đơn hàng. Cô đang đi theo bà chủ đi tới một căn phòng đóng chặt cửa.

Trong phòng không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ. Bà chủ lo lắng mở cửa ra, trong căn phòng tối om có một cô gái trẻ xinh đẹp tiều tụy đang ngồi trong bóng tối,

Trong tròng mắt của cô ấy đều là tia máu nhưng cô ấy vẫn mở to đôi mắt, kiên trì không chịu chìm vào giấc ngủ.

Điều khiến Tô Trầm Hương bất ngờ chính là, dù đang gặp chuyện đáng sợ như vậy nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy cũng không tệ lắm.

Cô ấy không hề kinh hãi hay hoảng sợ, cũng không khóc lóc, trái lại cô ấy đang nghiến răng nghiến lợi như đang so tài với con lệ quỷ kia.

Ý chí như vậy khiến Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy rất hiếm lạ.

“Tiểu Mỹ, đây là hai vị thiên sư của Bạch Vân Quan, con còn nhớ cậu Tưởng không?” Sự kiên cường của con gái càng khiến bà chủ ɕảɷ ŧɦấy khó chịu hơn.

Khi bà ấy đang vội vàng giới thiệu Tô Trầm Hương thì thấy cô gái có dung mạo cực kỳ xinh đẹp đã đứng lên, bước đi có chút loạng choạng nhưng vẫn có thể đi thẳng tới, cô ấy mỉm cười nhìn Tô Trầm Hương rồi bắt tay, nói cảm ơn cô.

“Cô là thiên sư Tô đã cho em trai tôi bùa tụ dương phải không? Cảm ơn cô đã cứu em trai tôi.” Cô ấy có vẻ vẫn rất tỉnh táo.

Tô Trầm Hương cũng không chào hỏi lại cô ấy.

Cô nghiêng đầu nhìn cô ấy một chút rồi đột nhiên hỏi: “Cô có mệt không?”

“Rất mệt.” Người con gái xinh đẹp dứt khoát trả lời.

Giây tiếp theo, một bàn tay nhỏ bé, mềm mại, trắng như tuyết nhẹ nhàng che đi đôi mắt đang kinh ngạc của cô ấy.

“Nếu mệt thì ngủ một giấc đi.” Cô gái như đang kiễng chân, giọng nói nhẹ nhàng khiến lòng người ɕảɷ ŧɦấy mềm mại, an tâm đến kỳ lạ, cô dịu dàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây. Tôi sẽ chăm sóc cô.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.