Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 56




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thực lòng mà nói thì Tô Cường cũng khá do dự khi đi họp phụ huynh cho Tô Trầm Hương.

Những năm trước đó, đứa trẻ này không chịu để ông đi họp phụ huynh cho mình.

Bởi vì cô ɕảɷ ŧɦấy mất mặt.

Khi những phụ huynh khác đều là người có thân phận, địa vị nhưng ông lại chỉ là một thợ sửa xe, ông ngồi giữa các phụ huynh đó khiến cho Tô Trầm Hương không ngóc đầu lên được.

Dù ông đã cố gắng tắm rửa thật sạch rồi nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được mùi dầu máy ở gara sửa xe ngấm vào trên người của ông.

Ông cũng không phải là người lịch sự, cũng không có học hành gì...

Nhưng hiện tại, trường trung học Tín Đức càng tốt hơn so với trường trung học ở thị trấn.

Ngoài những phụ huynh của nhóm học sinh giỏi thì gần như đều là tinh anh trong tất cả mọi ngành nghề... Tô Cường sợ bản thân sẽ làm đứa nhỏ xấu hổ.

Ban đầu ông muốn nhờ Tô Minh xin nghỉ phép để đi họp phụ huynh cho Tô Trầm Hương.

Tô Minh là sinh viên ưu tú, là tinh anh trong một công ty lớn, kiến thức sâu rộng.

Nhưng lại bị Tô Trầm Hương thẳng thừng từ chối.

“Nếu như anh của con lại xin nghỉ phép thì anh ấy đừng mong buổi tối có thể đi ngủ.” Tô Trầm Hương dứt khoát nói với người cha đang lưỡng lự của mình: “Con chỉ muốn cha đi thôi. Cha là cha của con, đương nhiên phải để cha đi họp phụ huynh rồi. Cha, người là người cha tốt nhất, không có gì phải che giấu, không để người khác biết được cả!”

Cô làm nũng bên cạnh ông, trong lòng Tô Cường liền mềm đi, ma xui quỷ khiến đồng ý.

Nhưng lần này đến họp phụ huynh, trong lòng của ông lại thấp thỏm không yên, thậm chí bất an, sợ rằng làm cho đứa nhỏ xấu hổ, khiến cô bị cười nhạo ở trường học, trước khi đến ông đã tắm qua ba lần, lại đổi một bộ quần áo mới tinh rồi mới đi tới.

Vạn lần không ngờ tới vừa bước vào lớp đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình như thế.

Ông choáng váng căng não ngồi cùng mẹ của Trần Thiên Bắc là Minh Phong.

Giống với ông tưởng tượng, phụ huynh của những đứa trẻ có thể theo học tại trường trung học Tín Đức đều là người có thân phận.

Thậm chí là cao quý đến mức không thể với.

Nhưng thực ra, họ đối xử với ông rất thân thiết và nhã nhặn, vây xung quanh ông để hỏi han cách ông dạy dỗ Tô Trầm Hương như thế nào.

Thành tích của Tô Trầm Hương rất tốt, nằm trong top năm của lớp, trong mắt mọi người, cô là đứa trẻ đáng tự hào.

Mà Tô Trầm Hương nói cũng rất đúng.

Trong môi trường học đường này, trên thực tế, thứ mà học sinh và phụ huynh để ý chưa bao giờ là việc có thân phận hoặc là địa vị hay không.

Chỉ có để ý đến thành tích học tập, hoặc là để ý xem đứa trẻ ở trường có tích cực hay không, có đặc điểm nổi bật nào khác hay không, sau đó tập hợp tất cả lại rồi thảo luận về việc dạy dỗ đứa nhỏ như thế nào, con cái nhà mình có điểm nào khiến người nhà lo lắng, rồi lại nói về các lớp dạy bù.

Khi ông cầm lấy tờ thành tích cực kỳ đẹp của con mình, ông chính là đối tượng được bọn họ ngưỡng mộ.

Vành mắt của Tô Cường hơi ướt, lại nhịn không được mà nở nụ cười ngây ngô kiêu ngạo.

Thậm chí, ông còn nghe được rất nhiều lời khen ngợi.

Liên quan tới Tiểu Hương của ông.

Nhiệt tình giúp đỡ bạn học, nhẫn nại giảng giải các dạng câu hỏi cho bạn cùng lớp, còn tôn trọng và rất tích cực trả lời câu hỏi của thầy cô...

Mà cô làm những điều này cũng biến ông trở thành tâm điểm nhận được sự biết ơn của các phụ huynh khác.

Cho dù ông chỉ là một người bình thường, không thể mang đến nhiều hào quang cho con mình.

Cảm xúc như vậy chính là lần đầu tiên Tô Cường cảm nhận được.

Thầy chủ nhiệm Hứa cũng nhã nhặn nói với Tô Cường những điểm rất tốt của Tô Trầm Hương khi ở trường học, khen ngợi sự tiến bộ của Tô Trầm Hương ở trước mặt mọi người... Kỳ thi lần này chính là kì thi kiểm tra giữa học kỳ một của năm nhất trung học, người tiến bộ nhiều nhất đương nhiên là những học sinh kém được nhận vào, nhưng Tô Trầm Hương lại ngay lập tức xông vào top năm của lớp.

Trong buổi họp phụ huynh, thầy Hứa cũng đề xuất với Tô Cường một số ý kiến liên quan đến việc giúp cho Tô Trầm Hương tiếp tục phát triển.

Ông kiên nhẫn lắng nghe, lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại toàn bộ.

Đợi đến khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, tinh, khí, thần* trên người của Tô Cường đã khác hẳn.

* Tinh, khí, thần, là ba yếu tố thể hiện bản thể, năng lượng, tinh thần của mỗi người, đồng thời nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của người đó từ khi sinh ra cho đến khi lớn lên và già đi.

Thân thể của ông càng thêm tốt hơn, càng thêm tự tin hơn. Bởi vì hôm nay họp phụ huynh nên Tô Trầm Hương được nghỉ nửa ngày.

Cô mới được ăn một bữa no nê trên người Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc thu hút cho cô bốn con lệ quỷ, cô biến toàn bộ bốn con thành bánh bao hấp, kết hợp với một ly sữa đậu nành, cực kỳ ngon miệng.

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy rất mỹ mãn, cô chỉ ăn một lồng, còn chừa lại ba lồng bánh bao hấp lệ quỷ thì mang hết về nhà để vào tủ đông, chuẩn bị làm đồ ăn nhẹ đêm khuya mà ăn từ từ.

Cô đi từ nhà đến trường, đợi đến khi buổi họp phụ huynh kết thúc, nhìn thấy Tô Cường đi ra, mắt cô sáng lên, vô cùng đắc chí mà sáp đến, niềm nở hỏi: “Cha, thầy Hứa khen con gì thế?”

Ở trường, thầy Hứa rất thích cô, bởi vì thành tích môn toán của cô cực kỳ tốt, hơn nữa, thấy cô đồng ý giảng bài cho những bạn cùng lớp, thầy Hứa còn để cô làm đại biểu lớp môn toán nữa.

Mặc dù đại biểu lớp cũng chỉ là việc nhỏ lặt vặt nhưng đây là sự tín nhiệm của thầy cô!

Trời ơi!

Cô cũng là một cán bộ lớp không lớn không nhỏ đó!

Kiêu ngạo quá đi!

Tô Trầm Hương hận không thể vểnh đuôi lên trời.

“Thầy Hứa nói con rất ngoan.” Thành tích môn toán của Tô Trầm Hương là điểm tuyệt đối, thầy giáo đương nhiên rất vui vẻ.

Lúc Tô Cường đang nói chuyện thì Tô Trầm Hương đã chào hỏi với Minh Phong và dì Lý đi tới từ sau lưng ông.

Cô ngoan ngoãn, lại vô cùng hiểu chuyện, trong nhà Minh Phong chỉ có một tên nhóc thối nên rất thích cô, trước đó luôn luôn muốn Trần Thiên Bắc mời cô đến nhà ăn cơm... nhưng Trần Thiên Bắc thẳng thừng từ chối!

Nghĩ tới ánh mắt phát sáng của Minh Phong khi nhìn Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc ɕảɷ ŧɦấy phiền lòng chết đi được, còn căn dặn Tô Trầm Hương, nếu như Minh Phong một mình đến gặp cô, cô chắc chắn phải gọi cho cậu.

Khắp người cậu đều là ɕảɷ giác mệt mỏi.

“Tiểu Hương, đã lâu không gặp.” Minh Phong cười tít mắt đi qua.

Bởi vì hôm nay bà đi họp phụ huynh nên không ăn mặc quá chuyên nghiệp mà rất giản dị, khiến cho người khác ɕảɷ ŧɦấy rất thân thiết.

Nhưng mà Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy có chút không chịu nổi vị trưởng bối nhiệt tình này.

Bởi vì hai bên có thông tin liên lạc của nhau nên thỉnh thoảng cô sẽ nhận được tin nhắn của Minh Phong.

Theo truyền thống đạo đức kính già yêu trẻ tốt đẹp, chỉ cần Tô Trầm Hương nhận được tin nhắn của Minh Phong, cho dù ɕảɷ ŧɦấy nhiệt tình quá mức thì cô vẫn như cũ thành thật trả lời, nói chuyện với Minh Phong.

Cô quá khổ mà... đối với lệ quỷ sống ở nhà cổ nhiều năm, chỉ thích yên tĩnh ăn cơm như cô, mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với người sống, có ai thấu chăng?

Hơn nữa Minh Phong luôn mời cô tới nhà chơi, nói là muốn trang điểm cho cô.

Nói tới việc trang điểm cho cô thì lúc đó Tô Trầm Hương rùng mình một cái theo bản năng.

Có thể khiến cho lệ quỷ rùng mình thì đó không phải là chuyện nhỏ.

Do đó, trong lòng Tô Trầm Hương luôn tồn tại sự kính nể đối với mẹ của Trần Thiên Bắc.

Mặc dù oán thầm trong lòng nhưng khi đối mặt với trưởng bối, Tô Trầm Hương vẫn là một cô bé thật thà ngoan ngoãn, nói chuyện với Minh Phong, chuẩn bị từ chối bà ấy một cách khéo léo khi Minh Phong nói rằng sẽ dẫn cô đi mua quần áo với ánh mắt phát sáng.

Cô lại vô cớ rùng mình một cái, ɕảɷ ŧɦấy có chuyện không ổn, gấp gáp đi tìm Trần Thiên Bắc, hy vọng cậu có thể nói gì đó cho mình!

Trần Thiên Bắc lại giả chết, xoay người, nói với Tô Cường một số vấn đề ở xe mô tô của mình.

Tô Cường rất am hiểu việc sửa xe, kiên trì lắng nghe, chuẩn bị cùng Trần Thiên Bắc qua kiểm tra chiếc mô tô yêu quý của cậu.

“Vậy thì việc của Tiểu Bắc phải nhờ anh Tô rồi.” Bàn tay được bảo dưỡng nhẵn mịn ấm áp của Minh Phong nhẹ nhàng giữ lấy bả vai của Tô Trầm Hương, mỉm cười xinh đẹp và dịu dàng, nói với Tô Cường đang ngập ngừng nhìn về hướng của Tô Trầm Hương: “Tiểu Hương đi theo dì nhé. Anh Tô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Hương.”

Dáng vẻ của bà rất hiền từ, Tô Cường gãi đầu, ɕảɷ ŧɦấy thực ra điều này cũng khá tốt.

Tô Trầm Hương có người mẹ vô lương tâm như Từ Lệ, vẫn chưa được hưởng thụ sự yêu thương từ nữ trưởng bối.

Mẹ của Trần Thiên Bắc rõ ràng rất thích cô.

Tô Cường nghĩ, có trưởng bối cực kỳ thích Tiểu Hương của ông, trong lòng của ông rất vui: “Vậy làm phiền cô rồi.” Ông xoa đầu nhỏ của Tô Trầm Hương rồi rời đi.

Tô Trầm Hương đường đường là lệ quỷ lại bị một người sống dịu dàng yếu đuối giữ chặt bả vai, lại giống như bị kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn áp chế, không thể di chuyển một bước, bất lực nhìn cha mình chạy đi cùng với Trần Thiên Bắc.

“Vậy chúng ta đi đến phố thương mại đi.” Minh Phong lau khoé mắt một cách tao nhã, nở nụ cười nói với dì Lý cũng đang lôi kéo Lý Yên với gương mặt trắng bệch, hai chân run rẩy: “Mấy ngày trước có vài cửa hàng nhắn tin cho tôi, nói rằng bộ sưu tập thu đông mới nhất trong mùa này dành cho nữ về rồi, vừa khéo cho chúng ta xem thử. Dẫn hai đứa đi đi!”

Bà nhẹ nhàng gật đầu với một số phụ huynh có quen biết, hẹn hôm sau cùng ăn cơm, vân vân, thấy xe trong nhà đã tới, trực tiếp nhét hai cô gái nhỏ này vào trong xe.

“Bỏ con ra!” Lý Yên không màng đến chuyện hiện tại đã học làm thục nữ, hoảng sợ dán mặt lên cửa xe.

Vương Lập Hằng thì sao, Vương Lập Hằng đã sớm bôi dầu vào lòng bàn chân rồi.

Nam sinh mà, khi tai hoạ ập đến thì sẽ nhanh chóng quên mất tình bạn gì đó thôi.

Tô Trầm Hương cúi cái đầu nhỏ, đã nhận mệnh rồi.

Cô và Lý Yên giãy dụa khi cùng bị đưa đến phố thương mại, bất lực đi theo.

Sau khi Minh Phong phấn khởi lần lượt chọn ra những bộ quần áo xinh đẹp trong cửa hàng mặc thử, nhận được tiếng reo hò phấn khích của hai bà mẹ thì thời gian đã qua được khá lâu, làm lệ quỷ mà không thể phản kháng, vậy thì cô chỉ đành cố gắng tận hưởng thôi.

Trong cái nhìn không thể tin nổi của Lý Yên, lệ quỷ rất nhanh đã học được cách xoay người tạo dáng gì đó sau khi thử đồ cho hai quý bà.

Điều này thậm chí còn thu hút sự chú ý của một số phụ huynh trung niên.

Minh Phong nhìn cô bé khẽ nắm lấy chiếc váy, thuần thục tạo dáng cho bản thân xem, khoé mắt cong lên.

Nhẫn nại lại ngoan ngoãn, rõ ràng ɕảɷ ŧɦấy bị giày vò nhưng lại không muốn từ chối bà, vì tôn trọng trưởng bối lớn tuổi, nỗ lực làm những việc khiến bọn họ vui vẻ.

Tiểu Hương của bà...

Haiz.

Minh Phong thở dài, đột nhiên phát hiện Tiểu Hương là của nhà người khác chứ không phải của nhà bà.

Rõ ràng Tiểu Hương và Tiểu Bắc đã trở thành bạn cùng bàn với nhau, qua lâu như thế, hai đứa vẫn chỉ là bạn cùng bàn.

Đã cho cơ hội rồi mà đứa con trai ngu ngốc của bà thật là vô dụng!

“Đều đẹp cả, vậy mua hết đi.” Nhà họ Minh là gia đình giàu có, tuy không so được với Trần Thị nhưng có thể trở mặt với nhà họ Trần mà sau đó vẫn có thể lăn lộn như diều gặp gió thì đương nhiên không thể xem thường Minh Phong.

Bà chỉ thấy Tô Trầm Hương mặc bộ nào cũng hợp mắt, xinh đẹp vô cùng, làm cho lòng bà mềm đi, bà đưa địa chỉ của nhà họ Tô cho nhân viên cửa hàng: “Giao tới nơi này.”

Bà muốn mua quần áo cho Tô Trầm Hương, vả lại còn đơn giản là mua hết toàn bộ những mẫu mới nhất, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy việc này không tốt.

Các loại quần áo trong cửa hàng này đều rất đắt.

Cô ɕảɷ ŧɦấy không cần thiết.

Là đứa trẻ nhà bình thường, có mấy bộ quần áo để thay đổi là được, không cần phải mua đủ mọi kiểu dáng.

“Là dì mua cho cháu mà.” Minh Phong dịu dàng nói.

Tô Trầm Hương lắc đầu.

Minh Phong lại lấy ra một lá bùa Cửu Trọng An Thái.

“Cháu có thể tặng bùa cho dì, tại sao dì lại không thể mua quần áo cho cháu chứ?”

“Nhưng hai chuyện này không giống ạ.”

“Sao lại không giống? Bùa An Thái là tấm lòng của cháu tặng dì, vậy dì cũng muốn để Tiểu Hương làm cô gái xinh đẹp nhất, đây là món quà của dì.” Minh Phong xoa mặt của Tô Trầm Hương, yêu thương nói: “Hơn nữa, bây giờ mỗi ngày Tiểu Bắc đều rất vui vẻ, Tiểu Hương, dì cảm ơn cháu nhé.”

Từ khi Tô Trầm Hương trừ quỷ cho Trần Thiên Bắc thì cậu đã trở nên tràn trề sức sống mà không phải là dáng vẻ u ám trước đó.

Nhìn con trai ngày càng hoạt bát sáng sủa của mình, trong lòng của Minh Phong rất biết ơn Tô Trầm Hương.

Bà vuốt ve đôi má mềm mại nhẵn mịn của Tô Trầm Hương, ánh mắt ấm áp yêu thương.

Một người phụ nữ trung niên trông tiều tụy xanh xao đang ngây người đứng bên ngoài, nhìn vào trong cửa hàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.