(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chậc.
Trần Thiên Bắc nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Tô Trầm Hương, quay đầu đi.
Quả nhiên, Tô Trầm Hương chỉ có kinh nghiệm đối phó với lệ quỷ.
Đối mặt với người sống... vẫn phải là cậu ra tay!
Trần Thiên Bắc cảm nhận được một chút ɕảɷ giác thành tựu kỳ diệu.
“Trần Thiên Bắc, có cậu thật tốt.” Tô Trầm Hương lặng lẽ thu hồi cẳng chân trắng như tuyết suýt nữa đá vào căn tin của mình, ánh mắt long lanh nói.
Anh Bắc của cô quá ngầu, quá đẹp trai!
Đối với một người sống không thể ăn được, người đó do ai xử lý, Tô Trầm Hương hoàn toàn không thèm để ý.
Cô thấy Trần Thiên Bắc bước về phía người đàn ông gầy gò đang ngất xỉu kia.
Khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên căng chặt, dẫm hai chân lên trên người đàn ông đó.
Cả hai chân, người này cho dù nửa cái mạng cũng không còn.
Sức chiến đấu này.
Tích một phát vào ô có ɕảɷ giác an toàn!
Mắt thấy cái tên thoạt nhìn không phải là người tốt này đã ngất đi, lúc này, Trần Thiên Bắc mới thu chân lại, nheo mắt, dường như đang đăm chiêu nhìn cái gương trước mặt, thấp giọng nói: “Chắc đây chính là Thiên sư đứng phía sau chuyện kia.”
Liên tiếp làm nhiều chuyện xấu trong căn biệt thự này, hơn nữa cũng làm hại không ít người, trước đó còn khiến quỷ vô diện liên lụy đến nhà họ Lý, có lẽ chính là Thiên sư này.
Hẳn phải gọi anh ta là chúa tể của những niềm đau.
Lệ quỷ được anh ta nuôi dưỡng bị Tô Trầm Hương nhổ sạch lông, con quỷ không còn một cọng lông nào, số mệnh quá khổ.
Chẳng trách anh ta lại xớn xác nhảy ra.
Đây là điều khiến cho cái miệng lớn của Tô Trầm Hương không làm ăn được gì cả.
Nhưng việc sử dụng lệ quỷ để hại người này, không xứng gọi là Thiên sư.
Chỉ có thể xem như tà ma ngoại đạo, nuôi quỷ làm thú vui.
“Tôi ɕảɷ ŧɦấy cũng ổn rồi á.” Tô Trầm Hương đi tới, lén gặm một miếng bánh bông lan an ủi bản thân.
Vừa rồi thật sự rất đáng sợ!
Phải bồi bổ.
Cô hít hít cái mũi nhỏ, khẳng định với Trần Thiên Bắc: “Trên người anh ta có mùi của cái gương này, còn có mùi của bánh ngọt.” Chiếc gương kia hẳn là một thứ lợi hại có thể nuôi quỷ gì đó, đại khái chính là một loại mắt trận mà Trần Thiên Bắc thường gọi.
“Nhưng không giống như cái vạc nhỏ ở Trung Hoàn, có vẻ tên nuôi quỷ đã dùng biện pháp đặc biệt để dung hợp linh hồn của anh ta ở trong chiếc gương, vậy nên cái gương có liên quan đến anh ta.”
Gương không bị vỡ, anh ta có thể dùng gương để khống chế lệ quỷ trong gương.
Gương vỡ… anh ta cũng sẽ bị tổn thương nặng.
Giống như vừa rồi, khi cô đá vỡ tấm gương, anh ta bị phản phệ ngay lập tức.
Chẳng qua người này hơi ngốc.
Đã biết bị phản phệ, có thể thấy trong các thiên sư tới đây, có người rất mạnh, ấy vậy mà còn không biết đường chạy đi, lại còn muốn quay lại trả thù.
Chẳng lẽ nuôi quỷ đến mức bị ngớ ngẩn rồi sao?
“Được rồi, phải nhanh chóng đưa sinh hồn của Tưởng sư huynh về thôi.” Trần Thiên Bắc nhìn thấy Tưởng sư huynh ngẩn tò te nhìn mọi chuyện kết thúc chóng vánh, khóe miệng hơi giật giật, lấy ra một sợi dây thừng từ trong cặp sách rồi trói tên đàn ông đã bất tỉnh nhân sự lại.
Thấy cậu dứt khoát như vậy, Tô Trầm Hương vội vàng cất bánh bông lan đi, chạy tới nhìn xem.
Trông cô như có chuyện gì đó muốn nói.
Trần Thiên Bắc lơ đãng liếc nhìn cô.
“Tôi đã đưa cậu đến đây thì nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.”
“Trần Thiên Bắc, hôm nào đi học cậu cũng trang bị đầy đủ như vậy sao?”
“... Cái gì?”
“Đi học thì đi học, cậu còn đem theo dây thừng để trói người…”
Trần Thiên Bắc thẫn thờ nghe tiếng lẩm bẩm của cô gái.
Cậu chỉ biết… cô hoàn toàn không biết cảm động khi được mình bảo vệ.
“Cơ mà… cậu trông rất đẹp trai khi đứng chắn trước mặt tôi. Trần Thiên Bắc, cảm ơn cậu.”
“Hừ!”
“Khi tôi gặp nguy hiểm, cậu đã đến bảo vệ tôi, tôi thật sự rất vui.” Mặc dù Tô Trầm Hương thấy mình không cần phải được bảo vệ nhưng khi được bảo vệ một cách chân thành, cô ɕảɷ ŧɦấy cực kỳ 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ, sẵn sàng gửi lời cảm ơn chân thành của mình cho sự chân tình đó.
Cô cong mắt cười với Trần Thiên Bắc.
Trần Thiên Bắc tự nhủ vạn lần với bản thân, đừng bao giờ tin tưởng cô.
Miệng của Tô Trầm Hương là lừa người dối quỷ.
Nhưng cậu vẫn lặng lẽ cong môi.
Tưởng sư huynh: “...”
Sinh hồn của Tưởng sư huynh lặng lẽ trở về.
Có vẻ anh ấy là người thừa thãi ở đây rồi.
Nhìn thấy sinh hồn anh ấy quay về, trong phòng chỉ còn lại người đàn ông bất tỉnh, Trần Thiên Bắc quay đầu nhìn Tô Trầm Hương, muốn nói gì đó nhưng kiêng dè còn có người ngoài nên cũng im lặng.
Cậu chỉ lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi điện.
Khi gương vỡ vụn, cả biệt thự ngay lập tức có ɕảɷ giác khác hẳn so với trước đây.
Mặc dù vẫn còn hơi lạnh lẽo và ẩm ướt nhưng lại mất đi loại ɕảɷ giác quỷ dị khiến người ta sởn gai ốc.
Cậu kinh ngạc liếc nhìn chiếc gương bị vỡ phía sau, chỉ thấy Tô Trầm Hương cũng đang nhìn vào mặt gương đó.
“Mảnh gương này…”
“Hỏng rồi. Không dùng được.” Tô Trầm Hương rất tin tưởng bản thân.
Những thứ mà cô đá vỡ chắc chắn đã bị hỏng.
Lúc này Trần Thiên Bắc mới gật đầu.
Cậu gọi điện cho Bạch Vân Quan, một phần để báo tin bình an và một phần là để cầu viện*.
(*): xin giúp đỡ, viện trợ.
Tô Trầm Hương trực tiếp phá vỡ cục diện của biệt thự này, các vấn đề tiếp theo, đương nhiên Trần Thiên Bắc cần Bạch Vân Quan đến để giải quyết hậu quả.
Hơn nữa, còn có người đàn ông này trong tay…
“Gọi cảnh sát đi.” Tô Trầm Hương thành thạo nói.
Khi gặp phải người xấu, chuyện xấu thì điều đầu tiên cần làm đương nhiên là xin sự giúp đỡ của cảnh sát.
Trần Thiên Bắc kéo người đàn ông nuôi quỷ trong phòng ra ngoài hành lang, nói với Tô Trầm Hương: “Trương sư huynh sẽ báo cảnh sát.”
Bản thân Trương sư huynh đang làm việc trong đồn cảnh sát nên việc gọi điện đến đơn vị ཞõ ཞàŋɠ là lựa chọn hàng đầu của anh ấy.
Tô Trầm Hương ðột nhiên hiểu ra.
“Vậy thì hết chuyện rồi.” Cô cố gắng nhét hết chỗ bánh bông lan béo ngậy còn lại vào cặp, tiện thể thu dọn hơi thở lạnh lẽo còn sót lại trên hành lang tầng hai.
Dù chỉ lấy được một ít kẹo dẻo nhưng dù con muỗi nhỏ đến mấy thì đó vẫn là một miếng thịt.
Cô 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ đi theo Trần Thiên Bắc vào phòng, nhìn thấy Trương sư huynh đang gọi điện thoại, còn Chu sư thúc đỡ Tưởng sư huynh hỏi han ân cần, vẻ mặt rất sợ hãi.
Khi nhìn thấy người đàn ông trong tay Trần Thiên Bắc, sắc mặt Chu sư thúc trở nên nghiêm túc, đứng dậy, trầm giọng hỏi Trần Thiên Bắc: “Là người này à?”
“Chắc chắn là hắn. Hắn đã luyện hóa “Mắt”.”
“Mắt đâu?”
“Vỡ rồi.” Trần Thiên Bắc bình tĩnh nói.
“Vỡ rồi? Sao có thể!” Đã là mắt trận, đừng thấy nó nhìn có vẻ yếu ớt, thực tế lại rất vững chắc khi được nuôi dưỡng bởi âm khí. Nếu không dùng các loại gỗ đào trăm năm, đừng nghĩ đến việc đập nát nó… Nếu trước đó không nhận ra khu biệt thự này chính là một mắt trận, Chu sư thúc sẽ không quay về một chuyến, đặc biệt về nhà để lấy kiếm gỗ đào trên lưng.
Ông ấy nhìn Trần Thiên Bắc bình tĩnh, lại nhìn Tô Trầm Hương, nghi ngờ hỏi: “Vỡ như thế nào? Sao lại làm vỡ được?”
“Con chỉ dẫm nhẹ một cái thôi.” Tô Trầm Hương ngượng ngùng nói: “Không ngờ cái gương lại dễ vỡ như vậy, con, con không cố ý.”
Tô Trầm Hương vô tội!
Tất cả là lỗi của tấm gương.
Không phải ai cũng biết gương rất dễ vỡ sao?
Chu sư thúc nhìn cô, khóe miệng giật giật.
Đeo kiếm gỗ đào trên lưng, ông ấy nghi ngờ cuộc đời.
Tô Trầm Hương càng ngoan ngoãn hơn, ngơ ngác nhìn ông ấy.
Rất nhanh, Chu sư thúc đã bị đánh bại.
Nghĩ về một số tin đồn liên quan đến Tô Trầm Hương, trước đó Chu sư thúc đã nghe qua đồng môn trong Bạch Vân Quan nói, lại nghĩ đến mối quan hệ giữa Trần Thiên Bắc và cô, ông ấy cũng không nhiều lời hỏi rằng lệ quỷ trong biệt thự này đã đi đâu.
Tô Trầm Hương nuôi quỷ, dĩ nhiên là cho quỷ của mình ăn rồi.
Mặc dù Chu sư thúc không quan tâm đến những điều này, nhưng lần này ông ấy phải nhìn nhận Tô Trầm Hương với một con mắt khác. Không phải là ông ấy không thể đối phó với lệ quỷ trong biệt thự này.
Nhưng trước đó, sinh hồn của Tưởng sư huynh đã rời khỏi cơ thể, ông ấy ɕảɷ giác sinh hồn của anh ấy rơi vào trong mắt, bị lệ quỷ quấn lấy.
Nếu muốn giết lệ quỷ, chắc chắn sẽ giết chết cả sư điệt… Chu sư thúc không nỡ, chỉ có thể bảo vệ cơ thể của sư điệt, dốc sức nghĩ ra biện pháp khác.
Nhưng dường như Tô Trầm Hương không cần tiêu tốn nhiều sức lực để cứu được người, một đứa trẻ nhỏ với thiên phú vượt trội như vậy, thực sự khiến cho Chu sư thúc nổi lên lòng yêu thích nhân tài.
Ông ấy ɕảɷ ŧɦấy Tô Trầm Hương có thể được các trưởng bối ở Bạch Vân Quan thu làm đệ tử hay gì đó.
“Con thật xuất sắc.”
“Cảm ơn sư thúc đã khen ngợi.”
Đối với người ngoài, có lẽ Tô Trầm Hương là đứa nhỏ ngoan ngoãn và lễ phép nhất trên thế giới.
Cô còn có thể làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng để bày tỏ sự thẹn thùng.
Chu sư thúc chưa bao giờ nhìn thấy lệ quỷ nào lừa người như vậy, cười ha ha, ánh mắt càng thêm hiền lành.
Trần Thiên Bắc kiên nhẫn nhìn Tô Trầm Hương lừa người.
Bạch Vân Quan sắp toi đời rồi.
Khi hồn của Tưởng sư huynh quay về thể xác, anh ấy từ dưới đất đứng dậy, cảm ơn các đồng môn đã bảo vệ mình. Trần Thiên Bắc đổi chủ đề, không muốn đồng môn để ý quá nhiều đến Tô Trầm Hương, sợ cô 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ quá đà sẽ vô tình để lộ thân phận nên đã hỏi Tưởng sư huynh chuyện gì đã xảy ra.
Tưởng sư huynh thoạt nhìn là một người nhã nhặn, lịch sự, tính cách nho nhã yếu đuối, nhắc đến chuyện này liền bất đắc dĩ nói: “Hôm qua tôi đến đây một mình, cũng bị nhốt trong không gian của lệ quỷ, chợt nghe thấy động tĩnh mơ hồ bên ngoài.”
Khi anh ấy đang vùng vẫy thoát khỏi sự kiểm soát của lệ quỷ thì phát hiện có vài đứa trẻ chạy đến nơi này.
So với thiên sư như anh ấy, những đứa trẻ đó dễ bị tổn thương hơn nhiều.
Lo sợ bọn nhỏ bị làm hại, dưới tình thế cấp bách, anh ấy chỉ có thể để sinh hồn rời khỏi thể xác, sử dụng cách này mới có thể nhanh chóng thoát khỏi không gian của lệ quỷ, muốn nhắc nhở những đứa trẻ này mau chóng rời đi.
Nhưng họ không chạy, không nói lời nào, nhìn thấy anh ấy còn tưởng anh ấy là quỷ.
Anh ấy không còn cách nào khác ngoài đuổi theo và thấy mấy đứa nhỏ đang bắt đầu chơi trò chơi.
“Thật ra không cần gọt táo. Chỉ cần có người sống ngồi trước gương, lệ quỷ trong gương sẽ tức giận đi ra ngoài. ”
Mặc dù Tưởng sư huynh đã được Tô Trầm Hương ném bùa Cố Hồn cho nhưng vẫn còn rất yếu ớt, anh ấy mỉm cười nhẹ giọng nói: “Nhất định phải bảo vệ những đứa trẻ này.”
Khi lệ quỷ hiện thân và chuẩn bị tấn công những đứa trẻ, anh ấy đã thay thế bọn nhỏ tiến vào gương, dây dưa đánh nhau với lệ quỷ.
Chỉ khi lệ quỷ bị anh ấy khống chế, bọn nhỏ mới có thể trốn thoát khỏi đây.
“Nhưng anh là sinh hồn. Nếu dây dưa với lệ quỷ trong thời gian dài, cho dù trấn áp được lệ quỷ, một khi âm khí xâm chiếm sinh hồn của anh, anh cũng sẽ chịu tổn thất.”
Tô Trầm Hương nghe việc hy sinh thân mình để cứu người, gãi đầu nhỏ hỏi: “Chỉ để bảo vệ bọn nhỏ thôi sao?”
ཞõ ཞàŋɠ Tưởng sư huynh cũng rất yếu ớt.
Nhưng anh ấy lại sẵn sàng hy sinh thân mình để bảo vệ những đứa trẻ đó.
Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy mình đã nghe rất nhiều câu chuyện xưa như thế này từ ông lão, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô vẫn không khỏi ɕảɷ ŧɦấy rung động.
Đây là người sống.
Họ không mạnh mẽ thế đấy, đều là những người xa lạ với nhau, càng không nhận được lợi ích gì nhưng lại sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu người khác.
Thế giới của người sống đôi khi khiến cô thấy khó hiểu nhưng lại ɕảɷ ŧɦấy rất ấm áp.
Tưởng sư huynh ɕảɷ ŧɦấy hơi ngại ngùng khi được khen ngợi.
Anh ấy đỏ mặt, gãi gãi đôi má trắng nõn và thanh tú của mình, cười nói: “Trở nên mạnh mẽ là để bảo vệ mọi người.” Tuy nhiên, những lời lẽ triết lý như vậy, dù Tô Trầm Hương có suy tư thì cũng không nói được nhiều.
Không lâu sau, những người từ Bạch Vân Quan và đồn cảnh sát được liên lạc qua điện thoại đã đến biệt thự, sau khi được đảm bảo an toàn, đầu tiên họ bắt người nuôi quỷ đang hôn mê vào xe cảnh sát và đưa đi.
Sau đó, Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương đứng trong vườn hoa của biệt thự, nhìn toàn bộ biệt thự bị bao vây, cậu quay đầu nhìn Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương nghiêng đầu nhỏ nhìn cậu.
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu…” Trần Thiên Bắc hơi do dự, nhìn Tô Trầm Hương hỏi: “Ngay cả sinh hồn cũng không muốn ăn sao?”
Có vẻ như Tô Trầm Hương hơi kén ăn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");