Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 46




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Thiên Bắc nghiêng đầu nhìn Tô Trầm Hương, ngoài mặt thì nói lời dễ nghe với cậu, không phải cậu thì không được. Nhưng đôi mắt xinh ðẹp đang nhìn thiếu niên có phong cách HKT của cô lại không giấu được sự thèm khát.

Có chút đồ ăn mà lòng đã bay theo người ta.

Hồng hạc còn không đuổi kịp tốc độ thay lòng đổi dạ của Tô Trầm Hương.

“Mùi quỷ?” Cậu cười lạnh, lại lần nữa nhận ra sự thật Tô Trầm Hương là người hai lòng như thế nào, cậu ðột nhiên cau mày hít thử.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Không ngửi thấy mùi gì cả.

“Ý tôi không phải là cậu gặp phải quỷ, nếu không thì mùi phải nồng hơn nhiều… Tôi nói là tấm bùa hộ thân trên người cậu không thể ngăn cản được mùi của con quỷ này.” Tô Trầm Hương quan sát Vương Lập Hằng một chút, cô liếm môi rồi nhẹ giọng nói: “Là người quen của cậu gặp phải quỷ, cậu đã tiếp xúc với người đó phải không?”

Vương Lập Hằng biết Tô Trầm Hương là một thiên sư, dù sao quan hệ giữa cậu ta và Lý Yên rất tốt nên cậu ta cũng biết được chuyện Tô Trầm Hương giúp nhà họ Lý trừ quỷ.

Mặc dù gia đình cậu ta đang cần sự giúp đỡ của thiên sư nhưng cậu ta không muốn Tô Trầm Hương tham gia.

Mặc dù cô đã giải quyết chuyện của nhà họ Lý rất thuận lợi.

Nhưng Tô Trầm Hương mới là nữ sinh cấp ba, nhìn qua cũng chỉ là một cô gái rất đáng yêu.

Vương Lập Hằng không nỡ để cô nhúng tay vào.

Chuyện nhà cậu ta gặp phải thật sự rất đáng sợ, cậu ta sợ liên lụy đến Tô Trầm Hương.

Cho nên cậu ta mới đến nhờ Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc quen biết không ít thiên sư lợi hại của Bạch Vân Quan, nếu so với Tô Trầm Hương thì chắc họ sẽ đủ năng lực giải quyết chuyện của nhà cậu ta.

Lúc này, Trần Thiên Bắc liếc mắt nhìn về phía Tô Trầm Hương.

“Cậu… Tiểu Bạch nhà cậu có thể ăn cái này không?” Cậu hỏi thẳng.

“Tiểu Bạch thích ăn cái này nhất.” Đuôi mắt của Tô Trầm Hương cong lên, nở nụ cười ngọt ngào.

“Vậy cậu nhờ cô ấy đi.” Trần Thiên Bắc nhìn Vương Lập Hằng, dứt khoát chỉ vào Tô Trầm Hương.

“Tôi sợ liên lụy…”

“Lấy việc giúp người làm niềm vui.” Trần Thiên Bắc - một người kiêm nhiều chức vụ, nay lại thẫn thờ nhận thêm chức người môi giới của Tô Trầm Hương. Trong nụ cười ngọt ngào của cô, cậu xụ mặt, cố gắng chịu đựng ɕảɷ giác hổ thẹn khi chưa làm tròn chức trách, lạnh lùng nói: “Cậu ấy coi cậu là bạn bè. Hơn nữa, cậu ấy còn đáng tin hơn cả Bạch Vân Quan, chuyện bắt quỷ này, đối với cậu ấy không là gì cả.”

Với lại, hiện tại Bạch Vân Quan đang bận đến sứt đầu mẻ trán với chuyện sư huynh mất tích.

Hơn nữa, Trần Thiên Bắc cũng khẳng định rằng Tô Trầm Hương bắt quỷ còn lợi hại hơn cả Bạch Vân Quan.

Ngay cả khi quan chủ của Bạch Vân Quan kiểm tra sức khỏe cho cậu, sau khi ông biết chuyện cũng phải cảm khái rằng đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Ông còn nói muốn gặp Tô Trầm Hương - ngôi sao mới nổi trong giới thiên sư.

“Thật sao?” Vương Lập Hằng lo lắng nhìn về phía Tô Trầm Hương.

“Đương nhiên rồi.” Tô Trầm Hương tự tin gật đầu.

“Vậy sau khi tan học, tôi đưa cậu đến xem tình hình trong nhà nhé.” Vương Lập Hằng có lòng tin tuyệt đối với lão đại của mình.

Mặc dù, thiên sư càng lớn tuổi thì độ tin cậy càng cao nhưng cậu ta vẫn tin tưởng Tô Trầm Hương, cậu ta kể với cô: “Em họ của tôi đụng phải thứ không sạch sẽ nên bị bệnh. Hiện tại không có gì đáng ngại, em ấy chỉ phát sốt, nói mê sảng thôi… Sau khi tan học, nhờ cậu giúp em ấy trừ quỷ nhé, ba tôi sẽ hậu tạ.”

ཞõ ཞàŋɠ tình cảm giữa cậu ta và em họ rất tốt. Nếu như không phải Trần Thiên Bắc đang trầm mặt ngồi bên cạnh, cậu ta còn muốn bắt tay với Tô Trầm Hương.

“Cảm ơn cậu nha, Tô Trầm Hương.”

Nhận được ánh mắt cảm kích của Vương Lập Hằng, Tô Trầm Hương mỉm cười.

Lý Yên vẫn luôn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, sau khi cô ấy nghe mọi người nói xong, cô ấy mới lo lắng nhìn Tô Trầm Hương.

“Tôi đi cùng với cậu.” Cô ấy nhỏ giọng nói.

“Được thôi.” Lý Yên là người sống ngay thẳng, chắc sẽ không cướp miếng cơm của mình đâu, Tô Trầm Hương là một lệ quỷ hung ác nhưng tràn đầy tấm lòng vị tha.

Cô luôn dứt khoát như vậy. Trên mặt Lý Yên lộ ra nụ cười đắc ý nhìn về phía Lâm Nhã ngồi phía trước đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình.

Cô ấy rất ngứa mắt dáng vẻ đại tiểu thư của Lâm Nhã.

Tô Trầm Hương cũng không phải người hầu nhỏ của ai.

Cả ngày Lâm Nhã đều bày ra dáng vẻ Đại tiểu thư bố thí sự chăm sóc đó cho ai xem?

Nếu như không biết kết bạn kiểu gì thì nên học một khóa học để biết được kết bạn đúng cách và bình đẳng là như thế nào.

Mặc dù Tô Trầm Hương không để ý đến những thứ này, cô không quan tâm đến các mối quan hệ giữa các bạn nữ với nhau nhưng Lý Yên lại khác… thời điểm cô ấy bắt đầu chơi với nhóm con gái nhà giàu thì Lâm Nhã còn đang ra vẻ là Đại tiểu thư!

Cô ấy đi đến ngồi cạnh Tô Trầm Hương thì nghe thấy Tô Trầm Hương nói: “Nhớ cầm theo lá bùa hộ thân mà tôi vẽ cho cậu nhé.”

Mặc dù cô không quá để ý đến mâu thuẫn ngầm diễn ra giữa các nữ sinh nhưng quả thật Lý Yên đối xử với cô rất tốt.

Người bạn này không có nửa điểm ác ý đối với cô.

Tô Trầm Hương không bao giờ keo kiệt với bạn bè.

Trước đây cô có cho Lý Yên một tấm bùa hộ thân.

Bùa hộ thân nào cơ?

Đó chính là bùa Cửu Trọng An Thái được vẽ trên giấy nháp.

Lần đầu Trần Thiên Bắc nghe được điều này, cậu đã không giữ được biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp trai của mình.

ɕảɷ giác đó chính là “cậu không phải là người đặc biệt duy nhất”, còn có một loại người “dùng giấy nháp để vẽ bùa”! Càng quá đáng hơn là, “sau này bùa Cửu Trọng An Thái sẽ được bày bán lẫn lộn tại các hàng quán vỉa hè”. Điều này khiến cho khí huyết trên người Trần suýt chút nữa thì trào ra ngoài.

Tô Trầm Hương là một tên cặn bã!

Dù sao, bây giờ trên người Lý Yên cũng có một tấm bùa Cửu Trọng An Thái, nhưng tấm bùa này đã được gấp thành một mảnh nhỏ. Lý Yên cũng không phải người hiểu biết về bùa chú nên cô chỉ xem nó như những tấm bùa hộ thân thông thường.

Có lẽ Lý Yên xem đây là tâm ý của Tô Trầm Hương.

Vì vậy, cô ấy đã mua một túi phúc tinh xảo, mỗi ngày đều đeo trên cổ hoặc cất trong quần áo.

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy như vậy cực kỳ tốt.

Vì vậy, khi Lý Yên nói muốn đi cùng cô đến xem tình hình của nhà Vương Lập Hằng, cô không ɕảɷ ŧɦấy Lý Yên sẽ gặp nguy hiểm gì cả.

“Hả? Cha tôi nói đã mời người đến xem rồi, kém hơn đại sư của Bạch Vân Quan nhưng cũng khá nổi tiếng… Chuyện này.” Vương Lập Hằng cầm điện thoại xem tin nhắn mới nhất, cậu ta ðột nhiên ɕảɷ ŧɦấy hơi xấu hổ.

Lý Yên liếc mắt nhìn cậu ta.

Tô Trầm Hương ngây người, con tim rỉ máu.

Nghề thiên sư này, quá phức tạp.

Cô chỉ muốn lăn lộn kiếm miếng cơm thôi mà, sao lại khó thế chứ?

“Tan học chúng ta cứ qua đó xem tình hình một chút.” Trần Thiên Bắc bình tĩnh an ủi cô: “Có lẽ còn dư lại ít âm khí cho cậu.”

ðột nhiên cậu nhớ đến cuộc hẹn với Trương sư huynh, sư huynh nói sẽ đãi cậu và Tô Trầm Hương một bữa sau giờ học. Cậu đành nhắn tin cho Trương sư huynh giàu có một tin nhắn bảo anh ấy không cần tới nữa.

Tin nhắn vẫn chưa được phản hồi, chắc Trương sư huynh vẫn bận rộn với chuyện ở khu biệt thự bỏ hoang.

Cậu cũng không muốn quấy rầy thêm nên đành cất điện thoại, tiếp tục giờ học buổi chiều.

Đến khi tan học, Vương Lập Hằng nhận được tin nhắn của người nhà với nội dung: Mới nhìn thấy em họ mình, thiên sư được mời đến đã chạy mất. Điều này khiến Vương Lấp Hằng càng sốt ruột, cậu ta quay qua giải thích với Tô Trầm Hương rồi mời mọi người về nhà.

Thật ra Tô Trầm Hương cũng không hề tức giận.

Chỉ cần có cơm ăn, cô ɕảɷ ŧɦấy không cần so đo, nhỏ mọn như vậy.

Nhà họ Vương sống trong tiểu khu cao cấp, không phải người giàu có, tinh anh trong xã hội thì không thể sống ở đây được. Bên dưới những tòa nhà cao tầng sang trọng là các địa điểm tập thể dục và khu chợ, những người lui tới đó đều là những người thành công.

Nhưng Tô Trầm Hương không có hứng thú với những thứ này, cô đang gọi điện thoại cho Tô Cường, thông báo rằng mình sẽ đến nhà bạn học chơi sau giờ học.

Sau khi nói thời gian về nhà với Tô Cường, cô bước vào thang máy cùng mọi người lên tầng.

Loại bất động sản cao cấp này, mỗi một tầng, mỗi một căn hộ đều cực kỳ sang trọng và xa xỉ.

Tô Trầm Hương mới bước vào nhà họ Vương đã cảm nhận được hơi thở của sự sang trọng và giàu có.

Nhưng ngay cả biệt thự của Lâm Tổng cô còn không quan tâm, căn nhà sang trọng, rộng lớn đến đâu thì cũng chỉ là căn nhà, điều cô quan tâm hơn chính là chuyện gặp quỷ.

Mặc dù người lớn của nhà họ Vương có chút nghi ngờ về việc một cô bé có thể trừ quỷ hay không nhưng bọn họ vẫn đối đãi rất ân cần, không nói ra sự nghi vấn của bản thân, tránh gây tổn thương lòng tự trọng cho cô bé.

Sau đó, một đôi vợ chồng có vẻ mặt hốc hác dẫn Tô Trầm Hương đến một căn phòng, giọng điệu khàn khàn nói: “Nửa đêm hôm qua, đứa trẻ này đã trốn ra ngoài, khi trở lại thì nó nói mình gặp quỷ. Mong đại sư có thể…”

Nói đến đây, vị phu nhân cực kỳ mệt mỏi nói: “Mấy đứa trẻ này thật nghịch ngợm! Nói cái gì mà thử lòng can đảm, gọt táo trong biệt thự…”

“Gọt táo?” Tô Trầm Hương dừng một chút.

Khi cô vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một cậu bé mặt đỏ bừng, đang hôn mê nằm trên giường.

Nhìn qua cậu bé còn nhỏ tuổi hơn cô, giống học sinh cấp hai.

Một học sinh cấp hai lại dám nửa đêm chạy ra ngoài thử lòng can đảm sao? Ngửi được mùi âm khí lạnh lẽo trên người đứa trẻ này, Tô Trầm Hương chậm rãi đi tới.

Hơi thở lạnh buốt đang quấn lấy cơ thể của cậu bé, giống như để lại một điểm định vị… là một ấn ký, bây giờ cậu bé không thể thoát khỏi sự dây dưa của lệ quỷ.

Nhưng điều kỳ lạ chính là quỷ khí này cực kỳ âm tà, theo lý mà nói, nếu cậu ta gặp phải lệ quỷ như vậy thì sẽ mất mạng ngay lập tức.

Cho dù cậu ta có thoát khỏi lệ quỷ thì bằng khí tức trên người, lệ quỷ vẫn có thể nhốt cậu ta lại.

Nhưng cả ngày nay, cậu ta vẫn bình an vô sự.

Đây quả thật là hồng phúc tề thiên*.

(*) Hồng phúc tề thiên: ý chỉ những người cực kỳ may mắn, làm gì cũng thuận lợi, tiền bạc rủng rỉnh…

“Đúng là cậu bé đã gặp phải thứ không sạch sẽ, con quỷ này cũng rất hung ác. Mọi người nói khu biệt thự này… Khu biệt thự này không phải là nơi người bình thường có thể tiến vào.” Sáng sớm nay, Trương sư huynh đã nói qua, một vị sư huynh của Bạch Vân Quan đã mất tích ở khu biệt thự này. Bây giờ, khi ngửi được mùi của con quỷ này, Tô Trầm Hương chắc chắn con quỷ này không phải dạng hiền lành gì.

Đầu tiên, cô từ từ rút hết âm khí trên người cậu bé và trong phòng ra, sau đó cô nặn chúng thành một viên socola, núp đằng sau Trần Thiên Bắc, lén lút ăn socola. Cô vừa ăn vừa nói bừa với cặp vợ chồng đang lo lắng cho con trai: “Bệnh của em ấy, một phần là vì sợ hãi, một phần là do quỷ khí ăn mòn… để em ấy đi phơi nắng là không sao nữa.”

Mặc dù bây giờ mặt trời đã xuống núi nhưng phơi mình dưới ánh hoàng hôn lúc chiều tà cũng có thể xua tan quỷ khí còn sót lại trên người cậu bé.

Cô đã ăn xong viên socola trong miệng.

“Thế này… là xong rồi sao?”

“Chẳng lẽ cháu còn phải khiêu vũ đại thần* sao?” Tô Trầm Hương không tuyên truyền phong kiến mê tín.

(*) Khiêu vũ Đại thần là một nghi lễ dân gian được lưu truyền và cần có hai người cùng nhau hoàn thành. Ngày nay, hầu hết “Thần nhảy” là một hoạt động mê tín thời phong kiến, ngoài ra còn có những nghệ thuật dân gian được lưu truyền.

“Không, không, thì là…A! Nam Nam, con tỉnh rồi!” Hai vợ chồng thấy việc trừ quỷ này quá dễ dàng, không chân thật.

Ngay lúc này, thiếu niên đang ngủ mê man trên giường phát ra âm thanh rất nhỏ rồi từ từ mở mắt ra.

Trong ánh mắt của cậu ta tràn đầy vẻ sợ hãi, khi nhìn thấy cha mẹ thì kinh ngạc, hạnh phúc đến mức nhào lên. Khi nhìn thấy người nhà vây quanh mình, cậu ta như cảm nhận được sự an toàn nên ðột nhiên bật khóc.

Cả nhà ôm nhau khóc.

Tô Trầm Hương thấy trong nhà họ Vương đã không còn âm khí, không còn giá trị nên cô không còn cảm tình gì.

“Để xem sau này con còn dám nghịch ngợm như vậy nữa không!” Thiếu niên bị mẹ đánh cho mấy cái, cậu bé bị đánh đến mức muốn ngất xỉu.

Mười lăm phút sau đã thấy Tô Trầm Hương đứng ở cửa với vẻ mặt chán nản.

Tô Trầm Hương không có hứng thú với một nam sinh không có cơm ăn, bây giờ cô đang thì thầm với Trần Thiên Bắc.

“Tôi nói cậu nghe, đêm qua cậu ta thật sự đi đến khu biệt thự kia nên mới gặp quỷ. Con quỷ này cũng có chút năng lực… Trương sư huynh không đánh lại nó đâu.”

“Cậu muốn đi kiếm cơ à?” Trần Thiên Bắc hỏi thẳng.

Tại sao phải nói những điều vô dụng này làm gì.

Cái gì mà lo lắng cho người sống… thực ra là đói bụng rồi.

“Tôi đói!” Tô Trầm Hương đã rất lâu không được thẳng thắn biểu đạt sự đói bụng của mình như vậy.

Có thể thấy, con quỷ ở khu biệt thự này rất thơm… rất hung dữ nên mới khiến Tô Trầm Hương ăn một chút quỷ khí đã nhớ mãi không quên.

Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, thích hợp để ra ngoài tản bộ, thuận tiện ăn một bữa cơm.

Trần Thiên Bắc nghĩ đến đây thì lập tức gọi điện thoại cho Trương sư huynh.

“Không có tín hiệu.” Cậu ðột nhiên trầm mặt nói với Tô Trầm Hương.

Mất tín hiệu ở địa điểm kỳ quái đó không phải là một dấu hiệu tốt!

Trương sư huynh của cậu… thật ra cũng là món ăn.

Trần Thiên Bắc yên lặng một hồi rồi lại gọi cho một số điện thoại khác.

“Đây là… “

“Đây là Chu sư thúc… Chính là số điện thoại của vị sư thúc hôm nay đi đến khu biệt thự kia với Trương sư huynh.” Cậu lớn lên ở Bạch Vân Quan nên quen biết tất cả các trưởng bối, cũng như phương thức liên lạc của bọn họ.

Một giây tiếp theo, sắc mặt Trần Thiên Bắc tái mét.

Số của sư thúc cũng không gọi được.

Cậu đang định giơ tay lên, nhanh chóng gọi điện cho quan chủ của Bạch Vân Quan để xin giúp đỡ, nhưng sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn, trắng như tuyết nhẹ nhàng đặt lên đầu ngón tay thon dài, lạnh như băng của cậu.

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy rất xúc động: bọn cô có chung kẻ thù mà!

“Con quỷ kia hung dữ như vậy, cậu gọi cứu viện cũng vô ích thôi… Tôi đi cho. Tôi cũng là thành viên của Bạch Vân Quan nha… Tôi cũng rất lo lắng cho Trương sư huynh.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.