Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 204: Pn 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đúng là không ngờ được."

Cô ấy lẩm bẩm nói.

Không ngờ lại là chân ái.

Không ngờ cái gì?

Chàng trai tuấn tú khẽ cau mày, nhìn nữ phóng viên tinh thần ngẩn ngơ, như thể đã được làm mới tam quan.

Tố chất nghề nghiệp của nữ phóng viên này không ổn!

Nếu để cô ấy biết, một thương hiệu đồ ăn nhẹ trong nước đột nhiên nổi tiếng mấy năm trước đây và chuỗi cửa hàng món tráng miệng nổi tiếng trên mạng trong nước đều là doanh nghiệp thuộc sở hữu của anh, thế thì chẳng phải cô ấy sẽ nổ tung sao!

Bạn gái thích ăn thì phải làm sao?

Tất nhiên là phải thỏa mãn cô ấy rồi!

Nếu không, cuối cùng dựa vào cái gì mà người lên chức lại là mình?

Tuy nhiên, bởi vì những công ty thực phẩm này đều đứng tên Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc chỉ xem như một người quản lý, vì vậy, anh cũng không nói gì nhiều.

Anh chỉ nhìn nữ phóng viên rồi nói: "Tiểu Hương nhà tôi đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, hiện là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan. Tôi có thể hẹn hò với cô ấy, là vì tôi trèo cao." Anh thận trọng xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, lạnh lùng hỏi: "Còn gì muốn hỏi không?"

Phóng viên này đầu óc ngu ngốc, nên Trần tổng quyết định không cho cô ấy cơ hội nữa.

Dù sao thì mục đích để cô ấy truyền đạt tình yêu của mình và Tô Trầm Hương đến với công chúng đã đạt được.

Họ là chân ái.

Mọi người biết điều này là được rồi.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ đón Tô Trầm Hương tan làm.

Hôm nay Tô Trầm Hương đi giúp người ta trừ quỷ.

Trong thành phố này luôn có một số góc tối tăm mà người khác không để ý đến, nơi đó sẽ xuất hiện đủ kiểu vấn đề khác nhau.

Cũng không biết hôm nay Hương Hương của anh đã lén ăn cái gì

"Có vẻ tình cảm giữa Trần tổng và vợ chưa cưới của anh thật sự rất tốt. Cô ấy cũng rất ưu tú. Nhưng đã nhiều năm như vậy... Thật sự không còn ai khác sao..." Nữ phóng viên cảm thấy câu hỏi này có hơi hóng hớt, nhưng cô ấy vẫn không nén được mà tò mò hỏi một câu. -

Dưới ánh mắt dò xét từ từ híp lại của Trần Thiên Bắc, cô ấy lại vội vàng mỉm cười nói: "Chỉ là một chút tò mò cá nhân thôi. Trần tổng yên tâm, tôi sẽ không đưa những điều này vào bài phỏng vấn."

Sự quan tâm này của cô ấy không hề chuyên nghiệp, nhưng Trần Thiên Bắc lại không để ý, không đồng ý nói: “Cô có thể đưa vào bài phỏng vấn. Trong những năm qua, thậm chí rất nhiều năm sau này, tôi sẽ chỉ yêu người yêu của mình, cô ấy...”

Nghĩ đến những cám dỗ bên ngoài, sắc mặt chàng trai hơi tối lại, nhìn nữ phóng viên, lạnh lùng nói: "Cô ấy cũng chỉ yêu tôi thôi. Những người khác bỏ cuộc hết đi!"

Với sức mạnh đặc biệt của ánh mắt và lời nói hệt như lời tuyên bố đáng sợ này, nữ phóng viên cũng không nói gì rất lâu.

Sao cảm giác giống như Trần tổng rất lo lắng vậy nhỉ?

Chẳng lẽ vợ chưa cưới giấu mặt của Trần tổng còn bị tranh giành sao?

Đúng rồi, Bạch Vân Quan... đó chẳng phải là môn phái thiên sư nổi tiếng nhất cả nước sao?

Cô ấy hít một hơi lạnh, hiểu ra điều gì đó.

Quả thực, người nên lo lắng là Trần tổng mới đúng.

“Tôi không nên hỏi điều đó.” Cô ấy xin lỗi.

“Không sao.” Chàng trai thách thức nói: “Để tất cả mọi người đều biết người Tiểu Hương thích nhất là tôi cũng tốt.”

Anh thu hồi ánh mắt, lạnh lùng đứng dậy nói: "Hôm nay chỉ đến đây thôi."

"Trần tổng định đi đâu sao?"

"Đón vợ sắp cưới tan làm."

Nữ phóng viên không nói gì nữa.

Cô ấy đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo chàng trai cao ráo rắn rỏi ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, nghe thấy chàng trai bên cạnh nhấc điện thoại, giọng nói trở nên mềm mại, hỏi: “Em đang ở đâu?... Đang ăn với bạn học cấp ba à?!… Em chờ chút, anh tới đó ngay."

Anh cất điện thoại, sải đôi chân thon dài nhanh chóng bước đến bãi đậu xe dưới con mắt kính nể của phóng viên, anh khởi động xe rồi lái xe đến một nhà hàng lớn cực kỳ náo nhiệt.

Trực tiếp bước vào một phòng đặt riêng rất khuất, anh thấy trong phòng có vài bạn học cấp ba đều đang ở đây, nụ cười của Hứa Phi vô cùng dịu dàng.

Nam sinh đẹp trai và tỏa nắng khi còn trẻ này, sau khi trải qua sự trưởng thành của thời gian đã trở thành người đàn ông nhã nhặn, điềm đạm và nam tính.

Anh ta ngồi cạnh Tô Trầm Hương nhưng vẫn lộ ra nụ cười tỏa nắng như thời non trẻ, nhỏ giọng nói: "Lần này chắc chắn là thật! Chính tai tôi nghe thấy có người nói trong thành phố điện ảnh có quỷ qua lại!"

Anh ta đã trở thành một đại minh tinh rất có danh tiếng mà vẫn quanh quẩn bên cạnh Tô Trầm Hương. Nhưng Trần Thiên Bắc lại không để anh ta trong mắt, người anh lo lắng hơn là hai cô gái còn lại.

Lâm Nhã và Lý Yên.

Bản thân không những không chịu tìm kiếm đối tượng mà còn dụ dỗ Tiểu Hương nhà anh không nên vội kết hôn.

Nói mấy lời gièm pha như là vừa mới tốt nghiệp, gấp rút kết hôn làm gì.

Bắt đầu từ thời cấp ba, Trần Thiên Bắc đã không muốn giao du gì với hai người này.

Bây giờ, Lâm Nhã và Lý Yên mỗi người một bên lẩm nhẩm với Tô Trầm Hương, nói rằng hoa cỏ ngoài tường không biết bao nhiêu, cho dù muốn kết hôn thì cũng nên đợi thêm hai năm nữa, ngắm thêm nhiều trai đẹp.

Hai người họ chiếm giữ Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc cởi khuy áo trên tay áo vest, ngồi xuống cạnh Hứa Phi, khẽ gật đầu với anh ta.

Đối với bại tướng dưới tay ngay cả thông tin thức ăn bên ngoài cũng nửa thật nửa giả như Hứa Phi, Trần Thiên Bắc không cảm nhận được bất kỳ áp lực cạnh tranh nào. Anh dè dặt ngồi ở đó, bày ra thái độ nuông chiều Tô Trầm Hương bằng điệu bộ chánh cung không ghen không ghét, cực kì khoan dung và độ lượng.

Kiểu ghen tuông lồng lộn khiến người yêu có áp lực tâm lý to lớn, và cả việc điên rồ cãi nhau đó, anh không làm!

Chỉ cần trái tim cô ở chỗ anh, chỉ cần anh vẫn đang ở bên cạnh cô thì bất kể sóng gió bão tố bên ngoài, anh cũng sẽ không lo lắng.

"Thật sự muốn kết hôn sao?"

"Đúng vậy." Tô Trầm Hương ngậm một cây kẹo mút màu đỏ như máu không biết ở đâu ra, nghiêm túc nói với Lý Yên và Lâm Nhã đang có sắc mặt hơi uất ức: "Tôi thích Trần Thiên Bắc, đương nhiên muốn gả cho anh ấy rồi. Hơn nữa…”

Cô gãi chiếc đầu nhỏ, nói với hai người bạn có quan hệ không tệ từ thời cấp ba: “Đừng thuyết phục tôi hay nói cái gì mà kết hôn muộn chút, bên ngoài còn có thứ hay ho hơn... Tôi không muốn để Trần Thiên Bắc nghe thấy những lời này."

Nếu đổi ngược lại, nếu có người khuyên Trần Thiên Bắc đừng vội kết hôn, cứ thoải mái cưỡi lừa tìm ngựa thì cô sẽ khó chịu biết bao.

Vậy nên, cô cũng không muốn để Trần Thiên Bắc nghe thấy những lời này.

Cô nghiêm túc nói: “Sau này cũng đừng nói những lời như vậy nữa.”

Cho dù là nói đùa thì cô cũng không muốn nghe những trò đùa như vậy.

Cô yêu anh.

Càng tôn trọng anh hơn.

Có một số trò đùa, ngay từ đầu đã không nên nhắc đến.

Dù đã tốt nghiệp đại học nhưng cô vẫn rất trẻ trung và xinh đẹp, trông như chỉ mới mười tám tuổi.

Đôi mắt tròn xoe của cô vẫn đơn thuần và trong veo, ngay cả việc suy nghĩ cho người khác cũng luôn chân thành, ngay thẳng, không bao giờ qua loa.

Nhiều năm trôi qua, mỗi người đều đã thay đổi.

Nhưng có vẻ... chỉ có Tô Trầm Hương là chưa từng thay đổi.

Lý Yên và Lâm Nhã ngơ ngác nhìn cô gái đang nói chuyện nghiêm túc, trông có vẻ vô lo vô nghĩ nhưng thực ra có thể nhìn rõ và thấu hiểu mọi thứ này.

Họ trịnh trọng xin lỗi Trần Thiên Bắc

“Sau này chúng tôi sẽ không quên việc chú ý đến tâm trạng của cậu." Cho dù họ thực sự không nỡ để Tô Trầm Hương kết hôn sớm, không còn là bạn bè của riêng họ nữa, hơn nữa còn trở thành vợ của Trần Thiên Bắc nhưng họ vẫn nói xin lỗi dưới đôi mắt cong lên của Tô Trầm Hương.

Trần Thiên Bắc lạnh lùng gật đầu, không có phản ứng gì.

Nhưng khi Tô Trầm Hương thấy không có ai nhắc đến chủ đề nhạy cảm đó nữa, cô lại lập tức vô lo vô nghĩ, cắn răng rắc cây kẹo mút trong miệng, nhỏ tiếng nhỏ: "Lại còn là vị dâu. Lệ quỷ này cũng ra gì đấy."

Hứa Phi yên lặng lắng nghe một lúc, lộ ra nụ cười.

Anh ta liếc nhìn Trần Thiên Bắc.

Hai chàng trai nhìn nhau, sau đó Hứa Phi từ từ đi dời tầm mắt.

Không thể đào góc tường nhà người ta, rất đau lòng.

“Về chuyện kết hôn, anh đã chuẩn bị gần xong rồi. Vương Lập Hằng đã đến tỉnh Vân để mua loại hoa hồng đẹp nhất.”

Sau khi mấy người bạn cấp ba cùng nhau ăn tối, còn hứa hai ngày nữa sẽ cùng nhau trở về Trường trung học Tín Đức thăm thầy cô của họ thì Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương lên xe, cùng nhau về nhà.

Mặc dù đã sống chung nhưng ai ở phòng nấy, hai phòng nước sông không phạm nước giếng.

Thực ra nhà của họ không hề nhỏ, căn hộ cao cấp ba trăm mét vuông, phòng khách rộng rãi, có thể cho rất nhiều bạn bè đến gặp Tô Trầm Hương vui chơi và tụ tập ở đây.

Nhưng Trần Thiên Bắc không có thuê người giúp việc, vậy nên mọi việc trong nhà đều do anh và Tô Trầm Hương cùng nhau hoàn thành.

Nấu ăn do anh, thu xếp việc nhà do Tô Trầm Hương.

Vừa cùng Tô Trầm Hương thu dọn túi đồ ăn vặt trong phòng khách, Trần Thiên Bắc vừa nói: “Chờ sau khi hai chúng ta lấy được giấy đăng ký thì sẽ tổ chức hôn lễ nhé.” Khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, có thể kìm lòng không hôn một cái được sao?

Tô Trầm Hương nghiêng đầu, hôn anh chụt một tiếng, cảm thấy anh Bắc của cô siêu ngọt ngào.

“Dù sao thì người nhà đều ở đây, tổ chức đám cưới cũng đúng lúc.”

Ông nội và bà nội Tô của nhà họ Tô đã được đưa đến thành phố này từ lâu.

Vì Tô Trầm Hương và Tô Minh đã tạo dựng được một chỗ đứng vững chắc ở thành phố lớn, vậy nên để có thể chăm sóc tốt cho trưởng bối, họ đã hỏi thăm ý kiến của người lớn trong nhà.

Tất nhiên, cha mẹ muốn ở cùng với con trẻ.

Họ dùng tiền tiết kiệm mua một căn nhà trong thành phố, mua lại tiểu khu ở nhà Tô Cường.

Tô Cường cũng rất vui khi được sống gần hơn với gia đình.

Ông tiện thể đón ông Phương đến ở bên cạnh nhà mình.

"Hai năm trước, ông lão đó còn khá cương quyết, nói không cần chúng ta chăm sóc... Chẳng phải đang bảo chúng ta đến trói ông ấy lại à!" Lệ quỷ với dáng vẻ hung hãn, lẩm bẩm nói với người yêu đang giật giật khóe môi: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu về hưu! Ông lão của chúng ta bây giờ cũng có làm nhiệm vụ nữa đâu!”

Hai năm qua, ông lão chỉ làm vật biểu tượng cho Bạch Vân Quan, đã sống một cuộc sống về hưu mỹ mãn, thường lẻn đi đến khắp các trung tâm hoạt động dành cho người già trong thành phố, rõ ràng ngũ âm bất toàn* nhưng nhất quyết phải là người làm chủ micro* trong trung tâm hoạt động... Dù sao cũng làm cho các ông lão bà lão người ta rất khổ sở.

*Ngũ âm bất toàn: Nói về sự thiếu hụt trong việc cảm thụ và biểu diễn âm nhạc; đồng thời cũng nói đến sự sai sót khi phát âm từ ngữ, mà nguyên nhân chủ yếu là vấn đề về cấu tạo của môi, răng, lưỡi, mũi, họng.

*Người làm chủ micro: Nghĩa là người hay chiếm micro khi đi hát, nhưng mà không rành về nhạc, hát không hay.

Ông lão đã sống một cuộc sống về hưu êm đẹp như vậy, Tô Trầm Hương liền nghĩ đến ông Phương chân tay già yếu hơn mấy năm trước.

Ông lão này vẫn bướng bỉnh, không chịu sống cùng với họ.

Thế có để cho ông ta ương bướng như vậy không?

Tô Trầm Hương dạy cho cha cô một chiêu.

Lấy dây thừng trói ông lão lại, bịt miệng đưa về, nhốt vào nhà bên cạnh...

Ông Phương vẫn không cam chịu số phận.

“Ông ấy lớn tuổi như thế, dù sao cũng không thể trừ quỷ được nữa, vậy thì chi bằng để cha em chăm sóc cho ông ấy.”

Đối với những vấn đề trên người ông Phương, có lẽ chẳng hạn như ngũ tệ tam khuyết*, Tô Trầm Hương không để trong lòng.

*Ngũ tệ tam khuyết: Là lý thuyết về số mạng. Ngũ tệ là “Quan, quả, cô, độc, tàn” (Mất vợ, góa chồng, mồ côi, cô đơn, tàn phế). Tam khuyết là chỉ trong số mệnh thiếu ba thứ “Tiền, mạng, quyền”.

Họ không phải ruột thịt của ông Phương nhưng vẫn mua nhà cho ông Phương, cho dù ông Phương muốn mua gì đó cũng không phải dùng tiền của chính ông ta.

Lệ quỷ cũng lợi dụng sơ hở của quy tắc ngày nay.

“Có chú Tô ở đây, những năm cuối đời của ông Phương cũng sống thoải mái hơn.” Trần Thiên Bắc hơi cong khóe môi, nhìn người yêu mặt mày hớn hở.

Cô luôn lẽ thẳng khí hùng, luôn hay cáu bẩn, luôn có rất nhiều mưu kế, còn thường lén lút đi ăn ngoài.

Tuy nhiên, cô chính là Tô Trầm Hương tốt nhất.

Là người yêu tuyệt vời nhất của anh.

“Tiểu Hương.” Giọng anh khàn khàn, đột nhiên nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.

"Hửm?"

“Anh yêu em.” Chàng trai khôi ngô nhìn người yêu yêu dấu của mình, nhẹ nhàng nói.

Cô sửng sốt, nhanh chóng chớp mắt, quay đầu lại, một chàng trai tuấn tú nhưng ấm áp phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp.

Nhiều năm như vậy, thực ra anh cũng chưa bao giờ thay đổi.

Người ta nói người sống là động vật hay thay đổi.

Nhưng tình yêu của Trần Thiên Bắc lại luôn vô cùng rực rỡ, giống như đá kim cương vững chắc nhất, vĩnh viễn không thay đổi.

Nhìn anh, cô cũng không kìm được mà giơ tay ra, hai tay ôm lấy mặt anh, mỉm cười.

"Em cũng yêu anh."

Cô cảm thấy người sống rất phức tạp, cũng cảm thấy khó đoán được trái tim của người sống.

Nhưng chỉ có anh là cô tin tưởng như thế, cũng luôn hiểu được tâm trạng của anh.

Anh yêu cô.

Còn cô thì sao?

Cô cũng yêu anh.

Chỉ yêu mình anh.

Vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.