Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 202: Pn 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặt khác, những lệ quỷ chứng kiến cảnh ông ấy chịu đòn khi ấy, bây giờ cũng đã vào miệng Tô Trầm Hương, coi như giết quỷ diệt khẩu theo một nghĩa khác.

Ông lão chẳng quan tâm mà tự vui vẻ một cách âm thầm.

Tất nhiên, không thể để đệ tử biết về lịch sử đen tối ấy.

Bây giờ, ông ấy muốn khoác lác thế nào cũng tùy thích.

Ngay cả những con quỷ đã chết cũng không thể vạch mặt được ông ấy.

Còn về quỷ đương sự Tô Trầm Hương... Khi đó vẫn còn vô tri vô giác, không có ký ức, đương nhiên cũng sẽ không nhớ nổi lịch sử đen tối của ông lão.

Đại trưởng lão, vui vẻ yên tâm!

Giữ được thể diện.

Nhưng từ miệng Từ Lệ, xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, thì mọi người đều đã hiểu.

Hóa ra chuyện đã xảy ra như vậy.

“Vậy còn Từ Lệ thì sao?” Tô Cường chợt nhẹ giọng hỏi.

Từ Lệ đã làm nhiều chuyện độc ác như thế, ông muốn biết Từ Lệ có kết cục thế nào.

Ông hy vọng có thể cho đứa con đã chết của mình một lời giải thích.

Cũng cho đứa con còn sống của ông một lời giải thích.

Không thể vì việc Tô Trầm Hương mạnh mẽ mà xem chuyện Từ Lệ bán con không tồn tại.

“Trước đây bà ấy đã cấu kết với Quỷ Môn làm không ít chuyện xấu, chẳng hạn như nhà họ Lâm.” Chuyện hai cha con Lâm tổng bị lệ quỷ hãm hại trước đó, suýt nữa thì bị giết người cướp của không phải là do Từ Lệ liên kết với Quỷ Môn làm ra sao? -

Trước đó không có bằng chứng.

Nhưng bây giờ, vì lão Đổng của Quỷ Môn biết hết thảy mọi chuyện đều là do người phụ nữ Từ Lệ này mới khiến bọn họ sắp thành lại bại, cũng hận Từ Lệ đến chết, kiểu gì cũng muốn kéo Từ Lệ chết cùng, đương nhiên là nói ra hết tất cả mọi chuyện rồi.

Với những bằng chứng này và nhà họ Lâm vốn cũng không phải là người dễ khiêu khích, một người giàu có trôi nổi mấy chục năm trong xã hội như Lâm tổng bị hãm hại và chịu tổn thất nặng nề bởi chính Từ Lệ, ông ấy có thể tha cho bà ấy sao?

Có lẽ tương lai của Từ Lệ sẽ phải trôi qua trong một trại giam đặc biệt.

Tại sao lại nói là trong trại giam đặc biệt?

Bởi vì trại giam bình thường sẽ không thể chịu nổi lệ quỷ phía sau bà ấy và gần như sẽ ở mãi cả đời với bà ấy.

Quỷ Môn rất biết cách lợi dụng phế phẩm, không lãng phí một ai, biến những người từng hợp tác với bọn họ nhưng đã mất đi giá trị lợi dụng thành lệ quỷ.

Cao thiếu gia là một trong số đó.

Bây giờ đã trở thành lệ quỷ, trong mắt Cao thiếu gia chỉ có giết chóc, cứ quấn quýt bên cạnh Từ Lệ thì có ai dám bỏ tù Từ Lệ?

Tất nhiên phải gửi đến một nơi đặc biệt rồi!

May mắn thay, Từ Lệ cũng không cô đơn.

Bà ấy còn được làm hàng xóm láng giềng với Trần Đường.

“Tức là bà ấy không ra ngoài được nữa?” Chỉ cần trên người Từ Lệ còn vướng phải lệ quỷ thì bà ấy vĩnh viễn không thể bước ra ngoài.

Tô Cường nghe đến đây, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, do dự một lát, ông ấy lại bất an hỏi: "Vậy còn Quỷ Môn..." Những người của Quỷ Môn đó đều biết lai lịch của Tô Trầm Hương, mặc dù giờ đây, thực ra Tô Trầm Hương đã bị rất nhiều người biết rõ thân phận, nhưng ông vẫn rất lo lắng.

Ông lão xua tay nói: "Đã tuyên án xong rồi... đều là tử hình. Bọn họ không thể đến quấy rối Tiểu Hương nữa đâu." Suốt mấy năm nay, đám người Quỷ Môn này đã làm hại rất nhiều người vô tôi, sao có thể chỉ bắt bỏ tù thôi?

Tên nào cũng như tên nấy, ai cũng tội ác tày trời.

Lão Đổng vốn dĩ còn muốn dùng một số bí mật mà mình biết được để ép thiên sư chính đạo phải nhượng bộ với bọn họ, nhưng điều đáng tiếc là Quỷ Môn lại gặp xui xẻo quá nhanh.

Ngay lúc hả hê đắc ý thì thoắt cái bị Tô Trầm Hương gỡ vốn nặng nề.

Tài liệu và danh sách của một số người đứng sau có qua lại với Quỷ Môn vẫn còn ở biệt thự trên núi.

Người của Bạch Vân Quan đã đến lấy được.

Điều này so với việc không có một câu nói thật từ miệng lão Đổng đáng tin hơn nhiều.

Gần đây trong thành phố cực kì rối ren và hỗn loạn, rất nhiều gia đình giàu có lần lượt được mời vào đồn, chính là vì có tên trong danh sách những người hợp tác mà Quỷ Môn để lại.

Ông lão vừa nói ra chuyện này, Tô Cường biết Quỷ Môn không có kết cục tốt nên cũng thấy yên tâm.

Tô Trầm Hương ăn xong món tráng miệng, chống cằm lắng nghe.

Khi nghe đến chuyện Từ Lệ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Cao thiếu gia, cô không nhịn được mà cười khúc khích.

"Cậu cười gì thế?" Trần Thiên Bắc nhìn cô cười đểu nói.

"Cười bà ấy cứ muốn ở bên người giàu có như thế, cuối cùng bây giờ cũng được toại nguyện rồi, tôi mừng cho bà ấy thôi. Tình yêu vạn tuế!” Tô Cường đã biết cô là vuốt đen nhỏ... Là, là Quỷ Vương, vậy nên Tô Trầm Hương lại càng cởi mở hơn.

Có lẽ đã từng gặp nhiều người xui xẻo hơn Từ Lệ nên niềm vui của cô mãi mãi được xây dựng trên nền tảng sự xui xẻo của người khác, Tô Trầm Hương đau lòng vì không ăn được tòa thành Quỷ, sau khi biết Từ Lệ sẽ được quấn quýt bên cạnh lệ quỷ cả đời, bỗng chốc cô lại vui lên.

Mắt cô híp lại thành một đường thẳng, cười đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt, khỏi cần nói cũng biết là đã vui hơn nhiều, còn nhỏ tiếng nói với Trần Thiên Bắc: “Thì ra cha tôi sợ nói toẹt ra rồi thì tôi sẽ biến mất. Tôi đã nói mà... Sao cha tôi lại thích che giấu sự sáng suốt của mình, vờ làm kẻ hồ đồ như vậy nhỉ."

Cô còn phải giả ngốc cùng.

Giả ngốc cũng là một việc vất vả.

Cô lẩm bẩm nói: “Thảo nào tôi cứ cảm thấy cái cục đen sì mà cha tôi giấu ở nhà trông quen quen. Thì ra chính là tôi.” Cô đã từng phản chiếu ra chính mình trong một cái gương quỷ ở nhà cổ.

Một cục tròn vo, chỉ có hai cái vuốt nhỏ vừa gầy vừa bé, có lẽ là do dinh dưỡng vẫn chưa bổ sung đầy đủ.

Bây giờ nghĩ lại, cơ thể nhỏ bé tròn vo và có cái bụng phồng lên đó hóa ra chính là bản thân cô. Cô nói với Trần Thiên Bắc đang giật giật khóe miệng: "Sau này tôi sẽ cho cậu xem hình ảnh đó. Lúc nhỏ tôi ưa nhìn lắm đấy."

“Bây giờ không xem được sao?” Trần Thiên Bắc dụ cô bò ra ngay bây giờ ngay tại đây để xem thử.

"Tôi không thể rời khỏi cơ thể này." Hơn nữa, dường như cô đang lớn lên.

Cùng với cơ thể này, linh hồn đang biến thành hình dáng của cơ thể này.

Không còn là quỷ sơ sinh một cục nhỏ xíu như trước nữa.

Đây có lẽ là chỗ kỳ lạ của vật chứa mà Quỷ Môn nuôi cấy thành.

Theo bản năng, Tô Trầm Hương cảm nhận được, khi cô còn sống trong cơ thể này, cho dù cô vẫn có thể hóa thành vuốt đen nhỏ, nhưng thực ra, bản thân đã từ từ kết nối với linh hồn và dung hợp thành dáng vẻ của cơ thể này.

Còn về khi nào sẽ biến thành quỷ sơ sinh như trước kia... Có lẽ là khi cơ thể này đi đến điểm cuối cùng, cô sẽ lại rời khỏi cơ thể này, khôi phục thành lệ quỷ không có thể xác một lần nữa

Nhưng đó sẽ là chuyện rất lâu về sau.

Cô không quan tâm đến chuyện quá lâu sau này, trái lại, cô rất thích dáng vẻ hiện tại này.

Quỷ sơ sinh rất tốt.

Tô Trầm Hương bây giờ cũng rất tốt.

"Đều rất tốt. Chỉ cần là cậu, hình dạng nào cũng tốt hết." Trần Thiên Bắc khẽ gật đầu nói.

Cậu kiên nhẫn dựa vào ghế sô pha nói chuyện với Tô Trầm Hương.

Thấy cô bé nằm trên cánh tay của thiếu niên anh tuấn, đôi mắt long lanh nhìn cậu, ông lão hậm hừ hai tiếng.

Mặc dù Tô Trầm Hương muốn nắm chắc phiếu ăn dài hạn của mình, biểu hiện tương đối nịnh nọt, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy... Cái căng tin... gì đó có bụng dạ cực kì xấu xa.

Đừng vì mấy miếng ăn mà dâng bản thân đến miệng căng tin.

Nhưng chỉ cần thành tích của bọn trẻ không đi xuống, ông lão và Tô Cường là bậc phụ huynh vô cùng cởi mở, không nói gì cả, nhìn hai đứa trẻ này tình cảm thân thiết.

Còn Trần Thiên Bắc, có một ngày Trương sư huynh lén lút hỏi riêng cậu về vấn đề tình cảm liên quan với Tô Trầm Hương, thiếu niên tuấn tú suy nghĩ rất lâu mới nói với Trương sư huynh đang trông chờ nhìn cậu: “Tước kỳ thi đại học, em sẽ không tỏ tình với Tiểu Hương."

"Thế Tiểu Hương thì sao?"

"Anh thấy bây giờ cậu ấy có đầu óc để yêu đương không?" Trần thiếu mặt không cảm xúc hỏi.

Tô Trầm Hương không có trái tim!

Trương sư huynh im lặng.

Trương sư huynh nhìn sư đệ nhà mình bằng ánh mắt thông cảm.

Thì… động lòng trước với một cô bé ngoài việc ăn ra thì chỉ đi học, quả thực rất đau khổ.

“Vậy em cố lên nhé.” Trương sư huynh rất hài lòng với tình yêu của mình, có bạn gái cảnh sát, khó lắm mới không lộ ra diện mạo đáng ghét của kẻ thắng cuộc trước mặt sư đệ, nói với Trần Thiên Bắc: "Mặc dù hoa cỏ bên ngoài rất nhiều, nhưng em vẫn có ưu thế trước mặt Tiểu Hương. Em biết nấu ăn mà!"

Anh ta hạ giọng nói với sư đệ đang giật giật khóe môi: "Với cả, em yên tâm đi. Anh sẽ để ý mấy tên biết nấu ăn giúp em."

Gần đây, thiên sư chính đạo, đặc biệt là một số đệ tử trẻ, mượn cớ chạy việc giao đồ ăn cho sư môn mà thỉnh thoảng liên lạc với Tô Trầm Hương một chút, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết*.

*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết: Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được

Trương sư huynh rất lo lắng tiểu sư muội ngoan ngoãn nhà mình bị cái đám gia súc này tha đi, vậy nên mới khẩn trương hỏi Trần Thiên Bắc về mức độ tiến triển tình cảm giữa hai người họ.

Giờ thì Trần Thiên Bắc đã cho anh ta uống thuốc an thần rồi.

Không sai

Sư muội anh ta không có trái tim.

Đưa bao nhiêu món ngon lệ quỷ vào miệng cô, thoắt cái, cô vẫn có thể trở mặt vô tình.

Trương sư huynh cảm thấy sư đệ nhà mình vẫn còn hy vọng rất lớn.

Anh ta yên tâm rời đi.

Trần Thiên Bắc nhìn bóng lưng của Trương sư huynh, dụi khóe mắt, nhưng cũng không nói gì nữa.

Cậu thật sự không nói dối.

Cậu thích Tô Trầm Hương, thích rất nhiều.

Thích đến mức, ngoại trừ Tô Trầm Hương, trong mắt cậu cũng không để ý thêm cô gái nào khác.

Mặc dù đời người của cậu đến bây giờ chỉ mới có mười mấy năm, vẫn đang là độ tuổi non nớt đơn thuần nhất của một chàng trai, nhưng nếu đã xác định người con gái mình thích thì cậu sẽ không bao giờ thay lòng.

Cậu cũng biết, cả đời này, cậu cũng không thể thích được bất kỳ một cô gái nào khác nữa.

Chỉ có Tô Trầm Hương.

Cậu chỉ thích Tô Trầm Hương.

Nhưng cậu không muốn nhắc đến điều này khi cô muốn được vô lo vô nghĩ và sống một cuộc sống đơn giản.

Cậu chỉ muốn ở bên cạnh cô, để cô luôn nhìn thấy cậu, sau đó cũng ôm tâm tư như vậy về cậu.

Vậy nên, cậu luôn ở cùng cô.

Cùng cô đến lớp khoa học, vẫn ngồi cùng bàn. Cùng cô thi vào một trường đại học, cho dù học viện khác nhau nhưng mỗi ngày vẫn có thể cùng nhau đến thư viện, cùng nhau đến lớp, cùng nhau đi ăn.

Sau đó, cô gãi cái đầu nhỏ, nói: “Thực ra tình yêu cũng là một phần của đời người.” Trước khi người khác giành tỏ tình thì nghiêm túc tỏ tình với cô, bày tỏ tâm ý của mình cho cô

"Tô Trầm Hương, tôi vẫn luôn thích cậu."

Chàng trai cao ráo đẹp trai đã là nhân vật nổi tiếng trong trường, đứng trước mặt cô gái yểu điệu, cuối cùng sau nhiều năm chờ đợi, cậu cũng có cơ hội bày tỏ tâm ý của mình cho cô.

Tô Trầm Hương ngẩng đầu, nhìn anh Bắc cực kỳ đẹp trai trước mặt mình, mở to mắt.

“Thích, thích tôi á?”

"Cậu không biết sao?" Trần Thiên Bắc xụ mặt hỏi.

"Thực ra tôi biết. Được thôi... ít nhất thì đồ ăn cậu nấu là ngon nhất." Tô Trầm Hương suy đi nghĩ lại, cảm thấy thực ra cô vẫn sẵn lòng hẹn hò với Trần Thiên Bắc.

Cậu luôn ở bên cô, cùng cô trải qua rất nhiều năm, thực ra thì cô cũng không thể rời khỏi cậu.

Mặc dù nói lệ quỷ không có trái tim, không hiểu được tình yêu, nhưng Tô Trầm Hương vẫn cảm thấy có lẽ mình không giống những lệ quỷ khác.

Vì khi nụ hôn của chàng trai tuấn tú này nhẹ nhàng đặt lên khóe miệng cô, tim cô đập rất nhanh, tâm trạng lạ lùng, vừa ngọt ngào vừa yêu thích, hoàn toàn khác với cảm nhận khi đối mặt với bạn bè trước đây.

Dù chỉ nhẹ nhàng lướt qua ngắn ngủi, nhưng cô cũng cảm nhận được mùi vị ngọt ngào và mềm mại từ tận cùng trái tim lạnh lùng và cứng rắn của mình.

Một chút lạnh lẽo cuối cùng trong trái tim tối tăm và tĩnh mịch ở hố sâu được nụ hôn này làm dịu đi và sưởi ấm.

Còn vui vẻ và thỏa mãn hơn cả ăn.

Giống như đang ở trên mây.

Cậu khiến cô lưu luyến không nỡ hơn bất kỳ mỹ vị nào khác.

Hóa ra món ăn ngon nhất vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Là tình yêu của cậu dành cho cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.