Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Em biết rồi ạ.” Từ Lệ đuổi theo Lâm Tổng đang rời đi, gấp gáp trả lời.

Bà ấy vô cùng niềm nở.

Căn biệt thự mới đây còn vô cùng náo nhiệt, trong phút chốc đã trở nên yên tĩnh.

“Tô Trầm Hương, mày mở mắt ra xem mày đã làm gì đi! Nếu đã là chim sẻ thì đừng mơ tưởng mình là phượng hoàng cao quý! Bước vào cửa của nhà họ Lâm rồi thì mày thực sự nghĩ rằng mình chính là đại tiểu thư của nhà họ Lâm à?”

Nhìn thấy người hầu vội vã chạy đến phòng của Tô Trầm Hương để thu dọn đồ đạc đưa cô đi, nữ sinh ở trước mặt Tô Trầm Hương giễu cợt cười lên một tiếng.

Cô ta có vẻ ngoài nổi bật, mái tóc xoăn được uốn hơi gợn sóng, quần áo cao cấp mặc trên người cũng là của một thương hiệu rất đắt tiền, cô ta đi đến trước mặt Tô Trầm Hương, thấp giọng nói: “Nếu tao mà là mày, tao sẽ tránh khỏi nhà họ Lâm thật xa. Còn nữa, cút về cái thị trấn bé tí của mày mà học cho xong cấp ba đi! Tao không muốn nhìn thấy mày ở trường Tín Đức đâu!”

Cô ta cũng có một vài nét giống với Từ Lệ.

Tô Trầm Hương nhìn nữ sinh đang nói bóng nói gió với mình, trong ký ức nghĩ đến cháu gái bên ngoại của Từ Lệ, là chị họ An Gia Gia của mình.

Từ Lệ được gả vào gia đình giàu có, sau khi trở thành phu nhân của chủ tịch Lâm Thị, bà ấy cũng đã đưa cháu gái bên ngoại là An Gia Gia - người mà bà ấy yêu thương nhất bước vào nhà họ Lâm.

Bây giờ, cô ta đang là thực tập sinh của công ty giải trí trực thuộc Lâm Thị, vì có vẻ ngoài ưa nhìn nên trông vừa trẻ tuổi vừa có sức sống, tuy vẫn chưa được ra mắt chính thức nhưng nhờ vào sự phát triển mạnh mẽ của internet, cô ta cũng rất được yêu thích trên mạng, là niềm tự hào của Từ Lệ.

So với một đứa con ghẻ đến từ thị trấn nhỏ làm cho mình mất mặt và liên lụy đến bản thân, hiển nhiên là Từ Lệ sẽ yêu thương người mang đến sự vẻ vang cho mình hơn, thân thiết với cháu gái bên ngoại của mình hơn.

Lần này cũng là do An Gia Gia đã chọc ngoáy ở trước mặt Từ Lệ, nói rằng nếu Từ Lệ không nghiêm khắc trừng phạt Tô Trầm Hương thì Lâm Tổng nhất định sẽ nổi giận, có thể sẽ ly hôn với Từ Lệ.

Đối với Từ Lệ, ly hôn là một chuyện không thể chấp nhận được.

Khó khăn lắm bà ấy mới có thể từ một gia sư trở thành vợ của chủ tịch Lâm Thị, nếu như ly hôn, bà ấy sẽ phải quay về thời điểm chạy bôn ba khắp nơi, bán mạng làm việc để trang trải cho cuộc sống, mất đi căn biệt thự xa hoa, mất đi người hầu chăm lo cho sinh hoạt thường ngày của mình, nếu vậy thì bà ấy chắc chắn không thể sống tiếp.

Năm đó, khi quyết định ly hôn, bà ấy dứt khoát không cần đứa con của mình nên đã để lại con gái cho chồng trước nuôi nấng.

Bây giờ chẳng qua chỉ là trả lại con gái cho chồng trước mà thôi.

Bởi vì Lâm Tổng cũng cảm thấy con gái bà ấy là một gánh nặng nên muốn đuổi đi, bà ấy không hề phản đối.

Tô Trầm Hương cũng không có ý kiến gì cả.

Cô không thích những người sống đang ở trước mặt, cũng lo lắng rằng với tính tình nóng nảy của mình… nếu tiếp tục sống chung với bọn họ, bản thân mà không cẩn thận một chút thì sẽ chọc cho hai người họ tức chết, vậy thì không phải là một ác ma tốt được sinh ra dưới lá cờ đỏ của đất nước Trung Hoa rồi.

Có điều, cô rất ghét giọng điệu mà bây giờ An Gia Gia đang dùng để nói chuyện với cô, tuy rằng đầu óc vẫn còn hơi choáng váng nhưng cô mặc kệ, dụi mắt rồi lạnh lùng nói: “Tôi không phải là đại tiểu thư thì cô càng không phải. Thân phận của cô còn không bằng tôi mà. Dù sao tôi cũng là con gái riêng, là tiểu thư giả. Đến con gái riêng mà cô cũng không phải, thế thì không phải là một người họ hàng nghèo khổ đang ăn chùa ăn chực à?”

“Mày!”

An Gia Gia không ngờ Tô Trầm Hương lại đột nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế, hai mắt trợn tròn lên.

Tốt xấu gì cô ta cũng là thực tập sinh có chút tiếng tăm, thế mà lại bị chế giễu bởi một con nhóc nhà quê xuất thân từ một thị trấn nhỏ, vì để được sống trong biệt thự sang trọng mà đến cả cha ruột cũng không cần.

“Còn nữa, tại sao Lâm Nhã bị ngã xuống cầu thang, trong lòng cô hiểu rõ nhất.

Cô cũng biết nếu sự thật bị phanh phui thì kết cục của cô sẽ như thế nào chứ nhỉ? Chi bằng cô nên suy nghĩ xem đến lúc đó nên giải thích thế nào đi.”

Tất cả những biểu cảm bất thường của An Gia Gia đều lọt vào trong mắt của Tô Trầm Hương, cứ cho là cô phải tuân thủ theo nguyên tắc làm ác ma thì không thể giết người, nhưng cô cũng không ngại việc làm cho cuộc sống của mình khó khăn hơn một chút đâu.

Cô nhìn An Gia Gia bằng ánh mắt chán ghét, loại người ăn ở như thế này, cô mà ăn vào có lẽ sẽ làm hỏng luôn cả bụng cô.

Nhưng mà nhìn thấy An Gia Gia tức giận đến nỗi muốn lấy mạng người khác, trong mắt còn để lộ ra vẻ sợ hãi, trong lòng Tô Trầm Hương có chút khoái chí.

Đó không phải là cảm giác của cô.

Mà là bản năng ở sâu thẳm trong cơ thể.

Bởi vì luôn bị An Gia Gia chế giễu và bắt nạt nên lúc nhìn thấy An Gia Gia bối rối, bất an thì cơ thể này sẽ trở nên vui vẻ.

Trong đầu Tô Trầm Hương vẫn còn rất nhiều thắc mắc, cô không để ý đến An Gia Gia nữa mà đi sang một bên.

Nhưng đôi mắt tức giận đến nỗi đỏ ngầu cả lên của An Gia Gia lại dừng ở trên người cô với một vẻ u ám.

Trong phòng khách của căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, một Tô Trầm Hương nhỏ bé với mái tóc dài đen nhánh và hơi rối buông xõa trên vai, vẻ đẹp kèm theo vài phần yếu ớt.

Cánh tay mềm mại trắng như tuyết của cô được chiếu rọi tựa như trong suốt dưới ánh sáng của chiếc đèn chùm pha lê. Nếu như không biết cô mới từ một thị trấn nhỏ đến đây sinh sống được ba tháng thì khi nhìn thấy làn da trắng nõn, vẻ ngoài xinh xắn của cô, người khác sẽ nghĩ rằng trước mắt mình chính là một tiểu thư xinh đẹp rạng ngời. Rõ ràng là cô chỉ mặc một chiếc váy bằng vải cotton mỏng manh nhưng lại trông giống như một thiên kim thực thụ, được sống trong nhung lụa từ nhỏ.

Tô Trầm Hương của lúc trước… có khí chất như vậy sao?

An Gia Gia vừa tức giận vừa đố kỵ mà nghi ngờ nhìn cô.

Nhưng cô ta càng tức giận về thái độ vừa rồi của Tô Trầm Hương đối với mình hơn.

Từ lúc nào tới lượt Tô Trầm Hương dám nói mấy lời ác ý với cô ta như vậy chứ?

Tận mắt nhìn thấy đám người hầu xách vài cái vali đi xuống, hai mắt của An Gia Gia đột nhiên chuyển động, cô ta đi tới và nhỏ giọng nói với người hầu hai câu.

Trên mặt cô ta nở nụ cười ác ý, còn người hầu thì lại do dự một lát, nhưng nhìn thấy Tô Trầm Hương đang cúi đầu xuống, đứng trong phòng khách giống như là không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, mấy người hầu vẫn gật đầu.

“Cô Tô, cái này…”

Một người hầu đi đến nhắc nhở Tô Trầm Hương, ám chỉ cô nên rời đi rồi.

An Gia Gia càng đắc ý nhìn về phía Tô Trầm Hương với sự mong chờ.

Trước đây, Tô Trầm Hương đã quỳ dưới đất khóc lóc để cầu xin Từ Lệ đừng đưa mình về lại dưới quê, vì để có thể ở lại nhà họ Lâm mà cô khóc đến nỗi khiến bản thân trở nên rất thảm hại.

Bây giờ, nhà họ Lâm không cần cô nữa, đối với Tô Trầm Hương mà nói, chuyện này giống như bầu trời đột nhiên đổ sập xuống!

Cô ta cứ đứng ở đó, nhìn xem Tô Trầm Hương sẽ làm ra trò hề gì để có thể ở lại nhà họ Lâm, tuy nhiên, không giống như trong tưởng tượng của cô ta, Tô Trầm Hương không nói lời nào mà đi theo người hầu ra khỏi cánh cổng lớn của căn biệt thự.

Trước khi rời khỏi biệt thự, Tô Trầm Hương suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của An Gia Gia.

"Cô hại người, tôi chỉ tặng cô một món quà từ biệt nho nhỏ, vậy nên tôi vẫn là một ác ma tốt bụng." Cô uốn éo thân hình nhỏ nhắn, nói thầm.

Mọi người đều nói kẻ gây hại cho người khác là người xấu, cô trừng phạt kẻ xấu một chút cũng có thể coi là trừ gian diệt ác, có lẽ chính là “ngũ giảng tứ mỹ” của một ác ma tốt.

Hơn nữa, chỉ trừng phạt một chút thôi, không hề giết người...

Suy nghĩ như vậy, bộ ngực nhỏ của Tô Trầm Hương liền hùng hồn ưỡn ra.

Cô đứng ở cổng biệt thự, nhẹ nhàng thổi một hơi thở về phía An Gia Gia đang đứng nghiến răng nghiến lợi trong đại sảnh.

Khoảnh khắc đó, dường như An Gia Gia cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo xuyên qua vai, cơ thể trở nên lạnh lẽo không rõ nguyên nhân, giống như hơi thở trong cơ thể đột nhiên mất đi nhiệt độ.

Tô Trầm Hương nhìn về phía biệt thự trống rỗng, xoa xoa đôi bàn tay một chút rồi hài lòng ngồi vào chiếc xe của nhà họ Lâm.

Lâm Tổng nói muốn lái xe đưa cô trở về quê nhà.

Mặc dù cô có một chút lo lắng, không biết những người lớn tuổi đã sống ở quê nhà suốt mười mấy năm qua có nhận ra điều gì khác thường không. Có điều, nỗi lo lắng này cũng không kéo dài qua đêm nay.

Trong đêm mưa ào ào, xe chạy đến nơi hoang vắng nhất nằm giữa khu biệt thự và thành phố rồi dừng lại.

Ngay sau đó, người tài xế trung niên dùng nét mặt bình tĩnh và lễ phép mời Tô Trầm Hương xuống xe, ném hành lý của cô xuống rồi nghênh ngang rời đi.

Tô Trầm Hương tắm mình trong màn mưa, trên đường không có người, cô ngồi trên hành lý, lấy chiếc ô trong vali ra che để điện thoại không bị ướt. Cả người ướt sũng vì cơn mưa nặng hạt, lặng lẽ bật nguồn chiếc điện thoại di động vẫn còn chút pin.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại hơi chói mắt trong đêm tối, danh bạ của cô khá trống, không có mấy người, có vẻ như trước đây cô gái kia cũng không phải là một người thích giao tiếp.

Nhưng hiện tại, quả thật là cô đang rất cần một sự trợ giúp.

Đây là điều bất tiện của người sống.

Khi còn là một ác ma vui vẻ, cô muốn đến đâu thì đến, mong muốn đều biến thành hiện thực trong nháy mắt.

Nhưng khi chiếm hữu cơ thể của người sống, cơ thể cô không còn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Cơ thể của người sống hạn chế cô, thậm chí... giam cầm cô, không cho phép cô rời khỏi cơ thể này.

Đây không giống như những chiếc bánh quy ác ma đã bị ăn trong ký ức, cô muốn chiếm hữu ai thì chiếm hữu.

Cho nên, cô giống như bị thân thể này giam lại.

Tô Trầm Hương lại lẩm bầm, mái tóc ướt đẫm nước mưa lạnh buốt dính vào mặt khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô nhớ đến chuyện vừa rồi An Gia Gia lén lút nói chuyện với người hầu, còn có người hầu và tài xế xì xào bàn tán, sau đó cô bị bỏ lại giữa đường, chật vật đến cùng đường, vậy nên cô biết chắc chắn là ai đang chơi xấu mình… Vì vậy, khi cô thổi một hơi vào An Gia Gia, cô lại càng tự tin hơn.

Cảm thấy mình không làm sai, trong lòng Tô Trầm Hương không có gánh nặng, cô lướt lướt màn hình điện thoại, ngón tay dừng lại ở mục "Cha" trên điện thoại một lát, nhíu mày.

Cơ thể này, dường như đã chống lại lựa chọn này của cô ngay lập tức.

Hành động này cũng là bản năng của cơ thể.

Cô ấy không muốn quay lại bên cạnh cha mình.

Tô Trầm Hương chưa kịp lật xem ký ức của cơ thể này nhiều, suy nghĩ một chút, cô quyết định gọi cho một số khác.

Trong ký ức, người trẻ tuổi này tên là Tô Minh, con trai của bác cả, cô nên gọi một tiếng anh họ.

Tô Minh mới tốt nghiệp đại học được hai năm, là một trường đại học danh tiếng, vậy nên anh ấy luôn là niềm tự hào của nhà họ Tô.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy ở lại thành phố lớn này và dốc sức làm việc. Nhờ năng lực làm việc xuất sắc nên chỉ trong hai năm ngắn ngủi, anh ấy đã trở thành trợ lý cho phó tổng giám đốc của một công ty lớn.

Mối quan hệ giữa anh ấy và Tô Trầm Hương không tốt, tuy nhiên. đối với một cô gái nhỏ không muốn rời khỏi thành phố mà nói thì Tô Minh - người có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với cô là lựa chọn duy nhất của cô.

Điện thoại reo lên hai tiếng, bên kia tắt máy.

Tô Trầm Hương gọi lại lần nữa, vẫn bị cúp máy.

Cô ngẩng đầu nhìn cơn mưa như trút nước, mặt dày mày dạn, lần này không thèm gọi điện nữa mà trực tiếp gửi tin nhắn, đồng thời chia sẻ vị trí của mình.

Chưa đầy một phút, chiếc điện thoại yên lặng trong tay cô lập tức phát ra tiếng chuông chói tai.

"Đứng đó, đừng di chuyển, đợi anh đến!" Một giọng nói hổn hển của người trẻ tuổi vang lên ở đầu dây bên kia.

Có thể thấy, cô ấy vẫn có người quan tâm.

Chỉ là anh ấy không biết bảo vệ bản thân mà thôi.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, không hỏi rõ ràng mà đã chạy đến đón người.

Trời tối đen thế này... Nếu đó là một con quỷ xấu xa gọi điện cho anh ấy thì thật nguy hiểm!

Anh ấy không biết sự nguy hiểm của ma quỷ à?

Sau này cô phải dạy cho anh ấy một bài học mới được…

Lệ quỷ mặt dày hài lòng cúp điện thoại, đàng hoàng rúc vào chiếc ô không che được nước mưa rơi xuống, ngồi trên hành lý chờ đợi.

Khi Tô Minh vội vã lái chiếc xe second-hand tới địa điểm trong tin nhắn, anh ấy chỉ thấy một khung cảnh tối đen, không gian của hai bên đường giống như bị cơn mưa lớn làm cho biến dạng. Mất một lúc mới nhìn thấy một người đang ngồi trên vali, toàn thân ướt sũng, nước mưa nhỏ xuống thành hàng, đôi mắt to tròn đen láy, mái tóc đen dính vào khuôn mặt trắng sáng rực rỡ ngay cả trong đêm tối, cô nhìn anh ấy và nở một nụ cười ngọt ngào.

Cô nhảy xuống khỏi vali, chạy lon ton đến bên cửa sổ xe của anh ấy, không hiểu sao bên cạnh lại truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.

Nhưng nụ cười của cô vẫn rất ngọt ngào.

"Anh!" Ác ma mạnh mẽ này nói với người sống đến đón cô về nhà với giọng điệu ngọt ngào: "Em biết chắc chắn là anh lo lắng cho em mà. Anh là người tốt nhất!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.