(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Thiên Bắc lập tức bị đứa trẻ này làm cho cứng họng.
Hóa ra mối tình chưa dứt giữa người và ma có nghĩa như vậy sao?
"Cũng được." Với tư cách là một đứa con hiếu thảo đã đẩy cha ruột sang bên cạnh lệ quỷ, Trần Thiếu suy nghĩ một hồi, cảm thấy Tô Trầm Hương thật sự rất tận tâm.
Biết Từ Lệ một lòng một dạ với Cao thiếu gia, còn muốn gả vào nhà hào môn, chẳng phải điều này sẽ tạo điều kiện cho Từ Lệ tiếp tục mối tiền duyên sao?
Thật là…
“Quỷ Môn có biết được hiện giờ người này chôn ở đâu không?”
“Cứ hỏi thử thì biết thôi.” Tô Trầm Hương vô tư nói.
Dựa trên phong cách làm việc của Quỷ Môn, Cao thiếu gia xảy ra chuyện đều là do họ làm.
Rõ ràng Từ Lệ vẫn không biết việc mình sắp gương vỡ lại lành.
Bà ấy đi vào biệt thự trên núi, rồi dẫn một nhóm người của Quỷ Môn đi ra chào đón Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương nhìn thấy phía sau lão Đổng dẫn theo không ít những người ăn mặc có vẻ rất kỳ dị... Người ta nói tâm sinh tướng, quả thực đúng như vậy.
Nhóm người Quỷ Môn này trông có vẻ rất kỳ quái, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, dù gì đi nữa, cho dù sinh ra có dung mạo đàng hoàng thì trông khí chất cũng không giống người tốt.
Cô xuống xe, đứng cùng Trần Thiên Bắc, giống như một con cừu non trắng nõn, mềm mại, ngây thơ vô tội đi lầm đường vào địa bàn của đàn sói đói.
Nhưng chỉ có Từ Lệ mới biết, bên dưới lớp da cừu mềm mại đó ẩn chứa lệ quỷ đáng sợ nhường nào.
Thấy Tô Trầm Hương mỉm cười ngọt ngào chào hỏi lão Đổng, Từ Lệ cố nở nụ cười trên mặt, cũng không quan tâm bản thân mình bây giờ trông rất thảm hại, nịnh nọt nói với lão Đổng: "Ông Đổng, Tiểu Hương, bây giờ Tiểu Hương đã đến rồi. Những chuyện ông hứa với tôi..."
Bà ấy hy vọng lão Đổng sẽ làm tròn lời hứa.
Dẫn Tô Trầm Hương đến, sau đó bà ấy có thể lặng lẽ rút lui, đồng thời lấy được một số tiền lớn.
Lần này, bà ấy sẽ cao chạy xa bay, bay ra nước ngoài, đi thật xa khỏi nơi này, đi đến một nơi ngoài tầm với của Quỷ Môn và Tô Trầm Hương, không bao giờ trở lại nữa! -
Từ Lệ nhìn lão Đổng với vẻ mong đợi.
Lão Đổng không tỏ rõ ý kiến của mình, mỉm cười nhìn về phía Tô Trầm Hương.
"Bà sắp đi ư? Tôi vừa mới đến mà bà đã muốn đi rồi sao? Quả nhiên, bà không hề thật lòng với tôi." Tô Trầm Hương đỏ hoe mắt nói với Từ Lệ: "Bà luôn miệng nói là vẫn yêu thương tôi, nhưng thực ra cũng lừa tôi đến đây, đúng không?”
Đại minh tinh Tôn Tịnh sống bên cạnh nhà cô, về diễn xuất, lệ quỷ thật sự quá quen thuộc rồi.
Trong đôi mắt sợ hãi và cầu xin của Từ Lệ, cô bé bướng bỉnh quay đầu lại, nghẹn ngào nói: "Bà đi đi! Tôi cũng không muốn nhìn thấy bà nữa!"
"Bà ta không muốn đi đâu. Bà ta là mẹ ruột của cô, làm sao đành lòng bỏ cô lại chứ."
Việc lớn chưa thành thì vẫn phải dỗ dành tiểu tổ tông này, lão Đổng nở nụ cười yêu thương.
Ông ta liếc nhìn Từ Lệ.
"Bà ở cùng Tiểu Hương thêm hai ngày nữa. Tôi sẽ cho bà số tiền gấp đôi."
Nhìn vào ánh mắt ông ta, Từ Lệ chỉ cảm thấy lòng mình lạnh buốt.
"Tôi không muốn ở cùng với bà ấy!" Cô bé ngẩng đầu lên nói.
"Tiểu Hương nói đúng, đều là do bà ta không tốt. Sau này bà ta sẽ thay đổi." Lão Đổng bảo Từ Lệ nhanh chóng biến mất, tránh làm cho Tô Trầm Hương thấy khó chịu trong lòng, lão Đổng đầy thiện ý dỗ dành cô bé này đi vào căn biệt thự đổ nát trên núi, trông có vẻ đã lâu rồi không được tu sửa.
Căn biệt thự này trông khá lớn, nhưng không biết là do âm khí ở Quỷ Môn quá nặng, hay là vì điều gì mà bên trong có vẻ u ám.
Vừa bước vào, Tô Trầm Hương lập tức cảm nhận được một mùi hương trái cây ngọt ngào thoang thoảng... Mùi hương này dễ chịu quá, chất lượng quỷ khí đặc biệt tốt, cô cố nhịn xuống, tránh việc bản thân quét sạch toàn bộ quỷ khí trong căn biệt thự ngay lập tức, quay đầu nhìn Trần Thiên Bắc.
Chàng trai cao ráo đẹp trai đứng phía sau cô, sắc mặt u ám, choàng một tay lên vai cô, bảo vệ cô thật chặt trong lòng mình..
Nhìn thấy hai đứa trẻ này thân thiết như vậy, trên mặt lão Đổng lộ ra nụ cười có vài phần mỉa mai.
Tình cảm của hai vật tế cũng khá tốt nhỉ?
Có lẽ là do đồng bệnh tương liên chăng?
"Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút." Ông ta giới thiệu Tô Trầm Hương với người của Quỷ Môn đang tụ tập trước mặt họ.
Mặc dù năm đó Quỷ Môn đã chịu thiệt hại nghiêm trọng khó mà tưởng tượng nổi, phần lớn đều bị các thiên sư chính đạo đưa vào đồn hoặc trực tiếp giết chết, nhưng môn đồ còn sót lại của Quỷ Môn cũng không ít.
Trong biệt thự hiện giờ chắc phải hơn ba mươi người.
Ánh mắt của những người này vừa kỳ dị vừa âm u, trên người đều có mùi quỷ khí đang ăn mòn, Tô Trầm Hương sử dụng trí nhớ của học sinh giỏi để ghi nhớ từng người một, nghe lão Đổng nói hai ngày nữa còn có một số môn đồ của Quỷ Môn ở thành phố khác tụ họp về đây, cô liền hỏi: “Đến lúc đó, người của Quỷ Môn đều sẽ ở đây sao?”
"Đúng vậy." Lão Đổng kiêu ngạo nói.
Bọn họ sống thu mình, nín thở chờ đợi mười mấy năm, bây giờ nhất định phải tập hợp lại với nhau, gây chấn động cả thế giới.
Có sự giúp đỡ của Quỷ Vương, Quỷ Môn đối mặt với những thiên sư chính đạo đó còn cần phải trốn tránh sao?
Tất nhiên là không rồi!
Chính vì điều này, hơn nữa, cũng vì muốn nhanh chóng lộ diện trước mặt Quỷ Vương, vì thế, người của Quỷ Môn không có ai muốn bỏ qua sự việc lần này.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười, nhưng thực ra trong lòng vẫn hơi lo lắng, chỉ sợ Bạch Vân Quan làm hỏng việc trước, khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Chờ Tô Trầm Hương và người của Quỷ Môn chào hỏi xong, ông ta còn phải mở một cuộc họp khác, vậy nên nói với Tô Trầm Hương: “Tôi cho người đưa cô và Tiểu Bắc đi nghỉ ngơi nhé? Phòng của hai người ở cạnh nhau, như vậy được không?"
Ông ta rất chu đáo, rõ ràng là đang lo lắng một cô bé như Tô Trầm Hương sẽ cảm thấy bất an trong môi trường xa lạ nên đã để cô ở cạnh phòng Trần Thiên Bắc, vậy thì sẽ cảm thấy yên tâm.
Vẻ mặt Trần Thiên Bắc rất lạnh lùng, cậu thờ ơ nói: "Chúng tôi ở chung một phòng."
"Cậu muốn ở cùng với Tiểu Hương à?" Lão Đổng kinh ngạc nhìn chàng trai tuấn tú hùng hổ dọa người này.
Ông ta lại nhìn sang Tô Trầm Hương.
Con gái ở cùng với con trai, có cảm thấy ngại ngùng không?
"Được, tôi và anh Bắc ở cùng một phòng." Tô Trầm Hương không cảm thấy ở cùng nhau có vấn đề gì.
Đây là địa bàn của Quỷ Môn, còn có một móng vuốt đen nhỏ ham ăn không kém đang thèm muốn căng tin của cô.
Cô phải trông coi thật chặt chẽ!
Ở bên cạnh... Đợi móng vuốt đen nhỏ cướp anh Bắc của cô đi, sữa đậu nành cũng nguội mất rồi!
Lão Đổng nhìn hai đứa trẻ xinh đẹp lại muốn ở cùng với nhau này, ông ta không khỏi lộ ra nụ cười mập mờ trên mặt, nhướng mày nói: “Bây giờ đã ở cùng thì liệu có sớm quá không?”
Không biết ông ta đang nghĩ đến điều gì nhưng có vẻ khá dung tục, Tô Trầm Hương khó hiểu nhìn ông ta, không vui nói: "Làm bài tập còn phân biệt sớm hay muộn à? Đương nhiên cùng làm xong sớm là tốt nhất rồi!"
Cô nghi ngờ lão Đổng chưa từng học cấp ba.
Bài tập cấp ba căng thẳng như thế, nặng nề như thế, vậy mà lão Đổng lại còn nghi ngờ hợp tác làm bài tập là quá sớm.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật.
Lão Đổng im lặng.
"... Làm bài tập à?"
"Ừm." Tô Trầm Hương đeo một chiếc cặp lớn, bên trong còn có cả vở bài tập... Không thể chỉ vì muốn giải cứu thế giới mà không làm bài tập về nhà, đúng chứ?
Cho dù có giải cứu thế giới thành công thì bài thi cuối kỳ cũng không được cộng thêm điểm nào.
Hừ!
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô vỗ vào chiếc ba lô lớn của mình, tiện thể nhét mấy thứ mà mình mang theo để ăn vào trong túi xách lớn cho Trần Thiên Bắc xách, tiếp tục nói với lão Đổng đang có vẻ trầm mặc: “Đúng rồi, tôi cũng muốn hỏi ông một chuyện, đối tượng lúc đó của mẹ tôi... Cao thiếu gia, ông biết hiện giờ ông ta được chôn ở đâu không?"
Khi cô hỏi đến vấn đề này, lão Đổng híp mắt lại, rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng hỏi trong ánh mắt quan tâm của Tô Trầm Hương: "Sao vậy, cô biết rồi sao?"
“Tôi không biết gì cả. Tôi chỉ cảm thấy mẹ tôi yêu Cao thiếu gia đến như thế... Tiện thể hỏi thử mà thôi.” Sắc mặt cô bé rất khó coi, ánh mắt do dự, dáng vẻ vô cùng áy náy.
Dường như cô đã nghe được tin đồn gì đó, có lẽ còn tưởng rằng Cao thiếu gia mới là cha ruột của cô.
Vừa nhắc đến Cao thiếu gia thì liền nghiêm túc như vậy, để tâm như vậy... Cô bé này đúng là rất khao khát tình thân.
Nhưng vừa biết mình có khả năng không phải là con ruột của Tô Cường, đứa trẻ này thoắt cái đã muốn nhận cha ruột khác, lão Đổng càng không quan tâm đến Tô Cường nữa.
Ông ta không quan tâm cha mẹ ruột của Tô Trầm Hương là ai.
Nhưng có thể dỗ dành cô, để cô cam tâm tình nguyện cống hiến cho Quỷ Môn thì cũng tốt.
Khi nghĩ như vậy, ông ta vô thức liếc nhìn người đàn ông trung niên khô khốc trông teo tóp như quả cà tím bên cạnh.
Dường như người đàn ông này hiểu ý của ông ta, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý, cố gắng làm ra vẻ thân thiết nói với Tô Trầm Hương: “Đừng nhắc nữa, khi đó Cao thiếu gia hợp tác với chúng tôi rất vui vẻ. Chúng tôi và Cao thiếu gia là bạn bè tốt nhất, không nỡ nhìn ông ta chết trẻ, vậy nên, chúng tôi đã dùng thủ đoạn đặc biệt, giúp ông ta chuyển hóa thành lệ quỷ.”
Khá lắm.
Thời buổi này, giết người rồi biến họ thành lệ quỷ thì được coi là bạn bè tốt nhất luôn đấy.
Nghĩ đến việc biến người sống thành lệ quỷ phải làm những việc gì, Tô Trầm Hương cũng bị tình bạn thân thiết này làm cho cảm động.
Không cần nghĩ đâu xa, chỉ cần nghĩ đến sự đau đớn mà Tiểu Bạch và nữ quỷ váy đỏ phải trải qua trước khi trở thành lệ quỷ là như thế nào, thì chắc hẳn sẽ biết Cao thiếu gia trở thành lệ quỷ sẽ gặp phải những chuyện gì.
Hơn nữa, còn bị ép buộc mười mấy năm.
Làm bạn với Quỷ Môn, đúng là day dưa mãi không dứt, chết rồi cũng không yên ổn.
“Ông ta... vẫn còn ở đây sao?” Tô Trầm Hương mong đợi hỏi.
“… Mặc dù ông ta vẫn còn ở đây, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, ông ta đã mất đi lý trí của người sống rồi.” Người đàn ông trung niên miễn cưỡng nói.
"Không sao, lý trí hay không lý trí cũng không quan trọng, cho tôi nhìn ông ta thử đi." Người đàn ông trung niên vẫn miễn cưỡng sẵn lòng thỏa mãn yêu cầu của Tô Trầm Hương.
Một lúc sau, thứ xuất hiện trước mặt Tô Trầm Hương là một quỷ ảnh vặn vẹo, hung tợn, không có một chút dáng vẻ nào của con người.
Quỷ ảnh này rất dài, giống như cả người con quỷ đã bị kéo căng ra, trên mặt dường như vì chịu đau đớn quá mức mà chứa đầy sự méo mó, trong đôi mắt đó cũng chỉ có thể nhìn thấy vẻ âm u và sự vô tri vô giác.
Nhìn quỷ ảnh mất đi da mặt, khắp mặt cũng chỉ còn lại máu thịt lẫn lộn, Tô Trầm Hương gật đầu.
Ban đầu, để có được Quỷ Vương, Cao thiếu gia cũng đã làm không ít chuyện hổ thẹn với Quỷ Môn, chịu kết cục này thì cũng đáng đời.
Nhưng mà, cô không ăn ông ta.
Cô ghi nhớ thật kỹ mùi của lệ quỷ này, rồi hỏi bây giờ Cao thiếu gia được chôn ở đâu... Bị Quỷ Môn bắt đi thì chôn ở đâu được?
Chỉ có thể nằm trong khe núi cách ngọn núi này không xa.
“Hay là tôi tặng ông ta cho cô nhé?"
“Đợi vụ việc tòa thành Quỷ kết thúc đi.” Chờ ăn xong một bữa thịnh soạn, cô sẽ quay lại tiễn Từ Lệ và Cao thiếu gia, những người yêu nhau cuối cùng cũng quay về với nhau.
Tô Trầm Hương nhìn thấy quỷ ảnh của Cao thiếu gia thì hài lòng vô cùng, thấy lão Đổng bận rộn dẫn người đến bàn chuyện sau đó, cô cũng không tò mò, đi đến căn phòng mà Quỷ Môn đã sắp xếp cùng với Trần Thiên Bắc.
Sau khi Trần Thiên Bắc kiểm tra toàn bộ căn phòng một lượt, không phát hiện có thứ gì nghe trộm, cậu quay đầu tìm Tô Trầm Hương thì thấy cô bé xinh đẹp đang lăn lộn trên chiếc nệm Simmons lớn, cái đầu nhỏ trốn trong chăn, thần thần bí bí.
Cô bé nũng nịu nằm co ro trên chiếc giường lớn không chút phòng bị.
Trần Thiên Bắc mím môi, đến cởi giày cho cô, ngồi ở mép giường, đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhai đồ ăn vặt sột sà sột soạt từ trong chăn phát ra.
Cậu sửng sốt, mở mạnh chăn ra thì thấy cô bé đang ngậm một thanh socola màu đỏ tươi, lén lút thập thò quay đầu nhìn cậu.
"Ở đâu ra vậy?" Trước khi họ đến, để chừa bụng ăn ở Quỷ Môn, Trần Thiên Bắc chắc chắn rằng Tô Trầm Hương không mang theo đồ ăn tới đây
Hơn nữa, Trần Thiên Bắc cũng không cảm nhận được cảm giác bị hấp thụ hay giảm bớt của quỷ khí trong biệt thự.
Vậy thanh socola này ở đâu ra?
Ngay cả cậu cũng giấu được.
Đây lại là kỹ xảo ăn vụng kiểu mới gì vậy?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");