(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Trầm Hương vừa thở dài vừa nhìn xung quanh.
Không nhìn thấy keo, cô nghĩ rồi lại nghĩ, đang định cầm lá bùa trên tay đưa cho y tá trong bệnh viện, nhắc cô ấy lát nữa dán thật chặt thì bỗng nghe thấy tiếng thang máy vang lên từ đầu bên kia hành lang.
Cô nhìn sang thì thấy thang máy đã dừng ở tầng của mình, cửa từ từ mở, có hai thanh niên bước ra ngoài.
Một người trong đó trông sắc mặt khá mệt mỏi, cau mày nói chuyện với người đi cùng.
Tô Trầm Hương vừa nhìn đã có cảm giác quen thuộc. Nghĩ lại thì, ồ, đây không phải là anh cảnh sát trẻ xuất hiện ở nhà bên cạnh vào sáng nay sao?
Tiểu Bạch đi giải oan với anh ta.
Cô vội vàng khịt mũi, quả nhiên ngửi thấy một chút hơi thở u ám của Tiểu Bạch trên người vị cảnh sát trẻ tuổi này.
Nhìn thấy anh ta xuất hiện ở bệnh viện, Tô Trầm Hương suy nghĩ một chút, cảm thấy khá kỳ quái.
Khi Tiểu Bạch đi tìm cảnh sát giải oan, nhất định sẽ kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đã như vậy, tại sao vị cảnh sát này lại chạy đến bệnh viện mà không quay lại đồn cảnh sát?
Khi cô đang ghé vào bên cửa vắt óc suy nghĩ thì có hai thanh niên đi ngang qua cô.
Bởi vì nhìn thấy một cô bé đứng ở giữa nên họ lịch sự tránh ra và cũng không nghĩ cô đang chặn đường họ.
"Ừm..." Tô Trầm Hương nhìn lá bùa rơi xuống, rồi nhìn vị cảnh sát rõ ràng hiểu được điều này, cô cảm thấy việc chuyên môn nên để cho người có chuyên môn giải quyết nên vội vàng chặn hai thanh niên đang sóng vai nhau đi về phía khu nội trú, nhỏ giọng nói: “Cái này bị rơi xuống rồi.”
Cô gọi hai thanh niên kia lại, chàng trai mặc đồng phục cảnh sát ngạc nhiên quay lại nhìn cô bé có chút xấu hổ đứng ở cửa khu nội trú.
Một cô bé rất xinh đẹp.
Nhưng mà tại sao cô lại muốn gọi anh ta lại?
Giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy lá bùa trong tay Tô Trầm Hương.
Khi nhìn thấy tấm bùa đã cháy đen trong tay cô bé, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng.
Anh ta vội vàng đi tới, nghiêm túc hỏi Tô Trầm Hương: "Em gái, em tìm được thứ này ở đâu?"
Hài hước ha.
Ngoài việc được dán ở cửa ra, cô còn có thể tìm thấy nó ở chỗ nào khác à?
Tô Trầm Hương do dự một lát, cảm thấy đầu óc của người sống này không được thông minh cho lắm.
Đôi vai gầy run run như thể bị dọa sợ, cô suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào cánh cửa trống, nói thẳng: “Tất nhiên là nó rơi từ trên cửa xuống. Em nhìn thấy một lá bùa rơi trên mặt đất, có phải vấn đề hơi lớn không… Lá bùa này… có phải hết tác dụng rồi không ạ?”
Nếu nói là hết tác dụng, không phải là có thể giải thích được hiện tượng chuyển sang màu đen rồi sao!
Mặc dù cô có chút không lễ phép nhưng vị cảnh sát trẻ không quan tâm lắm.
Trong khi người bạn đồng hành bên cạnh tươi cười quan sát Tô Trầm Hương từ trên xuống dưới, anh ta quay lại nhìn cánh cửa không có lá bùa, cảm ơn Tô Trầm Hương và nhận lấy lá bùa bị tổn hại.
Cảm nhận được trên tờ giấy vàng không còn chút linh khí nào, sắc mặt người cảnh sát trẻ càng trở nên nghiêm nghị hơn, anh ta nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là có thứ gì lợi hại tiến vào rồi sao?”
Anh ta xoa lá bùa, hi vọng tìm được chút manh mối nhưng Tô Trầm Hương lại vểnh tai lên.
Thứ gì đó rất lợi hại.
Lá bùa cũng không ngăn cản được.
E rằng đây không phải là thức ăn dự trữ đâu!
“Nhất định là vậy.” Hiện tại cô cũng không dám nói lá bùa rách nát này vô dụng nữa, cô tin rằng chắc chắn nguồn lương thực dự trữ dồi dào đã xuất hiện.
Nghĩ đến việc học tập vất vả, Tô Trầm Hương không khỏi chảy nước miếng.
Ăn không bao giờ là đủ.
Không có dinh dưỡng thì làm sao học tốt được!
"Anh quên à, hôm nay Tiểu Bắc tới đây để khám sức khỏe đó." Khi viên cảnh sát đang nghiêm túc nhìn xung quanh như muốn kiểm tra điều gì đó, thanh niên với đôi mắt thon dài mỉm cười thì thầm vào tai anh ta: "Cô bé này khá thú vị, không những biết đây là lá bùa, còn trực tiếp đến tìm anh... Làm sao cô ấy biết anh là thiên sư?"
Trên mặt anh ấy nở nụ cười, nhưng vừa nghe thấy những lời này thì biết trong lời nói của anh ấy tràn đầy ẩn ý.
Tô Trầm Hương cảm thấy người sống này không thân thiện lắm, nhưng cô cũng biết mình có chút kỳ lạ. Việc cô biết đây là lá bùa cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng thay vì đi tìm y tá, cô lại gọi hai người lạ, còn chắc chắn rằng họ có thể giải quyết được vấn đề này, điều này thật kỳ lạ. -
Chuyện này cũng không có gì cần giấu diếm, cô thành thật nói: “Em đã gặp anh rồi, em sống cạnh ngôi nhà mà anh đã đến hôm nay.”
Về việc này, cô cảm thấy không có gì phải che đậy.
Thanh niên đang tươi cười sửng sốt một lúc rồi ngạc nhiên nhìn cô.
"Ồ, hóa ra là em." Anh em nhà họ Tô đến đồn cảnh sát khai báo, đương nhiên sẽ có người biết việc một cặp anh em sống cạnh ngôi nhà xảy ra vụ án mạng.
Vì vậy, việc cô nhận ra anh ấy và đồng đội là điều dễ hiểu.
Bởi vì cảm thấy chuyện mình vừa nghi ngờ khá bất lịch sự, thanh niên này đã xin lỗi Tô Trầm Hương: "Gần đây xung quanh tôi xảy ra một số chuyện nên hơi đa nghi, tôi thực sự xin lỗi."
Dường như người sống rất thích xin lỗi, cho dù đó là Lâm Nhã, Lâm tổng hay là thanh niên xa lạ này.
Tuy nhiên, Tô Trầm Hương lại hào phóng tha thứ cho người sống, xua tay nói: "Không có gì đâu ạ."
Không thể ăn thịt người sống được nên có việc gì mà cô lại không thể tha thứ cho họ chứ?
Chưa kể, việc ghi thù cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Chỉ cần đừng tranh giành thức ăn với cô là được.
Trong suy nghĩ của lệ quỷ, chỉ có ăn uống là quan trọng nhất, những thứ khác không cần quan tâm, Tô Trầm Hương cảm thấy lòng mình rất rộng rãi.
Hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn nhỏ mọn, nhớ mãi không quên mối thù với Từ Lệ và An Gia Gia.
“Nhưng thứ gì đó lợi hại mà anh vừa nói…” Cô bé vểnh đôi tai nhỏ nhắn trắng nõn của mình lên, cố gắng không chảy nước dãi.
"Không có gì." Sau khi được bạn nhắc nhở, viên cảnh sát trẻ tuổi cũng cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân khiến lá bùa bị cháy sém, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ôn hòa nói với Tô Trầm Hương: "Chúng tôi nói chơi thôi. Bệnh viện này rất sạch sẽ.”
Anh ta không truy hỏi đến cùng việc tại sao Tô Trầm Hương lại biết lá bùa nữa.
Dù sao thì bệnh viện Thái Khang là bệnh viện tư nổi tiếng nhất, những người có thể ở khu nội trú tầng này nhất định không giàu có thì cũng quyền quý, cô bé này có thể ra vào ở đây, hiển nhiên là có bối cảnh không tồi.
Người có tiền thì luôn có vài thứ đồ phòng thân nên việc cô biết những thứ này cũng là chuyện bình thường.
Huống chi, Tô Trầm Hương còn biết nhặt lá bùa từ dưới đất lên rồi nhắc nhở anh ta nên viên cảnh sát trẻ tuổi có ấn tượng khá tốt với Tô Trầm Hương.
Dù trông có vẻ mệt mỏi nhưng hai thanh niên vẫn rất lịch sự.
Hai tai Tô Trầm Hương dựng lên hồi lâu, vừa nghe nói bệnh viện rất sạch sẽ, đôi tai đang dựng lên của cô từ từ cụp xuống.
“Ồ, ra là vậy.” Cô thở dài thất vọng.
Lệ quỷ thật khó tìm.
Làm sao ôm cây đợi thỏ được chứ?
Có thể thấy, cô vẫn phải bôn ba khắp nơi tìm thức ăn.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, trước hết, cô sẽ đi đến khu rừng nhỏ cách đó không xa để xem lệ quỷ treo cổ trong truyền thuyết.
Cô gái nhỏ mềm mại cúi đầu, vẻ mặt buồn bã ỉu xìu.
Hai thanh niên nhìn nhau.
"Em gái..."
"Không sao đâu ạ, em chỉ vô ý nhặt cái này lên, nghĩ rằng nếu không dán nó trên cửa thì sẽ không tốt." Tô Trầm Hương hối hận vì không mang theo mấy nhúm kẹo râu rồng ra ngoài, cô hơi đói bụng, xoa bụng rồi lạnh nhạt nói: "Tạm biệt hai anh nhé."
Vừa rồi, hai mắt cô sáng lấp lánh, nhưng vừa nghe nói không có đồ ăn, lệ quỷ lập tức trở mặt.
Cũng may là hai thanh niên xa lạ trước mặt không biết cô, mặc dù cho rằng cô bé này đẹp người đẹp nết nhưng họ lại có chuyện quan trọng hơn phải làm nên vừa nói chuyện vừa rời đi.
Trong hành lang, có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của hai thanh niên.
"Tình trạng của Tiểu Bắc nghiêm trọng lắm hả? Các lá bùa trong khu nội trú đều biến thành màu đen rồi.”
"Âm khí ở xung quanh đây có vẻ khá mạnh."
Âm thanh đó dần dần nhỏ đi.
Tô Trầm Hương nghe mấy câu, cũng không có hứng thú lắm, cô đi vào thang máy, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì bệnh viện cực kỳ sạch sẽ, sạch sẽ đến mức Tô Trầm Hương cảm thấy vô cùng nhàm chán, khi thang máy đến tầng một, cô định bước đi không chút do dự.
Nhưng trong nháy mắt, khi vừa nhấc chân lên thì đột nhiên Tô Trầm Hương dừng lại.
Cô không biết đó là mùi âm khí thoang thoảng hay là một thứ gì đó không thể giải thích được xộc vào mũi, một thứ gì đó hấp dẫn cô, cô quay người lại, đầu óc trống rỗng.
Tựa như là bản năng, cô bước qua cửa phụ của bệnh viện, thay vì trực tiếp rời đi, cô vòng qua góc bệnh viện và bước vào một khu vườn rộng lớn phía sau.
Đang giữa mùa hè, những bông hoa đủ màu sắc nở rộ rực rỡ trong những chậu hoa được sắp xếp một cách nghệ thuật khắp vườn hoa.
Nhưng ánh mắt của Tô Trầm Hương vẫn không khỏi tìm kiếm, tựa hồ có thứ gì đó khiến cô thèm thuồng, thậm chí, sức hấp dẫn của thứ này còn vượt xa lý trí của cô, thu hút cô từ từ tiếp cận bồn hoa cao hơn hai mét.
Cô chỉ cảm thấy trái tim lệ quỷ đã chết của mình đang đập một cách rộn ràng.
Thậm chí… có điều gì đó lóe lên trong tâm trí cô.
Hương vị này... đặc biệt ngọt ngào!
Khiến cô muốn dừng mà không dừng lại được, khiến cô chảy nước miếng, khiến cô muốn cắn một miếng...
Hai mắt Tô Trầm Hương sáng lên, đôi chân càng thoăn thoắt hơn, cô nhanh chóng đến gần bồn hoa, đột nhiên nhìn vào góc khuất của bồn hoa.
Trong góc khuất, một thiếu niên tuấn tú không có bóng đang ngồi ở một góc không có ánh nắng.
Sắc mặt cậu ta trông vừa khó coi vừa tái nhợt, xanh xao và có phần hung dữ, cậu ta đặt tay lên đôi chân thon thả của mình, hung ác nhìn vào bất cứ ai dám làm phiền cậu ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Trầm Hương trợn tròn mắt nhìn thiếu niên tuấn tú này... Ở phía sau cậu ấy có ba con ma quấn lấy nhau, tản ra hơi thở lạnh lùng, móng vuốt sắc bén cắm sâu vào da thịt thiếu niên, trong mắt lệ quỷ tràn đầy hận ý và hung ác.
Quỷ khí ngút trời.
Thức ăn!
Ba bữa ăn!
Tô Trầm Hương không bao giờ ngờ rằng hoá ra câu chuyện ôm cây đợi thỏ là có thật.
Cổ nhân không hề lừa dối cô!
Đến bệnh viện một chuyến, bỗng nhiên cô vớ được ba bữa ăn.
Cực kỳ ngon.
Nghĩ đến việc mình vất vả đến khu Trung Hoàn và bận rộn nửa ngày trời mà chỉ bắt được một con lệ quỷ, Tô Trầm Hương nước mắt lưng tròng.
Cứ ngỡ cô tới đây chỉ để tháo gỡ những khúc mắc giữa cơ thể mình với nhà họ Lâm, để Tô Trầm Hương trước đây cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên.
Không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ!
Quỷ tốt cần được khen thưởng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn thấy thiếu niên tuấn tú trước mặt vẫn đang ngồi dưới đất, nghiến răng nghiến lợi, như thể đang chịu đựng điều gì đó.
Âm khí ngút trời trên cơ thể cậu ta giống như một tọa độ, thậm chí còn thu hút Tô Trầm Hương đi về phía cậu ta.
Mùi âm khí và máu tươi rất nồng, vô cùng nồng đậm, có mùi thơm và sự cám dỗ khiến lệ quỷ thèm muốn và không thể bỏ qua.
Ngay cả Tô Trầm Hương cũng bị hơi thở của thiếu niên này mê hoặc lý trí trong giây lát.
Cậu ấy có mùi thơm tuyệt vời.
Nhưng cô không ăn thịt người sống.
Sau một lúc đầu óc mơ hồ, cô không còn quá hứng thú với cậu ấy nữa.
Nhìn được nhưng không ăn được.
Ngược lại, Tô Trầm Hương lại thèm nhỏ dãi lệ quỷ trên người thiếu niên này.
Nhưng rõ ràng, ba con lệ quỷ này đã bị thiếu niên kia hấp dẫn.
Hơn nữa, với âm khí nặng nề như thế này, rõ ràng thiếu niên kia không phải là người bình thường.
Tô Trầm Hương muốn rời đi.
Vì là đồ ăn trên đĩa của người khác, làm quỷ cũng phải có quy củ, cô không giành đồ ăn của người khác.
Nhưng không biết tại sao, là vì đói hay là vì... đạo đức làm người, vừa nghĩ muốn ăn thịt thiếu niên trước mặt một miếng thì cô lại có cảm giác đau nhói lạ lùng, Tô Trầm Hương nhìn ba con quỷ quấn lấy nhau, không con lệ quỷ nào chịu buông tha thiếu niên này.
Sờ cái bụng đói của mình, vì đồ ăn, lệ quỷ mặt dày mày dạn thận trọng tiến lại gần thiếu niên hơn, ngượng ngùng đỏ mặt.
"Bạn học, một lúc trêu chọc ba con quỷ chắc là áp lực lớn lắm nhỉ? Vậy tôi giúp cậu một chút nhé? Chia cho tôi một con đi.” Cô khốn khổ, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng của một lệ quỷ vô cùng đáng thương: "Chỉ một con thôi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");