Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 187




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong chiếc xe nhỏ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Trầm Hương lọt vào tai Từ Lệ đang run rẩy, khiến bà ấy gần như không thể khởi động xe.

Từ Lệ nghe thấy lời này, trong lòng vừa sợ hãi vừa cảm thấy nghi ngờ.

Tô Trầm Hương là lệ quỷ.

Là lệ quỷ mà lại không muốn nhập vào cơ thể người sống ư?

Bà ấy lại liếc nhìn Tô Trầm Hương qua gương chiếu hậu một cách không tự chủ được, thấy cô bé lại yên lặng ngồi ở ghế sau xe, dường như đang để ý đến ánh mắt của bà ấy, sau khi nói ra những lời thờ ơ lạnh lùng như thế, lúc này cô vẫn có thể lộ ra một nụ cười mềm mại và ngọt ngào... Hàm răng trắng sáng đó dường như đang toát ra ánh sáng uy nghiêm đáng sợ.

Lúc này, cho dù trông cô có vẻ tràn đầy sức sống, nhưng Từ Lệ vẫn nhìn thấy hình ảnh lệ quỷ trên người Tô Trầm Hương.

Nước mắt trên mặt bà ấy lại càng nhiều hơn.

Tô Trầm Hương nghiêng chiếc đầu nhỏ, nhưng không nói thêm gì nữa.

Cô nói quá nhiều với Từ Lệ cũng cảm thấy đang tự làm nhục chính mình.

Rồi lại chờ xe của Từ Lệ khởi động lần nữa trên đường, giữa ban ngày ban mặt, lái xe trên đường, rẽ qua nhiều góc cua, rồi từ từ lái vào một con đường mòn.

Không thể cảm nhận bằng mắt thường, con đường mòn này dần dần trở nên ngoằn ngoèo, đường phố vốn dĩ ngựa xe như nước xung quanh không biết đã trở nên yên tĩnh đến lạ thường từ khi nào, cũng không có bất kỳ phương tiện nào qua lại.

Trên con đường nhỏ hẹp, chỉ có xe của Từ Lệ đang chạy, nhưng có vẻ vì Từ Lệ cứ sợ sệt Tô Trầm Hương nên không cảm nhận được cảnh tượng kỳ lạ này.

Bà ấy không cảm nhận được, nhưng Trần Thiên Bắc lập tức nhìn ra vấn đề trong đó.

Cậu nhìn thấy hai ba chiếc xe đã đậu bên cạnh con đường mòn không biết từ lúc nào, nhưng lại không có bất kỳ động tĩnh nào, cửa sổ tối om, không nhìn thấy cảnh vật bên trong, cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Những chiếc xe đó bỗng chốc lướt nhanh qua trước mắt Trần Thiên Bắc rồi tụt lại phía sau, nhưng chẳng bao lâu sau, bọn chúng lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Trần Thiên Bắc.

Cậu vô thức nheo mắt lại, đưa tay choàng qua vai Tô Trầm Hương... Ở đây chỉ có hai người họ, Trần Thiên Bắc theo bản năng muốn bảo vệ Tô Trầm Hương trong thời khắc kỳ lạ này.

Tô Trầm Hương ngạc nhiên nhìn cậu.

Tình huống tương đối thân mật thế này, choàng vai cô, ôm gáy cô, ấn chiếc đầu nhỏ của cô vào trong lòng cậu, không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài... Sao giống như trong tiểu thuyết ngôn tình mà cô từng đọc vậy chứ?

Nhưng khi bị Trần Thiên Bắc ấn vào trong lòng, Tô Trầm Hương khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cậu... Mang theo một chút hơi thở lạnh lẽo đặc trưng từ da thịt trong cơ thể tỏa ra.

Sao mùi sữa tắm này lại thơm như thế? -

Mặc dù bữa ăn lớn sắp đến gần, nhưng Tô Trầm Hương lại cảm thấy Trần Thiên Bắc đặc biệt thơm ngon, không nhịn được mà khịt khịt chiếc mũi nhỏ.

Nếu không phải sợ Trần Thiên Bắc đánh chết mình, chưa biết chừng cô gái còn muốn cắn một miếng, nếm thử một chút.

Vì miếng ăn, liêm sỉ có là gì.

Thậm thà thậm thụt núp trong ngực của Trần Thiên Bắc, Tô Trầm Hương hít lấy hít để anh Bắc của mình hồi lâu rồi mới vùng vẫy lao ra khỏi ngực cậu trong sự lưu luyến không nỡ.

"Ôi, đây không phải là con đường mòn nặng âm khí sao? Quỷ Môn đối xử với chúng ta đúng là rất hào phóng."

Có lẽ không muốn để lộ vị trí của mình rồi bị Bạch Vân Quan phát hiện, nên khi đón Tô Trầm Hương, Quỷ Môn lại dùng đến thủ đoạn thần bí này.

Con đường mòn này giống hệt con đường mòn ở ngôi làng toàn là lệ quỷ mà cô từng ghé thăm vào dịp Tết.

Mặc dù không cùng một con đường nhưng vẫn có thể bóp méo không gian, dẫn người sống thông đến một nơi kỳ lạ.

Sau khi Tô Trầm Hương phong tỏa hết mấy con đường mòn này, thấy Từ Lệ vẫn nước mắt nước mũi lái xe, cô ngả người trên cánh tay của Trần Thiên Bắc, thèm thuồng nhìn ra ngoài cửa sổ.

...Trên đường không có cảnh vật gì, hai bên đường mòn chỉ có một làn sương mù mỏng manh không rõ, ba chiếc xe ban nãy như ẩn như hiện nhiều lần trong làn sương mù làm người ta nghi ngờ giống như đang bị quỷ đả tường, khiến hai mắt của Tô Trầm Hương sáng ngời.

Cô gác bàn chân nhỏ lên cửa sổ xe, nằm lên cánh tay của Trần Thiên Bắc, khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật, nhỏ giọng nói với cô: "Cẩn thận một chút. Không biết Quỷ Môn đang giở thủ đoạn gì."

Sắc mặt cậu nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, sờ vào thắt lưng của mình.

Ở thắt lưng là côn tam khúc bằng thép được chế tạo đặc biệt.

Nếu Quỷ Môn ra tay với họ, Trần Thiên Bắc cũng không thể ngồi yên chờ chết được.

Cậu kiên trì đỡ Tô Trầm Hương, nhưng Tô Trầm Hương chỉ nhìn ba chiếc xe đó. Khi mấy chiếc xe thoắt ẩn thoắt hiện ở hai bên đường hết lần này đến lần khác, Tô Trầm Hương đột nhiên mỉm cười.

“Có vẻ như họ không định tha cho chúng ta đâu nhỉ.” Kiểu đường mòn nặng âm khí như thế này, mặc dù Quỷ Môn có thể lợi dụng nó, nhưng lại không quản được những lệ quỷ có thể xuất hiện trên đường, ngay cả bọn họ cũng không thể kiểm soát được.

Ví dụ như ba chiếc xe trông có vẻ rất cũ kỹ và bị bỏ hoang này, xuất hiện nhiều lần bên ngoài xe của họ như vậy, rõ ràng không phải do Quỷ Môn điều khiển mà là do có hứng thú với người sống trong xe.

Cô liếc nhìn Từ Lệ, cười hì hì hỏi: "Chúng ta may thật đó, vừa ra đường đã gặp ma rồi. Tôi nói này, chẳng lẽ Quỷ Môn chưa từng nhắc nhở bà, không cho bà vài lá bùa hộ thân sao?"

Cô bảo Từ Lệ nhìn thật kỹ xung quanh.

Ngay khi Từ Lệ khó lắm mới thoát khỏi cảm xúc sợ hãi do Tô Trầm Hương gây ra thì nhìn thấy trên đường phố, không biết bắt đầu từ khi nào mà xung quanh chỉ còn lại một chiếc xe của mình và ba chiếc xe bị bỏ hoang bên đường.

Đột nhiên, ánh mắt bà ấy đặt vào một chiếc xe trong số đó, trên khuôn mặt được chăm chút và vẫn xinh đẹp lộ ra biểu cảm không dám tin.

Chiếc xe lái trên đường mòn phát ra tiếng phanh gấp chói tai.

Chiếc xe đang chạy như bay đột ngột dừng lại.

Sắc mặt Từ Lệ tái mét, răng va vào nhau đến mức kêu cạch cạch, nhưng mắt lại không thể rời khỏi một chiếc xe có vỏ ngoài méo mó trong số đó.

Bà ấy biết chiếc xe này.

Còn có vẻ vô cùng sợ hãi.

Ánh mắt của bà ấy dán chặt lên chiếc xe đó, đại diện cho nỗi sợ hãi trong đôi mắt xinh đẹp, thậm chí bà ấy còn biết đó là xe gì.

Tô Trầm Hương không nhìn mấy chiếc xe đó, trái lại nhìn vào sắc mặt của Từ Lệ.

Từ Lệ đã sợ đến mức tay chân co giật.

"Đây là, đây là..."

Trước mắt bà ấy lướt qua từng cảnh tượng kinh khủng và hãi hùng từ rất nhiều năm trước. Tuy nhiên, vào lúc này, bà ấy lại đột ngột liếc nhìn Tô Trầm Hương, nỗi hoảng sợ trong mắt càng thêm rõ ràng.

Tô Trầm Hương không để ý quá nhiều đến sắc mặt của bà ấy, ngược lại, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút, thò cái đầu nhỏ ra nhìn ba chiếc xe đó.

Ba chiếc xe này đã cũ kỹ đổ nát, bên trong cửa sổ tối om, khi mở cửa sổ ra, Tô Trầm Hương ngửi thấy một mùi rất thơm... Hơi giống với mùi chân giò đông pha.

Cái mùi thơm phức này khiến Tô Trầm Hương lập tức có tinh thần.

Còn chưa đợi cô xuống xe chào hỏi chân giò của mình thì đã ngửi thấy mùi người sống xuất hiện ngay lúc cô hạ cửa sổ xe xuống, hai trong số mấy chiếc xe luôn im hơi lặng tiếng đó, cửa xe phía sau bỗng lặng lẽ mở ra, lộ ra không gian đen kịt bên trong.

Cửa xe mở rộng như đang im lặng mời gọi những người đi đường mệt mỏi bước lên xe.

Nhưng cảnh tượng cửa xe mở ra lại khiến Từ Lệ phát ra tiếng gào thét, co rút vào trong ghế lái của mình, không dám nhìn qua đó nữa.

Thấy bà ấy như vậy, Tô Trầm Hương lại đăm chiêu nhìn Từ Lệ một cái, cái mũi nhỏ ngửi ngửi rồi nhỏ tiếng than phiền với Trần Thiên Bắc đang im lặng không hề hé môi: "Chỉ có hai chiếc. Còn một chiếc không biết có phải đã bị lãng quên rồi không?"

Có ba chiếc xe bị bỏ hoang, nhưng chỉ có hai chiếc có thể mở được cửa xe.

Chiếc xe khiến Từ Lệ hoảng sợ vừa rồi từ nãy đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, Tô Trầm Hương chỉ ngửi thấy mùi quỷ khí còn sót lại, nhưng trong đó không có lệ quỷ.

Còn bên trong hai chiếc xe đặc biệt ân cần niềm nở mời gọi họ đến ngồi còn lại, rõ ràng có lệ quỷ chiếm giữ.

Tô Trầm Hương quan sát với vẻ mặt tràn đầy hứng thú.

Bên trong cửa sổ ghế lái tối tăm không thấy gì dường như có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện, cúi đầu yên lặng chờ đợi.

Giống như tài xế đang đợi ai đó lên xe vậy.

"Kỹ năng lái xe của bà không tốt lắm, hay là chúng ta đi xe khác đi." Tô Trầm Hương nói với Từ Lệ một cách đầy ác ý.

"Nhìn sắc mặt tái nhợt của bà, nếu còn sai bảo bà nữa thì tôi đau lòng lắm!" Lệ quỷ làm bộ làm tịch nói.

Từ Lệ không dám nghe những lời đáng sợ như vậy.

Bà ấy cảm thấy mỗi ngày ở bên cạnh Tô Trầm Hương đều là sự giày vò.

Lúc này, thậm chí Từ Lệ còn hối hận.

Sớm biết, sớm biết cái tát khi đó sẽ khiến lệ quỷ nhập vào cơ thể con gái bà ấy, bà ấy thà rằng lúc ấy dâng hiến đứa con ghẻ lên cho Quỷ Môn còn hơn!

Nghĩ đến khi đó mình đã làm gì để khiến lệ quỷ nhập vào cơ thể con gái, Từ Lệ thực sự rất đau khổ... Tại sao lại không đối xử tốt với Tô Trầm Hương trước đây một chút?

Cô ấy xin gì được nấy, vui vẻ hòa nhã với cô ấy, cố gắng vì cô ấy... Cho cô ấy một chút tình cảm, chỉ cần cô ấy còn sống, những gì bà ấy phải đối mặt sẽ không bao giờ đáng sợ như lúc này!

Nước mắt lại chảy dài trên mặt Từ Lệ.

Nếu bà ấy đã biết rõ bộ mặt thật của mình, Tô Trầm Hương cũng lộ nguyên hình, mở cửa định bước xuống xe

"Không được lên xe!" Từ Lệ đột nhiên hét lên.

"... Bà cũng rất có kinh nghiệm nhỉ. Sao vậy, trước đây cũng là thục quỷ à?" Tô Trầm Hương từ ghế sau thò đầu ra nhìn Từ Lệ, thong thả hỏi.

Từ Lệ ngạt thở.

Nhìn nụ cười giả tạo và đáng sợ như một chiếc mặt nạ trên mặt Tô Trầm Hương, bà ấy run rẩy rất lâu, đột nhiên lại bật khóc nức nở: "Tiểu Hương, Tiểu Hương, con hãy tha thứ cho mẹ! Lúc đó mẹ thực sự không biết trong xe có quỷ."

Khi nhìn thấy chiếc xe bên đường, dường như thoắt cái đã khiến Từ Lệ sụp đổ.

Bà ấy quay người, nắm lấy cánh tay của Tô Trầm Hương, mặc kệ nỗi sợ hãi, giống như đang nắm chặt cọng rơm cứu mạng của mình, khi ánh mắt của Tô Trầm Hương dần dần tối đi, bà ấy khóc lóc nhận lỗi: "Lúc đó là mẹ không cẩn thận lên nhầm xe. Lúc đó, lúc đó mẹ... mẹ không biết lệ quỷ trong chiếc xe đó cũng có thể nhập vào người con."

Những ký ức đó đều là điều Từ Lệ luôn muốn quên đi trong nhiều năm qua.

Bà ấy đi bắt gian, ưỡn cái bụng to rất khó khăn, muốn xem xem có con yêu tinh nào dám tranh giành vị trí phu nhân hào môn với mình, nhưng đường đi khó khăn, đúng lúc bà ấy nhìn thấy một chiếc xe đỗ bên đường, đang mở cửa...

Bà ấy vừa khóc vừa nói: “Mẹ tưởng đó là xe của nhà họ Cao nên mới lên xe. Không ngờ, không ngờ nữ quỷ trong xe lại lao tới.”

"Nhập vào người tôi?" Lượng thông tin này cũng nhiều quá rồi đấy.

Tô Trầm Hương không ngờ lại nghe được nhiều câu chuyện chưa từng nghe như vậy.

Cô quay lại nhìn Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc tiện tay kéo cửa xe lên, nháy mắt với cô, bảo cô nghe xem khi đó Từ Lệ đã làm những chuyện kinh tởm gì.

Về phần đi bắt gian...

Bắt gian ai cơ?

Nghe giọng điệu không cam lòng và ghen tị của Từ Lệ, chắc chắn người bị bắt gian không phải là Tô Cường – cha của cô.

"Nhà họ Cao?" Tô Trầm Hương liền nghĩ tới những lời đồn mà mình nghe được về Từ Lệ.

Lâm tổng đã nói gì ấy nhỉ?

Lúc đó Từ Lệ nói rằng mình "có bạn", từng yêu đương với nhà họ nào ấy nhỉ?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.