(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Thiên Bắc chưa bao giờ cầu khẩn như vậy, hy vọng Quỷ Vương nhanh chóng được đưa vào miệng Tô Trầm Hương.
Cho dù trong lòng rất ghen tị với Quỷ Vương đã cám dỗ Tô Trầm Hương mất hồn mất vía, nhưng Trần Thiên Bắc vẫn cảm thấy việc Quỷ Môn tăng tốc hành động thực ra cũng không phải chuyện xấu.
Rõ ràng Tô Trầm Hương không thể chịu đựng nổi tiến độ của tòa thành Quỷ.
Ăn sớm đỡ lo sớm.
"... Nhịn thêm chút nữa đi, không bao lâu nữa sẽ được ăn thôi." Cậu vẫn phải dỗ dành Tô Trầm Hương.
Hiện giờ, cho dù có cho Tô Trầm Hương ăn thịt bò khô lệ quỷ thơm phức thì cô cũng không cảm nhận được hương vị gì.
“Thịt bò khô trong tòa thành Quỷ chắc chắn ngon hơn.” Cô gặm đồ ăn trong tay, nghĩ đến tòa thành Quỷ, đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu, giờ đây Trần Thiên Bắc cũng không rảnh mà so đo với cô.
"Nhưng anh Bắc, cậu yên tâm đi, cho dù tòa thành Quỷ có ở đây, cậu vẫn là một trong những người quan trọng nhất của tôi."
Trần Thiên Bắc thẫn thờ nhìn cô.
Góc tường của tòa thành Quỷ còn chưa nhìn thấy được một nửa mà cậu đã trở thành “một trong” rồi.
Hừ...
"Vậy sao?" Cậu nói với vẻ giễu cợt: "Tôi còn tưởng cậu chỉ nhớ nhung tòa thành Quỷ thôi chứ."
"Thế thì không được." Tô Trầm Hương không phải lệ quỷ có mới nới cũ, vội vàng an ủi Trần Thiên Bắc, nói: "Cậu là số một trong lòng tôi..." Cô mơ hồ nói với Trần Thiên Bắc: "Cho dù căng tin khác có nhiều loại đồ ăn mới lạ, nấu ăn ngon hơn thì lệ quỷ vẫn sẽ nhớ về cái cũ, tôi vĩnh viễn không quên cậu đâu.”
Tất nhiên, cho dù không phải lệ quỷ có mới nới cũ thì việc sủng ái căng tin mới nhiều hơn cũng là chuyện bình thường, đương nhiên sẽ chán ăn ở nhà.
Trong lòng Tô Trầm Hương bị tòa thành Quỷ câu dẫn đến mức ngứa ran, ánh mắt lơ lửng, phải dùng hết mọi nghị lực để tiếp tục chăm chỉ đọc sách.
Cô vẫn rất chăm chú đọc sách, nhưng khi ăn thì khó tránh khỏi việc không nhịn được mà vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Đồ ăn ở tòa thành Quỷ chắc chắn ngon hơn."
Nơi đó không phải là thôn quỷ nhỏ bé, không phải là nhà kho nhỏ bé của Bạch Vân Quan, không phải là con đường lệ quỷ nhỏ bé của Quỷ Môn, mà là cả một kho tàng, nghe nói thành trì cực kì lớn, bên trong toàn là lệ quỷ... Gần đây, Tô Trầm Hương còn nằm mơ thấy mình đang ở trong thành trì rộng mênh mông vô tận, lăn lộn trên đống thức ăn. -
Hơn nữa còn là những lệ quỷ ngon miệng được ướp quỷ khí của tòa thành Quỷ.
Trần Thiên Bắc chỉ nhìn cô ngoắc đuôi, không hé răng nói một tiếng.
Cậu cười khẩy, ghi lại tất cả những điều này vào cuốn sổ nhỏ, kiên nhẫn chờ đợi!
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Cậu không tin tòa thành Quỷ đó có thể đủ cho cô ăn được mười năm!
“Nếu ông ta nóng lòng triệu hồi tòa thành Quỷ, thế thì địa chỉ gửi cho cậu tiếp theo rất có thể chính là địa điểm của con đường lệ quỷ, đồng thời sẽ là nơi tòa thành Quỷ xuất hiện.”
Lúc Tô Trầm Hương trình báo với Quan chủ, ông ấy nói với Tô Trầm Hương băng vẻ mặt nghiêm trọng: “Thái độ của cháu từ trước đến giờ đều rất mập mờ, không đáng tin cậy, nhưng Quỷ Môn lại không hề để ý đến chuyện này, e là khi cháu xuất hiện ở tòa thành Quỷ sẽ có sự cố. Tiểu Hương, bọn ta sẽ đến địa chỉ đó trước, bọn ta sẽ bảo vệ cháu thật tốt.”
Nếu Quỷ Môn đã muốn triệu hồi tòa thành Quỷ thì chính là chó cùng rứt giậu, bởi vì thời cơ chưa chín muồi.
Đến lúc đó, bọn họ cũng sẽ không để ý đến sự cản trở và xuất hiện của thiên sư chính đạo.
Bởi vì một khi tòa thành Quỷ hiện thế, thiên sư chính đạo kéo đến nhiều cỡ nào cũng vô ích.
Cũng giống như khi đó… Nghĩ đến cảnh lệ quỷ chèn ép toàn bộ thiên sư năm ấy, Quan chủ lập tức thở dài.
Cho dù có bao nhiêu thiên sư cũng không đủ sức đấu lại một cái móng vuốt của Quỷ Vương.
"E là đến lúc đó thực sự phải dựa vào Tiểu Hương rồi." Ông ấy căn dặn Tô Trầm Hương nhất định không được tự ý hành động, đến đâu cũng phải bật định vị dể họ có thể bảo vệ cô thật tốt trong bóng tối.
Sau khi cô hứa năm lần bảy lượt rồi tiễn cô ra khỏi Bạch Vân Quan, Quan chủ mới khẽ thở dài.
Ông ấy không muốn đè gánh nặng nặng nề lên người một cô bé, cũng không thể chấp nhận... hậu quả mất đi cô.
Mặc dù Tô Trầm Hương quả thực rất mạnh, nhưng nỗi khiếp sợ về Quỷ Vương, cho dù khi đó chỉ lộ ra một cái móng vuốt đen nhỏ thôi đã có thể trấn áp toàn bộ thiên sư, đó không phải là thứ mà Tô Trầm Hương có thể chống lại.
Quan chủ vừa suy nghĩ vừa nhìn theo bóng lưng của Tô Trầm Hương.
Ông ấy trở vào quan, đến nhà kho và tìm được một pháp khí quý giá, giấu trong ngực.
“Ta cũng sẽ để sinh hồn tách rời cơ thể.” Quan chủ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Nếu... nếu Quỷ Vương xuất hiện, đe dọa thế giới này, đe dọa Tô Trầm Hương đang đối đầu trực diện với Quỷ Vương, với tư cách là trưởng bối của sư môn, Quan chủ của Bạch Vân Quan, ông ấy không thể trốn tránh trách nhiệm.
Đại trưởng lão có thể xông vào tòa thành Quỷ, ông ấy cũng có thể.
Bất kể thân phận là gì, ông ấy cũng phải đứng trước mặt họ, hy sinh bản thân để bảo vệ sự bình an và con đường sống của họ.
Im lặng đi ra khỏi nhà kho, Quan chủ lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bầu trời một lúc, rồi đi gọi điện cho các môn phái thiên sư khác, thông báo cho họ cần tập hợp: "Tiểu Hương trong quan chúng tôi chủ động đề ra kế hoạch làm nội gián ở Quỷ Môn, chủ động yêu cầu tiến vào tòa thành Quỷ... Đứa trẻ này không màng đến việc hy sinh bản thân, nhưng những lão già chúng ta không thể rớt lại phía sau cô bé."
Ông ấy mỉm cười gọi điện cho các thiên sư khác, cũng không biết ở đầu bên kia điện thoại là vị thiên sư nào, dù thế nào cũng cười ha ha nói: “Già còn chưa chết, không đến lượt tụi nhỏ hi sinh. Ông yên tâm, Tiểu Hương là đứa trẻ ngoan, cũng chính vì con bé là đứa trẻ ngoan, chúng ta mới không thể hy sinh con bé được."
Ông ấy gọi rất nhiều cuộc gọi, bất kể đầu bên kia điện thoại là thân phận gì thì phản hồi đều na ná như nhau... Họ đều là trưởng bối lớn tuổi, không thể hy sinh một đứa trẻ được.
Sau khi nhận được phản hồi rõ ràng, Quan chủ mới mỉm cười rồi đặt điện thoại xuống.
Ông ấy lại triệu tập những tinh anh trong quan, sẵn sàng chuẩn bị quan sát động tĩnh của Quỷ Môn.
Hẳn là Quỷ Môn thật sự rất vội vàng.
Chuyện lệ quỷ bóp méo không gian xảy ra trong tòa nhà của Công ty giải trí Hoàn Vũ đã gây áp lực vô cùng lớn cho lão Đổng.
Ông ta là người có tiếng nói nhất trong Quỷ Môn hiện giờ, nói chuyện nguy cấp này cho các môn đồ khác nghe, cho dù con đường lệ quỷ vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện nhưng ông ta vẫn quyết định bắt đầu.
Mặc dù các môn đồ khác của Quỷ Môn có vài ý kiến bất đồng với quyết định này của ông ta, nhưng cũng không có ai sẵn sàng gánh chịu hậu quả sẽ xảy ra sau khi phản đối, chính vì vậy, người của Quỷ Môn cũng đang kêu gọi, ào ào tập trung ở thành phố này.
Rất nhiều thiên sư dùng đủ mọi cách để đến đây.
Bạch Vân Quan theo dõi mọi lúc mọi nơi, biết rằng địa điểm tòa thành Quỷ hiện thế mà Quỷ Môn quyết định chọn chắc hẳn cũng là thành phố này.
"Gần giống như khi đó." Trần Thiên Bắc nói với Tô Trầm Hương: "Lúc đó cũng ở thành phố này."
“Có thể chỗ đó chính là nơi tòa thành Quỷ xuất hiện ban đầu.”
“Ý cậu là...” Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương liền mỉm cười.
“Chắc chắn trước đây, bọn họ đã phải cân nhắc thật kỹ lưỡng mới chọn được nơi thích hợp để tòa thành Quỷ xuất hiện. Nếu tôi là người của Quỷ Môn, ngược lại sẽ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chi bằng trực tiếp chọn nơi trước đây, vì chỗ đó chắc chắn là địa điểm tốt nhất mà họ có thể lựa chọn.”
Cô không có hứng thú gì đối với sự hỗn loạn hiện giờ ở bên ngoài, tranh thủ thời gian học tập, dù sao cũng không được trì hoãn việc làm bài tập, vội vàng làm bài tập, vừa vùi đầu vừa lẩm bẩm nói: “Gần đây tôi rất mệt, không ăn nhiều hơn thì thật sự không chịu được.”
Cô hy vọng có thể nhanh chóng đánh những lệ quỷ trong tòa thành Quỷ thành đồ ăn dự trữ, tích trữ như chuột hamster, thế thì cuộc sống sẽ thật hạnh phúc.
Sự mong đợi này rất nhanh sẽ được như mong muốn.
Trưa thứ sáu, Tô Trầm Hương nhận được địa chỉ mà lão Đổng gửi đến.
Khi tan học, Từ Lệ - người hiếm khi gặp mặt cố gắng không tỏ ra sợ hãi, mỉm cười đứng trước một chiếc xe rất sang trọng, đích thân đến đón Tô Trầm Hương.
Mặc dù cô đi tới nhưng lại không dám nhìn Tô Trầm Hương lấy một cái, điệu bộ sợ hãi đó và dáng vẻ ngay cả đến gần cũng không dám khiến Tô Trầm Hương cảm thấy hơi thú vị.
“Bà sợ tôi à?” Cô và Trần Thiên Bắc lên xe thì thấy Từ Lệ là tài xế, trên xe ngoài họ ra thì không còn ai khác, cô phóng ra một ít âm khí để vô hiệu hóa các loại thiết bị điện tử nghe lén có thể xuất hiện trong xe, ngồi ở phía sau, cực kỳ phấn khích, cười tít mắt nói với Từ Lệ: “Bà là mẹ tôi, có gì mà không dám nhìn tôi? Trước đây bán tôi đi hai lần, áy náy như thế cũng không thấy bà sợ tôi như vậy.”
Từ Lệ ngồi trong xe có hơi lạnh lẽo, cả người run như cầy sấy, còn phải bày ra nụ cười.
“Tiểu, Tiểu Hương...” Bà ấy muốn giả vờ như không có chuyện gì.
“Hay là bà biết gì rồi?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái từ phía sau bà ấy truyền đến.
Rõ ràng rất hồn nhiên và đáng yêu.
Nhưng Từ Lệ lại đột nhiên rùng mình, ánh mắt càng thêm sợ hãi, nhìn cô bé đang tươi cười vui vẻ với mình qua gương chiếu hậu.
"Không không không, mẹ, mẹ không biết gì cả!" Bà ấy ước gì có thể buông vô lăng và giơ tay lên.
Nhưng ánh mắt sợ hãi của bà ấy lại khiến Tô Trầm Hương mỉm cười.
Tô Cường và Từ Lệ đã từng gặp nhau trước đây.
Mặc dù Tô Cường chỉ đe dọa Từ Lệ để bà ấy không dám làm hại Tô Trầm Hương nữa, còn những thứ khác đều úp mở cho qua, nhưng Tô Trầm Hương lại cảm thấy chắc hẳn Tô Cường đã nói gì đó với Từ Lệ.
Ánh mắt bà ấy nhìn cô như thể nhìn thấy ma.
"Tôi là gì, bà không nói với Quỷ Môn đâu nhỉ?" Tô Trầm Hương hỏi một cách thẳng thừng.
Câu hỏi trực tiếp như vậy khiến khuôn mặt Từ Lệ tức thời không còn giọt máu nào.
Bà ấy kinh hãi nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tô Trầm Hương.
"Không không không, Tiểu Hương, mẹ, mẹ sẽ không nói gì đâu, cầu xin con, tha cho mẹ đi..."
"Bà và An Gia Gia đều thích nói mấy lời giống nhau. Bây giờ cô ta đang ở trong đồn cảnh sát rồi. Nghe vậy chắc bà vui lắm phải không?" Tô Trầm Hương vui vẻ nói với Từ Lệ: "Nhưng tôi nghĩ vẫn còn thiếu một người trong đồn nữa. Bà làm nhiều chuyện xấu như thế, có phải cũng nên vào đó ngồi một chút không?”
Cô từ hàng ghế sau ghé vào tai Từ Lệ, thì thầm: "Tốt hơn đối mặt với tôi ở ngoài đồn."
"Tiểu Hương, thực ra, thực ra mẹ cũng có công với con." Từ Lệ như sắp khóc.
"Là ý gì?"
"Nếu, nếu không phải mẹ làm vậy với Tô Trầm Hương... Nó có thể dễ dàng từ bỏ cơ thể để cho con chiếm giữ cơ thể này sao?" Từ Lệ không sợ người sống, nhưng bà ấy cực kỳ sợ ác quỷ đáng sợ đội lốt người phía sau.
Bà ấy không muốn chết, rơi nước mắt, trong sự yên tĩnh trầm mặc đột ngột của Tô Trầm Hương mà run rẩy tranh công: "Con có được cơ thể này, có thể sống như một người sống đều là nhờ mẹ đuổi con nhóc đó đi đấy!"
Bà ấy nói những lời này cũng là nói với Trần Thiên Bắc.
Bà ấy không biết Trần Thiên Bắc có biết rốt cuộc Tô Trầm Hương là thứ gì hay không.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Thiên Bắc thờ ơ, lạnh lùng nhìn mình, Từ Lệ càng cảm thấy sợ hãi.
Thiếu niên khôi ngô tuấn tú này biết rõ Tô Trầm Hương là gì.
Nhưng cậu ta không quan tâm.
Lúc này, cậu ta vẫn nắm chặt tay của Tô Trầm Hương.
Tại sao?
Tại sao trên đời này luôn có những người như Trần Thiên Bắc và Tô Cường?
Rõ ràng biết Tô Trầm Hương thực sự là thứ gì, nhưng bọn họ vẫn không mảy may để ý, thậm chí... thậm chí còn chấp nhận nó và coi nó như một người sống.
"Nói vậy là tôi phải cảm ơn bà sao?" Đột nhiên Tô Trầm Hương chậm rãi hỏi.
Giọng nói của cô lạnh đi.
"Không cần, không cần cảm ơn."
"Nhưng bà phải biết rằng, từ trước đến nay, thà rằng không có cơ thể của người sống, tôi cũng hy vọng Tô Trầm Hương trước đây vẫn còn sống." Cô gái bình tĩnh nói: "Lý do này của bà là để tôi tha cho bà, nhưng tôi lại càng cảm thấy tội lỗi của bà không thể tha thứ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");