Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 142




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Thiên Bắc cảm thấy đồng cảm với Quỷ Môn vì bị Tô Trầm Hương để ý.

Tự mình tìm đến chỗ nguy hiểm, đúng là chuyện chưa từng thấy.

Nhưng tâm trạng của Tô Trầm Hương lại rất tốt.

“Không ngờ bọn họ lại muốn lôi kéo tôi. Có mắt nhìn đấy!” Cô cười thầm.

Trước đây, muốn tìm ra một người của Quỷ Môn quả thực không dễ dàng.

Nhưng có lẽ rất nhanh, cô sẽ thu hoạch được đầy một căn bếp toàn người của Quỷ Môn.

Hàng tồn kho hơn mười năm của Quỷ Môn đang rộng mở chào đón cô.

Bọn họ muốn mời gọi cô.

Đây là tinh thần gì?

Có lẽ là tinh thần cống hiến nhỉ.

Tưởng sư huynh không bao giờ ngờ rằng, chuyện trước đây khiến anh ấy và Quan chủ phiền não bấy lâu, trong mắt hai đứa trẻ lại chẳng là chuyện gì cả.

Anh ấy khó khăn nhìn hai đứa trẻ, đối diện với nụ cười rạng rỡ của Tô Trầm Hương, không biết nên khuyên nhủ cô hay không. -

Rất lâu sau, Tưởng sư huynh mới thở dài, xoa đầu Tô Trầm Hương và nhẹ nhàng nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, Tiểu Hương, Tiểu Bắc, sau lưng các em luôn có bọn anh. Có chuyện gì thì đừng một mình gánh vác nhé."

"Vâng ạ." Tô Trầm Hương ngoan ngoãn đáp.

Cô cong mắt, nở nụ cười chân thành nhất với Tưởng sư huynh.

Nụ cười ấy khiến lòng Tưởng sư huynh mềm nhũn hơn.

Chẳng phải tiểu sư muội chỉ muốn trà trộn vào Quỷ Môn thôi sao?

Thực ra... anh ấy cũng có thể đi cùng cô.

“Trước đây, không phải người của Quỷ Môn cũng muốn dụ dỗ anh sao? Chi bằng anh cũng sẽ tương kế tựu kế với bọn họ.” Anh ấy lại xoa đầu Tô Trầm Hương đang ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Anh cũng đi cùng các em.”

Cô bé vô thức dụi đầu ấm áp vào lòng bàn tay anh ấy.

Tưởng sư huynh không khỏi nhớ lại lần sinh hồn của anh ấy rời khỏi cơ thể, tưởng chừng bản thân chắc chắn sẽ chết, hoặc hồn phách bị tổn thương nặng nề nhưng lại bị một cô bé mỉm cười dán một lá bùa lên mặt.

Tiểu sư muội từng cứu mạng anh ấy.

Vậy thì mạng sống của anh ấy… cũng là của cô.

"Vậy sư huynh, đây là mệnh đào hoa của anh phải không?" Tô Trầm Hương khẽ nói.

Tưởng sư huynh giả vờ không nghe thấy.

Chỉ cần là đào hoa là được.

Quý tộc độc thân không kén chọn.

Sắc mặt anh ấy nghiêm túc và nói: "Tuy nhiên, kẻ phản bội đã bị phát hiện, bị thanh trừng nội bộ, cũng không biết Quỷ Môn còn có thực hiện kế hoạch đối phó với anh hay không."

Kẻ phản bội sẽ báo cáo những gì Quỷ Môn yêu cầu hắn làm cho Bạch Vân Quan. Bạch Vân Quan có thể sẽ tương kế tựu kế với bọn họ, e rằng Quỷ Môn cũng nghĩ ra được điều này.

Vậy Quỷ Môn có còn giới thiệu đối tượng cho anh ấy không?

Anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi mà!

Khi Minh Phong nhanh chóng trở về từ hải đảo, bà ấy nhanh chóng thực hiện các thủ tục ly hôn.

Vì muốn lợi dụng Trần Thiên Bắc nên ông cụ nhà họ Trần không đòi hỏi gì trong việc phân chia tài sản giữa hai vợ chồng. Minh Phong cũng không để Trần Đường chiếm được lợi.

Tuy nhiên, điều kiện lý tưởng như vậy khiến Minh Phong càng nghi ngờ hơn.

Nhà họ Trần dây dưa với nhà họ Minh vì tài sản bao nhiêu năm qua, sao lần này lại dễ dàng từ bỏ như vậy?

Huống hồ còn tước đi mọi danh phận của Trần Đường?

"Phải chăng nhà họ Trần không có ý tốt?" Minh Phong nhạy bén hỏi Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc nói: "Hiện tại chỉ còn lại một mình con là con cháu nhánh chính của nhà họ Trần, một khi không muốn nhánh phụ cướp đi tài sản, ông ta nhất định sẽ đối xử tốt với con." Minh Phong không tin lời này lắm, bởi vì nhà họ Trần không có tình thân.

Nhưng Trần Thiên Bắc giấu diếm chuyện Quỷ Môn với bà, Minh Phong không hiểu rõ, suy nghĩ một chút rồi nói với Trần Thiên Bắc: "Tài sản nhà họ Trần không liên quan đến chúng ta. Con không cần phải kế thừa tài sản nhà nhà họ, sau này đừng dây dưa với nhà họ Trần nữa."

Bà thà từ chối Tập đoàn Trần Thị còn hơn là để con trai dính líu đến nhà họ Trần.

Trần Thiên Bắc nhìn người mẹ không màng đến khối tài sản khổng lồ của Trần Thị, chỉ quan tâm đến con trai, khuôn mặt luôn u ám bỗng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với bà: "Mẹ, con có suy nghĩ riêng về Trần Thị."

"Nhưng mẹ lo lắng cho con."

"Con có thể tự bảo vệ bản thân. Cũng có thể bảo vệ mẹ." Trần Thiên Bắc nhìn vào mắt mẹ và nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, con không muốn dây dưa với bọn họ nữa." Cậu đã mất hết kiên nhẫn với hai cha con rác rưởi kia, cũng không muốn dính líu đến bọn họ thêm giây phút nào nữa.

Nếu có thể thông qua lần này, nội ứng ngoại hợp với Bạch Vân Quan, nhanh chóng kết thúc âm mưu của Quỷ Môn, thu dọn những kẻ xấu xa trong nhà họ Trần, cậu sẽ có một cuộc sống viên mãn, không còn bị áp bức nữa.

Cuộc sống như vậy là cuộc sống mà cậu muốn có.

Hơn nữa, với tư cách là căng tin của Tô Trầm Hương, cậu rất ghét bị người khác khao khát chiếm đoạt.

Chỉ nấu ăn cho một mình Tô Trầm Hương đã đủ mệt rồi.

Quỷ Môn còn muốn giới thiệu khách hàng mới cho cậu à?

Trần Thiên Bắc thầm cười khẩy một tiếng.

Minh Phong nhìn người con trai đã hạ quyết định, dường như không biết từ lúc nào, con trai đã trưởng thành rồi, trong lòng lo lắng nhưng không muốn phản bác quyết định của con.

Bà chấp nhận chuyện này, âm thầm chuẩn bị giúp đỡ con trai mọi việc.

Chỉ nói về Tô Trầm Hương, khi biết Quỷ Môn có vẻ quan tâm đến mình, cô cảm thấy rất hài lòng... bản thân cô sẽ chủ động mắc bẫy, Quỷ Môn không cần phải ra tay với gia đình cô.

Vui vẻ ngồi trong nhà, nhìn những món quà sinh nhật trên bàn học thuộc về mình, Tô Trầm Hương mỉm cười lộ ra hàm răng trắng ngà.

Quỷ Môn quá nguy hiểm.

Có khả năng làm hại gia đình mình.

Phải tiêu diệt bọn chúng thôi.

Cẩn thận lau chùi sạch sẽ những món quà sinh nhật, bày trí trên bàn học để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, Tô Trầm Hương vừa chờ đợi mối quan hệ giữa Trần Thiên Bắc và Tập đoàn Trần Thị hòa hoãn, vừa bận rộn ôn tập bài vở trước khi khai giảng, tiện thể cùng Lý Yên và Lâm Nhã ăn một bữa cơm. Họ ăn ở bên ngoài, Lý Yên tìm được một quán cà phê theo chủ đề khá hay mà con gái thường thích, không gian rất đẹp.

Mặc dù Trần Thiên Bắc mặt mày ủ rũ và Vương Lập Hằng trông hơi chướng mắt nhưng bầu không khí ở quán cà phê vẫn khá tốt.

Tô Trầm Hương chỉ lo ăn những món tráng miệng ngon trong quán cà phê, Lý Yên cho cô xem những bức ảnh đẹp chụp trên đảo, Lâm Nhã bĩu môi: "Cậu thật là không có kiến thức!", công khai khinh thường Lý Yên.

Các cô gái rôm rả còn Vương Lập Hằng lại ngưỡng mộ nhìn Trần Thiên Bắc.

"Đại ca, anh thật là lợi hại!" Biết được chuyện Trần Thiên Bắc đi tìm Tô Trầm Hương vào dịp Tết, trong lòng cựu thanh niên phong cách HKT tràn đầy sự kính trọng.

Trần Thiên Bắc nhìn tên này không biết đang nghĩ gì trong đầu, đột nhiên hỏi: "Làm xong bài tập chưa?"

"Bài, bài tập gì cơ?"

"Bài tập nghỉ đông. Làm xong chưa?" Sắp khai giảng rồi, Vương Lập Hằng còn không làm bài tập, cả ngày tò mò dò xét chuyện của người khác à?

Xem ra bài tập giao cho cậu ta vẫn chưa đủ nhiều.

"Vẫn còn một chút.” Vương Lập Hằng ậm ừ một tiếng, như quả cà tím héo úa, cúi đầu không lên tiếng nữa.

Cậu ta không dám quấy rầy mình nữa, Trần Thiên Bắc kiên nhẫn nghe ba cô gái nói chuyện.

Giữa tiếng nói chuyện líu lo của Lý Yên, giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Nhã và tiếng "Ừm ừm!" của Tô Trầm Hương, bầu không khí trong quán cà phê khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn phần nào.

Cậu không hứng thú với những chủ đề của con gái, cậu chỉ ngồi bên cạnh Tô Trầm Hương nhìn cô mỉm cười vừa ăn bánh ngọt, vừa giống như đang nhắn tin với ai đó.

"Nhắn tin với Hứa Phi à?"

Cậu đột nhiên liếc nhìn và hỏi.

"Cậu ấy đóng phim xong, đã quay lại rồi." Tô Trầm Hương nói.

Cảnh diễn của Hứa Phi vốn dĩ không nhiều.

Gần đến ngày khai giảng, cậu ta vừa vặn quay xong.

Tất nhiên, một phần cũng bởi vì Trần tổng có ấn tượng tốt với Hứa Phi, cũng sẵn lòng phối hợp với cậu ta, trao đổi với đoàn phim, quay trước tất cả các cảnh có liên quan đến Hứa Phi.

Vì vừa mới trở về từ đoàn phim, Hứa Phi liền nhắn tin cho Tô Trầm Hương, muốn mời cô đi ăn để bày tỏ lòng biết ơn vì cô đã cứu mạng cậu ta.

Nói đến chuyện này, Hứa Phi cũng khá ngượng ngùng, dù sao thì Tô Trầm Hương cũng đã cứu mạng cậu ta một lần nhưng mãi đến bây giờ, khi cậu ta đã hoàn thành công việc thì mới có thể cảm ơn Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương đã uyển chuyển từ chối hai lần, vì thấy phiền phức.

Tuy nhiên, Hứa Phi lại quá nhiệt tình, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi Lý Yên và Lâm Nhã: "Hứa Phi nói muốn mời tôi đi ăn..."

"Mời cậu đi ăn? Ăn riêng á?" Lâm Nhã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, trắng hồng của Tô Trầm Hương, nheo mắt suy nghĩ một chút, liếc nhìn Lý Yên, kiêu ngạo hếch cằm lên cười: "Cần gì phải phiền phức thế, đều là bạn học cả. Cậu hỏi cậu ta xem, nếu hôm nay cậu ta rảnh, hay là đến quán cà phê này của chúng ta ngồi một chút. Cậu ta muốn cảm ơn cậu thì lúc về thanh toán là được."

Ăn riêng, nghe thế nào cũng khiến người ta nghi ngờ.

Nếu muốn cảm ơn, chi bằng lợi dụng lúc nhiều người như này.

Họ không ngại Hứa Phi đến, Tô Trầm Hương cũng cảm thấy không sao cả.

Vậy là cô mời Hứa Phi đến quán cà phê được trang trí rất hường hòe này.

Tin nhắn của Hứa Phi dường như bị kẹt lại.

Mãi một lúc sau, cậu ta mới đơn giản trả lời một chữ "Được".

"Cậu ta đến ngay đây." Tô Trầm Hương vừa ăn món tráng miệng vừa nói.

Trần Thiên Bắc nhìn tin nhắn ngắn ngủi mà Hứa Phi trả lời sau một khoảng thời gian dài im lặng đến mức ngượng ngùng, khẽ cười thầm.

Tô Trầm Hương không có trái tim.

Hứa Phi còn tưởng rằng đứa trẻ hư hỏng này có thể có tâm ý gì với mình ư?

Đúng là mơ mộng.

Bất chấp ánh mắt ra hiệu liên tục của Vương Lập Hằng, cậu vẫn bình thản chờ đợi.

Mãi một lúc sau, cậu mới nhìn thấy một bóng người cao lớn vội vã bước vào, che kín mặt.

Khi Hứa Phi che mặt, đầy lo lắng và do dự, còn có cảm giác tim đập nhanh không thể giải thích được, bước vào căn phòng nhỏ trong quán cà phê mà Tô Trầm Hương đã nói...

Tâm trạng vui mừng, ngượng ngùng, và... tóm lại là vô cùng xấu hổ nhưng vẫn có chút mong chờ của cậu ta đã bị dội một gáo nước lạnh.

"Mọi người đều ở đây rồi nhỉ." Chàng trai cao lớn, đẹp trai với nụ cười rạng rỡ cởi khăn quàng cổ và khẩu trang xuống, cố gắng nở nụ cười.

Niềm vui sướng xen lẫn lo lắng khi nhận được lời mời của Tô Trầm Hương đến quán cà phê để nói chuyện riêng, có lẽ chỉ có thể xuất hiện trong mơ.

Nhìn Tô Trầm Hương hồn nhiên vẫy tay chào mình, nói: "Đều là bạn học cả, cùng nhau đi cho tiết kiệm" khoảnh khắc đó, trái tim của chàng trai này bỗng đồng điệu với tâm trạng của Trần Thiên Bắc.

Tô Trầm Hương thật vô tâm.

"Mời cậu ra ngoài chỉ vì muốn ăn chung một bữa cơm tử tế và cảm ơn cậu." Hứa Phi thở dài nặng nề trong lòng, cảm thấy bản thân vẫn nên giữ thái độ bình tĩnh và coi Tô Trầm Hương như một người bạn tốt ở lớp bên cạnh.

Cậu ta ngồi vào chỗ trong cùng của căn phòng riêng để tránh bị paparazzi chụp ảnh, và điều này khiến cậu ta ngồi cạnh Vương Lập Hằng.

Cậu ta không có bất kỳ sự phân biệt đối xử nào với chàng trai phong cách HKT, nở một nụ cười thân thiện với Vương Lập Hằng, sau đó mới kể cho Tô Trầm Hương nghe về những gì đã xảy ra sau khi đoàn phim đến địa điểm quay.

Khi nói về việc được các vị thiên sư của Bạch Vân Quan hộ tống và đảm bảo an toàn, Hứa Phi đương nhiên cũng biết rằng Trần tổng có mang theo một đứa trẻ bên cạnh. Cậu ta cảm thấy không nên đề cập đến chuyện này trước mặt người khác, nên chỉ nói một cách mơ hồ rằng: "Hiện tại, đoàn phim đang rất an toàn."

"Cậu đã làm xong bài tập về nhà chưa?" Tô Trầm Hương hỏi một cách vô tư.

Hứa Phi suýt sặc, phải mất một lúc mới lấy lại được giọng nói của mình.

"Làm xong rồi." Để hoàn thành bài tập, cậu ta đã từ chối một lời mời chụp ảnh bìa tạp chí.

Hứa Phi khẽ thở dài, nói với Tô Trầm Hương một cách rùng mình: "May mắn là tôi đã từ chối công việc đó. Có lẽ các cậu không biết, bởi vì chuyện này không được lan truyền trên mạng. Hiện trường quay đã xảy ra tai nạn."

Cậu ta sợ hãi sờ lên gáy mình và nói: "Đèn trần ở hiện trường rơi xuống, đập trúng hai nữ nghệ sĩ đang chụp ảnh bìa. Một người bị đập vào đầu, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.