Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 134




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương sư huynh hối hận muốn chết.

Trong nhà có một tiểu sư muội muốn thu thập lệ quỷ để nuôi quỷ phó, cho nên gần đầy thủ đoạn đối phó với lệ quỷ của Trương sư huynh hết sức nhẹ nhàng.

Có thể bắt được hoặc trấn áp, tuyệt đối sẽ không đánh cho hồn phi phách tán.

Phải bảo đảm còn đầy đủ nguyên vẹn, tuyệt đối không cho lệ quỷ thiếu cân thiếu lạng nào.

Cũng không biết từ khi nào mà các thiên sư của Bạch Vân Quan lại có thói quen bắt quỷ như này.

Mấy ngày như vậy, trong nhà kho của Bạch Vân Quan cất giữ rất nhiều lệ quỷ, đợi Tiểu Hương của bọn họ từ quê lên, tất cả đều là của cô!

Nếu không phải nhìn thấy quỷ chết đuối đã mặt đối mặt với Trần Đường, giây tiếp theo sẽ đưa Trần Đường về Tây Thiên, Trương sư huynh nóng vội lấy ra bùa sấm sét mà Tô Trầm Hương đã đưa cho anh ta, một bùa giáng xuống đã đánh tan lệ quỷ, kỳ thật tên quỷ chết đuối này chắc là ăn rất ngon.

Nhưng mà… quỷ chết đuối... nhất định phải kiếm chút thức ăn tươi sống à?

Trương sư huynh sửng sốt một lát, lắc lư đầu một cái, dạo này bản thân hay có những suy nghĩ kỳ quái, sau đó nhìn Trần Đường đang co ro trong góc, trợn mắt sợ hãi với vẻ mặt nghiêm nghị cùng hoài nghi.

Người đàn ông vốn đã hoảng sợ đến mức tè cả ra quần, vẻ mặt vẫn sợ hãi như sắp tắc thở, kể cả đã sống sót sau tai nạn cũng không có dấu hiệu thả lỏng.

Nhưng điều khiến Trương sư huynh cảm thấy nghiêm trọng hơn không phải là việc Trần Đường suýt nữa bị một con lệ quỷ tấn công. -

Mà là... lệ quỷ từ đâu ra?

Mặc dù nơi giam giữ Trần Đường không phải là đồn cảnh sát mà là căn cứ đặc biệt của Bạch Vân Quan, dù ở nơi nào cũng có trận pháp phòng vệ.

Lệ quỷ này có thể đột phá trận pháp mà đi vào, cho dù trận pháp phòng vệ ở đây khá thô sơ đơn giản, bởi vì đã thật lâu không có giam giữ ai, đã có chút hư hỏng chưa được tu sửa, nên chắc là một con lệ quỷ rất hung hãn.

Nếu không phải anh ấy phát hiện cảnh báo của pháp trận phòng vệ, Trương sư huynh thật sự sẽ không tin rằng một tên vô dụng như Trần Đường lại có thể hấp dẫn lệ quỷ, rõ ràng không có giá trị gì để triệu hồi lệ quỷ.

Anh ấy thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Hơn nữa, xét đến việc lệ quỷ xuất hiện luôn là thủ đoạn của Quỷ Môn, giữa Trần Đường và Quỷ Môn lại có rất nhiều mối liên hệ, sắc mặt Trương sư huynh hơi thay đổi, lập tức gọi điện cho Quan chủ của Bạch Vân Quan rồi bước tới chỗ Trần Đường, nhìn xuống sắc mặt tái nhợt của ông ta.

"Quan chủ, ngài cảm thấy đây có phải là giết người diệt khẩu hay không?"

Bởi vì Trần Đường biết không ít chuyện của Quỷ Môn nhưng đã bị bắt, cho nên Quỷ Môn đang cố gắng giết người diệt khẩu.

Bịt miệng Trần Đường, ngăn cản Bạch Vân Quan tìm hiểu thêm thông tin về Quỷ Môn.

“…Ta đi qua nhìn xem như nào.” Quan chủ quyết định tự mình đến xem một chút.

Ông ấy muốn đích thân tới, Trương sư huynh cũng yên tâm hơn.

Vừa đặt điện thoại xuống, Trần Đường, tên hèn nhát, ti tiện nhưng độc ác này đã không còn quan tâm đến mối quan hệ ác liệt giữa họ nữa, lao tới ôm lấy chân Trương sư huynh và kêu lên: "Đại sư, cứu mạng! Cứu tôi với!"

Ông ta sợ chết, hèn hạ, vừa thoát khỏi miệng lệ quỷ, chỉ kém một bước là nhìn thấy cái chết, vậy nên càng không thèm để ý đến hình tượng của mình, áp mặt vào đùi Trương sư huynh.

Trên người ông ta vẫn còn mang theo mùi hương kỳ lạ, Trương sư huynh cực kỳ buồn nôn, dùng sức đẩy ông ta ra, nhưng ông ta lại lao tới áp sát vào người Trương sư huynh, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào không gian im lặng ngoài cửa.

Bởi vì ngày lễ nên chỉ có Trương sư huynh ở lại chỗ này trông coi.

Ngoài trừ căn phòng này cũng không có nghi phạm nào khác cần được nhốt ở căn cứ đặc biệt này.

Trên thực tế, toàn bộ cứ điểm chỉ có Trương sư huynh và Trần Đường.

Bóng đèn trên đỉnh đầu vẫn báo hỏng.

Nó cũng không hồi phục sau khi quỷ chết đuối biến mất.

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có ánh đèn ở hành lang chiếu sáng một khu vực nhỏ của cánh cửa, nhân tiện nhuộm ra một luồng ánh sáng mờ ảo bao trùm lấy họ.

Trong căn phòng vẫn còn lạnh lẽo và yên tĩnh, đột nhiên hình như có tiếng bước chân yếu ớt từ hành lang truyền đến.

Tiếng bước chân từ từ nhưng lại rõ ràng truyền đến tai của họ, giống như có ai đó đang đi về phía căn phòng một cách chậm rãi nhưng máy móc.

Sắc mặt Trương sư huynh căng thẳng, siết chặt lá bùa làm bằng giấy trong tay, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn vào một góc khác của căn phòng nhỏ này... Không biết từ lúc nào, hình như có một bóng người đang co ro trong góc.

Nó co ro ở đó, quay lưng về phía họ, toàn thân hòa vào ánh sáng mờ ảo, đang từ từ chậm rãi giãn cơ thể ra, giống như đang cố gắng quay người lại.

Theo ánh mắt của Trương sư huynh, Trần Đường đang run rẩy khi nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang, cũng nhìn về phía góc hẻo lánh.

Khi nhìn thấy bóng lưng vặn vẹo co ro như quả bóng, ông ta càng sợ hãi, co rúm vào một góc, ôm đầu run rẩy.

"Trương đại sư, anh còn làm cái gì vậy! Còn không mau giải quyết bọn họ đi!" Ông ta đá một chân vào bắp chân của Trương sư huynh, muốn đá anh ấy ra xa để bảo vệ mình.

Trương sư huynh đã hít một hơi thật sâu sau khi bị đá vào chân, mặc kệ ông ta.

Anh ta cảm thấy Trần Đường thật đáng kinh tởm.

Nhưng đây cũng không phải là lý do anh ấy không cứu người.

Khi nhìn thấy một cái đầu màu đen chậm rãi xuất hiện ở cửa, Trương sư huynh do dự một chút, cúi đầu nhìn lá bùa sấm sét cực kỳ lợi hại trong tay... Loại bùa sấm sét này không phải là vật dùng một lần là tan biến, nhưng trước đó anh ta đã sử dụng rất nhiều lần, lá bùa trong tay anh ta đã rách nát rất nhiều, giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Cảm nhận được trình độ hung mãnh của những con lệ quỷ xuất hiện ở trong góc phòng và ngoài cửa, anh ấy không thể đối phó được chúng, ngay lập tức, Trương sư huynh lấy từ trong túi ra một lá bùa sấm sét mới và một lá bùa trừ tà mới.

Tất cả đều được vẽ trên giấy bồi.

Tất cả đều được sư muội hào phóng tặng cho anh ta, sợ sư huynh bị thương.

Có bùa.

Siêu giàu.

Một bên cẩn thận cất kỹ tấm bùa sấm sét đã sắp chuyển sang màu đen, sắp vỡ vụn nhưng vẫn còn dùng được để không lãng phí, một bên Trương sư huynh đặt tấm bùa trừ tà lên trên mặt đất trước mặt.

Nhìn thấy lá bùa đơn giản hơn nhiều so với lá bùa trừ tà nguyên bản cháy đen ở bệnh viện Thái Khang, hơi hơi run run, thế mà hai con lệ quỷ đối diện với lá bùa trừ tà lại không thể tiến thêm một bước, anh ấy giơ tay lên ném liên tiếp mấy lá bùa ra ngoài.

Lệ quỷ cùng thiên sư dường như đã hình thành một sự cân bằng mong manh.

Anh ta chặn lệ quỷ lại, lệ quỷ cũng không chịu rời đi.

Nhưng lệ quỷ cũng không thể làm gì được họ.

Hai lệ quỷ đứng cách bùa trừ tà không xa, cúi đầu nhìn về hướng bọn họ đang nhìn, Trương sư huynh khẩn trương nhìn chằm chằm.

Anh ta đang quan sát mục tiêu của hai con lệ quỷ này là cái gì.

Và khi anh ấy phát hiện ra rằng mặc dù anh ấy là thiên sư, lẽ ra phải hứng chịu nhiều sự chú ý và hận thù từ lệ quỷ hơn, nhưng đầu của hai con lệ quỷ này vẫn luôn hướng về phía Trần Đường, trong lòng Trương sư huynh chợt hiểu ra... Bọn này thật sự đến đây vì Trần Đường.

Đã đoán được mục đích của chúng, Trương sư huynh chuẩn bị bắt giữ hai con lệ quỷ này, thứ nhất là để lát nữa Quan chủ điều tra xem tại sao hai con lệ quỷ này lại nhìn chằm chằm vào Trần Đường không tha và mối quan hệ giữa bọn chúng với Quỷ môn, một bên khác thì... Còn có thể dùng làm thức ăn cho con quỷ mà Tô Trầm Hương đang nuôi.

Anh ấy đang định khống chế bùa sấm sét, cẩn thận tấn công mấy lệ quỷ này, lúc này, Quan chủ đã đưa Tưởng sư huynh đến rồi.

Tưởng sư huynh cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố, Trương sư huynh đang giằng co với hai con lệ quỷ âm u trong phòng, anh ấy hít một ngụm khí lạnh, giơ tay ném thanh kiếm gỗ đào về phía hai con quỷ, thuận tiện cũng vứt vào vài lá bùa mà Tiểu Hương nhà họ đã đóng góp.

Khi nhìn thấy hai con lệ quỷ bị thanh kiếm gỗ đào trấn áp không thể động đậy, Tưởng sư huynh vội vàng bước vào phòng và hỏi Trương sư huynh: “Đệ có sao không?”

"Đệ không sao." Trương sư huynh lắc đầu.

Quan chủ đứng ở cửa nhìn tấm bùa trừ tà trên mặt đất đã chặn lại hai con lệ quỷ, hiện tại đã không còn chấn động nữa.

Quan chủ lại nhìn những tấm bùa làm từ giấy bồi mà một đệ tử khác vừa ném ra.

Hồi lâu, Quan chủ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Cho dù Tiểu Hương có vẽ bùa nhiều đến mấy, các con cũng không được lãng phí, luôn xin bùa từ chỗ con bé, nó cũng sẽ mệt, lại còn phải đi học, quá vất vả." Ông ấy cúi người nhặt lá bùa trừ tà lên khỏi mặt đất, chậm rãi nói với hai đệ tử vừa hào phóng sử dụng bùa của sư muội.

Lời này khiến hai sư huynh của Tô Trầm Hương đỏ mặt, Trương sư huynh vội vàng nói: "Ngài yên tâm, chúng con không dám làm như vậy nữa đâu ạ." Bởi vì sư muội giỏi vẽ bùa nên yên tâm thoải mái sử dụng bùa của cô ấy, tha hồ lãng phí ư? Đấy không phải là phong cách của họ.

Những lá bùa này đều là do trước đây sư muội của bọn họ đưa cho, bọn họ vẫn luôn sử dụng rất cẩn thận, hơn nữa còn cố gắng bắt lấy chút lệ quỷ đưa cho sư muội.

Mà không phải yên tâm thoải mái, nghĩ rằng sư muội có thể vô tư vẽ thật nhiều bùa nên bọn họ có thể xài bùa một cách tùy tiện.

Nhìn hai người trẻ tuổi này nói như vậy, Quan chủ liền khẽ vuốt cằm.

"Các con làm sư huynh, phải bảo vệ sư muội, chứ không phải để sư muội bảo vệ lại mình." Ông ấy nghiêm túc nói.

Trương sư huynh và Tưởng sư huynh đều trịnh trọng gật đầu.

"Ngài nói rất đúng! Đáng nhẽ phải là bọn con chăm sóc cho Tiểu Hương, thay vì để Tiểu Hương chăm sóc bọn con."

Bọn họ đang nói không nên bóc lột Tô Trầm Hương, nguy hiểm mới vừa qua đi và không ai quan tâm đến Trần Đường.

Mặc dù xem ra nguy hiểm đã qua đi, Tưởng sư huynh còn thuận tay sửa lại bóng đèn trong phòng, ánh sáng rực rỡ của ánh đèn lập tức xua tan đi bóng tối và sự lạnh lẽo, tựa hồ không còn nguy hiểm lớn nữa. Tuy nhiên, sau khi Trần Đường xác nhận mình đã được cứu lại cảm thấy người của Bạch Vân Quan cực kỳ lạnh lùng.

Ông ta đã suýt chết.

Nhưng Bạch Vân Quan lại không hề cảm thấy có lỗi.

Không phải do ở Bạch Vân Quan nên ông ta suýt chút nữa bị lệ quỷ làm tổn thương hay sao?

"Quan chủ, lần này mấy người làm quá mức rồi. Mấy người đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không để yên đâu!" Trần Đường há miệng run rẩy, ở trong góc nói vọng ra.

Ông ta sợ hãi không thôi, trên người ướt sũng, vô cùng chật vật.

Câu nói này lập tức phá vỡ cuộc thảo luận nội bộ của Bạch Vân Quan. Bọn họ đều nhìn về phía Trần Đường.

Trần Đường cảm thấy ánh mắt đó tràn đầy thâm ý.

"Bọn chúng đến đây vì ông đấy." Trương sư huynh trầm giọng nói.

Quan chủ nghe nói như vậy, sắc mặt khá bất ngờ trong giây lát, chậm rãi đi đến trước mặt thái tử gia của nhà họ Trần, trên người toát ra mùi vị khó ngửi, cúi đầu cẩn thận nhìn ông ta một lúc.

Nhìn chằm chằm vào mắt Trần Đường hồi lâu, Quan chủ mới nhìn ông ta, nhẹ giọng nói: “ Ông bị hạ chú rồi, ông có biết không?"

Ông ấy là người hiểu biết rộng rãi, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết Trần Đường đã bị hạ chú khi bị lệ quỷ tấn công.

Tuy nhiên, lời nguyền này có vẻ hơi kỳ lạ, Quan chủ của Bạch Vân Quan đang cẩn thận xem xét thì thấy Tưởng sư huynh cũng lo lắng đi tới nghiên cứu.

Lúc đầu, Tưởng sư huynh chỉ liếc mắt xem qua một chút.

Nhưng khi ánh mắt rơi vào phần cổ tay nhỏ của Trần Đường bị lộ ra ngoài do sợ hãi vùng vẫy, Tưởng sư huynh đột nhiên “A” một tiếng.

“Sao vậy?” Quan chủ quay đầu lại hỏi: “Con biết đây là loại nguyền rủa gì sao?”

"Loại chú này..." Tưởng sư huynh chỉ cho Quan chủ xem cổ tay của Trần Đường, một vết đen không biết xuất hiện từ lúc nào trên cổ tay của ông ta, nó tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo, nó dung hợp vào da ông ta như một ấn ký.

Anh ấy thì thầm với Quan chủ: "Ngài đã quên loại chú này rồi sao? Ngày đó bà lão đã chết của Quỷ Môn cũng hạ quỷ chú giống y như cái này với Tiểu Hương của chúng ta."

"Quỷ Môn hạ chú." Quan chủ nhìn chằm chằm vào cổ tay của Trần Đường và nheo mắt lại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.