Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đột nhiên xuất hiện một cái nắp có kích cỡ to bằng lòng bàn tay.

Rõ ràng có một miếng nhô lên nhưng trước đây đã bị thứ gì đó che lấp, bây giờ mới lộ ra trước mắt mọi người.

Nó ở trong một góc, với ánh sáng mờ ảo của hầm để xe, thậm chí ngay cả khi nó bị lộ ra, nếu không tìm kỹ thì cũng khó phát hiện.

Trần tổng sững sờ, sau đó anh ấy cảm thấy điều này cũng chẳng có gì kì lạ.

Cũng không một ai nói rằng trong bãi đỗ xe không thể có thêm những cái hố lớn nhỏ mà, đúng không?

Nhưng Tô Trầm Hương lại vui vẻ tiến lên kéo cái nắp nhỏ ở trước mặt.

Cô kéo mạnh.

Kéo mạnh hơn.

Rồi lại kéo mạnh hơn nữa.

Trong không gian tối tăm, chỉ có sự trầm tĩnh là chủ đề duy nhất vào lúc này.

“Để anh.” Tô Minh dụi mắt, đưa tay kéo Tô Trầm Hương ra, bắt tay vào kéo cái nắp bê tông ở trước mặt.

Cái nắp này có lẽ đã bị xi măng lấp kín xung quanh, cho dù có cố gắng hết sức cũng không có cách nào kéo nó ra.

Cái nắp đã hòa mình vào môi trường xung quanh, chỉ khi quan sát thật kĩ đường nét mờ mờ kia mới có thể thấy được một chút vết tích của các cạnh, giống như nó cũng không hy vọng được người khác mở ra thêm một lần nào nữa.

Mặc dù ngay lúc này, Tô Minh cảm thấy bản thân không làm gì được cái nắp bê tông nhỏ kia, nhưng anh ấy vẫn biết rốt cuộc ở phía sau nó có thứ gì. Đang định ra ngoài tìm thợ đến dùng dụng cụ để cạy nắp cống ra, anh ấy chợt cảm thấy bãi đỗ xe tĩnh mịch lại dần dần trở nên âm u và lạnh lẽo.

Ban đầu, bãi đỗ xe rõ ràng khá mát mẻ nhưng anh ấy vô thức cảm thấy nhiệt độ trên người đang giảm xuống, giống như đang mở máy lạnh vậy.

Cảm giác kỳ lạ này, dường như bên tai còn truyền đến một tiếng thở dài rất khẽ cùng một lời thủ thỉ bên tai mà anh ấy không thể nghe rõ được.

Có cái gì đó lướt qua tầm mắt, anh ấy quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Vẫn trong không gian rất u tối ấy, bức tường phía trước từ từ xuất hiện những cái bóng cao thấp không giống nhau đang đứng thành một hàng.

Bọn họ đứng yên ở đó, không biết đã trôi qua bao lâu, tay nắm tay giống như vẫn luôn tồn tại ở đó và nhìn từng người trong họ. -

Những cái bóng vừa mờ ảo vừa xiêu vẹo đột nhiên xuất hiện khiến cho nhịp tim của Tô Minh đập loạn xạ.

Nhưng ngay khoảnh khắc biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy trở nên lạnh lẽo, không chịu đựng được mà trở nên run rẩy thì ở bàn tay giống như có một cơn gió âm u vừa thổi qua. Nắp bê tông bị đông cứng đến nỗi không có một khe hở nào đã nứt ra và phát ra một tiếng “rắc”.

Tô Minh dùng sức theo bản năng thì cái nắp đã bị vỡ tan ra thành nhiều mảnh, để lộ ra một không gian nhỏ có hình vuông ở bên dưới.

“Anh có cảm thấy lạnh không?” Trần tổng đang quay lưng lại với bức tường kia nên không nhìn thấy tình cảnh ở phía sau nhưng lại cảm thấy bãi đỗ xe này vô cùng lạnh lẽo.

Tuy anh ấy đang mặc âu phục nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, không ngờ thư ký của mình lại mạnh mẽ đến vậy, có thể mở cái nắp ra, vừa xoa xoa cánh tay của mình mà hỏi nhỏ.

Anh ấy lạnh đến nỗi run nhẹ lên.

Dựa vào tình nghĩa giữa cấp trên và cấp dưới, ông chủ đối xử với anh ấy rất tốt, Tô Minh sợ anh ấy nhìn thấy sẽ bị dọa chết khiếp, ủ rũ mà lắc đầu, khẽ nói với anh ấy: “Đừng nghĩ nhiều quá.”

“Đều, đều nghe anh hết.” Nơi này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng.

Trần tổng, ngoan ngoãn.

Khóe miệng Tô Minh co giật một chút.

Ngay khi đang thấp giọng nói chuyện với Trần tổng, cố gắng khiến cho ánh mắt của Trần tổng không phải nhìn về phía sau, Tô Trầm Hương đã nhanh chóng lấy những mảnh vỡ của cái nắp ra, cánh tay nhỏ mò mẫm trong không gian đã bị lộ ra kia.

Trong không gian ấy, những ngón tay mềm mại của cô đã chạm phải một món đồ lạnh như băng, cô vội vàng lấy nó ra thì nhìn thấy thứ mà tay mình lôi ra là một cái vạc nhỏ bằng đồng.

Nó khá nhỏ, được bao phủ bởi một lớp sơn màu xanh pha lẫn với màu đen, xem ra là một món đồ có tuổi đời rất xa xưa rồi. Bên trong cái vạc nhỏ đóng đầy những lớp bụi bẩn không biết là gì nhưng có mùi rất kỳ lạ.

Tô Trầm Hương đưa lên mũi ngửi một chút.

Tô Minh thấy dường như cái gì cô cũng dám đưa lên miệng thì anh ấy lập tức tức giận, đưa tay lên đánh cho cô một cái vì động tác muốn cắn thử cái vạc nhỏ của cô.

Tô Trầm Hương ôm lấy cái trán đau nhức của mình, oan ức quá!

Trên thế giới này, sao lại có người dám động thủ nhiều lần trên đầu của lệ quỷ như vậy chứ?

Bởi vậy mới nói, thần và quỷ đều sợ kẻ ác.

Tô Minh chắc chắn là một kẻ vô cùng ác độc rồi.

Với thân hình nhỏ bé của mình, cô ngồi xổm trong một góc, cảm thấy vô cùng tủi thân, trong mắt ngấn vài giọt lệ. Trần tổng nhìn thấy thì không tán thành mà nói với Tô Minh: “Tiểu Hương là con gái, anh nên nhẹ nhàng với con bé một chút.”

“Em ấy không tùy tiện ăn đồ linh tinh thì tôi cũng không căng thẳng như vậy. Bẩn như vậy, sao mà ăn được chứ!” Cho dù muốn ăn thì cũng phải rửa cho sạch sẽ đã, không phải sao!

Nhưng Tô Minh chưa bao giờ đánh em trai, em gái, bây giờ trong lòng anh ấy cũng có chút hối hận.Anh ấy dừng lại một chút rồi nói xin lỗi với Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương ‘hừm’ hai tiếng, khoan dung tha thứ cho người sống to gan lớn mật, tiếp tục khám phá cái vạc nhỏ này.

Thực ra cũng không có gì để khám phá, cái vạc nhỏ này tỏa ra tà khí, hơn nữa còn tỏa ra một cách kỳ lạ. Trong phút chốc, nó khiến cho Tô Trầm Hương không kìm được mà bị hấp dẫn, giống như có một luồng khí kỳ lạ có thể làm cô mất đi lý trí mà cắn nó một cái.

Loại cám dỗ này chỉ khiến cho Tô Trầm Hương bị mê hoặc trong một giây, sau đó cô đã nhận định được ngay rằng đây là một món đồ rất ngon.

Nếu đã gặp được món đồ ngon thì sao có thể ra về tay không chứ.

Tô Trầm Hương chậm rãi dẫn dắt làn khí kì lạ luẩn quẩn quanh đầu ngón tay tỏa ra từ cái vạc nhỏ kia ra bên ngoài.

Tô Minh há mồm trợn mắt, nhìn sợi tơ màu đỏ từ từ quấn thành vòng trên ngón tay trắng như tuyết của em họ. Những sợi tơ này giống như vật sống, lúc quấn quanh ngón tay của Tô Trầm Hương còn ngông cuồng quấn chặt vào trong máu thịt của người con gái, càng lúc càng giống với mấy con rắn độc bé nhỏ.

Ngay khi Tô Trầm Hương không kiên nhẫn được nữa, đập mấy cái vào sợi tơ, nó lập tức ngừng chuyển động.

Tô Trầm Hương tiếp tục hít vào một hơi thở lạnh lẽo, thuận tiện vỗ nhẹ vào sợi tơ mỏng manh.

Cho đến khi sợi tơ trong tay cô biến thành một nhúm kẹo râu rồng màu đỏ rất dài, Tô Trầm Hương mới hài lòng ngẩng cái đầu nhỏ lên. Đồ vật trong tay cô đã mất đi âm khí, trong nháy mắt mất đi sự sáng bóng cuối cùng, cái vạc nhỏ trở nên đen thui, cô ném vào tay Tô Minh rồi nói: “Vô dụng rồi, vứt nó đi.”

Sau khi sử dụng xong thì lệ quỷ lập tức vứt đi, sắc mặt vô tình vô nghĩa của cô khiến trong lòng người anh họ không khỏi cảm thấy phức tạp.

Tô Trầm Hương hài lòng đặt nhúm kẹo râu rồng và cái bánh mì khổng lồ của mình xuống cùng một chỗ.

Cô cảm thấy bản thân đã rơi vào một thế giới ẩm thực.

"Cái này..." Mặc dù Tô Minh không hiểu lắm nhưng nhìn vào cái vạc nhỏ rơi vào trong tay mang đến cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ, anh ấy cảm thấy không được thoải mái.

Tuy trước đây Tô Trầm Hương không mấy hiểu chuyện nhưng hiện tại anh ấy lại tin tưởng cô một cách không thể lí giải được.

Nếu cô đã vô tư ném cái vạc nhỏ này cho anh ấy, điều đó chứng tỏ không có gì nguy hiểm. Anh ấy nhét cái vạc nhỏ to cỡ lòng bàn tay vào túi áo vest, đang định nói gì đó nhưng lại thấy ánh mắt của Tô Trầm Hương nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Khuôn mặt của Tô Minh trở nên cứng nhắc.

Cái gì phía sau lưng anh ấy, anh ấy biết rõ nhất.

Anh ấy không dám quay đầu nhìn cảnh tượng đáng sợ phía sau mình, còn Tô Trầm Hương thì đối diện với vách tường kia, những cái bóng cúi thấp xuống, mờ ảo và méo mó nhưng lại yên lặng.

Một lúc sau, cô quay đầu nhìn cái nắp bê tông tự động vỡ ra, sau đó nhìn những cái bóng mờ ảo lặng im đó, chậm rãi nói: "Những gì trói buộc các ngươi đã bị ta ăn mất rồi, các ngươi được tự do rồi, nên tan biến thì tan biến, nên đầu thai thì đi đầu thai đi."

Mặc dù cô tham ăn nhưng cô không có hứng thú với những oán khí chưa từng làm việc xấu.

Lệ quỷ thích ăn nhưng vẫn phải có nguyên tắc.

Cô tha cho bọn họ.

Những cái bóng mờ ảo ở trước tường vẫn im lặng, dường như đang cảm thấy sợ hãi.

Sau một lúc, những cái bóng mờ nhạt hơi cúi đầu với cô, dè dặt biến mất tại chỗ.

Tô Trầm Hương ngáp một cái, không thèm quan tâm đến chúng nó.

Thái độ của cô khiến những bóng mờ ảo kia hiểu ra điều gì đó, tất cả đều tan biến.

Không biết là do cái vạc nhỏ mất đi âm khí hay là do tất cả bóng ma đã biến mất, nhiệt độ trong bãi đỗ xe dường như tăng lên một chút.

Tuy nhiên, Tô Minh cũng không muốn tiếp tục ở lại bãi đỗ xe kỳ lạ này nữa.

Anh ấy dùng chân gạt những mảnh bê tông vỡ trước mặt xuống khoảng trống dưới lòng đất, đưa Trần tổng ra ngoài với những thắc mắc trong đầu.

Sau khi rời khỏi lối thoát hiểm, trở lại phòng bảo vệ ở tầng một, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào từ bên ngoài, nóng nực đến mức khiến người ta cảm thấy như vừa trở lại nhân gian thêm một lần nữa.

Tô Trầm Hương giành thắng lợi trở về, cô trông có vẻ vô cùng hạnh phúc.

"Hôm nay thật sự cảm ơn hai người, bằng không tôi gặp rắc rối rồi.” Hôm nay nhờ có hai anh em nhà họ Tô đến cứu, Trần tổng thật sự rất cảm kích.

Đây có thể coi là lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình. Anh ấy cảm động không thể tả nổi, hơn nữa năng lực mà Tô Trầm Hương đã thể hiện ra cũng khiến anh ấy có chút suy tư, đây quả thật là một tiểu thiên sư hiếm có. Đối với những người trẻ tuổi mà tài giỏi, Trần tổng càng bày tỏ thái độ thân thiện hơn.

Tô Trầm Hương lại đưa ra một địa chỉ.

"Đây là..."

"Không phải trước đây anh đã nói có mấy người mất tích sao? Mau đi tìm xem, ít nhất chúng ta cũng giúp họ được an nghỉ dưới lòng đất." Đây là việc mà mấy bóng ma mờ ảo đã thỉnh cầu Tô Trầm Hương trước khi biến mất.

Nói là đã được thả tự do mà không có gì để báo đáp, vốn trên người không có gì nên họ định lấy bản thân làm thức ăn cho Tô Trầm Hương... Tô Trầm Hương ghét bỏ nên từ chối, họ bèn nhập vai người tốt, nói về nơi trước khi họ biến mất cho Trần tổng.

Câu nói này khiến Trần tổng cảm thấy lạnh run người.

Hạng mục này đã xảy ra quá nhiều sự cố, có vẻ như thật sự không thể tiếp tục.

Thật đáng thương cho sự nghiệp của anh ấy.

"Bây giờ đã sạch sẽ rồi". Tô Trầm Hương nói.

Mặc dù tin tưởng cô là một tiểu thiên sư có năng lực, Trần tổng vẫn có chút do dự với những lời cam kết của Tô Trầm Hương, anh ấy khẽ lắc đầu.

Anh ấy không nghĩ rằng có thể dễ dàng đưa ra quyết định đối với vấn đề lớn như vậy.

Anh ấy có muốn tiếp nhận hạng mục hay không, có thể thăng tiến trong gia tộc hay không cũng không liên quan gì đến Tô Trầm Hương, vậy nên Tô Trầm Hương không có hứng thú đi thuyết phục anh ấy quyết định gì đó, cô lơ đãng chạm vào khẩu phần ăn của mình mà không nói gì.

Tuy nhiên, Trần tổng thực sự rất biết ơn cô, anh ấy cười nói: "Hôm nay không phải là ngày tốt, mọi người đều đã trải qua một phen hoảng sợ. Đợi vài ngày nữa, nhờ anh trai đưa em đến công ty, anh mời em ăn cơm. Tiểu Hương, hôm nay em đã giúp đỡ anh rất nhiều, anh thực sự không biết làm cách nào để cảm ơn em cả."

Tô Minh ho khan một tiếng.

Tô Trầm Hương liếc mắt nhìn anh trai cô.

Cô thấy anh trai xoa xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau, không một tiếng động, anh ấy lẳng lặng xoa xoa hai lần, chăm chú nhìn cô.

Mắt Tô Trầm Hương sáng lên, cô hiểu rồi.

Ánh mắt cô ra hiệu “đã hiểu”, Tô Minh với vai trò là một thư ký có lòng dạ ác độc, mở miệng bóc lột ông chủ vừa mới trải qua nỗi kinh hoàng tột độ, còn chưa bình tĩnh lại.

"Cảm ơn là một chuyện nhưng Tiểu Hương cũng cần nhận phí."

Anh ấy thong thả điềm tĩnh.

Hai mắt em gái cũng tỏa sáng lấp lánh và ra sức gật đầu, xác nhận rằng cô ngầm hiểu ý của anh trai mình.

"Đúng vậy, nhận phí!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.