(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên kia đường, Trần Thiên Bắc phát hiện cửa hàng bỗng dưng đóng rầm cửa lại, cậu liền chạy về phía cửa hàng.
Vì không muốn mang tới phiền phức cho Tô Trầm Hương, vậy nên lúc Tô Trầm Hương đang điếu ngư chấp pháp*, Trần Thiên Bắc nhẫn nhịn không đi theo cô để tránh dẫn tới thu hút sự chú ý của những ánh mắt lúc ẩn lúc hiện trên ngã tư đường này.
*Điếu ngư chấp pháp: khiến cho ai đó làm chuyện sai trái bằng cách lập bẫy lừa họ.
Nhưng ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn, yếu ớt đó.
Đã vào tư thế sẵn sàng.
Cậu đột nhiên bỏ chạy, Phí sư huynh đứng ở xa xa nhìn thấy vậy, lại nhìn thân hình tròn trịa của mình, không khỏi cảm thán nói: "Đúng là tuổi trẻ."
Nếu như anh ấy vẫn còn đẹp trai, cao gầy như năm đó thì cũng có thể tràn trề sức trẻ, chạy nhanh như vậy.
Hiện tại... thì thôi vậy.
Anh ấy nhéo đống thịt mỡ trên người, thở dài một cái, cầm lấy cây phất trần tinh xảo, nhìn về phía hai sư đệ.
Hai sư đệ không hề di chuyển.
"Sao vậy?" Phí sư huynh chưa từng làm việc chung với Tô Trầm Hương, nghi ngờ nhìn hai sư đệ trông có vẻ rất lười biếng này.
"Để Tiểu Hương nhặt chút đồ ăn ngon trước đã. Trong nhà em ấy có nuôi một con lệ quỷ, phải nhặt đồ ăn nuôi quỷ."
Tưởng sư huynh ôn hòa giải thích với Phí sư huynh: "Hơn nữa có Tiểu Bắc ở đây, Tiểu Hương cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi gì."
Lệ quỷ rơi vào tay Tô Trầm Hương coi như là xui xẻo.
Lệ quỷ trong nhà Tô Trầm Hương kia ăn vô cùng nhiều.
Chính là loại ăn quỷ không nhả xương.
Làm sư huynh, đương nhiên phải cho sư muội vơ vét cơm nuôi quỷ trước, để giảm bớt gánh nặng nuôi quỷ cho sư muội của bọn họ.-
Sợ tiểu sư muội lấy nhiều lệ quỷ mà xấu hổ, hiện tại bọn họ học được cách đến muộn hơn một chút.
Ngay lúc Phí sư huynh khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, đột nhiên trong ngôi nhà cao tầng đổ nát trên ngã tư đường này vang lên vô số tiếng thét chói tai.
Trong lòng Phí sư huynh rất căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khung cửa sổ u ám vừa rồi không mảy may có một tiếng động nào, đột nhiên, vô số dấu tay đỏ tươi xuất hiện trên cửa sổ từng căn phòng chứa đầy bụi bặm.
Những dấu tay này đều đang giãy dụa, dùng sức vỗ mạnh vào khung cửa sổ u ám đang đóng chặt nhưng làm thế nào cũng không thể mở ra được, để lại một ấn ký màu máu vặn vẹo làm cho người ta sợ hãi.
Giãy dụa giống như tuyệt vọng, còn có một đám ấn ký in ở trên đó, cuối cùng là truyền đến tiếng thét chói tai kia, dấu tay máu in trên cửa sổ để lại dấu vết màu đỏ tươi thật dài, sau đó biến mất ở cửa sổ, bỗng nhiên khiến trong lòng Phí sư huynh sinh ra sự sợ hãi vô cùng.
Đó không phải là nỗi sợ hãi khi đối mặt với lệ quỷ.
Trái lại… càng giống như sau khi tận mắt nhìn thấy lệ quỷ hoảng sợ không chỗ chạy trốn, không hiểu sao lại thấy sợ hãi hơn.
"Đây là..."
"A, Tiểu Hương tài giỏi thật." Tưởng sư huynh sớm đã hình thành thói quen, bình tĩnh đứng đó ngắm nhìn cảnh tượng này cùng Trương sư huynh.
Hương Hương của bọn họ chính là người giỏi giang như vậy đấy.
Rõ ràng đang là ban ngày nhưng không biết là do ngõ nhỏ lạnh lẽo hay là vì cái gì mà một cảm giác ớn lạnh không biết từ đâu truyền tới.
Phí sư huynh:...
Là kiến thức của anh ấy còn nông cạn.
"Chẳng trách Quan chủ lại khen sư muội không dứt miệng ở trước mặt anh." Cảnh tượng đóng cửa lại đánh lệ quỷ, đánh tới mức lệ quỷ phải gào khóc mà không có chỗ chạy trốn, Phí sư huynh cúi đầu nhìn cây phất trần của mình, cảm thấy mình còn kém xa Tô Trầm Hương.
Nếu mất đi phất trần, Phí sư huynh sẽ giống như bị phế đi hơn nửa phần võ công, đương nhiên không thể so sánh với Tô Trầm Hương hoàn toàn không có pháp khí gì trong tay.
Bởi vậy, ngẫm lại chuyện Chu sư thúc âm thầm đề nghị với mình đề cử Tô Trầm Hương làm chiến sĩ thi đua tiên tiến trong đám đệ tử năm nay, Phí sư huynh cảm thấy rất đúng.
Nhưng Tô Trầm Hương vẫn còn nhỏ tuổi mà đã mạnh như vậy... Phí sư huynh không nhịn được, thì thào nói: "Sư muội này học hỏi từ vị sư bá nào thế?"
Trong ấn tượng của anh ấy, tại sao trong số các sư bá lại không xuất hiện người nào có thể dạy dỗ ra người lợi hại như Tô Trầm Hương vậy?
"Trong lòng Quan chủ đã biết rồi." Tưởng sư huynh thờ ơ nói.
Trương sư huynh liên tục gật đầu.
Vai vế của bọn họ còn nhỏ, không thể hoàn toàn biết rõ tất cả trưởng bối của sư môn.
Nhưng Quan chủ chắc chắn đã biết.
Nếu lúc trước Quan chủ đã để cho Tô Trầm Hương trở thành đệ tử nội môn, có thể thấy rằng Tiểu Hương của bọn họ không có vấn đề gì cả.
"Quan chủ biết là đủ rồi."
Bọn họ đều đang nhìn một khung cửa sổ đột nhiên không còn động tĩnh.
Tất cả tiếng vang, còn có cảm giác bị nhìn trộm đều đã biến mất.
Chỉ có dấu tay màu máu in chi chít trên cửa sổ tuyên cáo rằng vừa rồi trong căn phòng tối tăm này đã từng xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi trong cửa hàng lộ ra một cái đầu nhỏ mặt mày hớn hở, Tưởng sư huynh mới nhanh chóng bước tới, vừa lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt cho tiểu sư muội nhà mình trước, vừa thăm dò nhìn cửa hàng nhỏ mở cửa duy nhất.
Khi nhìn thấy thi thể đã thối rữa một nửa kia trong cửa hàng, trên mặt Tưởng sư huynh lộ ra vài phần nghiêm túc, nâng tay muốn che mắt Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương mặt mày hớn hở, vừa ôm nửa tảng thịt lợn đỏ như máu vừa chảy nước miếng, đi sang phía bên kia.
"Tiểu Bắc đâu?" Vừa rồi Trần Thiên Bắc xông vào cửa hàng, hiện giờ lại không thấy bóng dáng người đâu.
"Lên tầng trên rồi ạ."
Tô Trầm Hương ngẩng đầu chỉ vào chỗ sâu trong cửa hàng, một cầu thang bí mật dẫn lên trên tầng, vô tư nói: "Nơi này không còn ai khác, chỉ có con lợn này… Ý em là chỉ có con lệ quỷ này."
Vừa rồi cô đã liếm thử miếng thịt lợn này, xem nó có tươi hay không, đồng thời nhận được thông tin trong miếng thịt lợn rồi nhanh chóng bước đến chỗ Trương sư huynh bên cạnh thi thể, nói: "Chuyện này giống với lệ quỷ trên người Đào tổng. Đều là được người ta nuôi dưỡng. Chỉ có điều, anh ta thành công hơn, thành công ăn luôn tế phẩm cuối cùng là người đã nuôi dưỡng mình, sau đó lại bám vào người em trai của tế phẩm."
Đây cũng là cách lệ quỷ lợi dụng cái gọi là "Tiếc nuối" và "Tình yêu" để lớn lên.
Giống như Đào tổng, con quỷ này được một đại tiểu thư nhà giàu gọi ra, đại tiểu thư này là một cô gái yếu ớt, em trai của cô ta trợ giúp cô ta cùng hại người, nuôi dưỡng lệ quỷ này.
Mãi đến sau cùng, khi cô gái muốn tìm một cơ thể cho người yêu để có thể ôm anh ta, anh ta ăn luôn cô gái, sau đó sống kí sinh trên người cậu em trai đang ở gần mình nhất.
Về phần gia sản của hai người này... Tô Trầm Hương nheo mắt lại, cảm thấy đây đúng là... không chỉ hại chết người mà còn muốn chiếm đoạt tài sản.
Lúc người nuôi dưỡng lệ quỷ chết đi, sẽ có người có chuyên môn đến tiếp nhận sản nghiệp của bọn họ.
Mà cái gọi là người có chuyên môn chính là người của Quỷ Môn có mưu đồ chiếm đoạt sản nghiệp của những người này.
Tô Trầm Hương hồi tưởng lại, lần này xem như đã "thấy được" dáng dấp của người trong Quỷ Môn.
Cô ôm thịt lợn của mình, tiện tay vẽ một bức chân dung cho Trương sư huynh.
Trương sư huynh còn trẻ tuổi nên không tính, nhưng ánh mắt Phí sư huynh lại tập trung nhìn vào người trong bức chân dung đó.
"Sư huynh quen ông ta sao?" Tô Trầm Hương thấy biểu cảm của Phí sư huynh nên tò mò hỏi.
"Năm đó, khi tòa thành Quỷ hiện thế, người này đã từng xuất hiện." Phí sư huynh nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên có khuôn mặt rất phổ biến ở trên bức vẽ.
Tuy ngoại hình người này vô cùng đại trà nhưng đã từng trải qua sự kiện Quỷ Vương hiện thế năm đó, Phí sư huynh nhắm mắt cũng nhận ra ông ta, sắc mặt khó coi, nói: "Đây là một người rất nổi tiếng ở Quỷ Môn năm đó, giảo hoạt, làm nhiều việc ác, hơn nữa miệng lưỡi rất lanh lợi, năm đó từng lừa gạt vài gia tộc có tiếng cùng ông ta tham gia vào chuyện của tòa thành Quỷ."
Anh ấy hít một hơi thật sâu, hơi chần chừ, theo bản năng nhìn thoáng qua cầu thang cũ nát dẫn lên trên tầng, thấp giọng nói: "Ví dụ như nhà họ Trần."
Tô Trầm Hương mở to hai mắt nhìn.
"Anh nói chính là nhà họ Trần của Trần Thiên Bắc ư?"
"Chính là nhà cậu ấy." Phí sư huynh lạnh lùng nói.
Năm đó, Trần Đường bị lời nói của người trong Quỷ Môn làm cho dao động, cho nên mới có thể phát điên mà biến đứa con ruột của mình trở thành "Mắt".
Sau đó, Quỷ Môn sụp đổ, người của Quỷ Môn chạy trốn, Trần Đường bị giam giữ lại cụp đuôi khóc lóc nói mình bị uy hiếp, vì bảo vệ nhà họ Trần nên mới bất đắc dĩ hi sinh đứa con.
Nhà họ Trần thủ đoạn chồng chất, cho dù Bạch Vân Quan dốc hết sức yêu cầu truy cứu trách nhiệm của Trần Đường, nhưng nhà họ Trần vẫn thuyết phục một số thiên sư chính trực phản bác lại ý kiến muốn truy cứu chuyện này.
Hiện tại, không ngờ người này lại xuất hiện.
Nghĩ lại thì sau khi tin tức đại trưởng lão tỉnh lại truyền đi, bệnh viện Thái Khang đã không còn an tĩnh nữa, trên khuôn mặt mập mạp của Phí sư huynh lộ ra vẻ âm trầm.
"Người này còn sai khiến hai lệ quỷ tới bệnh viện Thái Khang, chỉ có điều, hai lệ quỷ kia không trở lại nên ông ta đã rời đi rồi. Trước khi đi đã giao cho con lợn này trông coi cửa hàng cẩn thận, tìm thêm nhiều người sống giúp bọn họ nuôi quỷ. Hình như ông ta nói là muốn đi..."
Tô Trầm Hương gõ cái vào đầu mình, chậm rãi nói: "Hình như ông ta nói là muốn đến Mao Sơn."
"Mao Sơn?" Ánh mắt Phí sư huynh sáng lên.
"Mao Sơn thì làm sao vậy?"
Tô Trầm Hương đã xem nhiều phim truyền hình của người sống, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: "Ở Mao Sơn thật sự có đạo sĩ Mao Sơn ạ?"
"Mao Sơn cũng là một giáo phái thiên sư, đương nhiên, thứ nổi tiếng mà em từng nghe nói là có liên quan tới cương thi, tuy nhiên, bọn họ cũng theo phe chính đạo, nhân phẩm đều rất tốt. Nhưng ông ta đến Mao Sơn làm gì?"
Ánh mắt Phí sư huynh đột nhiên dừng lại trên tảng thịt lợn sau lưng Tô Trầm Hương, nghĩ tới cái gì đó, hoảng sợ nói: "Ông ta muốn trộm cương thi của Mao Sơn sao?"
Người này nuôi dưỡng ra lệ quỷ có thể sống kí sinh, nhưng sống kí sinh vào người sống có tác dụng không lớn lắm, nếu kí sinh ở trên người cương thi thì sao?
Cương thi mình đồng da sắt, người thường rất khó đấu lại, lại cộng thêm năng lực của lệ quỷ, mấy thiên sư bọn họ cộng lại cũng không làm gì được!
Phí sư huynh biết chuyện này thật sự rất quan trọng, vội vàng gọi điện thoại cho Quan chủ Bạch Vân Quan để thông báo tin tức này.
Lúc buông điện thoại, ánh mắt anh ấy không khỏi nhìn báu vật mà Tô Trầm Hương nhặt được.
Tô Trầm Hương bị anh ấy nhìn chằm chằm khiến da đầu run lên.
"Bảo bối nhỏ! Không phải, ý anh muốn nói là sư muội à…" Phí sư huynh mập mạp, tròn vo ngồi bên cạnh Tô Trầm Hương, cũng không để ý mặt đất bẩn thỉu.
Dưới ánh mắt từ chối của Tô Trầm Hương. anh ấy nở nụ cười rất hiền hậu, nâng tay lên sờ chiếc đầu nhỏ của sư muội bảo bối, quý mến nói: "Tiểu Hương của chúng ta thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn được ông trời phái tới Bạch Vân Quan! Em yên tâm, đừng nói là chút đồ ăn hôm nay, sau này lệ quỷ mà sư huynh bắt được cũng sẽ giữ lại cho Tiểu Hương, đưa cho em nuôi lệ quỷ nhà em. Quay về, sư huynh sẽ làm đồ ăn ngon cho em. Sư huynh nấu ăn cũng tạm được, nuôi Tiểu Hương trở nên mập mạp luôn!"
Tô Trầm Hương:...
Không cần thiết phải nhiệt tình đến vậy đâu!
Cô khẽ gật đầu, sợ nói gì không hợp ý người sống đang cực kì nhiệt tình này.
Cô gái nhỏ co ro trong bóng tối, khỏi phải nói đáng thương biết bao.
Trần Thiên Bắc vừa mới từ trên tầng đi xuống, trong tay đang cầm mấy miếng thịt lợn rất lớn, khóe mắt hơi run rẩy.
Nếu không phải mới nhìn thấy vô số dấu tay màu máu đầy tuyệt vọng in trên cửa sổ trong căn phòng trên tầng này, cậu cũng sẽ tin Tô Trầm Hương là một cô gái yếu ớt đáng thương.
Đáng thương thật sự là đáng thương.
Khả năng ăn uống cũng rất tốt.
Cậu không nói tiếng nào mà xếp miếng thịt lợn vào trong túi, thuận tiện nhét một miếng vào miệng Tô Trầm Hương đang có ánh mắt long lanh.
Cho ăn.
Kỹ năng này của Trần thiếu là đỉnh nhất.
Hiện tại, người làm căng tin lâu năm không thể lạnh lùng nói "Thích ăn hay không", mà phải tăng cường phục vụ, để tránh làm khách hàng chạy mất.
Nhất là... lúc Trần Thiên Bắc liếc nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Phí sư huynh, trong lòng thấy rất mệt mỏi.
Còn có căng tin khác đang ra sức đào góc tường của cậu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");