(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Trầm Hương nhất thời kích động.
"Có chút chuyện." Trần Thiên Bắc mập mờ nói: "Đợi mai đến trường rồi tôi nói với cậu."
Dường như cậu không thể nói rõ qua điện thoại nên không nhắc đến chuyện này nữa, mà quay sang hỏi cô tình hình hôm nay ở chỗ Lâm tổng.
"Chu sư thúc khen cậu hết lời, Quan chủ còn rất tiếc nuối, bảo tiếc rằng không thể để đại trưởng lão gặp cậu một lần."
"Mấy giây phút căng thẳng thế, tôi sẽ không làm tốn thời gian của đại trưởng lão đâu." Tô Trầm Hương, ngoan ngoãn!
Quả nhiên, Trần Thiên Bắc rất hài lòng.
Tô Trầm Hương không nhất thiết phải gặp đại trưởng lão, vậy cậu tạm thời yên tâm rồi.
Cậu nhớ lại đôi mắt yếu ớt nhưng sáng ngời, như có thể thấy rõ tất cả của đại trưởng lão lúc tỉnh lại, chợt cảm thấy, có khả năng cao Tô Trầm Hương sẽ bị bại lộ trước mặt đại trưởng lão.
Hôm nay Tô Trầm Hương không xuất hiện trước mặt đại trưởng lão, Trần Thiên Bắc thở phào nhẹ nhõm, cậu nhẹ giọng nói với Tô Trầm Hương: "Chờ thêm một thời gian nữa, tôi xem tình hình trước đã."
Là tinh anh của Bạch Vân Quan, Tô Trầm Hương luôn muốn đến chào hỏi đại trưởng lão.
Nhân lúc vẫn còn thời gian, cậu sẽ huấn luyện Tô Trầm Hương trước.
Ít nhất... không thể để cô gào khóc than "đói" nữa.
"Được rồi." Tô Trầm Hương vẫn ngoan ngoãn đáp.
Trần Thiên Bắc bận lòng vì cô, cô còn có thể oán trách điều gì.
Ngược lại, cô hồ hởi kể cho Trần Thiên Bắc nghe hôm nay mình đã rút được món ngon gì, Trần Thiên Bắc kiên nhẫn nghe xong, lại nghe Tô Trầm Hương nói: "Phải rồi, hôm nay Trần tổng nói với tôi, thế mà gã họ Trần kia lại theo đuổi minh tinh nữ. Có phải không hề nể mặt Minh tổng và cậu không?"
Trần Đường gióng trống khua chiêng theo đuổi minh tinh nữ, nếu lên hot search, vậy người ta sẽ cười nhạo Minh Phong và Trần Thiên Bắc mất.-
Bây giờ bọn họ vẫn chưa ly hôn mà.
Tô Trầm Hương cảm thấy mình phải nhắc nhở Trần Thiên Bắc một chút, không thể dễ dàng bỏ qua cho một gã tự phụ như vậy.
"Không sao đâu. Đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta theo đuổi minh tinh nữ." Trần Thiên Bắc luôn một mực mặc kệ hành vi này của Trần Đường.
"Tại sao cậu lại mặc kệ?"
"... Sao cơ?"
"Đúng là hai người không còn tình cảm gì với ông ta, nhưng vẫn còn quan hệ trên giấy tờ mà! Cho dù không đau lòng thì cũng đau mặt đấy. Ông ta không phải con người, nhưng cậu cũng không thể bỏ qua hành vi bỉ ổi của ông ta như vậy được!"
Tô Trầm Hương nghiêng cái đầu nhỏ, nghi hoặc nói với Trần Thiên Bắc bỗng dưng im lặng: "Cho dù tạm thời không thể ly hôn với ông ta, coi ông ta là một kẻ râu ria nào đấy, nhưng ông ta làm ra chuyện như vậy, cũng là đang vả vào mặt cậu và Minh tổng. Tại sao phải để ông ta đắc chí, ngạo nghễ bắt nạt người khác chứ?"
Lệ quỷ hẹp hòi cảm thấy người sống rất kỳ quặc.
Cho dù không nguyền rủa ông ta, vậy cũng không nên ngoảnh mặt làm ngơ.
Tỏ ra thanh cao thì có ích gì.
"Mẹ tôi thấy ông ta thật kinh tởm."
"Minh tổng thấy ông ta thật kinh tởm, không thèm quan tâm đến ông ta, thế cậu lên đi. Ông ta công khai làm hai người mất mặt, chán ghét hai người, vậy cậu cứ trực tiếp công kích vật lý, đánh vào mặt ông ta! Anh Bắc, cậu là trùm trường mà! Nắm đấm của cậu không dùng ở đây thì sẽ bị mai một đó!"
Tô Trầm Hương tận tình khuyên bảo, cảm thấy gặp phải loại chuyện này, trực tiếp tung ra vài nắm đấm mới là quan trọng nhất.
Trần Thiên Bắc chưa bao giờ nghĩ tới còn có cách xử lý như vậy, sững sờ cả người.
"Cậu nói đúng." Cậu thì thào nói.
"Lại chẳng thế!" Tô Trầm Hương ưỡn ngực, hầm hừ nói: "Hơn nữa, âm khí trên người cậu nặng như vậy còn không phải là do ông ta hại cậu sao? Anh Bắc, nếu cậu mà không đánh cho ông ta răng rụng đầy đất, thấy cậu liền chạy trốn, đợi ông ta già rồi thì sẽ không thể chịu đòn nổi đâu."
Lệ quỷ ác độc dùng những lời tà ma ngoại đạo đầy phi lý để lừa gạt người sống đơn thuần, khuyên đứa con hiếu thảo đánh cha ruột mình. Giọng nói tràn đầy sự mê hoặc, người sống trẻ tuổi ngây thơ chưa từng gặp qua chuyện này, nhất thời nội tâm lung lay sắp đổ, bắt đầu dao động.
Trần Thiên Bắc ừ một tiếng, nói: "Đợi tôi nói chuyện với mẹ trước rồi sẽ đi đánh ông ta."
"Cậu còn nói chuyện hả?" Lệ quỷ rất thắc mắc.
"Tôi và mẹ không dễ gì mới có thể ngồi cùng nhau, tôi muốn ở bên mẹ nhiều hơn." Trước đây trên người cậu có âm khí, hấp dẫn lệ quỷ, cho nên luôn phải cách xa mẹ mình.
Bây giờ có thể ngồi bên cạnh mẹ, cùng nhau nói về chuyện trường lớp, những chuyện mới mẻ ngoài xã hội, chia sẻ về cuộc sống của mình với mẹ, đó là khoảng thời gian vô cùng quý báu.
Trần Thiên Bắc cảm thấy, có thể bàn chuyện với Minh Phong trước rồi mới tự mình đến tìm Trần Đường sau.
Lúc này, Tô Trầm Hương ngây người ra.
"Còn phải nói chuyện với phụ huynh à?"
Cô chợt nghĩ, mặc dù cô luôn quanh quẩn bên Tô Cường, giúp ông làm việc nhà, vui vẻ với ông, nhưng dường như cô chưa từng nghĩ tới việc nói chuyện với Tô Cường.
Tô Trầm Hương của quá khứ trước nay chưa từng nhẫn nại nói chuyện cùng cha, cảm thấy rất nhạt nhẽo và nhàm chán.
Cô ấy chê Tô Cường cái gì cũng không hiểu, chê tư tưởng lạc hậu của ông, dù có kể cho ông nghe những chuyện mới mẻ trong cuộc sống của giới trẻ, Tô Cường cũng không hiểu được.
Nhưng Tô Trầm Hương lại quên mất.
Nếu như cô ấy không nói gì, vậy làm sao Tô Cường có thể hiểu được những thứ mới mẻ ấy?
Ông cũng chỉ là một người đàn ông bình thường cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, quay cuồng với công việc, rất ít khi quan tâm và chú ý đến những chuyện mới mẻ ấy.
Tô Trầm Hương đột nhiên cúi đầu, điện thoại áp bên tai, nghĩ ngợi rất nhiều, rất nhiều.
Cô cảm thấy người cha già của cô vô cùng chu đáo và hiền hậu, là bởi vì ông mãi mãi thuận theo ý cô, chưa bao giờ làm cô buồn bã.
Giống như... giống như công việc đuổi quỷ của cô, có rất nhiều khách hàng và tiền bối của Bạch Vân Quan lui tới.
Rõ ràng ông lo lắng không thôi, mỗi lần tiễn cô ra cửa đi làm sẽ luôn rầm rì bảo cô phải cẩn thận, và lần nào ông cũng đợi cô về nhà, dù muộn đến mấy cũng muốn ăn cơm cùng cô, tuyệt đối sẽ không động đũa trước.
Ông cũng sẽ lặng lẽ quan sát xem cô có lành lặn hay không ngay khi cô vừa về nhà.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng sẽ kể chuyện công việc cho ông nghe, vì vậy, cho dù ông có lo lắng thì cũng chưa bao giờ nhiều lời gặng hỏi bí mật của cô.
Ông sợ bản thân không thức thời sẽ làm cô mất hứng.
"Không thức thời."
Từ khi nào, sự quan tâm của người cha lại cần dùng đến một từ khiến con người ta không thể tiếp nhận như vậy để hình dung?
"Tô Trầm Hương?" Trần Thiên Bắc ở đầu dây bên kia thấy cô im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi.
"Không có gì. Cám ơn cậu, Trần Thiên Bắc. Cậu đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều." Thì ra cô vẫn luôn hưởng thụ sự bao dung của Tô Cường.
Sự bao dung của người cha.
Vốn tưởng rằng mình đã là một người con gái rất tốt, rất ngoan, nhưng thật ra, cô mới vừa đủ để đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Hóa ra làm người không đơn giản đến vậy.
Tô Trầm Hương gãi đầu, đặt điện thoại xuống, sau đó mở cửa phòng và đi đến phòng khách.
Tô Cường đang giặt quần áo cho cô.
Hiện tại trời đã trở lạnh, vì là loại áo khoác rất đắt tiền chỉ có thể giặt tay, nên dù chiếc áo khoác có dày và nặng nề thì ông vẫn cắm cúi giặt nó cho cô mà chẳng chút phân tâm.
Tô Trầm Hương đứng trong phòng khách nhìn trong chốc lát, chầm chậm bước tới, tựa vào cửa phòng khách, ngẫm một lúc rồi nói với Tô Cường: "Hôm nay con đã đến nhà Lâm tổng. Chẳng phải lúc trước nhà Lâm tổng gặp quỷ sao, làm cho ông ấy và Lâm Nhã sợ chết khiếp. Hôm nay, con và Chu sư thúc đã giúp ông ấy tìm được kẻ hại mình."
Cô chậm rãi kể lại những việc bản thân đã làm ngày hôm nay cho cha.
Tô Cường đang vò áo khoác, ngẩng đầu lên nhìn cô đầy kinh ngạc.
Tô Trầm Hương nở một nụ cười thật tươi với ông.
"Con không gặp chuyện gì nguy hiểm cả, lệ quỷ có thể khiến con gặp nguy hiểm vẫn chưa xuất hiện đâu." Cô kể về Đào tổng vô liêm sỉ lại ti tiện kia, và cả cái gọi là câu chuyện "tình yêu" của ông ta.
Những chuyện này, có lẽ Tô Cường đã từng nghe được một ít lúc cô và Trần Thiên Bắc nói chuyện cùng những người khác khi ở nhà.
Nhưng một mình kể cho ông nghe như vậy lại là lần đầu tiên.
Theo giọng nói mềm mại của cô bé, Tô Cường đột nhiên đỏ hoe mắt.
Ông nhìn con gái của mình đứng dưới ánh đèn, nghiêng đầu, sau đó lại mỉm cười.
"Bắt được người là tốt rồi, Đào tổng này thật chẳng phải người tốt lành gì. Không ngờ Lâm tổng còn bị Từ Lệ làm liên lụy nữa." Giọng ông vừa khàn khàn vừa nhẹ nhàng "thảo luận" cùng con gái.
Thảo luận và nói chuyện như vậy là điều mà ông chưa từng có được.
Ông chưa bao giờ dám chủ động hỏi han, bởi vì ông sợ Tiểu Hương của ông sẽ lần nữa cảm thấy ông thật phiền phức.
Nhưng hiện tại, con gái ông lại kiên nhẫn lắng nghe câu đáp lại ngốc nghếch hoàn toàn không mang tính xây dựng nào của ông.
"Cũng không phải. Con đã mắng ông ta rồi. Hơn nữa ông ta rất đáng đời, bị nữ quỷ cắn cho nát mặt. Con và Chu sư thúc đều nhìn ra, nhưng bọn con không quan tâm... Vết thương trên mặt ông ta là âm khí, không thể khép lại được."
Mặc dù là âm khí, nhưng Tô Trầm Hương lại không rút ra, lạnh lùng nhìn nghiệt khí âm u lạnh lẽo hòa vào máu thịt trên gương mặt của Đào tổng.
Chu sư thúc cũng xem như không nhìn thấy.
Có thể thấy rằng, bất luận Đào tổng có giả vờ đáng thương như thế nào đi nữa thì mọi người cũng không hề bị ông ta lừa gạt.
"Ông ta hại nhiều người như vậy, âu cũng đáng bị trừng phạt!" Tô Cường đầy trượng nghĩa nói.
Tô Trầm Hương gật đầu thật mạnh!
"Với cả, gần đây nhà Lâm tổng không có người giúp việc nào dám đến, con định đề cử Tiểu Bạch sang đó làm thêm. Không phải cô ấy muốn kết hôn sao, muốn tiết kiệm một ít quỹ riêng."
Cô nhanh nhảu kể cho Tô Cường nghe từng câu chuyện thú vị trong cuộc sống của cô, phàn nàn rằng nhiều người gây chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của mình.
Tô Cường vừa ngây ngô đáp lời, nói ra những ý kiến mà chính bản thân cũng cảm thấy khờ khạo, vừa mỉm cười ngờ nghệch.
Cuộc trò chuyện của hai cha con cứ kéo dài mãi cho đến khi Tô Cường giặt sạch quần áo và treo đồ lên ban công, Tô Trầm Hương lúc này mới ngáp nói: "Vậy con về phòng ngủ đây. Ngày mai còn phải hỏi Trần Thiên Bắc về chuyện của đại trưởng lão nữa."
"Đại trưởng lão?"
"Đại trưởng lão của Bạch Vân Quan, Trần Thiên Bắc nói còn lớn gấp đôi quan chủ, quan chủ phải gọi lão nhân gia là tổ sư thúc. Đức cao vọng trọng, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại."
"Cực kỳ lợi hại." Tô Cường vốn đang muốn đi ngủ, nghe nói thế liền dừng lại ở cửa phòng.
"Có lẽ là vậy. Sinh hồn có thể sống sót bên trong tòa thành Qủy mười mấy năm, còn đưa được sinh hồn quay về, quả thực không phải là người bình thường. Hơn nữa, Trần Thiên Bắc rất kính trọng ông ấy, nói ông ấy ghét ác như thù, xả thân vì người khác, nói thế nào cũng là một lão nhân gia đáng được tôn trọng."
"So, so với quan chủ còn lợi hại hơn sao?" Tô Cường lắp ba lắp bắp hỏi.
"Chắc chắn rồi ạ."
"Con đã gặp vị đại trưởng lão này chưa?" Tô Cường bất an hỏi dò.
Thấy ông sốt ruột nhìn mình, Tô Trầm Hương chớp mắt, thắc mắc hỏi: "Chẳng phải hôm nay con có việc sao?"
"Đúng, đúng ha. Tiểu Hương, đại trưởng lão lợi hại như vậy, con cũng là vãn bối trong vãn bối, cơ hội đến gặp ông ấy, con đừng nên tranh giành với các sư huynh của con. Phải giữ quan hệ tốt đẹp với mọi người. Con vào Bạch Vân Quan muộn nhất, vì thế dù có lợi hại hơn các sư huynh thì họ vẫn là tiền bối của con, ý cha là…"
Tô Cường vốn dĩ cũng không phải người sáng dạ, nhất thời lắp bắp.
Tô Trầm Hương bật cười.
"Biết rồi, biết rồi. Con không tranh giành với các sư huynh đâu, cha yên tâm nhé."
Cô lập tức đồng ý, úc này Tô Cường mới yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, ông dậy sớm làm bữa sáng cho Tô Trầm Hương, sau đó đưa cô đi học.
Tô Trầm Hương đến trường, Trần Thiên Bắc đã đến rồi.
Đợi cô mở miệng hỏi chuyện của đại trưởng lão, Trần Thiên Bắc mấp máy môi, cầm bút hí hoáy thật nhanh, tiếp đó, đẩy tờ giấy trắng tới trước mặt cô.
Tô Trầm Hương nhìn thoáng qua, mờ mịt nhìn Trần Thiên Bắc có biểu cảm khác thường.
Cậu viết chữ "艹"* đưa cho cô là có ý gì?
* Tô Trầm Hương trong tiếng Trung là 苏沉香, có lẽ là ám chỉ Tô Trầm Hương
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");