Sủng Phi

Chương 20




Edior: Búnn.

"Cũng sắp đến sinh thần của nàng rồi, đến lúc đó trẫm muốn tổ chức tốt cho nàng, được không?" Sầm Mặc dịu dàng nhìn Chung Linh, cho dù gần đây hắn tương đối bận, nhưng vẫn hi vọng có thể thấy bóng dáng nàng.

"Không phải Hoàng thượng còn bận chính sự sao? Không cần vì chuyện nhỏ này mà phân tâm đâu." Chung Linh hoàn toàn không quan tâm đến cái gọi là sinh thần của bản thân kia: "Không lâu sau đó chính là Trung thu, đến lúc đó, nô tỳ sẽ coi như Trung thu yến được bày ra là để chúc mừng cho nô tỳ là được rồi."

"Nhưng Trung thu yến, trẫm định gặp vài người trúng Nhất giáp trong thi Hương, chỉ sợ đến lúc đó không thể quan tâm Linh Nhi được." Sầm Mặc có chút do dự nói.

"Quốc sự làm trọng, nô tỳ thầm vui trong lòng là tốt rồi. Nếu Hoàng thượng thật sự sắp xếp cho nô tỳ thì không biết nô tỳ sẽ phải nghe bao nhiêu lời chua chua của người khác đâu."

"Linh Nhi." Sầm Mặc có chút áy náy nhìn Chung Linh, hắn cảm thấy điểm này, hắn thật thẹn với nàng.

"Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy." Chung Linh hiểu ý cười cười: "Không nói tới những người khác trong hậu cung, chỉ riêng Quý phi, Thục phi, Hiền phi nương nương, ai cũng đứng trước nô tỳ. Cho nên những thứ đó cũng không thể trách Hoàng thượng được."

Nói thật, Sầm Mặc là người cổ đại, có thể có loại suy nghĩ này thì nàng đã vô cùng may mắn rồi. Có lẽ Sầm Mặc không phải áy náy vì không thể làm được một đời một thế một đôi, mà hắn cảm thấy không thể cho Chung Linh muốn nhiều như vậy được. Nhưng thế này cũng đã là đủ rồi, không phải nam nhân nào cũng thích nữ nhân xoay xung quanh, làm một Hoàng đế của một quốc gia, gánh nặng của Sầm Mặc sẽ tương đương với trách nhiệm.

Mà nàng, không còn chỉ là một viên chức bình thường trong kiếp trước, mà bây giờ đã là phi tử của Hoàng thượng, nàng chỉ có thể chấp nhận. Chỉ cần có thể Sầm Mặc đối xử với nàng trước sau như một thì nàng cũng thỏa mãn rồi. Đương nhiên đây cũng chỉ là bất đắc dĩ trong bất đắc dĩ, hoàn cảnh như thế này, Chung Linh cũng chỉ có thể tự thôi miên mình.

Sầm Mặc cũng không cần nhiều lời nữa, thông cảm Chung Linh dành cho hắn, tự nhiên hắn sẽ để ở trong lòng.

***

Ngày hôm đó qua đi, công việc của Sầm Mặc càng thêm lu bù, trong một tháng thì có nửa tháng không triệu phi tần thị tẩm, những ngày còn lại thì chia cho những được từ cấp Tần trở lên, có điều thời gian lâu nhất tự nhiên là Chung Linh cùng Vân Quý phi, mặc dù những người khác không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao Hoàng thượng cũng đang vội chính sự, ai dám không có mắt đụng vào như vậy.

Còn có mấy ngày nữa là Trung thu yến Hoàng thượng chờ mong đã lâu và Quỳnh Lâm yến Hoàng thượng ban cho Trạng Nguyên sẽ đến. Đương nhiên, mục đích của Hoàng thượng không chỉ là ban thưởng yến. Hắn muốn nhân cơ hội này, nhìn xem rốt cuộc mười người trúng Nhất giáp là người như thế nào.

Mặc dù có tài năng, nhưng phẩm hạnh cụ thể như thế nào thì phải xem rồi mới nói.

Lần yến hội này, chẳng những Hoàng thượng coi trọng, mà ngay cả tần phi trong hậu cung cũng cực kỳ coi trọng, bởi vì ngày ấy, Hoàng thượng sẽ dắt vài người trong vị trí phi tử đi tham dự. Mà vị trí phi tử, nếu có thể may mắn ngồi cạnh Hoàng thượng thì điều này không thể nghi ngờ chính là biểu hiện cho mọi người rằng người đó chính là người được Hoàng thượng sủng ái nhất.

Thoạt nhìn thì dường như có rất nhiều người tham dự yến hội, nhưng người trong hậu cung của Sầm Mặc không có nhiều, cộng thêm chức cao lại càng ít, bởi vậy đếm xuống dưới, ngày ấy tham dự chỉ có bốn người Vân Quý Phi, Thục Phi, Hiền Phi, cùng Nhạc phi. 

Trước đó nhiều ngày, nhóm phi tử được khâm điểm phải tham dự, đều đang chuẩn bị những vật dụng hôm đó mình cần sử dụng. Nếu ở đó có biểu hiện tốt, thì chẳng những sẽ có thanh danh tốt trong miệng các đại thần mà nếu để Hoàng thượng cảm thấy mặt mũi sáng sủa, thì những thứ được ban cho tự nhiên cũng sẽ không thiếu.

Hơn nữa trong tâm nữ tử trong hậu cung làm gì có ai là không tranh cười háo thắng, các nàng cũng không muốn để người khác so sánh kém người khác.

***

Buổi tối tiến hành Quỳnh Lâm yến, cho nên phi tần hậu cung có rất nhiều thời gian trang điểm.

"Nương nương, không uổng công nô tỳ luyện tập nhiều ngày, bây giờ có đất dụng võ rồi." Tưởng Nhi vui vẻ nói, sau lần Chung Linh dùng son môi điểm ấn ký trên trán ấy, lúc không có việc gì thì Tưởng Nhi đều cầm bút luyện trên giấy, chỉ là Chung Linh luôn nói quá mức rêu rao, cho nên luôn không để cho nàng ấy động thủ.

"Trong này ngươi trộn những gì? Rõ ràng màu sắc có sáng hơn rất nhiều." Chung Linh cúi đầu, nhìn lướt qua hòm đặt trên bàn, trên trong có chất cao tinh tế, hiển nhiên không phải là son nàng tiện tay dùng lúc trước.

"Hồi nương nương, nô tỳ dùng son tốt nhất, cộng thêm chu sa thượng đẳng trộn lẫn với nhau. Nô tỳ thí nghiệm thật nhiều lần mới có thể tạo ra tỉ lệ như vậy, màu sắc rõ ràng hơn, thời gian giữ cũng lâu hơn." Tưởng Nhi trả lời.

"Ngươi là người thông minh." Chung Linh mỉm cười, để nàng ấy tiếp tục vẽ trên trán.

"Nương nương muốn chải kiểu tóc gì?" Tưởng Nhi biết chủ tử nhà mình cũng là người có chủ kiến về phương diện ăn mặc trang điểm cho nên lần nào cũng hỏi trước.

Trầm ngâm một chút, Chung Linh mới đưa ra chọn lựa cuối cùng: "Hay là chải kiểu như ý búi cao rộng mà lần trước ngươi nói đi. Tên cũng được, mà kiểu cách cũng đoan trang."

"Nhưng lại quá mức đoan trang, có phải sẽ che đậy dung mạo của chủ tử không?" Tưởng Nhi có chút do dự.

"Ngươi cho là ở hậu cung này ai có thể được phép lấn qua tư sắc của Vân Quý phi?" Chung Linh cười nói: "Đêm nay tất nhiên là nàng ta sẽ diễm áp quần phương, làm gì có chuyện lấy khuyết điểm của mình ra để so đo với sở trường của người khác." 

Vân Quý phi bị nàng đè ép lâu như vậy mà vẫn không có cách nào phải kháng, đêm nay nhất định sẽ tìm cách tỏ rõ bản lĩnh.

"Nương nương, đây là y phục lúc trước nương nương lựa chọn." Lúc này Vân Nhi dẫn theo mấy nha hoàn, trong tay đều nâng một bộ y phục.

Đảo mắt qua từng bộ, Chung Linh nâng tay chỉ vào một bộ, đó là bộ váy gấm tứ xuyên hoa văn hoa mẫu đơn có khuy áo vàng, từ trong tới ngoài đều giống nhau, chỉ có lớp lót là màu trắng ngà ửng sáng. Mặc dù màu trắng tương đương với màu dùng cho tang sự ở Tử Thần, nhưng hoa văn phản chiếu ánh sáng trắng ngà cũng vô cùng trân quý, tượng trưng cho vẻ đẹp quý giá.

Vân Nhi hiểu rõ, nương nương không lựa chọn váy đuôi dài thể hiện phong tình mà lại chọn y phục tương đối đoan trang cũng là vì tránh Vân Quý phi.

"Lấy ngọc bội Như ý của ta ra." Thời điểm Chung Linh phân phó, Vân Nhi đã đặt ngọc Như ý sang bên cạnh, chính là ngọc mà lúc trước Sầm Mặc đưa cho nàng, Chung Linh đã sớm sai người làm một cái túi lưới để đựng nó, người trong Vân Tường cung đều biết nó có ngụ ý phi phàm, bây giờ cũng chính là vật yêu thích của nương nương.

Vân Nhi lại tiếp tục đeo vòng tay trước đó đã chuẩn bị xong cho Chung Linh, đầu tiên đeo một vòng ngọc trắng ngà dương chi đơn thuần, sau đó lại đeo thêm một vòng tay màu đỏ thẫm có thể tôn lên màu da của nàng. Tay khi còn đeo hai chiếc nhẫn khảm mã não tinh xảo, hoa lệ.

Trên tai cố ý đeo hoa tai Hoàng thượng ban thưởng, trên hoa tai màu trắng giọt lệ thật dài hình hoa, cùng kiểu với nho nhỏ chạm rỗng trên vòng ngọc Dương chi, mà trên khuyên tai ngọc còn có khảm một đá quý đỏ sậm nhỏ.

"Da nương nương trắng như tuyết, hoa tai này chẳng những không làm giảm khí sắc mà còn tăng nó lên bội phần." Tưởng Nhi nói thật lòng, nàng suốt ngày ở trong cung không làm gì, gió thổi không đến, mưa rơi không tới, hơn nữa mỗi ngày đều có chuyên gia chăm sóc khuôn mặt của nàng, nếu dưỡng không tốt mới là kỳ lạ đấy.

"Nương nương, trang sức đã được chưa ạ?" Tưởng Nhi ở bên cạnh nói, trên đầu Chung Linh chỉ dùng trâm cài, trâm trụ, quá mức trắng trong thuần khiết rồi.

"Mang cái trâm khắc kim điệp hoa thắng kia của bản cung ra đây." Hoa thắng là vật chuyên dụng trong cung, chỉ có từ phi tử trở lên mới có khả năng sử dụng, dùng làm đồ trang sức đơn giản, cách sử dụng là từ đỉnh đầu chếch xuống dưới, từ trán hướng lên trên.

Vật phẩm trang sức cũng phải tránh quá mức hoa lệ, vượt ra ngoài quy cách của phi tử, mà trâm phượng thì không cần nghĩ, vì những vật có phượng thì chỉ có Hoàng quý phi và Hoàng hậu mới có thể dùng.

Tưởng nhi nhìn, lấy trâm hàm châu tử yến từ bên trong ra, cắm bên tóc mai của Chung Linh. Màu tím là biểu tượng cho Tử thần, cho nên cũng có ngụ ý vô cùng tốt dẹm, hơn nữa thuốc màu tím cũng rất khó điều chế, cho nên cây trâm này tự nhiên cũng là một trong những vật hiếm lạ Hoàng thượng ban cho nàng, toàn bộ tử yến lung linh này vừa vặn được chạm từ một khối ngọc màu tím, màu sắc đơn giản không khiến người khác chú ý, nhưng ai thấy đều biết là nó có giá trị.

Lúc Tưởng Nhi định thêm một chiếc trâm hoa thì Chung Linh mới lên tiếng ngăn cản.

“Được rồi, nhìn xem cách ăn mặc của bản cung có chỗ nào không ổn không?” Chung Linh đứng lên.

Vân Nhi Tưởng Nhi cẩn thận nhìn, nhìn xem có chỗ nào không đủ đoan trang, cũng nhìn xem trên người có đồ trang sức nào vượt qua quy cách của phi tử không, chuyện này nếu rơi vào trong mắt người khác thì nhất định sẽ bị rêu rao. Hơn nữa trong Quỳnh Lâm yến có một đống người tự xưng là văn nhân thanh cao, thích nhất là bắt nhược điểm của người khác, vì vậy, nhược điểm ngàn vạn lần không thể rơi vào trong tay bọn họ, nếu không danh tiếng hỏng rồi.

Về lý thuyết, phi tần không được dùng nhưng vật phẩm vượt qua phẩm cấp của bản thân, nhưng Chung Linh được Hoàng thượng sủng ái lại khác, những thứ Hoàng thượng ban cho, từng món từng món đều là đồ tốt, nhưng có vài thứ bây giờ lại không thể sử dụng.

"Nương nương, không có chỗ nào không ổn rồi." Cẩn thận kiểm tra mấy lần, hai nha hoàn gật đầu xác nhận.

"Có điều nương nương bây giờ trưởng thành hơn trước kia rất nhiều." Vân Nhi che miệng cười nói, lúc được phong phi trước kia, cho dù Chung Linh cố ý trang điểm thành thục, nhưng suy cho cùng thì cũng không thể so được với bây giờ, vào cung được nửa năm, chẳng những thân hình cao hơn một chút, sự trẻ con cũng giảm đi một ít, thì xen vào giữ sự hồn nhiên của thiết nữ, cùng thành thục của thiếu phụ còn có một lại cảm giác ngây ngô kỳ lạ.

"Ngươi nghĩ nửa năm ăn cơm của nương nương nhà ngươi đều vô ích sao?" Chung Linh đánh giá bản thân trong gương từ trên xuống dưới, cho dù không quá rõ ràng, nhưng cũng khiến nàng hết sức hài lòng rồi.

Xa hoa khiêm nhương, đây mới là cảnh giới tốt nhất.

***

Bởi vì thân phận, cho nên Quý phi nương nương theo Hoàng thượng vào trước, nhưng lại không biết là vô tình hay cố ý mà Chung Linh lại tới trễ.

"Sao Nhạc phi muội muội còn chưa tới, không phải là quá căng thẳng cho nên nhầm giờ chứ?" Đứng bên cạnh Sầm Mặc, Vân Quý phi quả nhiên là trang điểm vô cùng xinh đẹp quý phái, váy mẫu đơn mỏng dài như nước uốn lượn trên đất, áo lót cũng có màu tím nhạt, một bộ y phục như vậy cũng có giá trị bất phàm. Mà trang sức trên người cũng tương đối hợp quy củ, mặc dù có hoa lệ, nhưng cũng không quá, chỉ là phù hợp phụ trợ cho dung mạo của Vân Quý phi.

Nhưng các vị đại thần phía dưới tự nhiên là không dám nhìn kỹ dung mạo của nàng ta, còn các tài tử nhất giáp trẻ tuổi cũng chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cúi đầu ngay, mặc dù xinh đẹp động lòng người, nhưng suy cho cùng cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, bọn họ nhìn lâu một chút thôi cũng bị coi là vô lễ.

Sầm Mặc còn chưa nói gì, tiểu thái giám ở phía dưới liền cao giọng gọi tên: "Nhạc phi nương nương đến."

Các vị đại thần cũng có nghe đến vị phi tử được Hoàng thượng vô cùng yêu thích, bởi vậy mặc dù cúi đầu, nhưng vẫn lén liếc nhìn bóng dáng Nhạc phi nương nương trong truyền thuyết.

Sầm Mặc bỗng cảm thấy cánh tay được Vân Quý phi bên cạnh kéo bỗng trở nên cứng ngắc, theo ánh mắt nhìn qua, khóe miệng hắn hiện ý cười.

Quả nhiên là Linh Nhi của hắn, trang điểm này không sánh bằng vẻ đẹp của Vân Quý phi, còn hoàn toàn khác biệt với vẻ kiều diễm của Vân Quý phi, vừa tròn mười lăm không lâu, Chung Linh còn ở giai đoạn phát triển. Gương mặt đã nhỏ hơn hồi mới tiến cung rất nhiều, khóe mắt hơn nâng lên, mũi quỳnh tinh xảo thẳng tắp, khóe môi có ý cười thản nhiên và xa cách, hơn nữa còn cố gắng trang điểm đoan trang, nhưng lại không bị giảm vẻ xinh đẹp, quyến rũ đi, mà còn có loại hơi thở giống như trích tiên.

Mà ấn ký chu sa tinh xảo trên trán, khiến nhan sắc của nàng thêm vài phần sắc thái nhân gian, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần cũng thêm vài phần mềm mại.

Các đại thần đang vụng trộm liếc Chung Linh thầm cảm khái, không hổ là đối thủ ngang tài ngang sức với Vân Quý phi ở hậu cung.

Mà lúc lực chú ý của mọi người đang bị Chung Linh hấp dẫn, không có người nhận ra được, một nam tử mặc trường bào màu tím sau khi nhìn thấy Chung Linh, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.