Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 77: Có phải đây không phải là lần đầu tiên không?




“Ngài phải trả đồ cho ta trước đã.” Tư Tuyết nói.

Đây mới là mục đích của nàng, vết thương gì chứ, nàng chẳng thèm để ý đâu.

“Vẫn chưa chịu dậy sao? Có phải không mặc quần áo hay không? Có cần trẫm tránh đi không?” Quyền Mạch Ngự hỏi lại.

Tư Tuyết suýt nữa bị hắn làm cho tức chết

“Ta có mặc quần áo.” Tư Tuyết cứng họng phản bác.

Ngủ trần truồng gì chứ, làm gì có chuyện đó? Nghĩ đến lúc còn ở hiện đại, ngày nào cũng mưa bom bão đạn, có thể được ngủ hai tiếng đã được coi là hạnh phúc rồi, làm gì có thời gian để nàng cởi rồi lại mặc quần áo chứ.

“Vậy thì dậy đi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.

“Ta nói ngài trả đồ cho ta trước đã.” Tư Tuyết thở hổn hển nói.

Đôi mắt đen của Quyền Mạch Ngự nhìn chằm chằm Tư Tuyết, đôi mắt ấy thâm thuý như là vòng xoáy của biển cả.

“Trẫm đã vứt đi rồi.” Quyền Mạch Ngự trả lời.

“Cái gì cơ!” Giọng nói của Tư Tuyết lập tức cao vút, cả người chui bật ra khỏi chăn, ngồi trên giường.

Quyền Mạch Ngự không nói gì thêm mà chứ nhìn Tư Tuyết như vậy.

Không biết sao hắn lại rất tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Tuyết, sao nàng lại quan tâm đến thứ kia như vậy? Nam nhân trên đó rốt cuộc là ai?

“Ngài dựa vào cái gì mà không tôn trọng người khác như vậy chứ! Đó là đồ của ta! Của ta! Ngài có biết không hả? Rốt cuộc nó đã làm gì mà ngài lại ghét nó như vậy! Nếu như ngài ghét bỏ nó thì trả cho ta đi, ta chắc chắn sẽ không để ngài thấy nó nữa! Tuyệt đối không để nó làm bẩn mắt ngài đâu!” Tư Tuyết hét to về phía Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự nhìn đôi môi đang đóng mở của Tư Tuyết, nghe tiếng mắng chửi của Tư Tuyết thì chỉ cảm thấy nàng cực kỳ ồn ào.

Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là làm Tư Tuyết ngậm miệng lại.

Quyền Mạch Ngự hơi nheo mắt lại, một tay nắm cằm Tư Tuyết, nhìn đôi môi đỏ bừng của nàng, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng khẽ vuốt bờ môi nàng. Một lát sau Quyền Mạch Ngự chế trụ gáy của Tư Tuyết, môi mỏng mạnh mẽ đè xuống.

“Con mẹ nó, ngài chính là… a!” Tư Tuyết còn chưa nói hết câu thì đôi môi đã bị Quyền Mạch Ngự chặn lại.

Trong nháy mắt nàng mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Quyền Mạch Ngự, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Đây là nụ hôn đầu của nàng! Nàng giữ nụ hôn đầu của mình cho Lăng Chiến mà!

Quyền Mạch Ngự điên cuồng cướp đoạt, hắn không cho nàng cơ hội lùi về sau, giữ chặt lấy gáy của nàng.

Tư Tuyết tức giận cực kỳ, dùng sức cắn Quyền Mạch Ngự, Quyền Mạch Ngự nhướng mày, không hề lùi bước mà còn tiến lên.

Mùi máu tươi tràn trong miệng hai người, Quyền Mạch Ngự vẫn đang tuỳ tiện chiếm lấy Tư Tuyết.

Không biết hôn bao lâu thì Quyền Mạch Ngự mới buông Tư Tuyết ra, Tư Tuyết mở to miệng thở hổn hển, bờ môi nàng đã bị hôn đến mức sưng cả lên.

“Còn gì muốn nói thì bây giờ ngươi có thể nói.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, từ tốn nói.

Nếu sau này nàng còn mắng người thì hắn sẽ dùng cách này để nàng ngậm miệng, hắn thấy cách này rất tốt.

Tư Tuyết cắn răng, ngước mắt trừng Quyền Mạch Ngự, trong mắt nàng tràn đầy hung ác, nắm đấm cũng không ngừng nắm chặt.

Nhìn dáng vẻ này của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự hơi híp mắt lại, hắn muốn nhìn xem Tư Tuyết sẽ làm gì.

“Kỹ thuật của ngài tốt vậy không phải là lần đầu tiên đúng không!” Tư Tuyết mạnh mẽ cầm lấy một cái gối sau đó đập lên người Quyền Mạch Ngự.

Đáng chết! Mụ nội hắn!

Đây là nụ hôn đầu của nàng đó! Nếu Quyền Mạch Ngự không phải là nụ hôn đầu thì chẳng phải nàng rất thiệt sao!

Càng nghĩ càng thấy không cam lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.