Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 219: Nói miệng không có bằng chứng, nếu như ngươi không bán được thì sao?




Sáng ngày hôm sau, lúc Tư Tuyết tỉnh lại thì Quyền Mạch Ngự đã đi rồi.

Đợi đến lúc Tư Tuyết xuống lầu tụ họp với mấy người Vân Hiên thì phát hiện Vân Hiên và Hàn Hâm đều đang bị một đám người vây quanh, nàng lập tức giật mình, vội vàng xông lên trước, trốn trong góc vẫy tay với hai người họ.

Hai người họ nhìn thấy Tư Tuyết thì vội vàng muốn đi đến.

Tư Tuyết lập tức giật mình, không ngừng ra hiệu cho bọn họ dừng lại để không dẫn người đến đây.

May mà Vân Hiên và Hàn Hâm vẫn khá thông minh, họ lượn quanh một vòng cắt đuôi mọi người rồi mới đến chỗ Tư Tuyết.

“Hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bị người ta vây quanh như vậy?” Tư Tuyết nhỏ giọng hỏi.

Nghe Tư Tuyết nói vậy, hai người họ đều dùng vẻ mặt không còn gì để nói mà nhìn nàng.

“Ngươi thấy thế nào?” Vân Hiên tức giận hỏi.

Còn không phải vì hôm qua Tư Tuyết tham gia cuộc thi hôm qua sao? Nàng vừa nổi danh thì kéo theo hai bọn họ cũng nổi danh theo, sáng hôm nay vừa xuất hiện đã bị mọi người vây quanh.

Tư Tuyết đương nhiên biết Vân Hiên đang nói gì, lập tức lúng túng ho hai tiếng rồi lấy ra hai cái mặt nạ đưa cho họ.

“Ta nói sao các ngươi không biết ngụy trang một chút chứ, dù thế nào thì bây giờ các ngươi cũng đã là người của công chúng rồi!” Vẻ mặt Tư Tuyết bất đắc dĩ.

Vân Hiên hừ một tiếng, thở hổn hển nhận mặt nạ trong tay Tư Tuyết.

“Qua đây, ta nói cho các ngươi biết, lát nữa các ngươi đi bán rau, ta chắc chắn có thể bán hết trong hôm nay, các ngươi sắp về được rồi.” Tư Tuyết tiếp tục nói với hai người.

Vân Hiên không vui lườm Tư Tuyết, trong mắt lộ rõ sự không tin tưởng, Hàn Hâm thì yên lặng loay hoay với chiếc mặt nạ của mình, không nói gì cả.

“Thật ư?” Vân Hiên nghi ngờ hỏi.

Bọn họ đã giúp Tư Tuyết bán cải trắng lâu như vậy mà vẫn chưa bán được một củ nào, Tư Tuyết bảo hôm nay nhất định có thể bán hết, đánh chết hắn ta cũng không tin.

“Đương nhiên là thật!” Tư Tuyết tràn đầy lòng tin nói, trong mắt phát ra ánh sáng.

“Hừ, nói miệng không có bằng chứng, nếu như không bán được thì sao?” Trong giọng nói của Vân Hiên tràn đầy khinh thường.

Tư Tuyết suýt nữa thì tức chết.

“Nếu ta không bán được thì ta sẽ để mặc các ngươi xử trí!” Tư Tuyết ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vân Hiên rồi nói.

Vân Hiên nghe Tư Tuyết nói vậy thì suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Được, vậy thì làm như thế đi!” Vân Hiên gật đầu nói.

Sau đó Vân Hiên và Hàn Hâm đeo mặt nạ tiếp tục đi bán rau, lần này Tư Tuyết bảo bọn họ không ngừng hét to.

Lúc đi đến trước sạp cải trắng, Vân Hiên ho khan hai tiếng rồi nhìn Hàn Hâm đứng bên cạnh: “Mau hét to đi.”

Vừa nghe Vân Hiên nói vậy, Hàn Hâm vội lắc đầu như cái trống bỏi.

Thấy Hàn Hâm dùng sức lắc đầu như vậy, Vân Hiên lập tức thấy không biết phải làm sao, lần nữa dùng sức ho hai tiếng.

“Mau hét đi!” Vân Hiên thấp giọng nói.

“Ta không muốn, mất mặt lắm, không hét đâu!” Hàn Hâm vẫn không ngừng lắc đầu.

Nếu đống cải trắng này theo giá bình thường thì không nói, đằng này một trăm lượng bạc một bắp, y cũng không phải là thổ phỉ. Y vẫn cần mặt mũi, có chết y cũng không khuất phục.

“Ngươi…” Vân Hiên suýt nữa bị tức chết.

Hàn Hâm u oán lườm Vân Hiên rồi ôm chặt kiếm của mình, ngồi cách Vân Hiên một đoạn.

“Sao ngươi không hét đi, chỉ biết nói ta thôi.” Hàn Hâm hừ một tiếng, nói với Vân Hiên.

Tư Tuyết trốn ở một góc cách đó không xa thấy cả hai người không ai hét cả, chỉ cảm thấy cả người không tốt.

Hai người kia đến giúp hay đến cản trở vậy, không phải chỉ hét lên hai tiếng thôi sao, ngày thường lúc cãi nhau giọng họ rất to mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.