Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 218: Bây giờ tôi không muốn cô phải chờ một giây nào




Tư Tuyết nhìn Lăng Chiến hồi lâu, cuối cùng thở dài, thu lại ánh mắt chờ mong, tiếp tục ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời.

“Cũng không phải là không có hi vọng gì cả, bây giờ tôi vẫn đang có một chút manh mối!” Lăng Chiến lập tức nói với Tư Tuyết, nhưng trong giọng nói lại hơi không đủ thuyết phục.

Nghe lời nói của Lăng Chiến, Tư Tuyết lập tức bật cười nhìn hắn, vẻ mặt không tin lắm.

“Được rồi, anh nói xem nào.” Tư Tuyết vừa cười vừa nói.

“Trong sách của Hawking đã nói thật ra con người có thể trở về quá khứ, chỉ cần họ có thể chạy nhanh hơn thời gian.” Lăng Chiến ho khan hai tiếng rồi nghiêm túc nói.

Tư Tuyết chớp mắt nhìn Lăng Chiến, không nói gì cả.

“Tôi đang nghĩ có lẽ tôi chạy qua thời gian thì có thể chạy đến được nơi này.” Lăng Chiến im lặng một lúc rồi lại nói.

“Phụt, ha ha ha! Anh bị ngốc hả!” Tư Tuyết thật sự không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.

Sao trí thông minh của Lăng Chiến lại đột nhiên thấp như vậy chứ, đến cả suy nghĩ chạy đua với thời gian ngu ngốc như vậy mà cũng nghĩ ra, thật sự có phong thái của nàng năm đó.

Nhìn Tư Tuyết cười ha ha, Lăng Chiến bất đắc dĩ thở dài.

Gần đây vì tìm cách để đến bên cạnh Tư Tuyết, hắn gần như đã đọc hết các loại sách, hỏi đủ loại người, vùng biển nơi Tư Tuyết nhảy xuống hắn cũng đã lặn xuống vô số lần nhưng đều không có chút đầu mối nào cả.

“Thật ra tôi cảm thấy nơi này cũng chưa chắc đã là cổ đại.” Sau khi Tư Tuyết cười đủ mới nghiêm túc trở lại, nàng nói với Lăng Chiến.

Lăng Chiến nghe Tư Tuyết nói vậy thì hơi sững sờ, hắn ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt mang theo câu hỏi.

“Tôi đã đến đây sắp hai tháng rồi phải không?” Tư Tuyết hỏi Lăng Chiến.

Lăng Chiến gật đầu, đúng là sắp hai tháng rồi, Tư Tuyết rời đi bao nhiêu ngày hắn đều nhớ rõ ràng.

“Vậy ở bên phía anh cũng là đã sắp hai tháng đúng không?” Tư Tuyết tiếp tục hỏi.

Nghe Tư Tuyết hỏi như vậy, Lăng Chiến hơi ngẩn người, sau đó gật đầu, đột nhiên dường như hắn đã nhận ra điều gì đó.

“Hai thế giới của chúng ta đồng thời phát triển, vậy nên phía bên cô có thể là một không gian song song chứ không phải là quá khứ.” Lăng Chiến đột nhiên bừng tỉnh.

Tư Tuyết dùng sức gật đầu, vẻ mặt như thể đang nói trẻ con dễ dạy.

“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm cách để đến đó, hãy chờ tôi, tôi nhất định sẽ mau chóng đến tìm cô.” Lăng Chiến nói với Tư Tuyết, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định.

Nói rồi Lăng Chiến đứng dậy muốn rời đi.

Tư Tuyết sững người, vội vàng đưa tay giữ lấy Lăng Chiến: “Này, anh muốn đi rồi hả?”

“Ừ.” Lăng Chiến lên tiếng.

Tư Tuyết mấp máy môi, không buông tay ra.

Thấy Tư Tuyết nắm tay mình thật chặt, Lăng Chiến hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười, đưa tay vuốt tóc nàng.

“Chờ lần sau tôi gặp lại cô thì sẽ đứng trước mặt cô một cách chân chính, bây giờ tôi không muốn cô phải chờ một giây nào cả.” Khoé miệng Lăng Chiến nở nụ cười nhạt nói với Tư Tuyết.

Tư Tuyết sững sờ, sau đó mím môi nở nụ cười: “Vậy cũng không thiếu chút thời gian này, không thể ở bên cạnh tôi nhiều hơn chút sao?”

“Nghe lời, đêm nay tôi có nhiệm vụ.” Lăng Chiến thấp giọng nói.

Tư Tuyết nghe Lăng Chiến nói vậy thì đành phải buông tay, nàng cũng không muốn hại Lăng Chiến lâm vào nguy hiểm.

Lăng Chiến nhìn Tư Tuyết hồi lâu, cuối cùng mới quay người rời đi, Tư Tuyết cứ đứng nhìn bóng hình của Lăng Chiến từ từ biến mất, cùng thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.