Sủng Phi - Triêm Y

Chương 109: Chương 109: Phú Quý




Edit: Linh Sờ Tinh​

Mộ Tịch Dao nhíu mày. Lúc này lại chỉ mặt mình mà hỏi, không phải là

muốn cho mọi người biết, những bất mãn trước đó là nhằm vào một người

thiếp thất như nàng đây hay sao?

Cho nên Lão thái quân là đang nói nàng “Không tuân theo đạo hiếu” “Tiện tỳ lấn chủ” sao?

Thấy lão thái quân của phủ Vinh quốc công khí thế bừng bừng lạnh mặt

nhìn mình chờ câu trả lời, lần đầu tiên Mộ Tịch Dao trầm mặt.

Thật sự là không để cho mình làm người tốt mà? Bà lão này cho rằng bà ta là thể diện của Vinh quốc công phủ , nghĩ mình sẽ phải đắn đo nể mặt?

Nhìn những nữ quyến có quan hệ với phủ Vinh quốc công ngồi ở phía sau,

đang xấu hổ nao núng né tránh ánh mắt mình, Mộ Tịch Dao lại vui vẻ. Đây

là cọp mẹ nghiện thích ra oai, muốn mở rộng địa bàn sang tận núi khác ư?

“Trắc phi không có gì để nói sao? Tức là thừa nhận lời của lão thân có

lý. Nếu như thế, Trắc phi cũng không cần ngồi đây. Chủ mẫu của ngươi

đang thiếu người hầu hạ, đến quạt cho nàng ta đi.”

Lão thái quân mau lẹ nói, thần sắc nghiêm nghị, rõ ràng là hôm nay muốn lập uy.

Đã không quen nhìn thiếp thất lấn chủ, Mộ thị này lại tự xông ra. Không

thể không bắt bẻ, thừa dịp này chèn ép, để xem lần này ai dám nói giúp

cho nàng ta.

Nữ quyến phủ Vinh quốc công sợ đến run người, toàn bộ im lặng cúi đầu.

Nữ khách ở đây lại chỉ có thể giương mắt mà nhìn, thật sự giáo huấn Trắc phi của hoàng tử ở trước mặt mọi người ư? Tuy rằng cũng có người là

chính thất, nhưng lại chưa từng thấy qua chuyện dám nhúng tay vào chuyện nhà của người ta như thế bao giờ .

Hách Liên Mẫn Mẫn giả bộ khó xử, bộ dáng ủy khuất, khiến cho lão thái

quân càng tức giận hơn. Tức giận đến mức đập bàn liên tục, hận Hách thị

không biết tranh đoạt.

“Ngươi quá lương thiện rồi, sao có thể để người khác làm càn trước mặt mình!”

Triệu ma ma nhìn thái độ của chủ tử, liền biết hôm nay sẽ không tốt.

Theo tính cách của chủ tử thì người kính ta một thước, ta nhường người

một trượng. Nếu ngược lại, thì sẽ trả lại gấp bội. Lão thái quân dám có

thái độ như thế, liệu có bị chủ tử thu thập đến mức phải nâng ra ngoài

không?

“Lão thái quân nóng quá nên đầu óc quay cuồng ư?”

Hai ngón tay Mộ Tịch Dao vờn quanh miệng chén trà, nhẹ nhàng gạt những

lá trà dính vào chén ra ngoài. Cũng không đứng dậy, về việc đi hầu hạ

thì làm như không nghe thấy.

Để một phụ nữ có thai hầu hạ là theo quy củ sao? Cũng quá ác độc rồi.

Lão thái quân phủ Vinh quốc công đã hoành hành ngang ngược mấy chục năm, từ khi lão quốc công mất, thì hoàn toàn lên mặt. Chèn ép mẹ đẻ của Quốc công gia hiện nay khiến bà ấy không dám ra khỏi viện, tránh bà ta như

tránh rắn rết. Chưa từng bị người khác chống đối, đến cả liếc mắt đáp

trả cũng chưa có?

“Quả thực buồn cười! Mộ phủ có thể giáo dưỡng nữ nhi như thế này sao?”

Cả viện im lặng vô cùng. Trừ hai người đang nổi gió thì những người còn lại đều trầm mặc.

Tứ hoàng tử phi đang muốn nói giúp thì lại bị Mộ Tịch Dao ngăn lại.

Tính tình Bà lão này Mộ thị đã hoàn toàn hiểu rõ, bản thân chịu khổ, cho nên phải làm cho kẻ khác phải chịu bất hạnh nhiều hơn mình, như thế mới cảm thấy được an ủi. Những nữ nhân mà bà ta nhìn không vừa mắt, tất cả

đều phải không có kết cục tốt, mới khiến cho cục tức cả đời bà ta được

tiêu tán.

Về phần làm nhục gia môn, kết thù cũng chẳng ngại.

Tiệc vui hôm nay của phủ hoàng tử, người nhà mẹ đẻ của Mộ Tịch Dao ngồi

bên dưới cũng thấy rõ ràng. Nữ nhi bị khi dễ, Vu thị giận đến tím mặt,

cả người đang run rẩy, được Ngô nhũ mẫu đỡ.

Tịch Dao là một nữ nhi tốt, từ nhỏ đã được giáo dưỡng, yêu thương cưng

chìu còn sợ không đủ, ở bên ngoài lại bị người khác khi dễ như vậy!

Đang muốn đứng dậy bảo vệ con mình, lại bị Quế ma ma vội vã ngăn lại.

“Phu nhân chớ vội, tiểu thư biết ngài không chịu nổi cơn giận này, cố ý

phái lão nô đến chuyển lời. Nói là nàng rất tốt, chỉ là chút mưa bụi,

tiểu thư sẽ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ. Phu nhân không cần vì tiểu thư

mà tranh chấp với người ta, mất thể diện.”

Quế ma ma nhớ đến ánh mắt chủ tử nhìn lão thái quân, âm thầm cười. Ánh mắt kia, rõ ràng là ghét bỏ đối phương không hiểu chuyện.

Mộ Tịch Đình là thứ phi, không được lên lầu hai, bị Mạc trắc phi giữ

lại, bèn dứt khoát ở lại bên Vu thị và nhũ mẫu. Đây là lần đầu tiên nàng thấy mọi việc của mình đều thuận lợi còn Mộ Tịch Dao cao cao tại thượng thì bị người khác nổi giận quát mắng.

Lúc đầu cảm giác của nàng ta rất phức tạp, mắt thấy tỷ tỷ bị người khác

làm khó dễ, có chút bận tâm. Nhưng sâu trong lòng lại có chút kích động, dù sao thì cuộc sống của Mộ Tịch Dao cũng quá mức thuận lợi, với muội

muội như nàng mà nói, giống như là ngọn núi lớn chắn trước mặt, chỉ cần

nơi nào có tỷ tỷ, Mộ Tịch Đình vĩnh viễn bị lu mờ. Bây giờ thấy tỷ tỷ bị người khác kiếm chuyện, lại không thể nói gì, mới phát hiện tỷ tỷ sống

luôn kiêu ngạo, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếp tầm thường, luôn bị chính phi đè bên dưới, cũng phải cúi đầu.

Nghĩ như vậy, tình cảm thân thiết huyết mạch tương thông lại chiếm

thượng phong. Bản thân đang lo lắng cho tỷ tỷ không chịu nổi, lại nghe

lão thái quân chỉ trích gia giáo của Mộ phủ. Mộ Tịch Đình bắt đầu đừng

ngồi không yên, vội muốn đứng dậy bước lên lầu. Có thể nàng đi lên đó

không giúp được gì, chỉ biết là nàng muốn đứng cạnh tỷ tỷ, quyết không

để người khác bôi nhọ danh tiếng.

“Tam tiểu thư, chủ tử nói không nên lên đó.”Quế ma ma ngăn cản.

“Nhưng mà tỷ tỷ…” Mộ Tịch Đình gấp đến độ mắt đều đỏ.

“So vớ những chuyện chủ tử đã trải qua, chuyện này không là gì cả, Tam tiểu thư cứ chờ một chút sẽ rõ.”

Mọi người ở Đan Như Uyển đều biết, đã theo chủ tử thì gặp thì gió lớn

vẫn phải vững. Chỉ cần sắc mặt của chủ tử không đổi, mọi người đều yên

lòng.

“Lời này của lão thái quân sai rồi.” Mộ Tịch Dao đặt tách trà xuống, mọi người trong viện đều chăm chú lắng nghe.

“Mặc dù ngài là thái quân phủ quốc công, được tiên hoàng ngự phong siêu

phẩm mệnh phụ.” Mộ Tịch Dao bĩu môi, ý bảo nàng biết rõ địa bàn. “Nhưng

luận thân phận mà nói, đây là phủ hoàng tử, người là thần tử , cũng là

bộc nhân, còn ta là chủ. Tuy nhiên, hôm nay đãi khách, thiếp sẽ tôn

trọng ngươi là khách, nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt.”

Đừng tưởng ngươi là Xa lão thái quân, trong tay có Long Đầu trượng ,

không đáng để nàng kinh sợ nàng sẽ không sợ. (* Xa lão thái quân : Tên

là Xa Thái Hoa, là lão thái quân của Dương phủ thời nhà Tống, bà là mẹ

của Dương Viên Chiêu – vị tướng trấn giữ biên cương, đánh lại nhà Liêu. Khi còn trẻ bà cùng chồng đánh giặc nội loạn,về sau chồng và các con

chiến tử xa trường, bà vẫn giữ vững Thiên Ba Phủ, vua nhà Tống ban tặng

Long Đầu trượng, trên có thể đánh hoàng thân dưới có thể đánh gian thần. Nếu mọi người vẫn chưa biết là ai thì : Bà là mẹ của 7 anh em Dương Môn Hổ Tướng, là bà nội của Dương Tôn Bảo, ai không biết Youtube phim :

Thiếu Niên Dương Gia Tướng, Dương Môn Hổ Tướng, Mộc Quế Anh, Dương Gia

Tướng .... )

Lão thái quân rống to đã quen, chưa từng có người nào bàn chuyện “Chủ

tớ” với mình. Tiên hoàng ngự phong mệnh phu, trước nay đều được tôn

kính, có mâu thuẫn cũng phải nhường bà ta.

Lúc này lại bị Mộ Tịch Dao làm rõ ràng thân phận “Nô Bộc”, trong nháy mắt mọi người không theo kịp, cực kỳ khiếp sợ.

“Ngươi…” lão thái quân phủ Vinh quốc công bị chặn ngang không cãi lại

được, giận dữ công tâm. Tay phải run run chỉ nàng, nửa ngày cũng không

nói ra được một chữ.

“Thái quân không cần cảm thấy mất thể diện. Trước mặt hoàng gia, tất

nhiên có quy củ chủ tớ. Thiếp sẽ không mạo phạm người, cũng không khó

xử. Thái quân tuổi tác cũng đã cao, về việc giáo dưỡng lễ nghi…” Mộ Tịch Dao quét mắt quan sát trên dưới bà ta một phen, nhẹ nhàng lắc đầu,

“Thiếp sẽ không so đo.”

“Tiên hoàng ngự phong thái quân là cực phẩm mệnh phụ, là vì nhớ đến công sực của lão quốc công và muốn phủ Vinh quốc công hiện nay sẽ ra sức vì

nước. Mặc dù lão quốc công nay đã không còn, nhưng anh khí của quốc công gia không giảm, trụ cột của Đại Ngụy ta, thiếp rất kính phục.” Mộ Tịch

Dao gật đầu tán thưởng.

“Nghe nói thái phi của Vinh quốc công phủ bị thái quân giáo huấn vài lần , phải vào từ đường, thiếp thân thấy khiếp sợ. Một nửa tôn vinh của phủ Vinh Quốc công phủ là của Quốc công gia, sao Thái quân lại có thể quá

khắt khe với mẹ đẻ của quốc công gia như thế, chẳng lẽ không cảm thấy

không công bằng hợp lý, phụ ân điển của tiên hoàng sao?”

“Về phần quy củ của thiếp, tự có chính phi dạy bảo, không nhọc đến thái

quân. Huống chi trong phủ còn có Lục điện hạ, hay là thái quân nghi ngờ

điện hạ không đoan chính, không công bằng.”

“Từ nhỏ thiếp đã được gia mẫu giáo dục, phu quân là trời. Chưa bao giờ

dám làm ngược lại. Nếu thái quân nghi ngờ, có thể hỏi Hách Liên chính

phi. Nhưng mà thiếp lại nghe nói, lúc sinh tiền lão quốc công có căn

dặn, muốn thái quân đối xử tử tế với Thái phi. Thậm chí còn có ý nói rõ

nếu người không còn, phủ quốc công lập tức tách ra, Thái phi sẽ dọn đến

nơi khác ở. Chẳng lẽ đây chỉ là tin đồn thất thiệt, tại sao mấy chục năm qua, thiếp cũng không nghe nói tam phòng của Vinh phủ ra ở riêng? Có

phải là lão thái quân không làm theo di huấn cảu phu quân, thu hết tiện

nghi về phía mình?”

Lão thái quân của phủ Vinh quốc công nổi danh lừng lẫy ở Kinh Thành.

Ngoại trừ tính tình kỳ quái, tham hư vinh, đặt phú quý lên trên đầu.

Không muốn phân phủ, là bởi vì nếu không có chu cấp của Vinh quốc công

phủ, bà ta sao có được vinh hoa? Ỷ vào ân điển của tiên hoàng, áp đảo

tộc trưởng, đoạt quyền quản lý phủ Vinh quốc công, chưa từng cho phép

phân gia.

Ngữ điệu của Mộ Tịch Dao đầy vẻ xem thường, nói xong lại uống một ngụm trà nhuận giọng, mở to mắt nhìn bà ta.

Tự nhiên lại tìm nàng gây chuyện, rảnh quá hay sao? Hay là có thù oán gì với nàng?

“Lão thái quân nhìn thiếp như thế, là đang xấu hổ sao?”

Lão thái quân phủ Vinh quốc công bị nàng vạch trần, trượng giẫm lên chân đau, tức giận đến không cầm nổi trượng, khẽ run, cả người đần ra.

Bị một tiểu bối nói mình khắc khe trước mặt mọi người, khó dễ với thiếp

thất, tham phú quý, thanh danh quả thực là đã bị bôi nhọ hoàn toàn. mặc

dù có ân điển của tiên hoàng, nhưng cũng coi như là nhờ vào tiện nhân

kia. Lão thái quân nhất thời không chịu được đả kích, tức giận không

thôi.

Mộ Tịch Dao “Ôi” một tiếng, làm như bị giật mình. “Nhanh ,nhanh, sắc mặt của lão thái quân không tốt, mau đỡ người trở về tịnh dưỡng đi. Lúc

rảnh phải tĩnh tâm an thần nhiều hơn, người tuổi đã cao không được suy

nghĩ quá nhiều”

Nữ quyến phủ Vinh quốc công vội vàng gọi hạ nhân đến dìu lão thái quân

về, trên đài lại tiếp tục diễn kịch, không còn chút dấu vết hỗn loạn của vừa rồi nữa.

Lần thứ hai Tứ hoàng tử phi được chứng kiến mồm miệng sắc bén của Mộ

Tịch Dao, âm thầm nhịn cười. Có lẽ cả đời này của Lão thái quân đó sẽ

không ngờ rằng khi bước vào phủ Lục hoàng tử, sẽ gặp phải người mà bà ta ghét nhất trên đời là Trắc phi của Lục điện hạ.

“Hôm nay là ngày vui, không nhắc chuyện khác. Nào , xem kịch , xem

kịch.” Giúp Mộ Tịch Dao điều hòa hòa không khí, Tứ hoàng tử phi đích

thân chọn vở “Tây Sương Khúc”, coi như là lén lút trợ giúp.

Những gì mà mọi người trong viện vừa chứng kiến còn hấp dẫn hơn kịch

diễn trên sân khấu kia nhiều, họ âm thầm khẽ xì xào bàn tán. Mộ thị này thật lợi hại, nói mấy câu đã đuổi lão thái quân về phủ. Cũng thật xứng

đáng với tiếng tăm của nàng ở Kinh Thành. Vụ án Liễu phi trước đó sáng

tỏ, không phải là bút tích của trắc phi sao? Chuyện này vẫn còn đang

truyền khắp kinh đô.

Lão thái quân chán ghét di nương thiếp thất, ở phủ quốc công tác oai tác quái còn chưa đủ. Hôm nay chạy đến nhà người khác, không hiểu sao lại

giận chó đánh mèo, lửa giận này bộc phát vô lý. Còn hết lần này đến lần

khác chọn trúng người lợi hại nhất Đại Ngụy kia nữa. Số phận thật trêu

người mà.

Hách Liên Mẫn Mẫn cứng mặt tiễn nữ quyến phủ Vinh quốc công ra về, xoay người liền thấy Hách Liên Uy Nhuy đang bước đến.

“Ngươi đến để chế giễu sao?” Hách Liên Mẫn Mẫn lạnh lùng hỏi.

“Tỷ tỷ sao lại nói khó nghe như vậy. Muội muội khuyên ngươi nên suy nghĩ thật kỹ phải làm thế nào để lung lục điện hạ đi. Hôm nay ngươi làm vậy, chẳng lẽ không cảm thấy hoàn toàn không giống việc chủ mẫu nên làm sao? Tỷ tỷ không để ý đến thanh danh của Hách Liên gia, cũng nên suy nghĩ

một chút.” Hách Liên Uy Nhuy khinh miệt nhìn nàng, không đợi câu trả

lời, đã rời đi trước.

Quả thật là tỷ tỷ đã đại loạn rồi. Lúc tỉnh tảo đã thu Mộ thị, hôm nay lại càng thua xa hơn.

“Tiểu thư, lão gia nói người rãnh rỗi thì hồi phủ một chuyến.” Phùng ma ma được chuyển lời, vội báo lại.

Mặt Hách Liên Mẫn Mẫn không còn giọt máu, kinh ngạc đứng tại chỗ, không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.