Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 39




Cố Vân Yên nâng mắt dừng ở trước mặt Tiêu Dục tuấn dật, ánh mắt mờ mịt, giống như nhìn Tiêu Dục, vừa tựa như xuyên thấu qua Tiêu Dục hướng về địa phương xa hơn, hai mắt ưu thương mà thâm tình, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, lại cảm giác xa như vậy.

Tiêu Dục giật mình, chợt đứng dậy đem Cố Vân Yên ôm vào trong ngực, tay phải nhẹ nâng, một bên vuốt ve mặt Cố Vân Yên một bên thở dài: “ Yên nhi đối trẫm tình sâu vô cùng, trẫm sâu sắc vui mừng.”

Cố Vân Yên mi mắt chậm rãi chớp, trong con ngươi ưu thương dần dần tan đi, chỉ còn đọng lại ái mộ không nói được nên lời, nâng mắt nói: “Đối với Hoàng thượng mà nói, nô tì chỉ là một phi tần trong vô số phi tần, nhưng đối với nô tì mà nói, ngài chính là phu quân của nô tì, là trời của nô tì, là tình cảm chân thành đời này!”

Tiêu Dục nghe vậy, mắt lộ ra động dung nói: “ Có khanh như thế, trẫm còn cầu gì hơn!” ( “ khanh “ trong câu này là cách tình lang gọi tình nhân của mình, không phải “ khanh “ trong quân thần )

Hai tay Cố Vân Yên ôm chặt Tiêu Dục, hai má dán thật chặt trong ngực Tiêu Dục, không nói gì nữa.

Nhất thời cả điện lặng im. Sau một lúc lâu, Tiêu Dục ôn nhu nói: “Yên nhi cùng trẫm nghĩ ngơi đi, ngươi nay có thai trong người, không nên đi ngủ quá muộn, ngày mai trẫm hạ triều liền lại đây bồi Yên nhi dùng bữa, ngươi lại đánh đàn cho trẫm nghe được không?”

Trong mắt Cố Vân Yên biểu lộ ý mừng, trong suốt cười nói “Được, ngày mai nô tì ôm cầm chờ quân đến!” ( “ quân “ là cách người con gái gọi thân mật tình lang )

Hai người ôm nhau mà ngủ, một đêm yên tĩnh an bình!

Hôm sau lúc Cố Vân Yên tỉnh lại, bên cạnh đã là một mảnh lạnh như băng. Rửa mặt chải đầu thỏa đáng, theo thường lệ đi thỉnh an Hoàng hậu. Lúc trở lại Tĩnh Di hiên vừa uống ly trà, liền thấy được Thường Nhạc khom người đi vào, bộ dạng phục tùng liễm mục nói: “Khởi bẩm nương nương, tổng quản nội vụ phủ tặng một đám cung nhân lại đây, đang ở trong viện, chờ chủ tử phân phó!”

Cố Vân Yên gật gật đầu, thản nhiên phân phó nói: “Thị Họa, việc này liền giao cho ngươi đi xử lý đi, chỉ cần đôn hậu ổn trọng , bản cung càng coi trọng.”

Thị Họa quỳ gối hành lễ, trầm ổn nói: “Dạ, nô tỳ nhớ kĩ, chủ tử có thể yên tâm.”

Trên mặt Cố Vân Yên lộ ra vẻ hài lòng, Thị Họa lui ra đi chọn lựa cung nhân. Ngắn ngủi ba ngày thăng hai cấp, từ sung viện lên tới Tiệp dư, ấn quy củ trong cung, nàng hiện tại là vị phân Tiệp dư, có thể tăng thêm bốn tiểu cung nữ cùng hai tiểu thái giám. Tiệp dư coi như là chủ tử đứng đắn trong cung, không những được tự xưng bản cung, ngày sau xuất hành cũng có thể ngồi kiệu, tối trọng yếu nhất là Tiệp dư có tư cách dưỡng dục hoàng tự, ngày khác sinh hạ vô luận nam nữ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều có thể tự nuôi dưỡng ở bên cạnh mình.

Mà phi tần vị phân dưới Tiệp dư sinh hạ hoàng tự là không có tư cách nuôi nấng , bình thường đều đưa cho chủ vị nương nương trong cung nhận làm con nuôi, hoặc là ôm đến chỗ phi tần địa vị cao Hoàng thượng chỉ định nuôi nấng.

Một khắc sau, Thị Họa trở về phục mệnh, phía sau đi theo bốn tiểu cung nữ cùng hai tiểu thái giám, mấy người đồng loạt quỳ xuống, thỉnh an tân chủ tử, Cố Vân Yên nhìn cung nhân phía dưới quy củ quỳ, đều là một bộ dáng đôn hậu thành thật, nhưng thật ra tốt .

Mặt Cố Vân Yên lộ vẻ ý cười, đối với Thị Họa tặng một ánh mắt tán dương. Theo lệ đối với vài người mới một phen răn dạy, dứt lời, cung nhân tỏ thái độ ngày sau sẽ tận tâm hầu hạ, an phận thủ thường hoàn thành bổn phận. Cố Vân Yên phất phất tay, liền để cho Thị họa đem các nàng lĩnh đi xuống.

Lúc đến ngọ thiện, Tiêu Dục đúng giờ xuất hiện ở trong Tĩnh Di hiên, đi lại nhẹ nhàng, khóe mắt ẩn chứa ý cười, đế vương luôn luôn cao lãnh trầm ổn cực ít khi sẽ lộ ra thần sắc như vậy, có thể thấy được lúc này tâm tình Tiêu Dục tương đối khá!

Cố Vân Yên đầy mặt tươi cười đón chào, trong lúc nhất thời bầu không khí trong điện cũng cực kỳ nhẹ nhàng hòa hợp , Cố Vân Yên câu được câu không trò chuyện, mắt thấy sẽ bãi thiện , vẫn như cũ chưa từng hỏi Tiêu Dục nửa câu vì chuyện gì mà vui vẻ như thế.

Tiêu Dục có chút ngoài ý muốn, cẩn thận quan sát thần sắc Cố Vân Yên, mặt tươi tắn như hoa đào, mắt phượng một mảnh trong suốt, không hề có ý tìm tòi nghiên cứu, Tiêu Dục không khỏi cười yếu ớt hỏi: “Yên nhi không hiếu kỳ vì sao trẫm sung sướng như vậy?”

Cố Vân Yên bĩu bĩu môi, nói: “Nô tì tất nhiên là tò mò , nhưng là nếu Hoàng thượng không nói, kia nô tì liền không hỏi, Hoàng thượng nếu là muốn nói, nô tì tự nhiên chăm chú lắng nghe.” Ngữ khí cười khẽ đáng yêu 

Tiêu Dục nghe vậy không khỏi cười, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nha, quả nhiên là mồm miệng lanh lợi!”

Cố Vân Yên cười đắc ý “Kia Hoàng thượng nhưng là muốn chia sẻ tin vui cùng nô tì?”

Tiêu Dục mỉm cười gật đầu, nói: “Hôm nay, trẫm thu được tấu chương của quan viên quản hạt lũ lụt Hoàng Hà đưa tới, mặt trên nhắc tới phương án phụ thân người lúc trước đưa ra, thống trị lũ lụt hữu hiệu, cải thiện hồng tai Hoàng Hà, cuộc sống hằng ngày cư dân hai bờ sông cũng chiếm được cơ bản bảo đảm, trẫm vẫn lo lắng lũ lụt Hoàng Hà, Cố ái khanh thật sự là thay trẫm giải khẩn cấp nha!”

Cố Vân Yên nghe thấy vẻ mặt vui mừng, cười nói: “Nô tì chúc mừng ngô hoàng mừng đến tin lành!”

“Yên nhi cảm thấy trẫm nên như thế nào ban thưởng cho Cố ái khanh cho thỏa đáng?”

“Nô tì nghĩ phụ thân nếu là nghe được tin này, trong lòng nhất định vui mừng. Có thể vì quân giải ưu, vì dân tẫn trách, với người mà nói, này đó là tốt nhất ban cho !”

Tiêu Dục hơi lộ ra khen ngợi, phương diện này Cố Vân Yên luôn thức thời, không nhân mình đang mang long mạch, tấn chức Tiệp dư mà biểu hiện ra chút kiêu căng, cũng chưa từng bởi vì phụ thân có công mà hướng mình tranh công tác thưởng khen ngợi.

Khóe môi Tiêu Dục hơi hơi bứt lên một độ cong, phân phó Lưu Đức Phúc truyền lệnh, không nhắc tới chuyện ban thưởng nữa.

Dùng xong ngọ thiện, Cố Vân Yên theo hôm qua ước hẹn vì Tiêu Dục đánh đàn, tiếng đàn mạn diệu dâng trào, khiến tâm tình người thưởng thức thanh thản, dương dương tự đắc.

Non nửa canh giờ sau, Tiêu Dục từ Tĩnh Di hiên đi ra, thần thanh khí sảng đi Khải Nguyên điện hướng đi.

Tiêu Dục thân minh hoàng ngũ trảo long bào, ngồi trên long ỷ phía trên, đế vương uy nghi mảy may tất hiện, dưới văn võ bá quan tất cung tất kính ấn chức vị cao thấp theo thứ tự đứng thành hai bên, đợi chúng thần thượng tấu hoàn sở hạt chuyện quan trọng, Tiêu Dục liền đem tin vui lũ lụt Hoàng Hà có thể thống trị hữu hiệu chia sẻ cùng bách quan. Đương nhiên, không thể thiếu đối Cố Cẩn khen ngợi một phen, Tiêu Dục cẩn thận lưu ý thần sắc Cố Cẩn, xem trên mặt hắn có chút vì lập công mà đắc chí không, cảm thấy vừa lòng lúc này hạ chỉ tấn chức Cố Cẩn thành chính tam phẩm thông chính tư thông chính sử, Cố Cẩn dập đầu lĩnh chỉ tạ ơn!

Mọi người đều biết, trưởng nữ Cố gia từ lúc vào cung tới nay luôn được sủng ái, ngắn ngủn nửa năm liền lên đến Tiệp dư, hiện nay lại người mang long duệ, ngày sau nếu là sinh hạ hoàng tử, tiền cảnh lại càng phú không thể nói, thêm phụ tử Cố Cẩn cùng Cố Trì lại được Hoàng thượng coi trọng, bởi vậy người muốn nịnh bợ Cố gia không ở số ít.

Tan triều sau, một đám quan viên vây quanh Cố Cẩn tranh nhau chúc mừng, thậm chí có mấy người mời Cố Cẩn đến nhà làm khách, Cố Cẩn tất nhiên là một phen khiêm tốn, tiếp theo lấy lý do phu nhân trong nhà không khoẻ , từ chối mọi người, xin lỗi rời đi.

Qua một nén nhang, ám vệ liền đem việc này một chữ không rơi hồi bẩm Tiêu Dục. Tiêu Dục nghe vậy mắt phượng híp lại, không nói lời nào. Ám vệ một thân hắc bào tựa như lúc đến, lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi điện, từ đầu tới cuối chúng cung nhân ngoài cửa cũng không biết được trong điện có người đến lại đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.