Sủng Phi Khó Dưỡng

Chương 2: Đã xuyên qua rồi? (2)




"Về nhà? Tiểu thư, đây là nhà của người mà!" Đầu óc Thu Trúc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Diệp Tương Tư đang nói cái gì.

"Ta không phải là tiểu thư của ngươi, ta là Diệp Tương Tư nhà văn đang "hot" ở trên mạng." Diệp Tương Tư đang chuẩn bị đứng dậy thì bị Thu Trúc giữ lại.

"Tiểu thư, bệnh của người lại phát tác rồi sao?"

"Ngươi mới có bệnh đấy, cả nhà các ngươi đều có bệnh!" Diệp Tương Tư thật sự không chịu nổi được nữa rồi, cái này rốt cuộc là cái gì đây, thực sự chẳng hiểu gì cả, cô phải về nhà, bây giờ cô phải về nhà.

"Tiểu thư, Thu Trúc không có ý này, bây giờ người đã đính hôn với Bắc Thần Vương, nửa tháng sau sẽ thành thân vì thế người tuyệt đối không thể đi, nếu như không tìm thấy người đây chính là tội chết, hôn sự này của người là do Hoàng Thương ban." Thu Trúc là người của Diệp lão gia cử đến chăm sóc cho tam tiểu thư, nếu trong thời gian này mà tam tiểu thư xảy ra chuyện gì thì nàng sẽ gánh không nổi.

"Thôi đi, nói rõ ràng với những người cổ đại các ngươi thì các ngươi cũng không tin." Giờ cô đã xuyên tới đây, đợi đến lúc tìm ra cách trở về thì đành phải sống ở nơi này một thời gian rồi. Dựa theo theo những gì cô biết về xuyên không, bình thường đều là gặp thời cơ thích hợp mới có thể xuyên trở lại.

"Tiểu thư, thứ cho nô tỳ nói thẳng, sau này người đừng qua lại với đại tiểu thư và tứ tiểu thư nữa, nếu như tình cờ gặp thì hãy cố gắng né tránh, không thì người bị thiệt thòi chính là người." Thu Trúc hầu hạ bên cạnh Diệp Tương Tư nhiều năm, dĩ nhiên tâm hướng chủ tử.

"Tại sao?"

"Tiểu thư, người là con thứ, đại tiểu thư và tứ tiểu thư ỷ vào mẫu thân của mình là đahi phu nhân nên đi khắp nơi bắt nạt người khác, hai người họ đầy thủ đoạn tiểu thư người cũng biết mà."

"Nếu như bọn họ thật sự muốn bắt nạt ta, thì cho dù ta trốn ở trong phòng không ra thì bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa, ta thật sự muốn xem đại tiểu thư và tứ tiểu thư này lợi hại ra sao." Diệp Tương Tư cũng không phải dạng người hiền lành gì, có câu nói rất hay "Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi".

"Tiểu thư, muội.." Thu Trúc còn chưa nói xong đã bị tiếng bên ngoài cắt đứt.

"Ôi, tam tỷ, khẩu khí của tỷ cũng lớn quá nhỉ?" Diệp Uyển Nguyệt đạp cửa ra, nghênh ngang bước vào.

"Ngươi là ai vậy?" Diệp Tương Tư bực mình hỏi.

"Tam tỷ bị té đến mất trí sao? Sao lại không nhớ tiểu muội? Ta là tứ tiểu thư của Diệp phủ!" Diệp Uyển Nguyệt cười đắc ý, không sai, nàng là nữ nhi có thân phận cao quý hơn so với Diệp Tương Tư.

"Ngươi bị thần kinh hả?" Diệp Tương Tư ngừng một chút, tứ tiểu thư? Nhìn người đang vênh vang đắc ý trước mặt, vậy tam tiểu thư là con thứ? Diệp Tương Tư muốn xem xem tứ tiểu thư này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

"Diệp Tương Tư, ngươi đang mắng ai đó? Đừng tưởng rằng ngươi được gả cho Bắc Thần Vương thì coi mình là vương phi thực sự. Ngươi chỉ là con thứ, chưa đến phút cuối cùng thì ai ngồi lên vị trí vương phi này còn chưa biết!" Diệp Uyển Nguyệt tức giận đứng dậm chân, từ nhỏ đến lớn nàng rất ghét Diệp Tương Tư, bây giờ lại được gã cho Bắc Thần Vương, nàng càng căm ghét hơn.

Diệp Tương Tư không nói vì tình hình bây giờ là đại tiểu thư và tứ tiểu thư cùng nhau bắt nạt cô vì cô là con thứ? Vì cô phải gả cho Bắc Thần Vương? Diệp Tương Tư càng ngày càng tò mò, Bắc Thần Vương này rốt quốc là ai? Có thể làm cho đại tiểu thư và tứ tiểu thư hận mình.

"Ngươi thích làm vương phi như vậy thì ta để cho ngươi làm đấy." Dù sao Diệp Tương Tư cũng không quan tâm cái gì vương phi vương gia, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được cách quay trở về nhà.

"Cho? Vị trí vương phi này vốn dĩ là của bản tiểu thư, làm sao cũng không tới phiên một đứa con thứ như ngươi." Bắc Thần Vương là con trai trưởng của Hoàng Thượng, uy quyền cao thượng, lớn lên lại tuấn tú, toàn bộ quan lớn trong Kinh Thành đều muốn gả con gái cho người để làm vương phi, sao có thể bị thứ con hoang do vũ cơ sinh cướp đi được.

"Con thứ thì đã làm sao? Con thứ cũng là người mà? Do vũ cơ sinh thì sẽ bị các người bắt nạt sao?" Diệp Tư Tương đã nhượng bộ không nói gì, tại sao suy nghĩ của người cổ đại đều như thế.. Rất không cầu tiến..

Lúc này cô có thể nghĩ ra từ "Rất không cầu tiến" để hình dung thực sự là rất tuyệt.

Ở hiện đại, những người đàn ông ở bên ngoài cùng với người phụ nữ khác sinh con cũng không sống những tháng ngày thiên kim nhà giàu.

Có điều nếu suy ngẫm lại thì ở cổ đại con vợ cả là muốn so địa vị với con thứ, bây giờ cô ở cổ đại, cũng chỉ có thể theo tư tưởng của người cổ đại.

"Bắt nạt? Đáng đời ngươi." Diệp Uyển Nguyệt trừng to mắt tiếp tục nói: "Đông Cúc, nếu tam tỷ đã không hiểu tại sao con thứ kém ta một bậc thì ngươi hãy nói cho tỷ ấy biết đi."

"Vâng, tứ tiểu thư."

"Tam tiểu thư, sợ là người đã quên đại tiểu thư cùng tứ tiểu thì đều là đại phu nhân Diệp gia sinh, nhị tiểu thư là nhị phu nhân Diệp gia sinh, còn tam tiểu thư người là vũ cơ sinh, lúc mẹ người qua đời vẫn không danh không phận, chưa vào được tộc phổ của Diệp gia, tam tiểu thư người có thể lớn lên ở Diệp gia là vì lão gia với phu nhân nhân từ không đành lòng để một đứa trẻ lang thang bên ngoài mới đem tam tiểu thư về Diệp gia nuôi, thế nhưng bên trong gia phả vẫn không có tên của tam tiểu thư người." Đông Cúc chậm rãi nói.

Diệp Tương Tư mở to mắt chớp chớp, cô là người viết tiểu thuyết, những chuyện này tuy rằng cô đều biết nhưng không thể phản bác được.

"Ta biết, không cần ngươi phải nói lại, nhưng cho dù ta là con thứ không danh không phận nhưng người được ban hôn với vương gia vẫn là ta." Chuyện này không ai phủ nhận được, cho dù cô là con thứ nhưng người được ban hôn vẫn là cô.

"Diệp Tương Tư, ngươi không nên đắc ý quá sớm, vị trí vương phi của Bắc Thần Vương sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải nhường lại." Diệp Uyển Nguyệt ôm ngực, kinh thường cười mỉa mai, nàng có hơn 100 cách đối phó với Diệp Tương Tư, không sợ Diệp Tương Tư không chủ động đem vị trí vương phi nhường lại.

"Không cần đợi sau này, bây giờ ta nhường lại cho ngươi, chỉ cần ngươi có khả năng nhận." Dù sao cô cũng không thèm nó.

Vị trí Bắc Thần Vương phi là Hoàng Thượng ban cho Diệp Tương Tư, vị trí rất là cao quý, có bao nhiêu người muốn cũng không với tới, Thái Tử và Bắc Thần Vương nước Đại Lương đều là con của Hoàng Hậu nhưng muốn làm Bắc Thần Vương Phi thì lại khó hơn so với làm Thái Tử Phi.

Vị trí Bắc Thần Vương Phi khá là phỏng tay, không có thánh chỉ của Hoàng Thượng thì cho dù Diệp Tương Tư có nhường lại cái vị trí này cũng không ai dám nhận.

"Có gì mà không dám? Chỉ cần ngươi đi nói với Hoàng Thượng thì ta sẽ dám nhận." Diệp Uyển Nguyệt mới 16 tuổi, là người nhỏ tuổi nhất Diệp phủ và cũng là thiên kim được sủng ái nhất, từ nhỏ đã được cha mẹ, đại tỷ cùng toàn bộ hạ nhân quý phủ cưng chiều nên không biết trời cao đất dày.

"Bắc Thần Vương anh tuấn phóng khoáng như thế cũng chỉ có con đại phu nhân là đại tiểu thư và tứ tiểu thư mới xứng." Đông Cúc là nha hoàn thân cận của Diệp Uyển Nguyệt, có thể nói chủ nhân ra sao thì nô tỳ như thế, Diệp Uyển Nguyệt thường xuyên hung hăng càn quấy, dĩ nhiên cũng sẽ có nha hoàn không biết điều.

"Lời này của ngươi là có ý gì? Hôn sự này là Hoàng Thượng ban, không lẽ ý của ngươi là nói mắt của Hoàng Thượng không tốt?" Thu Trúc không phục, dĩ nhiên nàng sẽ bảo vệ gia chủ của mình, tuy rằng thường ngày rất nhát gan nhưng đến thời khắc mấu chốt thì nàng cũng sẽ đứng ra bảo vệ tiểu thư của mình.

Thỉnh thoảng bướm bĩnh cũng thấy vui.

"Đây là nha hoàn nhà ai lại dám nói chuyện với bản tiểu thư như thế? Đông Cúc, vả miệng!" Diệp Uyển Nguyệt liếc nhìn Thu Trúc đứng bên cạnh Diệp Tương Tư nói.

"Vâng, tứ tiểu thư."

Đông Cúc đi đến trước mặt Thu Trúc, đang chuẩn bị đưa tay ra vả miệng Thu Trúc thì bị Diệp Tương Tư bắt được cổ tay.

"Ta xem ai dám bắt nạt người của ta, cho dù thế nào ta cũng là tam tiểu thư của Diệp gia, một nha hoàn như ngươi cũng dám bắt nạt tiểu thư?" Diệp Tương Tư dĩ nhiên sẽ không tha cho nàng ta.

"Đông Cúc, vả miệng! Đánh luôn cả tam tiểu thư!" Diệp Uyển Nguyệt trừng to mắt, dám phản kháng nàng, đúng là chán sống.

"A!!"

Có Diệp Uyển Nguyệt làm chỗ dựa, Đông Cúc càng không sợ trời không sợ đất, rút tay khỏi tay của Diệp Tương Tư rồi hướng thẳng Diệp Tương Tư đánh.

"Tiểu thư, người không sao chứ!" Thu Trúc đau lòng đỡ Diệp Tương Tư, cái tát này đáng lý ra là của nàng.

Sức lực của Đông Cúc rất mạnh, Diệp Tương Tư bụm mặt, người ta xuyên qua đều bị người cổ đại trêu trọc rồi được cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, còn cô sao lại xui xẻo như vậy, chuyện đầu tiên khi xuyên không là bị ăn một cái tát.

"Nếu để Hoàng Thượng biết được, các người chắc chắn không gánh nổi." Thu Trúc nói.

"A, lại lấy Hoàng Thượng để uy hiếp ta, ngươi có chứng cứ gì mà nói ta đánh tiểu thư của ngươi, thật là chủ nhân ra sao thì nha hoàn như thế, đê tiện giống nhau." Diệp Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, hơi nhếch miệng sau đó liếc mắt nhìn Tương Tư rồi bỏ đi, coi như hôm nay nàng cũng đã được quậy một trận hả hê.

Diệp Tương Tư im lặng không nói gì, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nói rằng: Câu nói này đáng lý ra là ta nói với ngươi mới đúng, đúng thật là chủ nhân như thế nào thì có nha hoàn như thế đó, giống nhau đều là không nói lý lẽ, hung hăng càng quấy.

"Tiểu thư, người có đau không!"

"Sao lại không đau được? Còn không mau tìm cho ta một cái túi chườm đá để bớt sưng." Cứ coi như là cô xui xẻo đi.

Xem tình hình bây giờ, cô không thể trở về được, hơn nữa cô đang có dự cảm mãnh liệt, ngày tháng sau này của cô rất khó sống.

"Tiểu thư, đều là lỗi của Thu Trúc.."

"Ai da, việc nhỏ, sau này có ta ở đây xem ai dám bắt nạt ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.