Sủng Phi Khó Dưỡng

Chương 19: Mưu sát




"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

"Thưa Vương Gia, là Vương Phi đang ở nhà bếp nấu ăn!"

"Nấu ăn?"

"Vương Phi nói đồ ăn của Vương phủ quá nhạt nhẽo, người nói muốn ăn thịt xiên nướng!" Trời gần tối, trước cửa nhà bếp có một đống người đang vây lại xem Vương Phi nấu ăn.

"Thịt xiên nướng?" Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua nên hứng thú đi xem một chút.

..........

"Cô nương, thịt đã cắt xong rồi, còn gì dặn dò không?" Thu Trúc để thịt đã cắt xong vào trong tô, cô nương nói mang những miếng thịt này cắt nhỏ ra.

"Ngươi mang những cây que tăm này xiên qua thịt và rau sau đó bỏ vào trong mâm." Diệp Tương Tư đang làm hương liệu để nướng, gia vị ở Vương phủ rất đầy đủ, tuy rằng cô không làm nhiều đồ ăn ngon, thế nhưng thịt xiên nướng này là món mà cô thích ăn nhất, điều chế tương cũng không khó lắm.

"Vâng."

Bếp lò đã chuẩn bị, chờ dùng than nhóm lửa là xong. Bên này Thu Trúc đang nhanh chóng xiên thịt và rau, điều chế tương cũng gần đủ rồi, Diệp Tương Tư thổi cháy cây đuốc, mang cái bếp lò đến cửa nhà bếp, thế này tiệc nướng hoàn hôn diễn ra rất tốt.

"Thơm quá đi!"

"Đây là món gì, sao mà thơm vậy!"

Những nô tài ngửi thấy mùi thơm đều không nỡ rời đi.

"Mọi người đừng gấp gáp, chút nữa mọi người đều có phần!" Bao gồm cả ba thị thiếp kia nữa, nhưng cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều.

"Cảm tạ Vương Phi!"

"Cảm tạ Vương Phi!!"

Bọn hạ nhân nghe Vương Phi nói tất cả đều có phần, mặt mọi người đều hồi hợp.

Đầu tiên, Diệp Tương Tư nướng xâu thịt, thịt heo, thịt dê, thịt bò, thịt gà rất nhiều rồi phân chia cho bọn hạ nhân.

"Thu Trúc, ngươi tới giúp ta nướng đi!" Diệp Tương Tư sớm đã nhìn thấy Nam Sở Thần đến nên cầm một xâu thịt dê đưa cho Nam Sở Thần "Cho nè, nếm thử đi."

"Không có hứng thú." Nam Sở Thần nhìn xâu thịt dê trên tay Diệp Tương Tư, nàng là một đại tiểu thư, sao có khả năng làm những thứ đồ này, mà cho dù có làm được, thì chắc chắn cũng sẽ rất khó ăn!

"Vương Phi, nô tài đi giúp Thu Trúc." Bách Lý biết mình ở đây làm cản trở nên chủ động đi giúp Thu Trúc.

"Ngài nếm thử đi, ăn rất ngon, đảm bảo ngài ăn xong xiên này còn muốn ăn thêm một xiên nữa." Diệp Tương Tư mang xâu thịt đến gần miệng Nam Sở Thần, thịt nướng ngon như vậy, sao hắn lại không muốn ăn, người cổ đại đúng là không biết hàng.

"Mang đi." Nam Sở Thần nghiêng đầu qua chỗ khác nói.

Diệp Tương Tư thẹn thùng, lúc nào cũng là bản gương mặt này? Cô dùng đũa kẹp miếng thịt trong xâu rồi đưa vào miệng Nam Sở Thần, nếu như không phải ăn rất ngon thì cô cũng không mang đến cho Nam Sở Thần ăn.

Bị mạnh mẽ nhét miếng thịt vào trong miệng, Nam Sở Thần cũng không phản kháng, ngược lại còn cảm thấy ăn rất ngon, đây rốt cuộc là mỹ vị nhân gian nào, sao lại ăn ngon như vậy!

"Thế nào? Ta nói không tệ lắm có phải không!" Diệp Tương Tư dương dương tự đắc nói, ở thời đại này thịt xiên nướng không phải là thứ tầm thường, nếu như lúc này có bia thì tốt biết mấy.

"Đồ ăn ngon như vậy, sao lại không có rượu nhỉ?" Nói xong, Bách Lý chạy đi lấy bình rượu lâu năm rót ra ly cho Nam Sở Thần và Diệp Tương Tư.

"Đồ nướng sánh đôi cùng rượu, đây đúng là chính phẩm mà!" Diệp Tương Tư vừa cầm ly rượu lên lại bị Nam Sở Thần ngăn cản.

"Cô một ly đã say, đừng có uống." Nghĩ đến lần trước Diệp Tương Tư uống say, còn thân mật với hắn....

"Tại sao, tuy rằng rượu cổ đại các người có nồng độ rất cao, thế nhưng ăn đồ nướng sao lại không có rượu được!" Diệp Tương Tư vẫn muốn uống, tuy rằng cô không nghiện rượu, thế nhưng không biết tại sao ngày hôm nay lại muốn uống như vậy.

"Bản vương nói không cho." Mắt Nam Sở Thần lạnh lùng nhìn Diệp Tương Tư, bản vương nói không thể uống là không thể uống, cho cô một ánh mắt để tự mình hiểu ra.

"Vậy cũng được." Diệp Tương Tư chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

"Cô nương, những cái này đều đã nướng kỳ rồi." Có Bách Lý giúp đỡ, động tác của Thu Trúc cũng nhanh hơn, không bao lâu sau đã nướng xong những xâu thịt mà Diệp Tương Tư chuẩn bị.

"Thu Trúc, ngươi mang một ít cho bọn Ly nương đi." Có đồ ăn ngon thì sẽ chia sẻ, Diệp Tương Tư không có thù dài, tuy rằng cô biết bọn Ly nương nhìn cô không thuận mắt, thế nhưng tiểu thù hận này sớm muộn gì cũng hóa giải.

"Vâng, cô nương." Thu Trúc bưng một đĩa thịt xiên nướng, cầm lấy một bình rượu ngon mang đến biệt viện.

"Vương Gia, mặt ngài bị làm sao vậy?" Bách Lý phát hiện mặt Nam Sở Thần khác thường nên hỏi.

Nam Sở Thần sờ sờ mặt, cảm giác rất ngứa, nên gãi nhẹ nhàng, nguyên bộ mặt trắng nõn trong phút chốc đỏ lên, như bị nổi sảy.

"Vương Gia, ngài bị dị ứng, Vương Phi, vừa nãy đã cho Vương Gia ăn cái gì?" Từ nhỏ Bách Lý đã theo Nam Sở Thần, dĩ nhiên tất cả mọi việc về hắn đều biết hết.

"Xâu thịt dê!"

"Bên trong xâu thịt dê này có đậu phụng không?"

"Có tương đậu phụng.... Không lẽ ngài bị dị ứng với đậu phụng!" Xem tình hình bây giờ, chắc chắn là Nam Sở Thần bị dị ứng với đậu phụng.

"Từ nhỏ Vương Gia đã bị dị ứng với đậu phụng, không thể đụng vào đậu phụng." Vì thế từ trước đến nay trong vương phủ không có xuất hiện đậu phụng, vậy bơ đậu phụng này chắc là Vương Phi tự mình đi mua rồi.

"Ta không biết ngài bị dị ứng với đậu phụng, thật xin lỗi nha!" Diệp Tương Tư nhìn thấy mặt Nam Sở Thần nổi lên rất nhiều những chấm đỏ giống bệnh sởi, cô thật sự không biết Nam Sở Thần bị dị ứng với đậu phụng.

"Vương Gia, ta đi lấy thuốc cho ngài." Chính là để ngừa sự việc không may như vậy xảy ra, trong phủ lúc nào cũng chuẩn bị thuốc chữa dị ứng.

"Cô có biết hay không, đây coi như là mưu sát phu quân, bản vương hoàn toàn có thể trị cô tội chết." Nam Sở Thần gãi mặt, này chính là ngứa đến không chịu được, từ trong bụng mẹ đã bị dị ứng với đậu phụng, lúc còn nhỏ vì không biết chuyện, ăn đậu phụng, súyt chút nữa là chết, từ lần đó, Nam Sở Thần thấy đậu phụng cũng không bao giờ chạm vào.

Phu quân......

"Còn muốn chu di cửu tộc sao? Vương Gia người cũng đừng quên, bây giờ thần thiếp là người của gia tộc, đã đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia, nếu như Vương Gia thật sự muốn chu di cửu tộc, như vậy sẽ liên lụy toàn bộ hoàng tộc." Đầu óc của Diệp Tương Tư vẫn tính là thông minh, bởi vì cô thật sự rất sợ chết.

Thật vất vả xuyên không một lần, cũng không thể để mất mạng tại cổ đại được!

"Câm miệng!" Nam Sở Thần chỉ chú ý gãi mặt, hoàn toàn không có tâm tư để ý Diệp Tương Tư, mới có thể để cho nàng thực hiện được.

"Được được được, ta câm miệng, Vương Gia ngài đừng gãi nữa, vốn là rất đẹp, bây giờ lại bị ngài gãi thành đầu heo rồi." Diệp Tương Tư không nhịn cười được, dáng vẻ hiện tại của Nam Sở Thần thật sự rất buồn cười.

"Cô mắng bản vương là đầu heo sao?" Hắn là đầu heo vậy nàng là cái gì? Heo cái?

"Vương Gia ngài nghe lầm rồi, thần thiếp nói cho dù thế nào Vương Gia cũng rất là tuấn tú!" Diệp Tương Tư nhếch miệng nở nụ cười, đúng là ở cổ đại ai cũng không thể đắc tội, nếu không chỉ trong chốc lát là bị giết diệt khẩu hoặc là chu di cửu tộc.

"Vương Gia, thuốc đến rồi!" Bách Lý đưa thuốc cho Nam Sở Thần.

"Vương Gia, để thần thiếp giúp ngài bôi!" Diệp Tương Tư biết lúc nãy mình đã phạm lỗi nên bây giờ cô muốn bù đắp một chút.

Diệp Tương Tư nhận lấy bình thuốc, đây là thuốc dị ứng bình thường mà, ở hiện đại chính là bì viêm bình, cô còn tưởng là thần dược gì lợi hại lắm, thì ra vị Vương Gia cao quý này, mặt bị dị ứng cũng phải dùng bì viêm bình bình thường nhất!

"A, cô có thể nhẹ nhàng một chút được không." Một cô nương gia đình bình thường mà sao lực tay lại mạnh như vậy.

"Xin lỗi Vương Gia." Diệp Tương Tư nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt Nam Sở Thần, đậy nắp bình thuốc, nhìn kỹ mặt Nam Sở Thần một chút, những chấm đỏ giống bị sởi này cũng thật ảnh hưởng đến thẩm mỹ đấy.

"Vương Gia, bôi xong rồi."

Bởi vì bị dị ứng, tâm tình vốn đang tốt của Nam Sở Thần trong nháy mắt trở nên rất tồi tệ, sau khi thoa thuốc xong, Nam Sở Thần trở về thư phòng.

"Cô nương, thịt nướng đã mang qua rồi."

"Cực khổ cho ngươi, Thu Trúc."

"Cô nương, Thu Trúc vừa nhận được bồ câu đưa thư, ngày mai tứ tiểu thư sẽ đến thăm cô nương, còn bảo cô nương phải chuẩn bị thật tốt." Nhìn chữ viết trên giấy, chắc là Diệp Uyển Nguyệt tự viết, Diệp Tương Tư đã đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia, có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, cũng chỉ có Diệp Uyển Nguyệt mà thôi.

"Cô ta tới làm gì?" Diệp Tương Tư nói.

"Cô nương, sợ rằng tứ tiểu thư đến gây phiền phức." Thu Trúc nói.

"Ta đã rời khỏi Diệp gia, cô ta còn muốn như thế nào nữa?" Diệp Tương Tư không hiểu, lúc trước cô còn ở Diệp gia, người nhà họ Diệp luôn bắt nạt cô vì hy vọng cô nhanh chóng rời đi, bây giờ cô đã rời khỏi Diệp gia rồi, không lẽ người nhà họ Diệp muốn đến xem cuộc sống hiện tại của cô có hạnh phúc hay không sao? Hay là lần này Diệp Uyển Nguyệt đến là có mục đích khác?

"Cô nương, ngày mai chúng ta phải chuẩn bị sao?"

"Cái gì cũng không chuẩn bị, ngược lại ta muốn xem xem rốt cuộc Diệp Uyển Nguyệt muốn làm gì." Nếu như Diệp Tương Tư đoán không sai, có lẽ Diệp Uyển Nguyệt đến là vì Nam Sở Thần, cô ta yêu Nam Sở Thần không phải một ngày hai ngày, bây giờ nhìn nữ nhân mà mình ghét nhất gả cho Nam Sở Thần, chắc là cô ta rất tức giận.

Xem ra ngày mai lại náo nhiệt đây, Vương phủ không phải nơi mà cô ta muốn vào là vào được.

Lần này Diệp Tương Tư tuyệt đối không để cho Diệp Uyển Nguyệt đạt được ý nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.