Sủng Phi Khó Dưỡng

Chương 18: Hồi phủ




Tửu lượng của Diệp Tương Tư không tốt, nhưng thường ngày uống bia, cocktail cũng không say lắm, hôm nay cô chỉ uống một hớp rượu trong ly mà đã bất tỉnh nhân sự.

Nam Sở Thần thấy Diệp Tương Tư uống say, thì đưa cô trở về phủ, sau khi xuống xe ngựa, Nam Sở Thần đưa Diệp Tương Tư về phòng.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tương Tư đỏ bừng, trên trán có vài giọt mồ hôi hột, bởi vì giữa hè, khí trời rất nóng, cộng thêm Diệp Tương Tư uống nhiều rượu nên ra rất nhiều mồ hôi.

"Ăn, ăn, ăn...."

Nam Sở Thần hình như nghe thấy Diệp Tương Tư đang nói cái gì đó, chắc là nói mơ nhưng không nghe rõ.

"Đùi gà lớn, đừng đi~" Diệp Tương Tư nhỏ giọng nói.

Nam Sở Thần kề lỗ tai gần Diệp Tương Tư, muốn nghe rõ cô đang nói cái gì, nhưng lại bị Diệp Tương Tư ôm lấy cánh tay.

"Thịt kho tàu...."

Diệp Tương Tư chăm chú ôm cánh tay Nam Sở Thần, trong lòng chỉ lo "Thức ăn ngon" chạy mất.

Cái người này, sao mà khi ngủ vẫn còn muốn ăn. Nam Sở Thần xấu hổ, cận thận từng li từng tí rút tay về, nhưng lại không chú ý bị Diệp Tương Tư ôm cái cổ, cánh môi mềm mại mang theo hương thơm liếm môi Nam Sở Thần, Nam Sở Thần sững sờ, ngây ngẩn cả người vài giây, nhưng không phản kháng, trái lại còn rất hưởng thụ, nhận được khiêu khích của Diệp Tương Tư, hắn nồng nhiệt đáp lại.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn đẩy ra, đứng dậy rời đi.

Hắn đang làm gì vậy? Hôn nhân của hai người là giả, bất đắc dĩ mới phải giao dịch.

Nhưng lúc nãy hắn thật sự có không phán kháng.

..............

Tỉnh lại lần nữa, đã ở Bắc Thần Vương phủ.

"Cô nương, người đã tỉnh." Thu Trúc luôn ở bên cạnh hầu hạ.

"Hôm qua ta uống một ly đã say mất rồi, rượu này đúng là mạnh!" Diệp Tương Tư xoa xoa huyệt thái dương, lúc trước cô uống nhiều một chút cũng không bị say quá như thế.

"Cô nương muốn ăn chút gì không, để Thu Trúc dặn dò nhà bếp chuẩn bị."

"Ta muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, bánh bao thịt!" Bây giờ cô chỉ muốn ăn chút đồ thanh đạm, đột nhiên thật nhớ cháo thịt nạt trứng muối với hương thơm của bánh báo nhân thịt heo ở khu nhỏ dưới lầu.

Nhà dì này là cửa hàng bán đồ ăn sáng, mỗi ngày đều giao cho cô chút cháo, bởi vì là khách quen nên lâu lâu tặng trứng luộc trong trà với dưa muối.

"Vậy thì Thu Trúc đi chuẩn bị đây."

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Diệp Tương Tư hoàn toàn không nhớ rõ.

Khi Diệp Tương Tư tỉnh lại đã sắp giữa trưa, trong sân hạ nhân đều đang bận rộn, cô chống éo ưỡn người, bước vào trong sân hít thở một chút không khí trong lành, không khí ở cổ đại đúng là rất tốt, mặc dù có hơi nóng, thế nhưng không khô hanh, ánh mặt trời vừa đủ, nếu như vào lúc này có thể nằm ở trên giường kiểu vương giả thì đúng là hạnh phúc.

Xuyên đến cổ đại cũng hơn một tháng rồi, Diệp Tương Tư rất nhớ điện thoại!

Cũng không biết lâu như vậy mà cô không cập nhật, những tiểu thiên sứ của cô không biết thế nào rồi.

Cô viết tiểu thuyết nhiều như vậy, nhưng xưa nay mình chưa từng làm vai chính, lần này coi như là đến cổ đại du lịch đi, đợi sau khi trở về, chắc chắn sẽ mang những chuyện ở đây viết thành một cuốn tiểu thuyết.

"Vương Phi, giờ đã giữa trưa, người ngủ ngon không?" Sáng nay ăn cơm không nhìn thấy Vương Phi, chắc hẳn là ngủ nướng, lần này Thượng Quan Ngọc Nhi đứng trước mặt là đang cười nhạo Diệp Tương Tư.

"Hì hì, cũng ngon, đa tạ đã quan tâm." Diệp Tương Tư cười hì hì, đã lâu không ngủ ngon như vậy rồi, từ khi xuyên không tới nay, mỗi ngày đều thức dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, hiện giờ cô có thể ngủ đến khi nào dậy cũng được rồi.

"Xì xì, Vương Phi, người là nữ chủ nhân của Vương phủ, ngủ thẳng đến trưa mới dậy, người cảm thấy đúng sao?" Thượng Quan Ngọc Nhi vừa cười Diệp Tương Tư ngu xuẩn, vừa châm biếm cô, không ngờ Diệp Tương Tư lại tưởng đây là lời khen hay.

"Cô đã nói ta là nữ chủ nhân của Vương phủ, ta có quyền ngủ đến khi nào mà chẳng được, ở hậu viện của Vương phủ này, ta lớn nhất, vì thế mọi việc phải nghe ta." Diệp Tương Tư vỗ vỗ đầu, cô tỉnh ngủ rồi sao vẫn còn cảm giác choáng váng, quên mất ở nơi này khắp nơi đều là tính kế.

"Hẳn là nữ nhân không được sủng ái!" Thượng Quan Ngọc Nhi hơi nhếch miệng, đắc ý nhìn Diệp Tương Tư, dù là Vương Phi, nữ chủ nhân thì thế nào, không được Vương Gia sủng ái thì cũng chẳng là cái gì.

"Chẳng lẽ cô được sủng ái sao?" Diệp Tương Tư hỏi ngược lại.

Thượng Quan Ngọc Nhi dừng một chút, không nói gì, chẳng qua là cảm thấy buồn cười, toàn bộ trên dưới quý phủ đều biết, Nam Sở Thần và Liễu Tô Ngưng là thanh mai trúc mã, Vương Gia sẽ cưới Liễu Tô Ngưng làm Trắc Phi, đến lúc đó Liễu Tô Ngưng mới là nữ chủ nhân của Vương phủ này.

"Vương Phi hãy nghỉ ngơi thật tốt, thiếp thân xin cáo lui trước." Thượng Quan Ngọc Nhi luôn nở nụ cười, xoay người rời đi.

Diệp Tương Tư đắc ý nhìn bóng lưng rời đi của Thượng Quan Ngọc Nhi, tuy cô không thông minh lắm nhưng cô cũng không phải là hạn người dễ bị ức hiếp.

Không phải là trạch đấu sao, cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cô xem phim cổ trang không ít, viết tiểu thuyết cũng không ít, ai mới là chân huyên, bây giờ còn chưa thể nói được.

"Cô nương, có phải Thượng Quan Ngọc Nhi lại tìm đến người để gây phiền phức đúng không?" Thu Trúc bưng cháo thịt nạc trứng muối và bánh bao nhân thịt đã chuẩn bị xong đến chỗ Diệp Tương Tư, đúng lúc nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi rời đi.

"Không có gì, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, không làm được gì ta đâu."

"Thượng Quan Ngọc Nhi này chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, không đuổi cô ta ra ngoài là cô nương nhân từ rồi, bây giờ còn hống hách, cô nương, Thu Trúc cảm thấy người nên nói với Vương Gia đuổi các cô ta đi." Thu Trúc cảm thấy ba người thị thiếp kia cũng không dễ đối phó.

"Không thể nói, bây giờ thế lực của chúng ta vẫn yếu, huống chi ta và Nam Sở Thần chỉ là giao ước diễn kịch mà thôi, dựa vào cái gì mà hắn giúp chúng ta, ba người thị thiếp mà thôi, ta là người hiện đại, so về tiết mục trạch đấu ta còn rõ hơn bọn họ, Thu Trúc yên tâm đi!" Diệp Tương Tư biết Thu Trúc lo lắng cho cô, thế nhưng bây giờ cô không có bất kỳ quyền hành gì, theo cách nói hiện đại, cô chỉ là ở tạm Vương phủ.

"Cô nương nói đúng lắm, Thu Trúc chỉ hi vọng cô nương có một cuộc sống thật tốt, không muốn người suốt ngày sống trong cảnh đấu đá."

"Được rồi Thu Trúc, ta biết ngươi chỉ muốn tốt cho ta." Diệp Tương Tư nắm tay Thu Trúc, ở cổ đại, có một Thu Trúc luôn nghĩ mọi việc cho cô, cô thất sự rất vui mừng, ít ra không cảm thấy cô đơn.

"Đúng rồi cô nương, tối hôm qua là Vương Gia ôm cô nương về phòng, có điều, một lát sau, Vương Gia lại nổi đùng đùng đi ra." Tối hôm qua Thu Trúc luôn luôn giữ cửa.

"Giận đùng đùng? Tại sao?"

"Cái này phải hỏi cô nương rồi." Thu Trúc cảm thấy rất kỳ lạ.

"Sao mà ta biết được, tối hôm qua ta say rượu mà." Diệp Tương Tư thật sự không nhớ ra được tối hôm qua đã làm chuyện gì đắc tội với Nam Sở Thần.

"Cô nương, thứ cho Thu Trúc lắm miệng, Thu Trúc vẫn cảm thấy cô nương nên sống hòa hợp với Vương Gia, như vậy tháng ngày sau này của cô nương ở Vương phủ sẽ tốt hơn." Thu Trúc cũng hoàn toàn là suy nghĩ cho Diệp Tương Tư.

"Tên Vương Gia xấu xa kia, ai có thể sống hòa hợp cùng với hắn chứ, cả ngày chỉ có cái mặt lạnh nhạt, không biết còn tưởng hắn bị mặt đơ đấy, thật sự coi chính mình là tổng đài bá đạo sao, theo ta thấy là Vương Gia khốn nạn thì đúng hơn."

"Cô nương." Thu Trúc nháy mắt nhìn Diệp Tương Tư, ra hiệu Vương Gia ở phía sau.

"Thu Trúc, mắt ngươi bị sao vậy? Co giật?" Diệp Tương Tư không hiểu, tiếp tục nói.

Thu Trúc ho khan một cái "Cô nương."

"Cô ấy không bị co giật." Nam Sở Thần đứng sau Diệp Tương Tư đã lâu.

"Ngài.... Ngài tới từ lúc nào." Diệp Tương Tư giật mình, vội vàng quay đầu.

"Lúc cô nói xấu bản vương." Mặt Nam Sở Thần lạnh lùng, không sai, hắn đã nghe thấy hết.

Diệp Tương Tư lúng túng cười cười, không nói.

"Thu Trúc, ngươi đi ra ngoài đi." Nam Sở Thần đứng khoanh tay, đứng trước mặt Diệp Tương Tư nói.

"Vâng."

Sau khi cửa phòng đóng lại, Nam Sở Thần ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhìn Diệp Tương Tư "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Tối hôm qua uống hơi say, cái gì cũng không nhớ, Thu Trúc nói ngài tức giận, là ta đã làm chuyện gì không nên làm hay là nói những chuyện không nên nói sao?" Diệp Tương Tư cận thận từng li từng tí một hỏi, cô biết trong phủ to lớn này, nói chuyện làm việc đều phải cận thận từng li từng tí một, huống chi hiện tại cô chỉ là Vương Phi trên danh nghĩa mà thôi.

"Xem ra cô thật sự không nhớ rõ."

"Cái gì?"

"Không có chuyện gì, không nhớ rõ cũng tốt, ngày mai là ngày cô về nhà mẹ đẻ, bây giờ cô đã đoạn tuyệt quan hệ với Diệp phủ rồi, cái này khỏi về đi." Không ngờ cái gì nàng cũng không nhớ, chuyện nàng hôn hắn, có phải cũng không tính?

"Nha, ngài là Vương Gia, ngài quyết định là được rồi." Dù sao cô cũng không muốn về Diệp phủ gì đó, trở về đó lại phải nhìn sắc mặt của những người kia.

"Vậy cứ như vậy đi." Nói xong, Nam Sở Thần đứng dậy rời đi.

Diệp Tương Tư vẫn rất tò mò, tối hôm qua rốt cuộc cô đã làm chuyện gì khiến Nam Sở Thần tức giận.

Những người trong vương phủ này rất kỳ quái, vẫn là hiện đại tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.