Sủng Mị

Chương 1858: Mạc Tà ở thời không nào?




Credit: Nguyễn Thư (https://www.facebook.com/profile.php?id=100009287474866)

Bụi cỏ lau cao cao màu xanh lam khe khẽ lắc lư theo gió, gợi lên từng đạo gợn sóng. Giữa bụi cỏ lau, hiện lên một chiếc mũ bện bằng cánh hoa, đang che chở cho cô bé non nớt có mái tóc dài sắc tím và khuôn mặt khả ái, tươi cười. Khuôn mặt nàng tinh xảo đến mê người, ánh mắt tinh khiết, trong suốt chớp động lộ ra vẻ vô cùng xinh đẹp. Tiểu cô nương hai tau cầm vài cọng cỏ lau, nói liên miên. Cái miệng nhỏ phấn khích nhẹ nhàng thổi thổi, nhất thời bông cỏ lau bay lên toàn bộ, trông như một mảng lông tơ lam sắc, cực kỳ xinh đẹp. Tiểu cô nương lập tức phát ra tiếng cười vui vẻ. “Mẹ, mẹ, người nhìn kìa …” Tiểu cô nương chạy theo đám bông lau, hướng về một vị nữ tử nhảy nhót, hô to không ngừng. Bên cạnh tiểu cô nương có không ít bông cỏ lau lượn lờ chầm chậm, không biết vì sao chúng vây quanh nàng, như là che chở cho vị công chúa bé bỏng. Trên bãi cỏ là một vị nữ tử ngồi lẳng lặng, nàng cùng tiểu cô nương xinh đẹp y như nhau, mái tóc màu tím của nàng trải dài trên thảm cỏ. Nàng không để ý tiểu cô nương vui đùa ầm ĩ, chỉ thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía ánh tà dương. Tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời, không phiền nhiễu đến nàng, nàng tựa như hơi mệt, dáng vẻ đáng yêu, nhu thuận gối vào đùi mẹ, cuộn người lại như chú mèo con. Mặt trời lặn dần, tia sáng cuối cùng chiếu rọi đại địa cũng biến mất, người mẹ xinh đẹp tuyệt luân tựa như có điều gì suy nghĩ, tay nàng ôn nhu vuốt ve đầu tiểu cô nương:

“Tư Thiếp, chúng ta phải đi về”.

“Trở về? Trở về có thể được gặp ba không mẹ?” Tiểu cô nương lập tức hiện lên vẻ tươi cười.

“Ngươi không có cha”

“Mẹ gạt con, con không còn là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu”

“Hắn chết rồi”

“Không phải, không phải, không phải!”

“Mẹ mang con đi gặp hắn vậy”

“Thật không mẹ?” Ánh mắt cô gái lập tức lóe lên

“Thật”

Đêm tối, một con hắc sắc yêu hồ chạy nhanh qua núi non trùng điệp. Trên lưng con yêu hồ tuấn dật, tà mị này là hai mẹ con tóc tím, người mẹ đẹp như thiên tiên giáng trần, bé gái xinh xắn tựa phấn điêu ngọc trác.

“Chúng ta đang đi đâu vậy mẹ?” Tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi

“Vạn khung long uyên”

Ám thương vương trong đêm đen có tốc độ phi thường mau, chỉ trong chớp mắt, hàng loạt dãy núi đã bị bỏ lại phía sau. Vạn khung long uyên nguy nga đã ở ngay trước mắt, đỉnh núi cao khuất trong mây làm người ta khiếp bước, Ám thương vương vô cùng mạnh mẽ vọt lên giữa sườn núi, nhắm tới đỉnh cao nhất của vạn khung long uyên chạy đi. Đỉnh núi hiện ra trong tầm mắt, Ám thương vương mạnh mẽ dẫm chân lên đỉnh, cát đá xung quanh bay mù mịt. Trên đỉnh núi đều là tuế thạch. Theo lời đồn, tuế thạch đều là hài cốt của các sinh vật, linh hồn chúng đã không còn trên thế giới, chỉ để lại đây thân xác hao mòn.

“Ba đâu vậy mẹ?” Tiểu Tư Thiếp nhẹ giọng hỏi, như sợ quấy nhiễu cái gì

Người mẹ kéo tay tiểu Tư Thiếp, chậm rãi đi về phía sơn điện bên cạnh, Ám thương vương đi theo bên cạnh như hộ vệ trung thành. Ánh mắt tiểu Tư Thiếp luôn tìm kiếm xung quanh. Trong lòng nàng có phần chờ mong, lại có chút khẩn trương. Mấy năm nay nàng cùng mẹ ở cùng một chỗ, nàng biết mình cùng mẹ có một người thân nhân nữa, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa được thấy. Đi tới bên cạnh sơn điện, một vài hòn đá ngổn ngang cùng cát sỏi phát ra tiếng rào rạo. Trên vách núi dốc đứng, cao ngất, có bóng người ngồi ở chỗ đó. Tiểu Tư Thiếp ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng người nọ. Hắn ngồi đó tựa như pho tượng đá, không có chút khí tức sinh mệnh. Ánh trăng chiếu rọi thân ảnh hắn, một cỗ bi thương không hiểu được bỗng trào dâng trong lòng tiểu Tư Thiếp, làm cho nàng có cảm giác xúc động muốn khóc. Người nam nhân này là cha của mình sao? Chỉ là vì sao người lại ngồi đó, giống như đã mất đi linh hồn.

“Người kia là ba của con sao?” Tiểu Tư Thiếp có chút nhút nhát hỏi. Trước khi gặp mặt nàng còn chút hưng phấn, nhưng lúc thật sự gặp được nàng lại có chút sợ hãi.

“Phải”: Mẹ nàng gật đầu, mặt không đổi sắc.

“Vì sao ba ngồi chỗ kia …” Tiểu Tư Thiếp thấp giọng nói. Tiếng tiểu cô nương nói chuyện tựa hồ quấy nhiễu bóng người cô tịch, rốt cuộc hắn động đậy. Hắn chậm rãi xoay người. Đôi mắt tối đen nhìn chăm chú vào hai mẹ con. Tiểu Tư Thiếp vội vàng nắm lấy tay mẹ, nấp sau lưng nàng. Một lát sau, nàng lại thò đầu ra nhìn vào bức thạch điêu vừa di chuyển. Trong giây lát, nàng cảm thấy trên gương mặt pho tượng có hai hàng nước mắt nổi lên rõ ràng. Tiểu Tư Thiếp không rõ vì sao hắn lại thương tâm, người ta nói đại nam nhân không hề rơi lệ.

“Tại sao lại là ngươi?” Nam tử đứng lên, khuôn mặt bình thường miễn cưỡng lộ ra vẻ chua xót, rồi lại gượng cười tựa như muốn xóa đi vẻ rơi lệ yếu đuối khi nãy. Hắn chưa bao giò khóc trong cô đơn như vậy, cũng chưa bao giờ giống như đứa nhỏ rơi lệ đầy mặt vì không thấy an toàn, hắn không ngờ sau khi trên vai mất đi gánh nặng, chính mình lại trở nên yếu ớt như thế, mặc dù nắm trong tay lực lượng hủy thiên diệt địa, trở thành bất tử, trái tim mỏng manh kia cũng không chịu nổi một chút hoài niệm.

“Muốn khóc thì cứ khóc, ta sẽ làm như không phát hiện” Vũ Sa bình tĩnh nói.

Có người Sở Mộ không muốn khóc trước mặt, nhất là nữ nhân này. Hắn nhìn chăm chú vào Vũ Sa, Vũ Sa cũng lặng yên nhìn hắn, hồi lâu, cả hai đều không biết nói gì để phá vỡ sự yên lặng này. Rốt cục, Sở Mộ phát hiện ra tiểu nha đầu đang khiếp đảm trốn sau lưng Vũ Sa. Nàng đáng yêu tới nỗi làm cho người ta không nhịn được, muốn ôm một cái, xinh đẹp khiến chúng nhân cảm thán như thế nào lại có tiêu cô nương linh mỹ như vậy.

“ Nàng có phải …” Sở Mộ miễn cưỡng tìm đề tài.

“Chỉ là tiểu nha đầu ta nhặt được” Vũ Sa thản nhiên hồi đáp.

“Ta.. Ta không phải nhặt được nha! Ta là con của mẹ, từ bụng mẹ chui ra” Tiểu Tư Thiếp thở phì phì nói.

Bất quá, giống như ý thức được đang ở trước mặt người khác, tiểu nha đầu ý thức được chính mình to tiếng như vậy là thất lễ, nàng vội vàng trốn lại sau lưng Vũ Sa. Sở Mộ ngẩn người, đột nhiên hiểu được gì đó, có chút không dám tin tưởng, nhìn Vũ Sa. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì dường như không đúng, sau khi hoan hảo cùng nàng trên Thiên cung một năm cũng không phát hiện thấy dấu hiệu Vũ Sa mang bầu. Sở Mộ cho rằng nàng đã làm chút gì đó xử lí, dù sao, với hiểu biết của hắn về nữ nhân nàng, nàng không có khả năng làm một người mẹ. Ngay tại thời điểm Sở Mộ cho rằng điều này là không thể, hắn lại nghĩ tới một việc. Lúc trước nàng vì sao muốn đem toàn bộ năng lượng của Xích hỏa diệu nhật cho mình, nàng rõ ràng cũng có thể hấp thu năng lượng này để bước vào Bất tử cấp, có thể nào là vì lúc ấy nàng đang mang bầu? Thiện ác nữ vương là Dị nhân hệ, có lẽ thời gian thụ thaii có khác biệt so với nhân loại. Như vậy tiểu cô nương trước mắt là con gái của mình? Sở Mộ ngây dại, đột nhiên trở thành cha làm cho hắn bất ngờ, quan trọng nhất là chính mình cùng nữ nhân từng cực kỳ chán ghét có đứa nhỏ … Khó có thể tin được, giờ phút này Sở Mộ khó có thể tin được. Mong muốn của hắn là cùng Khuynh Tư có con, sau đó an ổn cuộc sống, nhìn con của mình lớn lên. Nhưng.. vì sao lại là Vũ Sa.. sao lại là nàng. Cho tới bây giờ Sở Mộ cũng không rõ quan hệ giữa hắn và Vũ Sa là như thế nào, phức tạp đến mức hắn cảm thấy đau đầu, thậm chí bọn họ trừ lần ở Thiên cung ra, ngay một chút cảm tình cũng không có, vậy mà lại mạc danh kỳ diệu có đứa nhỏ, nàng là mẹ, mình là cha. Hoang đường, thật hoang đường. Phải biết rằng trước kia bọn họ là kẻ thù không phải ngươi chết, chính là ta vong. Tư tưởng Sở Mộ kịch liệt giãy dụa, quả thật hắn có chút không thể chấp nhận. Vũ Sa trước mặt không có chút thay đổi, trên thực tế nàng đã trải qua một đoạn đường phi thường khó khăn. Sau khi tiểu Tư Thiếp sinh ra, nha đầu này chậm rãi đã trở thành người trọng yếu nhất của nàng, Vũ Sa không chịu để nàng có một chút thương tổn. Sở Mộ có thể nhận con hay không, Vũ Sa không quan tâm, nàng không cần hắn chịu trách nhiệm. Nàng chỉ đáp ứng đưa TƯ Thiếp đến gặp hắn một lần.

“Mẹ. Ba.. ba không thích con” Tiểu Tư Thiếp nhỏ giọng nói.

Nàng trốn sau lưng Vũ Sa, thủy chung không dám đi ra. Nam nhân trước mắt này là cha của nàng, nhưng người cha này có ánh mặt cô độc và vẻ mặt lạnh lùng, làm người ta khó có thể tiếp cận. Nàng có chút sợ hãi, cha cũng không giống như nàng tưởng tượng. Sở Mộ nhìn thoáng qua nha đầu năm sáu tuổi, trông thấy cặp mắt khiếp đảm, xa lạ của nàng. Hắn muốn xoay người rời đi, hắn cần thời gian ngắn để tiếp nhận chuyện này. Nhưng bỗng nhiên, trong nháy mắt ấy, tim của hắn xúc động. Ánh mắt của tiểu cô nương rất giống, rất giống một người, người này chính là hắn. Sở Mộ vẫn nhớ rõ ràng, lúc trước, khi mẹ Liễu Băng Lam xuất hiện, mình cũng trốn sau lưng Sở Thiên Mang vì nữ nhân ấy làm cho Sở Mộ cảm giác xa lạ, cảm giác được nàng cự tuyệt người khác đến gần. Mà giờ đây, ánh mắt tiểu cô nương này cực kỳ giống mình lúc đó. Nàng kỳ thực chờ mong được nhìn thấy cha, bởi vì Sở Mộ vẫn còn nhớ rõ, lúc đó mình cũng hi vọng được trông thấy mẹ. Thật giống như luân hồi, Sở Mộ đột nhiên phát hiện mình thật giống chuyện xưa của cha mẹ, cùng một người khác phái khó có thể tiếp nhận ở chung một chỗ. Lúc trước Liễu Băng Lam lạnh lùng xoay người, không nói một lời làm cho nội tâm Sở Mộ tổn thương rất nặng, vì thế về sau nàng phải trả giá thật nhiều để hàn gắn tình mẹ con. Nếu lúc ấy Liễu Băng Lam không trầm mặc, mà tươi cười thì Sở Mộ nhất định sẽ cho rằng đó là nụ cười đẹp nhất thế gian. Vậy, bây giờ thì sao? Rất lâu sau, Sở Mộ với khuôn mặt còn dính nước mắt, chậm rãi hiện lên nụ cười. Nụ cười này là nụ cười khó xem nhất mà Vũ Sa từng thấy, tuy vậy, coi như là cười đi. Vũ Sa không nói lời nào, nàng lẳng lặng nhìn Sở Mộ.

“Bảo nàng lại đây đi, ta muốn nói chuyện với nàng”: Sở Mộ nói.

“Các ngươi nói chuyện đi”: Vũ Sa cũng không nói nhiều, trực tiếp xoay người rời khỏi.

Tiểu Tư Thiếp đứng đó nhăn nhó hơn nửa ngày cũng không dám đi ra phía trước. Sở Mộ cũng không nói gì, lặng lẽ ngồi ở bên vách núi. Một hồi lâu sau, tiểu Tư Thiếp rốt cục cũng rục rịch thân, rón rén bước về phía Sở Mộ. Nàng học bộ dáng của Sở Mộ, ngồi bên vách đá. Đôi chân trắng nõ nhẹ nhàng lắc lư.

“Sao ba lại khóc vậy” Tiểu Tư Thiếp cẩn thận hỏi

“Ta mất đi vật rất trọng yếu” Sở Mộ nói

“Mất đi thì sẽ khóc sao?” Tư Thiếp nghiêng đầu hỏi

“Ừ, ai cũng vậy” Sở Mộ nói

“Ừm” Tiểu Tư Thiếp cái hiểu, cái không, gật đầu nói “Mất đi mẹ, con cũng sẽ khóc”

“Nàng có ngược đãi con không” Sở Mộ hỏi một câu

“Mẹ là tốt nhất, không có bắt nạt con” Tiểu Tư Thiếp chân thực đáp

“Ừm, ta cũng thấy được” Sở Mộ nói thầm

“Nàng nói cha là đại phôi đản, còn gạt con là không có cha, còn nói cha đã chết. Mẹ thật hư, lớn như vậy mà còn nói dối”

“…” Sở Mộ nhất thời hết chỗ nói

“Tư Thiếp!” Cách đó không xa vang lên âm thanh bất mãn của Vũ Sa, còn có vài phần lãnh ý.

Tiểu Tư Thiếp vội vàng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, không dám nói nữa, ánh mắt giảo hoạt lóe ra nhìn về phía Sở Mộ. Giống như cùng Sở Mộ chia sẻ bí mật kia, tâm tình bỗng chốc vui sướng.

“Mấy năm nay ba đều ở đây à? Sao lại không ở cùng chỗ với mẹ” Tiểu Tư Thiếp tiếp tục hỏi Sở Mộ.

“Ta bị nhốt trong một nhà tù” Sở Mộ nói. Cô đơn trên xích hỏa diệu nhật làm Sở Mộ hoàn toàn phát điên.

“Vậy làm sao ba thoát ra được?” Tiểu Tư Thiếp hỏi tiếp

“Có kẻ bị nhốt cùng càng lâu hơn ta, hắn đưa linh hồn cho ta nuốt. Sau khi nuốt lấy linh hồn hắn, lực lượng của ta trở nên mạnh mẽ hơn, đánh nát được cấm chế phong ấn” Sở Mộ chậm rãi nói.

“A? Người kia.. người kia là ai vậy?” Tiểu Tư Thiếp hỏi

“Một kẻ cũng mất đi thứ trọng yếu. Hắn cũng từng nuốt linh hồn một kẻ bị nhốt càng lâu hơn, nhưng đáng tiếc, thời điểm đó lực lượng còn không đủ để đánh nát cấm chế” Sở Mộ nói

“Nếu như không có người bị nhốt càng lâu kia, ba không thể thoát được ra?”

“Ừ” Sở Mộ gật gật đầu

“Con cũng cảm tạ người kia, hắn giúp ta có thể nhìn thấy ba” Tiểu Tư Thiếp nhắm mắt lại, nàng cầu nguyện cảm tạ người nọ.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của tiểu Tư Thiếp, nội tâm Sở Mộ dâng lên một trận chua xót. Bọn họ thực đáng giá để Sở Mộ cảm tạ. Một vòng luân hồi, một chính mình. Mỗi một vòng luân hồi mới, đều có một chính mình biến mất. Không biết bao nhiều lần, hết luân hồi này đến luân hồi kia, nguyện vọng của hắn là đến vòng luân hồi có thể đào thoát. Nếu như thôn phệ linh hồn của tên kia mà vẫn không thể đánh nát cấm chế của xích hỏa diệu nhật, Sở Mộ cũng sẽ không chút do dự đem linh hồn của chính mình cho vị kế tiếp. Nhờ hắn hoàn thành chấp niệm của chính mình. Không có ai biết đã bao nhiêu hồi bi kịch như vậy trên xích hoả diệu nhật. Nhưng, lúc bi kịch chấm dứt, vẫn đã muộn. Lúc Sở Mộ đột phá được xích hỏa diệu nhật, Mạc Tà đã vào luân hồi. Bọn họ đã không thuộc về cùng một thời không. Điều hắn có thể làm chỉ là ngồi rơi lệ bên vách đá.

..

“Thứ mất đi đó có thể tìm về không?” Tiểu Tư Thiếp hỏi

“Không thể” Sở Mộ phục hồi tinh thần, chua xót nói

Tiểu Tư Thiếp như có điều suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nàng vươn cánh tay nhỏ bé, đem hoa tai màu tím đeo trên cổ lấy xuống, đưa cho Sở Mộ. Sở Mộ nhìn bông tai màu tím, có cảm giác quen thuộc. Tựa hồ đây là di vật của Vũ Thiếp, lúc trước chính mình góp nhặt từng mảnh nhỏ trả cho Vũ Sa.

“Mẹ kể cho con một câu chuyện xưa. Nàng nói trên thế giới này có một người, nàng là người duy nhất nắm giữ thời gian lực lượng, đồ đằng thần nữ. Mẹ nói đây là vòng cổ của nàng, nó có thể mở ra năng lực thời không..” Tiểu Tư Thiếp nghiêm túc nói.

Sở Mộ có chút thất thần nhìn Tiểu Tư Thiếp. Dường như Vũ Sa từng nói qua, đồ đằng thần nữ có thể nắm trong tay thời gian!

“Đừng thương tâm nữa, tìm nó trở về đi. Nó nhất định ở một thời không nào đó, đang đau khổ chờ ba” Tiểu Tư Thiếp nói.

Nó ở một cái thời không chờ đợi mình! Tiểu Tư Thiếp nói những lời này làm Sở Mộ như gặp sét đánh.

...

Nắm lấy vòng cổ, Sở Mộ đem Tiểu Tư Thiếp gắt gao ôm vào ngực …

HẾT.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.