Sủng Hôn

Chương 28




Edit: Meimei

Lông mi Du Hạ ẩm ướt, Tư Dĩ Hàn hôn lên đôi mắt cô, ngón tay thon dài lau nước mắt trên gò má cô.

“Là anh cầu xin mẹ gả em cho anh.”

Tư Dĩ Hàn cúi đầu, chỉ trong chốc lát liền ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

“Thực ra người hèn hạ chính là anh, người không muốn ly hôn cũng là anh. Chỉ cần anh không xuất hiện, em liền không có biện pháp ly hôn.”

“Anh đã sớm phát hiện tình cảm của anh đối với em biến chất, không phải tình thân mà là tình yêu nam nữ. Anh đối với em, có dục vọng.”

Tư Dĩ Hàn không phải là người ù ù cạc cạc tham gia chương trình hẹn hò. Tư Dĩ Hàn cao ngạo mới không thay Lâm Hạo tham gia chương trình này. Tư Dĩ Hàn cướp thông cáo từ tay Thương Duệ. Loại chuyện mất mặt này, Lâm Hạo đáng giá để Tư Dĩ Hàn đi thay?

Trên đời này chỉ có một người đáng giá để Tư Dĩ Hàn  liều lĩnh.

“Anh tận lực bảo trì quan hệ với em cũng bởi vì anh sợ không khống chế được tình cảm của mình, làm thương tổn em.”

Tư Dĩ Hàn ôm Du Hạ đến trên giường, cầm áo khoác  bọc người Du Hạ lại.

“Anh là người trưởng thành, ai cũng không thể lừa anh đi được, trừ phi anh cam tâm tình nguyện.”

“Du Hạ, anh cam tâm tình nguyện cầu hôn em, không phải bị lừa.”

Tư Dĩ Hàn dùng một loại thái độ thận trọng đối mặt Du Hạ, nói từng câu từng chữ rõ ràng:

“Anh rất vui vì em cũng thích anh. Lúc nãy nhìn thấy em, anh không tự chủ bước đi nghiêm. Anh luôn nghĩ anh nên ăn mừng hạnh phúc bất thình lình ập tới này như thế nào. Loại cảm giác này giống như trước mặt người sắp chết đói xuất hiện một bữa tiệc mãn hán vậy, không xác định được đây là mơ hay thực.”

Du Hạ nâng cằm, gương mặt xinh đẹp phát sáng, cười:

“Vậy bây giờ anh nghĩ đây là thực hay mơ?”

Tư Dĩ Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy cằm  của Du Hạ xoay về phía mình.

Lại cúi đầu, ấn môi mình lên môi cô. Nụ hôn tinh tế thưởng thức trong chốc lát liền buông ra. Giọng nói khàn khàn trầm thấp, hàm chứa tình cảm nồng đậm:

“Thứ nhất, mùi vị thật ngọt.”

Trước đó chưa từng hôn Tư Dĩ Hàn bao giờ, Du Hạ nghĩ có phải cô nên bổ nhào qua, cho anh một nụ hôn nhiệt tình như lửa không? Nhưng lúc môi Tư Dĩ Hàn chạm vào môi cô, Du Hạ giường như mê muội.

Nhiệt tình như lửa.

Du Hạ vẫn muốn ôm anh như vậy, dùng tứ chi treo người trên Tư Dĩ Hàn, không muốn cho anh chạy. Lần đầu tiên ngủ không mộng mị. Lúc Du Hạ tỉnh dậy trời đã sáng choang, trong phòng có động tĩnh nho nhỏ, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi.

Du Hạ nghiêng đầu lờ mờ nhìn thấy bóng sáng Tư Dĩ Hàn bận rộn đi lui đi tới trong phòng. Làm xong thì anh đi đến trước giường, Du Hạ lập tức nhắm mắt lại.

“Tỉnh rồi thì nên dậy, không được giả bộ ngủ.”

Du Hạ mở mắt ra nở nụ cười, đưa tay vào trong chăn tìm nội y. Tư Dĩ Hàn cứng nhắc rời mắt, đưa tay lên miệng ho nhẹ.

“Trời mưa, anh sắp xếp xe hôm nay đưa em về.”

Du Hạ ở trong chăn mặc áo quần, cô ngủ rất không thành thật, mỗi lần ngủ đều tự động đem nội y cởi bỏ.

“Em không đi.”

Du Hạ chỉnh sửa tóc tai, muốn xuống giường tìm dép thì cảm nhận được cái lạnh thấu xương, cô vội vàng thu chân lại, rúc vào trong chăn.

“Mang tất vào.”

Giọng của Tư Dĩ Hàn rất trầm, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Du Hạ đưa chân ra, không kiêng nể nói:

“Anh mang cho em.”

Tư Dĩ Hàn tìm tất rồi trở lại mang vào cho Du Hạ. Du Hạ nhìn gò má của anh, liếm môi, cúi người nói nhẹ bên tai Tư Dĩ Hàn:

“Lỗ tai của anh đỏ.”

Tư Dĩ Hàn quay đầu lại, trong đôi mắt như có ánh lửa, anh lẳng lặng nhìn Du Hạ.

Cửa phòng bị mở ra:

“Hàn ca …”

Lưu Hân ngay tại chỗ đứng nghiêm xoay người lại, đứng ở góc tường:

“Em cái gì cũng không thấy!”

Sắc mặt Tư Dĩ Hàn âm trầm:

“Cậu cũng muốn đi Châu Phi gặp sư tử?”

“Vinh đạo nói hôm nay không quay, hỏi anh, có muốn qua đó đánh bài không?”

Lưu Hân đứng ở góc tường, nội tâm điên cuồng thét chói tai. Không ai nói cho hắn biết Du Hạ ở đây a! Tư Dĩ Hàn nói hắn đi mua mỹ phẩm dưỡng da, hắn còn cảm thấy kỳ quái tại sao muốn mua đồ mỹ phẩm của phụ nữ! Vì sao? Bởi vì đại bảo bối của Tư Di Hàn đến!

“Không có thời gian.”

Tư Dĩ Hàn  nói:

“Đóng cửa lại.”

Ai muốn chơi cái trò lưu manh kia chứ, ăn no rửng mỡ.

Qủa thực Tư Dĩ Hàn thật muốn đưa cho Lưu Hân một bọc áo quần, tống cậu ta đi du lịch.

Du Hạ chôn mặt trên vai Tư Dĩ Hàn, ở góc độ khác sẽ nhìn thấy cô đang cười. Cười đủ rồi thì Du Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ý vị thâm trường của Tư Dĩ Hàn.

Cô thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

“Anh nhìn như vậy rất dọa người.”

Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ:

“Làm sao lại dọa người?”

“Cảm giác như anh đang âm mưu chuyện xấu.”

Tư Dĩ Hàn cười thành thành tiếng. Anh cười lên rất đẹp. Trong nháy mắt cả thế giới đều bừng sáng. Sau khi cười, anh nhìn Du Hạ rồi chìa tay ra về phía cô:

“Đến đây, rời giường.”

Bên ngoài trời mưa xối xả, bọn họ không thể làm chuyện gì được.

Du Hạ kiên quyết không quay về. Buổi chiều Tư Dĩ Hàn mới khoan thai đưa Du Hạ đi nhìn cuộc sống lạnh lẽo của cẩu độc thân trong tổ kịch. Anh mặc thường phục hàng ngày của bộ đội, cổ áo để mở, thong thả đi bên cạnh Du Hạ, giống như đại thiếu gia mang theo bà xã của mình đi ra ngoài, dáng vẻ hào sảng không chịu được.

Vinh Phong miệng ngậm điếu thuốc đánh bài, quay đầu qua thì thấy hai người đi vào. Kinh ngạc kêu:

“Đại thiếu gia mang em gái đến truần tra sao?”

“Là bà xã.”

Điếu thuốc đan ngậm trong miệng Vinh Phong rơi xuống đất, toàn bộ nhân viên tổ kịch đều quay đầu lại nhìn Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn kéo cái ghế qua cho Du Hạ ngồi xuống, anh quét mắt nhìn một vòng quanh bàn:

“Vinh đạo, ván này ông muốn thua thảm.”

Vinh Phong hung hăng ho khan, lại châm một điếu thuốc khác. Chớp mắt nhìn Tư Dĩ Hàn từ trên xuống dưới, ý bảo: Cậu đây là có ý gì?

Tư Dĩ Hàn cũng không giải thích, hỏi:

“Có ai không chơi nữa không?”

Nhân viên đạo cụ đứng dậy, vị trí ngay bên cạnh Du Hạ. Tư Dĩ Hàn bước chân dài ngồi xuống, dựa người ra sau ghế, nghiêng đầu hỏi Du Hạ:

“Em biết chơi không?”

Lần đầu tiên Du Hạ thấy bộ dạng này của Tư Dĩ Hàn. Cô rất ngạc nhiên, không nhịn được nhìn anh:

“Không biết.”

“Ngồi gần lại đây, anh dạy em.”

“Đại thiếu gia, cậu có thể dạy thứ tốt cho Hạ Hạ chứ.”

Vinh Phong đánh xuống một con bài, Tư Dĩ Hàn liền cống*, lấy bài*, lại cống*, lại lấy bài, so lucky*. Bọ họ chơi tống cống* thua lớn hơn tống hồ*. Trong tay Vinh Phong có rất nhiều bài cống*.

*Cống (杠), lấy bài (摸牌), tống cống (送杠), tống hồ (送胡), so lucky (杠上开花): này là những từ trong chơi mạt chược. Mei không biết cái này, bạn nào biết thì giúp mei lý giải với nha.

“Hạ Hạ công việc không bận sao? Sao lại tới đây?”

Đôi mắt Vinh Phong lộ vẻ bát quái, hận không thể lập tức biết được bí mật của Tư Dĩ Hàn.

“Không bận lắm, tới thăm Hàn ca.”

Lưu Hân chân chó mang đến một thau quýt. Mấy người đàn ông trong tổ kịch này thật sự quá cẩu thả. Ngay cả một cái dĩa đựng trái cây cũng không có, vì vậy hắn chỉ đành có thể lấy cái thau xinh đẹp nhất để đựng trái cây.

Chủ yếu là Du Hạ quá xinh đẹp, là tiểu công chúa cao cao tại thượng, nếu mà cầm túi nilong thì cũng thật khó coi.

“Cám ơn.”

Du Hạ cầm cái thau quýt, cũng không đặt xuống mà cầm trong tay như vậy. Tư Dĩ Hàn đánh bài, tay khác đưa qua vững vàng cầm cái thau quýt.

“Thảo nào ngày hôm qua Tư Dĩ Hàn đắc sắc* như vậy.”

Vinh Phong cười nói một tiếng.

*Đắc sắc: là một từ địa phương của khu vực phía Bắc Trung Quốc, hiện tại được xem như một từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý, bình thường mang nghĩa xấu, hoặc có ý chế nhạo. Trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là khoe khoang, khoác lác.

Ngón tay trắng nõn non mềm của Du Hạ bóc vỏ quýt, ngay cả xơ quýt cũng được cô gỡ sạch sẽ. Sau đó ngay trước mặt mọi người thoải mái đút cho Tư Dĩ Hàn ăn. Ngón tay trắng trẻo chạm vào đôi môi của Tư Dĩ Hàn, trắng đỏ đối lập, đặc biệt diễm lệ.

Nhất thời da đầu của mọi người trong tổ kịch đều tê rần, lia ánh mắt khẩn cầu nhìn Vinh Phong ngụ ý: Có thể mang vị đại gia này đi không? Qúa chướng mắt rồi.

Hiện tại đều thịnh hành giết cẩu độc thân trước mặt mọi người sao!

Nội dung chủ yếu của bộ phim này nói về giai đoạn nửa sau chiến tranh quốc gia. Tư Dĩ Hàn đóng vai chính các tình tiết quay ở trong nước, không có cảnh phối diễn quan trọng nào cho nên đại bộ phận người ở đây đều là nhân viên công tác.

Cũng không có gì phải cấm kỵ.

Quýt lạnh lẽo vừa chua vừa ngọt. Tư Dĩ Hàn chậm rãi ăn xong, nói:

“Quýt năm nay thật ngọt.”

Đúng không? Hôm qua Vinh Phong ăn một múi quýt kém chút nữa bị chua chết, có phải là Lưu Hân đã giấu quýt ngon đi?

Vinh Phong hướng Du Hạ lấy một quả quýt, vừa ăn vừa đánh bài. Mới ăn vào một miếng thì trong nháy mắt vị chua lan khắp miệng khiến hắn phải dựng lông mày lên. Mạnh mẽ nhịn xuống vị chua, cười nhạt đưa một múi quýt sang cho nhà sản xuất:

“Thật ngọt, cậu nếm thử đi.”

Tư Dĩ Hàn, con mẹ nó, vị giác của cậu bị hỏng rồi!

Nếu không phải thì người này chính là cố ý lừa người khác ăn!

Du Hạ còn chưa đưa quýt vào miệng mình thì Tư Dĩ Hàn đã cầm miếng quýt còn lại trong tay Du Hạ đi, thản nhiên nói:

“Quýt này lạnh, đổi món khác.”

Lưu Hân chân chó lại vội vàn mang đến một thau hạt dẻ luộc.

Tư Dĩ Hàn ăn xong quýt, lấy khăn giấy lau sạch tay mới tiếp tục đánh bài. Lúc đánh bài, Tư Dĩ Hàn rất ít khi ăn đồ gì đó, chủ yếu là do anh ngại bẩn.

Mọi người đều biết thói quen này của anh, cho nên cũng không dám phạm vào điều kiêng kỵ.

Du Hạ không giống như vậy. Lưu Hân chân chó mang đến rất nhiều đồ ăn vặt. Du Hạ vừa ăn vừa đút cho Tư Dĩ Hàn.

Đánh bài đến ba giờ chiều thì nghỉ, chủ yếu là do Vinh Phong ăn thức ăn cho chó quá nhiều, sợ bị bệnh tiểu đường.

Bốn giờ rưỡi, tạnh mưa, Vinh Phong và Tư Dĩ Hàn nhìn sân bãi quay phim, thay áo quần giày dép đi mưa rồi ra ngoài. Không khí trên núi lạnh lẽo, sương mù lượn lờ quanh sườn núi. Trời cao biển rộng.

“Các cậy đã xảy ra chuyện gì?”

Vinh Phong nhìn Tư Dĩ Hàn:

“Tư Dĩ Hàn, cậu có biết cậu đang làm gì không? Đầu óc bị hỏng rồi? Đó là em gái của cậu, vậy là cũng ra tay?”

“Bốn năm trước chúng tôi đã kết hôn. Dì — Mẹ Du Hạ, bà ấy là người làm chứng.”

Tư Dĩ Hàn nắm chặt các đốt ngón tay, ánh mắt nhìn về dãy núi xa xa. Trong không khí tràn ngập hơi lạnh sau cơn mưa, xen lẫn là mùi vị của bùn đất.

“Tôi không phải là anh trai của cô ấy. Lúc mười bốn tuổi tôi được đưa đến Du gia, vốn chính là con rể nuôi từ bé.”

“Chuyện này vẫn chưa được công khai. Sợ cô ấy không tiếp nhận được. Sợ hù dọa cô ấy. Cô ấy cái gì cũng không biết.”

Tư Dĩ Hàn quay đầu, đuôi mắt nhướng lên, khóe  môi tràn đầy ý cười. Gương mặt tuấn mỹ vô song của anh lúc cười rộ lên thực sự làm cho người khác tâm tình nhộn nhạo.

Vinh Phong mở mắt nhìn Tư Dĩ Hàn, mày nhíu thành một đường:

“A?”

“Ca ca là tình thú. Ông là chó độc thân, không hiểu.”

Tư Dĩ Hàn trào phúng, khó nén ý cười.

“Vậy tình thú này của cậu cũng quá cao rồi. Truyền thông và fans đều biết cậu có một em gái. Bây giờ công khai quan hệ tình yêu với em gái, tôi thấy cậu chính là muốn tìm chết.”

Vinh Phong thẹn quá thành giận, chỉ có cậu là có vợ chắc!

“Không sao, bây giờ cô ấy là Summer, là bà xã của tôi.”

Vinh Phong nín nửa ngày, mắt thấy Tư Dĩ Hàn ngày càng khoe khoang:

“Hay là trước tiên cậu gọi cô ấy là bạn gái đi, chưa hẹn hò mà trực tiếp gọi là bà xã, cậu cũng không sợ cô ấy thấy cậu quá gấp rút.”

“Tôi đang hẹn hò với cô ấy, theo đuổi cô ấy trong chương trình thực tế, hẹn hò với cô ây ở trước mặt toàn bộ thế giới.”

Nhắc tới chương trình kia, Vinh Phong càng muốn chết đi cho rồi. Tư Dĩ Hàn từ khi xuất đạo đến nay, chuyện không lý trí nhất chính là tham gia cái chương trình thực tế kia. Sau khi biết người hợp tác là Du Hạ, Vinh Phong chỉ muốn nói Tư Dĩ Hàn điên rồi.

“Thật điên cuồng!”

“Đã rất khắc chế lý trí rồi.”

Tư Dĩ Hàn lấy một điếu thuốc ra, ngậm trên miệng, lấy tay che gió châm điếu thuốc. Anh nghiêng đầu, tâm tình trong đôi mắt chợt lóe lên, rồi bình tĩnh lại:

“Tôi thích cô ấy mười năm rồi, tròn mười năm. Tôi thực sự có thể làm ra những chuyện điên cuồng hơn. Bỏ đi, chuyện gì cũng sẽ từ từ đến thôi.”

Vinh Phong nheo mắt nhìn anh. Tư Dĩ Hàn cầm điếu thuốc xuống, ngẩng đầu, híp mắt, giọng nói âm trầm:

“Tôi nghĩ, hiện tại tôi có thể tạm biệt bác sĩ tâm lý được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.