Editor: pretty_bigbang
Beta: Minyi
Mạnh Đình rốt cuộc nhớ được mình là muốn hôn người, chính là gặm nhiều hay ít khí lực cũng vô dụng, đầu lưỡi ướt át, không có đi lên, mà là hôn đi xuống, không đầy một lát, cậu liền ngậm lấy hầu kết Yến Tuy, cắn cắn, lại liếm liếm.
"Mạnh Đình......" Yến Tuy đè thấp giọng gọi một câu, ngữ khí vẫn như cũ không nặng, nhưng đã mang theo chút mùi vị cảnh cáo, cánh tay dần dần siết chặt, bị Mạnh Đình trêu chọc tới bây giờ, hỏa trong lòng Yến Tuy đã sớm thiêu rồi.
Nhưng mà chính là Mạnh Đình lúc bình thường đều chưa hẳn đã nghe ra, lúc này lại càng không cần phải nói, cậu vừa lung tung hôn người, vừa chống tay trên giường, tay còn lại lại xoa nhẹ cơ bắp cánh tay Yến Tuy, "Yến Tuy ngoan, chúng ta không đánh nhau."
Nhẫn nại của Yến Tuy bị Mạnh Đình cho là chuẩn bị đánh nhau, còn hảo tâm hảo ý khuyên nhủ người.
Cậu nói xong, môi rốt cục từ cổ Yến Tuy rời đi, nhưng mấy chỗ này rõ ràng để lại mấy dấu hôn không nặng không nhẹ, hai tay cậu bưng trụ mặt Yến Tuy, chậm rãi sáp tới khóe miệng anh, chạm chạm, lại liếm liếm, sau đó lại ngửi ngửi.
"Anh là Yến Tuy, em ngửi ra được."
Mạnh Đình nói rất là kiêu ngạo, sau đó cậu thả lỏng trói buộc với Yến Tuy, nằm sấp bên gáy anh, "Ngoan, chúng ta đi ngủ."
Cho nên hôn hôn của Mạnh Đình tới đây là kết thúc, chọc Yến Tuy tới dục hỏa đốt người, cậu đây là muốn đi ngủ.
Yến Tuy hít sâu một hơi, tay khẽ chống giường, lại dùng lực một cái, tư thế hai người lập tức đổi lại, "Ngủ?"
Yến Tuy không đợi Mạnh Đình trả lời cái gì, anh cúi đầu hôn môi Mạnh Đình, không phải nụ hôn chạm chạm cọ cọ, liếm liếm gặm gặm giống như Mạnh Đình, mà là nụ hôn bá đạo nhiệt liệt không cho phép người lùi bước, không cho phép người lùi bước, đương nhiên cũng không cho phép người ngủ.
Mạnh Đình vốn đã nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở mắt, khóe miệng cậu câu câu, vẫn còn buồn ngủ, nhưng vẫn là đáp lại nụ hôn của Yến Tuy,vị rượu trong miệng từng người hỗn hợp chung một chỗ, loại cảm giác này khiến người say mê lan ra khắp toàn thân, ấm áp, lay động.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, nhưng nhiệt tình của hai người vẫn như cũ không giảm, thân thể kề sát, đều có thể cảm giác được nhiệt độ thân thể lẫn nhau không ngừng tăng lên, nụ hôn của Yến Tuy từ trên môi Mạnh Đình rời đi, lại rơi xuống trên cổ cậu, nút áo vốn đã cởi ra một lần, lần này cởi càng thêm thuận lợi.
Mạnh Đình trong miệng đứt quãng phát ra một ít hừ nhẹ, cậu sờ sờ tóc Yến Tuy, sau đó tay tiếp tục đi xuống, tìm nút áo nổi lên trên quần áo Yến Tuy, cậu mở rất chậm, mỗi một nút đều muốn cân nhắc thật lâu, đồng thời cũng hết sức chấp nhất, tìm được một nút, không cởi được, tuyệt đối không buông tha.
Có đôi khi ghét bỏ Yến Tuy hôn cậu cản cậu cởi nút áo, còn muốn khiến anh thay đổi chỗ hôn.
Rốt cục nút áo của Yến Tuy bị cậu cởi xong rồi, cậu đưa tay qua, sau đó vùi đầu bên gáy Yến Tuy, nhắm hai mắt lại.
Hai người da thịt kề nhau, lại làm chuyện thân mật nhất cho nhau, loại cảm giác này vẫn như cũ không phải là xấu hổ, Mạnh Đình nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu mới xác định, đó là vui vẻ, có thể làm cho Yến Tuy cao hứng, cậu cảm thấy vui vẻ, có thể vì Yến Tuy làm chút gì, cậu vui vẻ.
"Yến Tuy, em thích anh."
Mạnh Đình thu tay lại, sau đó ghé vào lỗ tai anh thấp giọng lẩm bẩm như vậy, những lời này mỗi lần nói lên, cậu đều cảm giác mình thích Yến Tuy hơn một chút.
Lời yêu thương say lòng người, cộng thêm sự hỗ trợ của việc động tình quá mức vừa rồi, Yến Tuy sửng sốt hồi lâu, mới trả lời câu của Mạnh Đình, "Anh cũng thích em."
Anh nhẹ nhàng mà ôm lấy người, mấy ý nghĩ được một bước lại tiến thêm một bước, vì câu thông báo đầy dịu dàng này mà đột nhiên tản ra, nhẫn nại là cực khổ, nhưng vì Mạnh Đình nhẫn nại anh lại vui vẻ chịu đựng.
"Mạnh Đình, anh chờ em lớn lên."
Yến Tuy kéo cánh tay Mạnh Đình ra, đầu tiên tự mình ngồi dậy xuống giường, anh tới phòng tắm một lát, lại đi ra ngoài tới bên giường, sau đó lại ôm người lên.
Mạnh Đình uống rượu vừa nãy lại ra mồ hôi, cứ như vậy đi ngủ đương nhiên sẽ không thoải mái, Yến Tuy ôm cậu tới phòng tắm, là muốn tắm nước nóng cho cậu.
Trong phòng tắm có có một bồn tắm hai người, bình thường anh và Mạnh Đình thích tắm vòi sen hơn, bồn tắm rất ít dùng, lúc này dùng để tắm cho người say rượu, cũng là phát huy tác dụng.
Nước ấm bao lấy người, Mạnh Đình có chút bất an mà nhíu nhíu mày, còn chưa mở mắt, tay Yến Tuy liền vỗ vỗ sống lưng cậu, "Anh giúp em tắm, đừng sợ."
Mạnh Đình chậm rãi mở mắt, lăng lăng nhìn chằm chằm Yến Tuy hồi lâu, gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, dựa tới trong ngực Yến Tuy, sau đó Yến Tuy làm thế nào, cậu cũng không tỉnh lại.
Ôm một người con trai lớn như vậy tắm, Yến Tuy là lần đầu tiên, anh cố hết khả năng làm tốt, nhưng trong quá trình cũng tránh không được được cái này mất cái khác, Mạnh Đình dưới chiếu cố của anh là không ngã không chạm, chính anh lại ra một thân mồ hôi nóng.
Khăn tắm màu trắng bọc lấy người, anh ôm Mạnh Đình về phòng, lau khô cho cậu, thay đồ ngủ, đắp chăn, Yến Tuy thở dài một hơi, nhìn Mạnh Đình vẫn như cũ ngủ yên ổn, trên mặt anh nổi lên ý cười nhàn nhạt, có một loại cảm giác thành tựu mạc danh.
Anh nhìn chằm chằm người một lát, lại quay trở lại phòng tắm thu thập chính mình một chút, lại trở về phòng, anh lại ngồi bên giường nhìn người.
Kỳ thực bản thân Yến Tuy cũng không quá hiểu nhìn người như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng Mạnh Đình ở trong tầm mắt của anh, anh liền muốn nhìn như vậy, trong mắt anh đều tràn đầy nhu tình chính anh đều cảm thấy không ra sâu cạn.
Yến Tuy nhìn điện thoại trên tủ đầu giường một chút, đã mười một giờ rồi, anh mang theo Mạnh Đình trở lại trên lầu, tính ra cúng đã trôi qua 2 tiếng. Môi anh câu lên nụ cười bất đắc dĩ, sau đó cúi đầu ở trên trán Mạnh Đình rơi xuống một nụ hôn nhẹ, "Em ngủ trước, anh lát nữa trở lại."
Môi anh thoáng giương lên, cũng không cứ như vậy rời đi, lại rơi vào trên môi Mạnh Đình nhiệt độ hơi cao, so với lúc trước còn muốn lâu hơn chút.
"Ngủ ngon."
Yến Tuy từ trong phòng đi ra ngoài đã thay âu phục màu đen bình thường, ngoài cửa bọn họ chỉ có Triệu Binh coi chừng dùm, hắn nhìn thấy Yến Tuy đi ra ngoài, lui về phía sau một bước, chờ phân phó của Yến Tuy.
"Dẫn đường."
Triệu Binh gật gật đầu, đi ở phía trước.
Vũ hội trong phòng khách dưới lầu vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng Yến Tuy cũng không định tiếp tục tới, anh muốn Triệu Binh dẫn đường cho anh là tới nơi khác, ở trong Yến trạch.
Ngày mai anh phải mang theo Mạnh Đình rời đi một tuần, có vài chuyện phải hỏi, nên sớm không nên chậm trễ, như thế Yến Tuy mới chịu từ trong phòng đi ra, mà không phải ôm người tắm rửa thơm tho sạch sẽ ngủ.
Cửa phòng cách vách thư phòng của Yến Tuy mở ra, nhưng còn có một thang gác làm bằng gỗ xoay một cái, bọn họ xuống tới lầu một, lại tiếp tục xuống tới tầng hầm, một chiếc đèn chụp sáng lên, Triệu Binh vẫn như cũ đi ở phía trước, Yến Tuy chậm rãi theo sau.
Không gian trong lòng đất của Yến trạch tương đối lớn, đi một lúc lâu, bọn họ mới đến trước gian phòng có một bảo tiêu coi giữ.
"Mở ra." Ấm áp trên mặt Yến Tuy sau khi anh nói lời này hoàn toàn tiêu tán sạch sẽ, trong đôi mắt kia dần dần nhiều hơn chút sương lạnh.
"Vâng," Bảo tiêu gật đầu xoay người, nhập vào mật mã, sau đó mới mở cửa ra.
Bên trong đen kịt không có chút ánh sáng xuyên qua, Triệu Binh ở bên ngoài bật đèn, người ở bên trong nhắm mắt lại, hoảng hốt một lúc lâu mới hé mắt nhìn người, sau đó liền nhìn thấy Yến Tuy ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, phía sau anh còn có Triệu Binh cao cao to to đứng giống như sát thần.
"Cháu rể......" Thanh âm Ngô Phượng Kiều run lên, thời gian bà bị giam ở phòng tối này cũng chưa tới nửa ngày, nhưng bà cảm giác đã tới mấy ngày rồi, dung mạo của bà so với lúc trước già hơn rất nhiều, môi bà trắng bệch, nhìn Yến Tuy muốn lên cơn, lại không dám lên cơn.
Ánh mắt Yến Tuy từ lúc tiến vào căn phòng này liền rơi vào trên người bà, cẩn thận đánh giá qua một phen, nhưng không phát hiện Mạnh Đình có chỗ nào giống bà, mắt không giống, mũi không giống, môi không giống...... Ngũ quan của bọn họ không có bất kỳ chỗ tương tự nào.
Yến Tuy lại nghĩ tới người Mạnh gia, Mạnh Đình cùng mấy đứa nhỏ cùng thế hệ của Mạnh gia cũng không có chỗ nào đặc biệt giống nhau, đương nhiên đây chỉ là sau một phen anh đánh giá, đột nhiên mà có cảm giác như vậy.
"Dư Mĩ Huyên mấy năm nay lại chưa từng liên lạc với bà?" Dư Mĩ Huyên không phải là ai khác, cô ta là mẹ ruột của Mạnh Đình, cũng chính là con gái của Ngô Phượng Kiều.
"Nha đầu chết tiệt kia trộm tiền của ta chạy, quẳng cho ta một đứa cháu ngoại, sớm không biết chết nơi nào rồi."
Ngô Phượng Kiều đối với Yến gia, đối với gia tộc quyền thế của Hải Thành cũng không bao khái niệm, đại khái bà nhìn ra, có xài cũng không hết tiền là nhãn hiệu của bọn họ, liền mở miệng mà nói lung tung, thật sự cho rằng Yến Tuy cái gì cũng không biết.
Ngô Phượng Kiều như vậy, nhưng Mạnh Đình của anh lại thành thật nhất, không muốn nói, cậu chỉ biết im lặng, mà không phải nói dối.
Nhưng thiên tính của Mạnh Đình càng tốt, liền sẽ khiến người càng thêm cảm thấy tức giận vì tao ngộ (*) của cậu, đối với Mạnh gia, đối với mẹ ruột của Mạnh Đình, còn có chính là Ngô Phượng Kiều trước mắt này.
(tao ngộ: những chuyện chính bản thân đã trải qua)
"Ta thấy nó không phải đã chết, chính là xuất ngoại, bằng không biết Mạnh Đình phát đạt rồi, nó còn có thể không......" Bà ta đây là nói ra tiếng lòng của mình, bà ta hơi chột dạ cười cười, muốn tiến lên một chút, nhưng ánh mắt Yến Tuy quét tới, bà ta theo bản năng liền không dám làm bừa nữa.
"Mạnh gia năm đó làm như thế nào tìm được bà? Nói với bà những gì?"
Tư thế của Yến Tuy không thay đổi, ngữ khí lại là chậm hơn chút, anh nói, "Nói cụ thể, Mạnh gia có thể cho bà cái gì, tôi cho bà chỉ sẽ so với bọn họ nhiều hơn."
Ngô Phượng Kiều dừng một chút, thần sắc có lệ trong nháy mắt liền thay đổi, mắt bà ta xoay xoay, lại suy nghĩ một lát mới nói, "Ngày đó là 20 tháng 5, ta cá cược ngựa thua, trên đường trở về, một nam nhân cao cao gầy gầy chặn ta."
Bà ta lúc ấy cho rằng người kia là muốn giật tiền cướp sắc, rất cảnh giác, lại không nghĩ rằng hắn là tới đưa tiền cho bà, "Hắn nói cho ta biết, nha đầu chết tiệt kia sinh con trai, quẳng vào cô nhi viện cho tới bây giờ đã 7 8 năm, bọn họ hàng năm cho ta tiền một lần, ta đón nó trở về nuôi."
"Lần đầu tiên nghe thấy tên, ta còn tưởng là bé gái, không nghĩ ta tới cô nhi viện nhìn qua là một bé trai xinh đẹp, chỉ tiếc là một đứa ngốc......" Ngô Phượng Kiều vội vàng cắn môi, kém chút nữa đem mấy lời trước kia quen nói với Mạnh Đình nói ra rồi.
Yến Tuy mắt híp híp, cũng không phí công phu đi uốn nắn một người chưa từng yêu quí Mạnh Đình, anh nhíu nhíu mày nói, "Ngày 20 tháng 5, đây không phải là sinh nhật của Mạnh Đình sao?"
Trên thẻ căn cước cũ mới của Mạnh Đình chỉ có năm không giống, anh vẫn cho rằng sinh nhật của Mạnh Đình chính là ngày này.
Nhưng sao có thể trùng hợp như vậy, Ngô Phượng Kiều cố ý vào ngày sinh nhật của Mạnh Đình biết được sự tồn tại của Mạnh Đình, đi đón cậu trở lại.
Ngô Phượng Kiều hơi có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu, nhưng ngay sau đó bà ta lại lẽ thẳng khí hùng, "Nha đầu chết tiệt kia ở xó xỉnh nào sinh ra, ai biết chứ, nói là mới sinh ra hai ba ngày, nhưng ai biết là hai ngày, hay là 3 ngày a."
"Ngày đó là tháng 2 hay là tháng 12...... ai, ta đâu nhớ được, phải lên hộ khẩu, ta liền chọn một ngày ta nhớ được."
Ngày đó là ngày Mạnh gia hàng năm đưa tiền cho bà, Ngô Phượng Kiều muốn quên cũng không quên được, bà cảm thấy chọn ngày này làm sinh nhật cho Mạnh Đình còn tiện nghi cậu.
Một bà ngoại vô trách nhiệm đến loại trình độ này, cũng là khiến người ta nhìn thế đủ rồi.
"Cho nên Mạnh Đình rốt cuộc là 17 tuổi, hay là 18 tuổi?" Yến Tuy thanh âm trầm thấp chút, hàn quang trong ánh mắt càng sâu thêm chút.
Đối mặt với vấn đề của Yến Tuy, Ngô Phượng Kiều tiếp tục trầm mặc một lát, nhưng bà cũng không đối với Mạnh Đình để trong lòng, bà hắn là có ở cô nhi viện từng nghe được một hai tai, nhưng theo thời gian lâu dần, bà liền quên rồi.
Cho nên Mạnh Đình có thể năm ngoái đã thành niên rồi, cũng có thể Yến Tuy còn phải chờ thêm mấy tháng.
"Nó lúc đó quá gầy, cùng trẻ con 5 6 tuổi không khác lắm, nói nó 7 tuổi đều cảm thấy quá lớn."
Ngô Phượng Kiều hiếm thấy chột dạ một cái, nhớ tới thời điểm lần đầu tiên bà nhìn thấy Mạnh Đình, trên tay ôm một con mèo già béo ú, ngồi ở góc khuất trong phòng, bà nói với cậu một lúc lâu, cậu từ đầu tới cuối đều không thèm phản ứng bà.
Người trong cô nhi viện kia cũng không làm sao thích Mạnh Đình, chỉ người cho bà, lại nói đơn giản mấy câu, cho tới khi bà ôm Mạnh Đình đang ngủ đi, cũng không ai ra ngoài tiễn bọn họ.
Nơi đó rất âm trầm kỳ quái, bà không muốn ở lại, ôm Mạnh Đình đi, chuyện bà đáp ứng Mạnh gia cũng làm được rồi.
Ngón tay Yến Tuy nhẹ nhàng gõ trên tay vị ghế, cái đề tài này cho dù qua rồi, nhưng anh tiếp tục đi điều tra kỹ càng là tuyệt đối cần thiết.
Cô nhi viện Mạnh Đình đã từng ở kia, sau khi cậu rời đi 1 năm liền đóng cửa, trẻ con trong đó đều chuyển tới viện phúc lợi và cô nhi viện gần đó, một vài văn bản tài liệu đi qua đi lại cũng vì vậy thất lạc.
Người từng làm việc trong đó, phân tán khắp nơi, muốn tìm lại, còn muốn khiến bọn họ nhớ tới Mạnh Đình, cần tốn chút thời gian, nhưng lấy hiệu suất công việc người của anh cũng sẽ không quá lâu.
Nhưng Mạnh gia thừa nhận Mạnh Đình là xác định thân phận của cậu, nhưng hiện tại lại xuất hiện tình huống ngay cả ngày tháng sinh cụ thể của Mạnh Đình đều xác định không được.
Mạnh Đình đến cùng có phải con của Mạnh gia hay không? Mặc dù cứ như vậy hoài nghi, có chút võ đoán, nhưng Yến Tuy vẫn là ở trong lòng nổi lên nghi vấn.
Một khi bắt đầu điều tra liền phát hiện rất nhiều chuyện phải truy cứu theo, đây cũng bao gồm đoạn vướng mắc giữa Dư Mĩ Huyên và Mạnh Nghi Đức, lúc ấy đúng là oanh oanh liệt liệt, ngay cả anh đều lưu lại có chút ấn tượng.
Nhìn Yến Tuy đột nhiên trầm mặc, Ngô Phượng Kiều lại không dám trầm mặc, bà ta lại nói tiếp, "Đình Đình nhà chúng ta thích nhất mèo mèo chó chó, còn thường xuyên vì bọn chúng mà đánh nhau với trẻ con gần đó, đối với bọn chúng còn tốt hơn đối với ta."
Ngô Phượng Kiều chua xót mà nói, bất quá giống như bà ta tùy tiện nói cái gì, ở dưới ánh mắt Yến Tuy đều phải chột dạ một trận, nguyên nhân chột dạ là bà quả thật đối với Mạnh Đình không tốt.
"Mạnh Đình năm ấy 11 tuổi sinh bệnh, bà cũng cẩn thận nói tôi nghe chút."
Ánh mắt Ngô Phượng Kiều đột nhiên trừng lớn chút, trong lòng suy đoán, bà cũng không phải không muốn nói, chỉ sợ Yến Tuy nghe, lúc trước đáp ứng với bà liền không nguyện ý cho nữa.
Yến Tuy liếc một cái liền thấu tâm tư của Ngô Phượng Kiều, thân thể anh khẽ nghiêng về phía trước, chống lại tầm mắt của Ngô Phượng Kiều, "Nói thật, năm trăm vạn cho bà, điều kiện kèm theo là bà phải xuất ngoại"
"Năm...... năm trăm vạn......" Mạnh gia những năm này tính ra cũng mới cho bà bảy tám chục vạn, trăm vạn không tới, Yến Tuy vừa ra tay liền cho bà 500 vạn, môi bà ta run lên, sau đó quyết định gật gật đầu.
Trấn Đông Lâm bà ta vốn là cũng không ở nổi nữa, có tiền ra nước ngoài tính là cái gì, cùng lắm thì mời phiên dịch.
Từ 11h thẳng nói tới 2h đêm, sau 3 tiếng, Yến Tuy từ trong lời nói của Ngô Phượng Kiều càng thêm cụ thể mà biết Mạnh Đình bảy năm kia rốt cuộc trải qua là cuộc sống gì.
Đói bụng, mắng chửi, bài xích, bị thương...... còn có hãm hại đến từ thân nhân duy nhất của cậu kết cấu với người ngoài.
Chính là nuôi chó mèo nuôi 7 năm cũng sẽ có chút tình cảm, nhưng Ngô Phượng Kiều đối mặt với hấp dẫn của tiền bạc, vẫn là bán Mạnh Đình. Bà ta không truy cứu tại sao có người muốn hại một đứa nhỏ như vậy, bà ta chỉ nhìn cái bà ta muốn, bà ta xấu không chỉ là vẻ bề ngoại, còn có linh hồn của bà ta, đã hết thuốc chữa rồi.
"Lại thêm 500 vạn, trước 70 tuổi không cho phép bà ta chạy trốn!"
Yến Tuy lúc đi ra tầng hầm, nói với Triệu Binh như vậy.
Cái gọi là 500 vạn cho Ngô Phượng Kiều, hơn nữa Yến Tuy hiện tại muốn tăng thêm, một phân đều rơi không tới trong tay bà ta, nhưng coi như tiền cho bà ta xài, những số tiền kia sẽ chuyển tới một tu viện của nước ngoài, Ngô Phượng Kiều từ nay về sau mãi cho tới 70 tuổi đều đi ra không khỏi chỗ đó.
Nước ngoài cũng không đơn giản như Ngô Phượng Kiều nghĩ, bà ta ngôn ngữ không thông, trên người không có tiền, lại trốn không thoát tu viện, trước kia bà ta cho Mạnh Đình chịu cái gì, hôm nay Yến Tuy gấp bội trả cho bà.
_____________
Các thím hãy cầu nguyện bé Đình 18 tuổi đi =))) như vậy mới sẽ có thịt ăn =))) mà tui cũng không biết bộ này là thịt luộc hay thịt kho tàu nữa =))))