Sủng Hôn Hào Môn

Chương 106: PN 3: Kiếp trước - End




Trong một trấn nhỏ giao với bắc Hải thành, có một trại an dưỡng cao cấp, Yến Tuy cơ hồ mỗi chủ nhật đều sẽ tới hồi lâu thăm người, ban đầu chỉ là từ lễ phép, dù sao anh cùng với Tiêu Huy Dân có thể liên thủ, anh phát hiện tồn tại của Mạnh Đình, chính là cơ hội bọn họ sau đó hợp tác.

Nhưng sau khi giải quyết xong Mạnh thị và Diêm thị, Tiêu Huy Dân tiếp tục giải quyết loạn bên trong gia tộc, Yến Tuy liền rảnh rỗi. Loại rảnh rỗi này không phải là anh không có chuyện gì làm, làm là rảnh rỗi trên tâm lý, lúc này tiếp tục bận rộn công việc cũng bổ khuyết không được rảnh rỗi.

Anh ban đầu, cũng chỉ là tới nhìn người chút, phụng bồi tĩnh tọa buổi sáng, sau đó rời đi, nhưng dần dần, anh lại bắt đầu cùng Mạnh Đình nghe nói chuyện.

Bác sĩ rất sớm trước đó đã xác định với bọn họ Mạnh Đình não đã chết, nói một cách khác, cậu biến thành người thực vật, đối với bên ngoài không có bất kỳ cảm giác nào, cậu là nghe không được anh nói chuyện.

Nhưng Yến Tuy lại có một loại cảm giác kỳ quái, luôn cảm thấy người trên giường này, vẫn có thể nghe được, cũng có thể nghe hiểu được, chỉ là cậu không muốn tỉnh lại, không muốn mở miệng mà thôi.

"Hai hôm trước, Chân Hàm trở lại. Đúng rồi, Chân Hàm là em họ tôi, cậu ấy hai năm qua ra nước ngoài tìm cô tôi, sự tình rốt cục có chút manh mối."

(Đoạn này mình sẽ đổi xưng hô giữa đôi trẻ vì lúc này hai người chưa yêu nhau, mà anh cũng chưa yêu em)

Yến Tuy ngồi ở trên ghế bên giường, sống lưng anh thẳng tắp, cả người thoạt nhìn khá lãnh mạc, nhưng anh lại sau lời này, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ tóc Mạnh Đình, đây là lần đầu tiên Yến Tuy sờ tóc Mạnh Đình, mềm mại kỳ lạ, làm cho ngữ khí anh đều theo đó nhu hòa chút.

"Tôi phải ra nước ngoài một chuyến, thời gian dài ngắn còn không cách nào xác định, chờ tôi trở lại rồi, tôi sẽ trở lại thăm cậu."

Yến Tuy chậm rãi thu hồi tay của mình, khóe miệng dắt lên một tia mỉm cười cực nhạt lại mang theo chút tiếc nuối, anh ít lộ vẻ đồng tình với ai, nhưng gặp được Mạnh Đình lần nữa bị đào ra, anh vẫn cảm thấy trong lòng khá không thoải mái.

Yến Tuy chậm rãi đứng lên, anh đi ra hai bước, lại tiếp tục quay đầu lại, "Tôi đảm bảo."

Người trên giường vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng gì, ngũ quan tinh xảo, mặt mày an hòa, tựa hồ vĩnh viễn đều không tỉnh lại vậy.

Dứt lời, Yến Tuy mang theo bước chân từ phòng bệnh cao cấp này rời đi, anh ngồi lên xe trực tiếp đến sân bay.

Nhưng anh vừa rời đi thời gian một tháng, so với thời gian Yến Tuy vốn dự tính còn muốn lâu hơn.

Yến Mạn Gia mất tích khá ly kỳ, cơ hồ là chuyện Yến Vũ bị giết bại lộ ra, Yến Mạn Gia liền theo đó mất tích, mà trước đó bà còn ở trong điện thoại nói xong với Chân Hàm, bà muốn về nước định cư.

Bà cùng Tiêu Tư mười năm trước đã triệt để chia tay, bởi vì một ít chuyện, Yến Mạn Gia thỉnh thoảng trở về nước, nhưng lâu dài vẫn là ở nước ngoài.

Hiện tại căn cứ điều tra của Chân Hàm, bà là sớm đã phát hiện Yến Vũ và Hà Việt còn sống, bà ở lại nước ngoài cùng bọn họ có một bộ phận quan hệ.

Yến Tuy và Chân Hàm là ở trong bác sĩ thế gia ở trung Á tìm được bà, đầu Yến Mạn Gia trọng thương, trí nhớ vụn vặt, Yến Vũ và Hà Việt chết, kích thích với bà rất lớn, bà ít nhiều bản năng có chút kháng cự nhớ lại.

Nhưng lúc bà nhìn thấy Chân Hàm, loại bản năng làm mẹ cũng không biến mất, bà nhớ ra Chân Hàm, vẫn như cũ không nhớ nổi chuyện khác.

Chân Hàm tiếp tục ở trong nhà bác sĩ kia phụng bồi Yến Mạn Gia tiếp nhận trị liệu sau đó, Yến Tuy về nước, căn cứ theo đầu mối bác sĩ Cổ Lê cho anh, có lẽ chuyện so với anh cho rằng còn muốn phức tạp hơn nhiều.

Yến Tuy sau khi trở về nước lại bận rộn hoảng mấy người, anh mới đi tới trại an dưỡng ở trấn nhỏ thăm Mạnh Đình, lúc anh tới Tiêu Tử Mặc cũng mới tới không lâu, y nhìn thấy Yến Tuy, trong mắt nhiều hơn chút vẻ cảm kích.

"Yến đại ca, cảm ơn."

Tiêu Tử Mặc chân thành mà nói cảm ơn, ban đầu Mạnh Đình lúc được tìm về, người mỗi ngày tới trại an dưỡng thăm đều vài tốp, nhưng theo thời gian trôi qua, có thể kiên trì thường xuyên tới thăm, ngoại trừ y cùng cha và anh trai y ra, cũng chỉ có Yến Tuy.

"Đúng rồi, cha tôi có ý để cho Nặc Nặc quay lại trại an dưỡng ở Bắc thành, cùng tôi...... mẹ cùng một chỗ, chúng tôi liền gần chăm sóc."

Lúc đó Tiêu gia hỗn loạn, tình huống của Ninh Châu còn muốn nguy cấp hơn Mạnh Đình, bên kia tất cả điều kiện chữa bệnh nhất định là Ninh Châu trước tiên, Yến Tuy liền đề nghị để cho Mạnh Đình tới trại an dưỡng bên này, một lần ở này chính là chuyện hơn hai năm.

"Cũng tốt," Yến Tuy đáp lại, anh căn bản không có tư cách phản đối, cũng không thể nói anh thăm Mạnh Đình hai năm, thăm ra chút tình cảm, vẫn không để cho người đi đi.

Tiêu Tử Mặc lại đợi một lát, chính là muốn chuyển viện, thủ tục và một vài giao tiếp cần thiết khác phải chuẩn bị, cũng không nhanh như vậy.

Yến Tuy sau khi tới phòng bệnh vẫn luôn ngồi, so với ngày thường, anh càng thêm trầm mặc chút, hai tiếng sau, anh xem một chút đồng hồ đeo tay, lúc này mới mở miệng, "Thật xin lỗi, lần này rời đi lâu như vậy mới trở về, sau này, tôi có thể phải tới Bắc thành thăm cậu rồi."

Yến Tuy nói theo bản năng liền giơ tay lên, anh nhẹ nhàng ngừng lại, lại mới từ từ rơi vào trên tóc Mạnh Đình, có lẽ là bởi vì sắp đến ly biệt, tay Yến Tuy cũng không lập tức từ trên tóc Mạnh Đình rời đi.

Anh nhẹ nhàng mà xoa, ánh mắt ôn hòa chút, ngữ khí ngược lại không thay đổi gì, "Đã ngủ hai năm rồi, có phải nên tỉnh rồi hay không?"

Người trên giường vẫn như cũ không có cho Yến Tuy bất kỳ đáp lại nào, anh nhẹ nhàng thở dài, tay chậm rãi giơ lên liền muốn thu hồi, thân thể Yến Tuy trước tiên khom lại, nhìn là muốn đứng dậy rời đi.

Nhưng ngay tại chớp mắt có động tác này, anh đứng thẳng bất động tại chỗ, không nhúc nhích.

Đầu ngón tay cậu vẫn như cũ không di chuyển, chậm rãi mở mắt, đó là đôi mắt sạch sẽ nhất đẹp nhất mà Yến Tuy gặp qua, trong suốt không khói bụi, liễm diễm như suối, một cái nhìn cậu nhìn sang kia, liền đã chứa cả thế giới của anh.

Mạnh Đình mở mắt nhìn Yến Tuy, cũng đã hao phí tất cả khí lực cậu có thể có, ánh mắt cậu lại chậm rãi nhắm lại, các loại máy móc trong phòng bệnh kêu loạn lên, Mạnh Đình mở to mắt nhìn Yến Tuy, cũng không phải đặc thù người thực vật thỉnh thoảng sẽ có, mà là cậu thật sự "Chết đi sống lại", khôi phục như cũ.

Bác sĩ và hộ sĩ rất nhanh liền tới đây, Yến Tuy bị chen tới bên ngoài phòng, nhưng thần sắc anh vẫn như cũ có chút sững sờ, hai nắm tay anh nắm thật chặt, giờ khắc này, tâm tình anh rất thuần túy, chính là vì Mạnh Đình tỉnh lại mà cao hứng.

Nhưng cũng không thể phủ nhận chính là, anh khắc ghi rung động một khắc cặp mắt kia mở ra mang tới cho anh,

Yến Tuy ngồi bên ngoài phòng giải phẫu, lắng đọng tâm tình hồi lâu, anh mới nhớ tới gọi điện thoại liên hệ với người Tiêu gia, Tiêu Tử Mặc đoán chừng vẫn ở trên máy bay, Yến Tuy trực tiếp gọi điện thoại cho Tiêu Huy Dân.

"Ngài không cần lo lắng, tôi sẽ ở chỗ này trông coi."

Yến Tuy cúp điện thoại, đèn phòng giải phẫu liền cũng tắt, Mạnh Đình được đẩy ra ngoài, không có quá nhiều biến hóa so với lúc trước đi vào, chỉ là ống dẫn khí trên người ít hơn một chút.

Người vẫn như cũ ngủ say, nhưng bác sĩ nói với Yến Tuy, cậu tùy thời vẫn có thể tỉnh lại.

Lộn xộn trong phòng bệnh cuối cùng kết thúc, Yến Tuy một lần nữa ngồi xuống trên ghế trước giường, trên mặt anh mang theo chút mỉm cười, anh lại đưa tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, đây tương đương với một loại phần thưởng, một lần sinh, hai lần quen, đây là lần thứ 3, Yến Tuy đã dần dần tự nhiên.

Cơ hồ là giống như lần trước, tay anh vừa muốn rời đi, Mạnh Đình mở mắt.

Lần này, Yến Tuy không có tiếp tục sững sờ nữa, tay anh một lần nữa rơi xuống trên tóc Mạnh Đình, dựa theo tiết tấu anh nắm giữ, nhẹ nhàng xoa lên, mà Mạnh Đình cũng dời ánh mắt qua, rơi vào trên người Yến Tuy.

Ánh mắt Mạnh Đình quá mức sạch sẽ thanh liên, làm cho ngữ khí Yến Tuy không tự chủ lại mềm mại chút.

"Tôi tên là Yến Tuy."

Mạnh Đình không có đáp lại, cậu chỉ nhẹ nhàng chớp mắt một cái, sau đó nhìn chằm chằm Yến Tuy, ánh mắt cậu trực tiếp lại trực bạch, nhưng Yến Tuy bị nhìn chăm chú, cũng không có bất kỳ cảm giác phản cảm hoặc không thoải mái gì.

Lơ đãng, Yến Tuy lại nhẹ nhàng cười cười, sau đó Mạnh Đình nhìn tới càng chuyên chú.

"Không cần lo lắng, tôi không đi."

Tay Yến Tuy từ tóc Mạnh Đình dời đến khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng chạm một cái, Yến Tuy liền thu tay lại.

Lúc này hộ sĩ bưng nước đi vào, là muốn lau một chút mặt và tay Mạnh Đình, ngữ khí Yến Tuy hai chút ngừng lại, anh liền mở miệng, "Cô để đây, tôi làm nhé."

"Vâng, Yến tiên sinh," Hộ sĩ đáp lại, liền từ phòng bệnh rời đi.

Yến Tuy đụng phải ánh mắt Mạnh Đình, thanh âm anh thấp một chút, "Không cần sợ, bọn họ là người chăm sóc cậu hơn hai năm rồi."

Yến Tuy phát hiện chút khác cự trong ánh mắt Mạnh Đình, sau đó mới nói lời lúc trước kia. Anh đứng dậy vắt khô khăn lông, lại tiếp tục nhích tới gần Mạnh Đình, anh nhẹ nhàng lau lau mặt Mạnh Đình, sau đó đổi nước, lại lau lau cổ và tay cho cậu.

"Cậu ngủ hai năm, cho nên hiện tại không nhúc nhích được, chờ thêm đoạn thời gian nữa, cậu có thể xuống giường tự mình đi lại."

Yến Tuy nghiêm túc lau tay Mạnh Đình, bao gồm kẽ và móng tay anh đều nhẹ nhàng lau, Mạnh Đình nhìn tay mình, lại tiếp tục nhìn nhìn Mạnh Đình, tay cậu được đặt vào trên chăn, Yến Tuy kéo tay áo xuống cho cậu, anh liền đứng dậy bưng nước ra cửa cho hộ sĩ.

Anh xoay người lại ngồi xuống, tay mới rơi vào trên giường, liền bị Mạnh Đình nhẹ nhàng bắt được ngón út.

Ánh mắt Mạnh Đình mang theo chút thấp thỏm, Yến Tuy nhìn nhìn tay anh bị Mạnh Đình cầm, lại giơ lên ánh mắt chống lại tầm mắt Mạnh Đình, một tay khác của anh giơ lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn Mạnh Đình, "Không sao, cậu cầm thì cầm đi."

Anh có thể lý giải Mạnh Đình vừa tỉnh lại, đối với hết thảy xung quanh sợ và bất an, anh là người đầu tiên cậu mở mắt nhìn thấy, đói với anh có loại ỷ lại này là hợp tình lý.

Yến Tuy có thể lý giải, nhưng đồng thời không thể phủ nhận chính là, anh vì ỷ lại Mạnh Đình đối với anh, có một loại cao hứng khá khác thường.

Yến Tuy không có nói thêm nữa, ánh mắt Mạnh Đình cũng thủy chung chuyên chú ở trên người Yến Tuy, cho đến lúc cậu nhìn mệt rồi, lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Cha con Tiêu gia lúc chạy đến, Mạnh Đình vẫn như cũ đang ngủ, bọn họ đuổi theo bác sĩ hỏi hồi lâu, mới xác định tin tức tốt hiếm có được này, nhưng cứ như vậy, đem Mạnh Đình quay lại Bắc thành, cũng không quá thích hợp, bác sĩ bên này rõ ràng đối với tình huống của Mạnh Đình rõ ràng hơn, bên này càng có lợi cho hồi phục của Mạnh Đình.

Nhưng sau đó mấy ngày, bọn họ phát hiện có một điểm khá khó xử lý, Mạnh Đình chỉ lúc nghe được thanh âm Yến Tuy, mới tỉnh lại, lúc khác liền giuống như cậu trước kia ngủ say, hơn nữa cậu cho dù tỉnh dậy, cũng không nhìn bất cứ ai ngoài Yến Tuy, thậm chí Yến Tuy vừa đi, mắt Mạnh Đình lập tức liền nhắm lại.

Cậu đối với xung quanh hết thảy vẫn như cũ rất bất an, chỉ có Yến Tuy ở đây, cậu có thể cảm thấy an toàn, mới dám mở mắt, cho nên mấu chốt Mạnh Đình có thể hồi phục hay không, vẫn ở trên người Yến Tuy, cha con Tiêu gia từ chỗ bác sĩ sau khi biết được, bàn bạc kỹ hai ngày, mới đi nói cùng Yến Tuy.

Yến Tuy có bao bản lĩnh, bao bận rộn của một gia chủ đại gia tộc a, anh có thể nhìn ở tình nghĩa hai nhà hợp tác, những năm này thường xuyên đến thăm Mạnh Đình, đã là hiếm thấy rồi, trước mắ còn muốn để cho anh tiếp tục tới chiếu cố Mạnh Đình, Tiêu Huy Dân đều cảm giác mình có chút làm người khác khó chịu.

Nhưng ngoài dự tính, Yến Tuy cơ hồ không có do dự gì liền đáp ứng.

Vốn anh chính là mỗi ngày chạy tới trại an dưỡng, bây giờ anh cơ hò ở lại trại an dưỡng, hai tháng sau, anh còn đón người về Yến trạch.

Trải qua hơn hai tháng khôi phục và trị liệu, Mạnh Đình đã có thể bình thường nhập thực và đi lại rồi, nhưng từ lúc cậu mở mắt tới bây giờ, cậu thủy chung không mở miệng nói chuyện qua, ngay cả Yến Tuy cũng không biện pháp để cho cậu mở miệng.

Bởi vì cậu không mở miệng, ngay cả bác sĩ khoa não kinh nghiệm phong phú hơn nữa cũng không cách nào xác định, độc tố thần kinh lúc trước đối với não bộ và trí nhớ của cậu phải chăng lưu lại tổn hại, cậu có còn nhớ rõ mình gặp phải trước kia hay không, cậu không mở miệng là nguyên nhân sinh lý hay là nguyên nhân trong lòng? Những thứ này đều không thể xác định.

"Mạnh Đình, tôi trước tiên đón cậu tới nhà tôi ở một thời gian ngắn, được không?"

Yến Tuy mang theo Mạnh Đình tản bộ trở lại, lúc dìu cậu ngồi ở trên giường bệnh, mở miệng hỏi như vậy.

Mạnh Đình nghe vậy cũng không lập tức đáp lại, cậu trước tiên đưa tay một lần nữa cầm tay Yến Tuy, cậu mới khẽ gật đầu một cái. Cậu vốn cũng chỉ dám cầm một ngón út của Yến Tuy, sau đó lại cầm hai ngón, ba ngón, nửa tháng trước cậu mới lần đầu tiên chủ động cầm tay Yến Tuy.

Sau khi nhận được cho phép của Mạnh Đình, Yến Tuy liền cho người nhanh chóng làm thủ tục, thời điểm chạng vạng, liền mang theo Mạnh Đình ngồi lên xe, trở lại Yến trạch. Bác Tiêu và cô Vương đã dẫn dần không quản chuyện nữa, nhưng bọn họ vẫn ở trong Yến trạch, miễn cưỡng để cho trong Yến trạch thanh lãnh thật nhiều nhân khí.

Bọn họ đã sớm từ chỗ Triệu Binh nghe nói chuyện của Mạnh Đình, đối với Yến Tuy mang người về nhà, bọn họ trong lòng hơi có kinh ngạc, nhưng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, đốc thúc đám người giúp việc chuẩn bị.

Xe dừng lại trước Yến trạch, Yến Tuy xuống xe trước, anh đi tới cửa xe bên phải, dắt người ra ngoài.

"Không phải sợ, nơi này là nhà tôi."

Yến Tuy cảm giác Mạnh Đình dần dần nắm chặt tay anh, anh dừng bước lại, giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu.

Nhưng cho dù Yến Tuy nói như vậy rồi, Mạnh Đình một đường này vẫn là cúi đầu, cậu chỉ nhìn tay cậu và Yến Tuy giao nhau, khẩn trương và bất an của cậu rõ ràng, Yến Tuy dẫn Mạnh Đình tới phòng người giúp việc đã chuẩn bị tốt, sau khi để cho Triệu Binh đặt hành lý đi ra ngoài, anh tiếp tục ở trong phòng bồi Mạnh Đình.

Anh muốn dẫn Mạnh Đình trở lại Yến trạch ở, có một phần nguyên nhâ là bởi vì Mạnh Đình tỉnh lại đến bây giờ thủy chung đều ngủ không tốt, đây đối với khôi phục thân thể có trở ngại rất lớn, anh sau khi thảo luận với bác sĩ, cảm thấy là Mạnh Đình từ trên tâm lý đã bài xích chỗ giống như bệnh viện.

Yến Tuy đem ý kiến của anh và bác sĩ nói với Tiêu Huy Dân, liền đề nghị đón Mạnh Đình về Yến trạch, người giúp việc trong nhà đầy đủ, trên điều kiện vật chất và chăm sóc sẽ không bạc đãi Mạnh Đình.

Tiêu Huy Dân bọn họ đối với Mạnh Đình so với Yến Tuy còn muốn bó tay hơn, bọn họ thậm chí không thể xác định Mạnh Đình có phát giác sự hiện hữu của bọn họ hay không.

Người Tiêu gia đối với đề nghị chủ động của Yến Tuy, tự nhiên lại là thiên ân vạn tạ, nhưng Yến Tuy trong lòng nghĩ cái gì, chỉ có bản thân anh mới biết được, anh đón người về trong nhà, tuyệt không chỉ là bởi vì đồng tình cảnh ngộ của Mạnh Đình, càng sẽ không bởi vì phó thác của người Tiêu gia.

Yến Tuy trước tiên kéo rèm cửa sổ ra, sau đó lôi kéo Mạnh Đình ngồi ở trên ghế salon, không có người ngoài, ánh mắt Mạnh Đình tiếp tục chuyên chú ở trên người Yến Tuy, cậu đã nhìn Yến Tuy như vậy hơn hai tháng, vẫn như cũ nhìn không đủ, mà Yến Tuy giống như trước thích ứng ánh mắt như vậy của Mạnh Đình.

"Không cần lo lắng, tôi không đi."

Yến Tuy vỗ nhè nhẹ tay Mạnh Đình, sau đó đứng lên nói, "Tôi lấy khăn lông lau mặt cho cậu.

Anh nói liền đi về phía phòng tắm, nhưng Mạnh Đình cũng đứng lên theo, Yến Tuy đi vài bước quay đầu lại nhìn Mạnh Đình.

Mạnh Đình chống lại ánh mắt Yến Tuy, cước bộ liền cũng ngừng lại, trên mắt Yến Tuy mang theo cười nhạt giống như bất đắc dĩ lại sủng nịch, anh trở lại hai bước, dắt tay Mạnh Đình.

"Đi, chúng ta cùng nhau đi vào."

Mạnh Đình nhẹ nhàng gật đầu, nhưng tiếp đó cậu liền hai tay cùng túm lấy tay trái Yến Tuy, giống như chỉ sợ Yến Tuy bỏ cậu lại chạy mất vậy.

Mới thời gian hơn hai tháng, nghiệp vụ Yến Tuy chiếu cố người, đã từ mới lạ biến thành thuần thục, Mạnh Đình cũng từ ngây ngẩn biến thành chủ động phối hợp lại, cậu ngẩng mặt lên, để cho Yến Tuy lau cho cậu, nhưng mắt cậu vẫn thủy chung nhìn thẳng vào Yến Tuy.

"Có thể nói cho tôi biết, cậu đang nhìn cái gì không?"

Yến Tuy nhẹ nhàng lau má Mạnh Đình, chống lại ánh mắt Mạnh Đình, lại nhẹ nhàng hỏi một câu.

Không ngoài ý muốn, Mạnh Đình vẫn như cũ không có trả lời, Yến Tuy không có đem thất vọng của anh biểu hiện ra, anh tiếp tục lau cho Yến Tuy, anh xoay người lại đổi nước, phía sau lại chậm rãi dán lên một thân thể ấm áp.

Mạnh Đình nhẹ nhàng ôm lấy Yến Tuy, ánh mắt cậu khẽ trầm xuống, có chút không giải thích được lại có chút bàng hoàng.

Yến Tuy sửng sốt, ngay sau đó anh cầm tay Mạnh Đình rơi vào eo anh, chậm rãi xoay người lại, Mạnh Đình đại khái cũng không nghĩ đến mình vừa kích động đã ôm lấy Yến Tuy, cậu cước bộ hơi ngập ngừng muốn lui về phía sau, liền bị Yến Tuy nhẹ nhang kéo đến trong ngực ôm lấy.

"Cậu vẫn không muốn mở miệng, chúng ta liền không nói, tôi không vội."

Yến Tuy ở bên tai Mạnh Đình nhẹ nói, ngữ khí và tư thế của anh đều rất ôn nhu, nhưng cảm giác trong lòng anh tuyệt không chỉ như thế. Mạnh Đình ôm anh, tới anh xoay người ôm Mạnh Đình đến trong ngực, đây hết thảy giống như là một bản năng đã thiết định tốt rồi vậy.

Mạnh Đình ngẩn người sững sờ đứng một lát, mới chậm rãi đem gò má dựa vào đầu vai Yến Tuy, sau đó lại giơ tay lên ôm lại Yến Tuy, thần thái cậu an tĩnh lại an hòa, tất cả phản ứng của cậu đều tỏ vẻ cậu một chút cũng không bài xích cái ôm của Yến Tuy.

Yến Tuy cũng không xác định anh ôm Mạnh Đình bao lâu, mới buông người ra, nhưng có thể xác định thời gian này tuyệt đối không ngắn.

Anh thu thập xong tâm tình của mình, lại nhu nhu tóc Mạnh Đình, anh mở miệng nói, "Chúng ta trước tiên về phòng, rồi đi ăn cơm, nếu như cậu vẫn muốn...... ôm, buổi tối chúng ta lại ôm."

Mạnh Đình nghe vậy ngẩng mặt nghiêm túc nhìn nhìn Yến Tuy, sau đó cậu mới gật gật đầu.

Bọn họ trở lại gian phòng, Yến Tuy để cho Mạnh Đình thay một bộ quần áo, Yến Tuy lại dẫn Mạnh Đình tới phòng anh, anh tự mình cũng đi rửa mặt một phen, Mạnh Đình ở trong phòng Yến Tuy so với gian phòng lúc trước người giúp việc chuẩn bị cho cậu còn muốn tự tại hơn chút, ánh mắt cậu nhìn xung quanh, khắp nơi tìm kiếm dấu vết Yến Tuy lơ đãng lưu lại.

Yến Tuy trực tiếp thay quần áo đi ra ngoài, Mạnh Đình lập tức từ trên ghế salon, cậu đi tới trước người Yến Tuy, ngước mắt nhìn Yến Tuy một cái, sau đó lại chủ động dắt tay Yến Tuy, như thế, cậu mới thở phào một hơi.

Phản ứng Mạnh Đình thở dài quá rõ ràng, Yến Tuy nhịn không được câu lên khóe miệng cười cười, mà Mạnh Đình nhìn Yến Tuy cười lại hoàn toàn thất thần.

Cậu nhìn chằm chằm Yến Tuy, sau đó chậm rãi giơ tay bên kia lên, nhẹ nhàng sờ sờ khóe miệng Yến Tuy, cậu cẩn thận mà chú ý thần sắc Yến Tuy, thấy anh không có bất kỳ bài xích hoặc là không thích nào, cậu mới tiếp tục xoa môi Yến Tuy.

Mạnh Đình trước lúc tìm thấy thời gian ở trong trụ sở điều hương 4-5 năm, sau đó lại tiếp tục ở trên giường bệnh hai năm, lúc này mới nghỉ ngơi hơn hai tháng, màu da cậu vẫn như cũ hiện ra loại tái nhợt hơi có bệnh, ngay cả tay cậu cũng vậy, trắng tới tựa hồ có thể nhìn thấy mạch máu chuyển động bên trong.

Đầu ngón tay Mạnh Đình nhẹ lại nhẹ mà chạm lên môi Yến Tuy, cảm nhận được nơi đó không giống với nhiệt độ da thịt chỗ khác, cậu mới tựa như càng có có lưu luyến mà thu hồi tay mình.

Mà lúc Mạnh Đình đưa tay chạm môi anh tới lúc thu tay lại, là thể nghiệm kỳ lạ mà Yến Tuy chưa bao giờ có. Anh hẳn là có chút khẩn trương, nhưng Mạnh Đình thu tay về, anh lại cảm thấy có chút đáng tiếc.

Bọn họ lại tiếp tục nhìn nhau chốc lát, Yến Tuy mới dắt tay Mạnh Đình ra khỏi phòng, tới dưới lầu ăn cơm.

Mạnh Đình vẫn như cũ không thể ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ, thậm chí cậu không thể uống thuốc, không thể truyền nước biển, lúc cậu tỉnh lại không lâu đều bộc lộ ra, bọn họ sau khi ăn xong cơm tối, Mạnh Đình uống xong thuốc đông y lão trung y mà Tiêu gia bên kia mời kê đơn.

Mùi vị này chính là Yến Tuy ngửi, đều cảm thấy khó có thể vào miệng, nhưng Mạnh Đình hơi hơi chần chờ, cậu liền cầm lên uống xuống, nhưng sắc mặt cậu cũng không vì uống thuốc, có chuyển biến tốt đejp gì, ngược lại khó coi hơn hai phần.

Đây là Yến Tuy lần đầu tiên nhìn Mạnh Đình uống thuốc, thuốc đông y này sớm tối một lần, mà thời gian anh tới trại an dưỡng hoàn toàn lệch thời gian Mạnh Đình uống thuốc, Yến Tuy cau mày, phất phất tay, để cho người giúp việc bưng chén thuốc uống hết đi.

Anh lại rót chén nước đưa tới bên môi Mạnh Đình, "Uống chút nước."

Mạnh Đình nhìn nhìn nước, lại nhìn nhìn Yến Tuy, sau đó cắn môi lắc lắc đầu. Cậu không có mở miệng, nhưng Yến Tuy cũng hiểu được ý tứ của cậu, Mạnh Đình là sợ mình mở miệng, liền phun thuốc ra, cho nên không thể mở miệng, liền cũng không thể uống nước.

Yến Tuy minh bạch, cảm giác đau trong lòng anh lại càng rõ ràng hai phần, bọn họ vốn dắt tay ngồi cùng một chỗ, anh khẽ nghiêng người đi, kéo Mạnh Đình tới trong ngực, liền cũng hết sức thuận tiện, anh nhẹ nhàng nhu nhu phía sau lưng Mạnh Đình, trong lúc nhất thời cũng không biết có thể mở miệng nói gì.

Lão trung y Tiêu gia mời y thuật tất nhiên không kém, cho dù Mạnh Đình trên tâm lý có thể tiếp nhận uống thuốc như vậy, nhưng uống thuốc đông y như vậy liền vẫn là bị giày vò. Nhưng anh cũng không thể mở miệng bảo Mạnh Đình đừng uống, thân thể Mạnh Đình không khôi phục như cũ là khẳng định, thuốc đông y điều trị cũng là một loại phương pháp.

Mạnh Đình châm rãi dựa tới trong ngực Yến Tuy, lông mi mắt cậu chớp lại chớp, tựa hồ không rõ Yến Tuy tại sao muốn ôm cậu, cậu tự hỏi, những cũng không trở ngại cậu ôm lại Yến Tuy.

Đại khái nửa giờ trôi qua, loại cảm giác muốn nôn mửa của Mạnh Đình mới phai nhạt đi, cậu ngẩng mặt nhìn Yến Tuy, sau đó hơi cong cong mắt, đây là nụ cười của Mạnh Đình, mặc dù ngắn ngủi, nhưng nụ cười không chứa khuyết điểm.

Yến Tuy chộp được, liền cũng theo đó ngây ngẩn cả người.

Mạnh Đình còn chưa kịp phát hiện ngây người của Yến Tuy, cậu lại lần nữa dựa lại trong ngực Yến Tuy.

Lần này Yến Tuy tiếp tục không cách nào phủ định tâm động của mình, anh chậm rãi giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại tiếp tục ôm người chặt hơn chút.

"Ngày mai tôi để cho cô Vương cùng lão trung y bên kia nghiên cứu một chút là sao đem thuốc đông y của cậu biến thành dược thiện, như vậy hiệu quả sẽ chậm một chút, nhưng sẽ không khó uống như vậy nữa......"

Thanh âm Yến Tuy càng nói càng nhỏ, bởi vì anh phát hiện Mạnh Đình đã dựa vào anh ngủ thiếp đi, cậu ngủ rất ngon rất an bình, Yến Tuy sợ quấy rầy Mạnh Đình, tự nhiên cũng càng nói càng nhỏ tiếng.

Anh tiếp tục để cho Mạnh Đình dựa vào một lát, chờ người ngủ sâu rồi, anh liền bế người lên.

Lúc này mới đầu mùa xuống, ban ngày nhiệt độ ấm chút, nhưng đến ban đêm vẫn như cũ rất lạnh, Mạnh Đình không đắp chăn như vậy ngủ, đoán chừng phải cảm mạo, cho nên dù Yến Tuy nguyện ý ôm cậu ngủ như thế, cũng phải suy nghĩ một chút tình trạng thân thể Mạnh Đình.

Yến Tuy ôm người, chân mày lơ đãng tiếp tục cau lại, thật sự là Mạnh Đình quá nhẹ, nhẹ đến làm cho anh đột nhiên nhiều hơn chút sợ.

Anh một đường cẩn thận ôm Mạnh Đình trở về phòng, anh đặt người vào trên giường, còn chưa đứng dậy, mắt Mạnh Đình liền mở ra.

Yến Tuy sửng sốt, cho là động tác đặt người của mình không đúng, mới làm tỉnh Mạnh Đình, anh tiếp tục ngồi ở bên giường, sau đó vỗ vỗ bên vai Mạnh Đình, "Ngủ đi, tôi chờ cậu ngủ mới đi."

Nhưng Mạnh Đình nghe vậy không chỉ không nhắm hai mắt lại, cậu còn nhanh chóng bò dậy, sau đó đưa tay ôm chặt lấy Yến Tuy.

"Sao thế?" Yến Tuy đại khái có thể hiểu ý tứ Mạnh Đình, nhưng anh vẫn là mở miệng hỏi.

Bị Yến Tuy vừa hỏi, Mạnh Đình càng lo lắng chút, miệng cậu mở mở, nhưng thanh âm vẫn như cũ không cách nào đi ra ngoài.

Cậu vùi đầu ở bên gáy Yến Tuy, vừa bàng hoàng vừa vô thố, tay cậu hơi hơi nắm thành nắm đấm, sau đó dịch dịch mình, cậu áy náy nhìn Yến Tuy một cái, liền muốn từ trong ngực anh lui ra ngoài.

"Muốn tôi ở lại bồi cậu hả?" Yến Tuy nhẹ giọng hỏi, sau đó càng gần sát Mạnh Đình chút, đem khoảng cách Mạnh Đình thật vất vả dịch ra dính tới không còn, Mạnh Đình vẫn như cũ ở trong ngực Yến Tuy, chỉ là cậu không tiếp tục dựa vào, mà là mở to mắt không thể tin được mà nhìn Yến Tuy.

"Cậu gật đầu, tôi liền ở lại......"

Lời Yến Tuy còn chưa hoàn toàn nói xong, Mạnh Đình đã gật đầu, cậu nhẹ nhàng dán dán má Yến Tuy, sau đó lại dựa tới trong ngực Yến Tuy.

Con ngươi Yến Tuy theo tới gần của Mạnh Đình hơi hơi phóng đại, nhịp tim trong lồng ngực lại tiếp tục đánh mất quy luật, khóe miệng anh mang theo chút cười nhạt, sau đó vỗ sau lưng Mạnh Đình.

Yến Tuy không có gạt Mạnh Đình, sau khi vỗ người ngủ, vẫn như cũ ở lại trong phòng Mạnh Đình, chỉ là anh cũng không có nằm lên giường cùng Mạnh Đình cùng nhau ngủ, anh tùy ý tay anh để cho Mạnh Đình nắm, lúc Mạnh Đình có dấu hiệu rất nhỏ muốn thức tỉnh, lại tiếp tục vỗ người.

Mãi cho tới hôm sau khoảng 6h, Yến Tuy mới từ trong phòng Mạnh Đình đi ra ngoài. Nhưng vừa đi ra ngoài, anh cùng bác Tiêu dậy sớm đã chống lại tầm mắt, bác Tiêu rõ ràng bị Yến Tuy dọa hết hồn, Yến Tuy nhẹ nhàng gật đầu, trở về phòng mình.

Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Mặc ngày thứ 3 Mạnh Đình vào ở Yến trạch tới đây thăm cậu.

"Nặc Nặc, ta là cha con."

"Anh là anh hai em."

Bọn họ mỗi lần gặp Mạnh Đình đều muốn tái diễn một lần lời này, bởi vì ánh mắt Mạnh Đình nhìn bọn họ vĩnh viễn là sợ hãi cùng bài xích, thậm chí cậu sau khi có thể mình đi lại, chỉ cần bọn tiếp cận quá gần, Mạnh Đình sẽ tự mình né tránh.

Hiện tại cậu cũng đánh trốn, nơi có thể trốn lại thay đổi, cậu xoay người liền quăng tới trong ngực Yến Tuy, ôm chặt lấy người, không hề nhìn Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Mặc nữa.

Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Mặc cảm thấy bất đắc dĩ và chán nản, nhưng bọn họ cũng biết muốn để cho Mạnh Đình tiếp nhận bọn họ, là trăm triệu không thể.

Nếu như có thể biết Mạnh Đình sẽ đối với người lần đầu tiên nhìn thấy, đãi ngộ khác nhau lớn như vậy, bọn họ nhất định sẽ luôn giữ trước giường Mạnh Đình.

"Tôi cùng lão gia tử thương lượng, vẫn là muốn đón Mạnh Đình về Bắc thành, nơi đó mới là nhà của nó, nếu như có thể, cậu có thể bồi Mạnh Đình theo chúng tôi tới Bắc thành một chuyến chứ?" Tiêu Huy Dân có thể đoán trước nếu như không có Yến Tuy cùng đi, Mạnh Đình căn bản sẽ không đi theo bọn họ.

Chờ bọn họ cùng nhau đến Bắc thành, Yến Tuy lại thoát thân ra ngoài, Mạnh Đình còn muốn dính người như vậy, cũng không có thể nữa.

Lấy tâm tình Yến Tuy như vậy, chính là trong lòng anh có ý nghĩ khác, cũng sẽ không mạo muội cắt đứt lời Tiêu Huy Dân, nhưng anh rõ ràng cảm giác được khẩn trương của người trong ngực, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng Mạnh Đình, sau đó mới nhìn về phía Tiêu Huy Dân tràn ngập mong đợi.

"Mạnh Đình không muốn, tôi tôn trọng ý kiến cậu ấy."

Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Mặc trong thần sắc đều nhiều hơn chút kinh ngạc, sau đó bọn họ chỉ nghe thấy Yến Tuy hỏi Mạnh Đình.

"Không cần sợ, cậu nói cho tôi biết, cậu muốn đi cùng bọn họ không?"

Mạnh Đình nghe vậy liền từ trong ngực Yến Tuy đi ra ngoài, sau đó lắc lắc đầu, cậu tựa hồ sợ Yến Tuy không hiểu ý tứ của cậu, cậu nhẹ nhàng câu câu cổ Yến Tuy, đối diện ánh mắt Yến Tuy, lại tiếp tục lắc lắc đầu.

"Được, tôi biết rồi, vậy thì không đi."

Yến Tuy giống như phần thưởng mà nhu nhu tóc Mạnh Đình, sau đó dời đi nhìn về phía hai cha con Tiêu gia thần sắc trố mắt, Mạnh Đình ở trước mặt bọn họ ngoại trừ kháng cự bài xích, sẽ không rõ ràng mà biểu đạt qua ý tứ gì khác, tới mức bọn họ đến bây giờ còn cảm thấy Mạnh Đình là nghe không quá hiểu bọn họ nói chuyện.

Nhưng sự thật là trí lực của Mạnh Đình có lẽ có tổn thương, nhưng không tới mức không làm rõ được nhu cầu của mình, hơn nữa cậu chỉ nhận đúng Yến Tuy.

"Yến Tuy a, thật sự xấu hổ, cứ để Nặc Nặc phiền toái cháu......"

"Bác trai nói sai rồi, Mạnh Đình đối với cháu mà nói, không phải phiền toái." Yến Tuy đáp lại, cũng không có khách sáo gì, mà là lời thật lòng.

Tiêu Huy Dân nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, ông đại khái là nhìn ra gì đó, nhưng ông nửa điểm lập trường chất vấn cũng không có, Mạnh Đình đến bây giờ vẫn như cũ không nhận bọn họ là người nhà của cậu, hơn nữa chuyện Tiêu gia bên kia quá nhiều, ông chính là muốn nữa, cũng không cách nào phân ra nhiều hơn tinh lực tới.

"Nặc Nặc, cha và anh hai con mấy ngày nữa trở lại thăm con."

Gần tới lúc Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Mặc cáo biệt, Mạnh Đình vẫn như cũ đưa ót về phía bọn họ.

Yến Tuy bị Mạnh Đình ôm, liền cũng không cách nào đứng dậy tiễn người, anh để cho bác Tiêu thay mặt anh tiễn bọn họ tới cửa.

Xách định cha con Tiêu gia đi rồi, Mạnh Đình chậm rãi thở phào, sau đó cậu mới ngẩng đầu nhìn Yến Tuy, ánh mắt cậu khẽ cong cong, lại gần sát cọ cọ Yến Tuy, sau đó cậu mới tự mình ngồi thẳng.

Mạnh Đình dần dần quen thuộc Yến trạch, liền cũng sẽ không tiếp tục gặp người liền né nữa, tiếc nuối duy nhất là cậu vẫn như cũ không có mở miệng nói chuyện.

Cậu từ lập xuân ở đến lập hạ, ngày thứ 4 cậu tới ở Yến trạch chuyển tới trong phòng Yến Tuy, cậu nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Yến Tuy không ngủ, liền cưỡng chế lôi kéo Yến Tuy lên giường, sau khi ngủ như vậy qua một lần, Yến Tuy sẽ không tiếp tục quấn quýt vấn đề có thích hợp cùng giường hay không, nhưng tiến thêm một bước là không có.

Một buổi tối cuối tháng 6, Yến Tuy mang theo Mạnh Đình tản bộ, lúc bọn họ đi tới cây phong trong hậu viện, Mạnh Đình nhẹ nhàng kéo tay Yến Tuy.

Yến Tuy hiểu ngầm, anh dừng bước, nhìn về phía Mạnh Đình, anh bắt đầu suy đoán ý tứ Mạnh Đình, nhưng Mạnh Đình chỉ nhìn thẳng vào người, đột nhiên này, Yến Tuy cũng có chút khó xử lý.

"Sao thế?"

Mạnh Đình nghe vậy cũng không chỉ cái gì, biểu đạt ý tứ, cậu vẫn như cũ nhìn Yến Tuy, ánh mắt từ mắt Yến Tuy rơi vào trên môi Yến Tuy, mũi chân cậu kiễng một chút, môi liền áp vafp trên môi Yến Tuy, Mạnh Đình vẫn không thể hiểu hôn là gì, nhưng khí tức và độ ấm trong đó, cậu cũng không bài xích.

Cậu lộ ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, sau đó chân cậu liền cũng rơi xuống mặt đất.

Cậu nhìn Yến Tuy, chậm rãi giương lên nụ cười, môi lại mấp may, sau đó thanh âm rất nhẹ rất nhẹ liền truyền tới.

"Yến Tuy."

Mạnh Đình ở trong lòng gọi cái tên này đã rất nhiều rất nhiều lần rồi, tiếng đầu tiên nhẹ chút, cậu lại tiếp tục gọi một tiếng, "Yến Tuy."

Ý tứ Mạnh Đình kỳ thực đã rất rõ ràng, cậu có thể nghĩ ra loại phương thức biểu đạt này cũng khá không dễ dàng.

"Mạnh Đình......" Yến Tuy gọi một câu, trong thanh âm nhiều hơn chút cảm giác khàn giọng, anh cảm thấy anh có lẽ còn phải đợi thêm đoạn thời gian rất dài nữa, mới có thể đợi được Mạnh Đình mở miệng, mới có thể đợi được cậu hiểu những thứ này, nhưng Mạnh Đình so với trong dự liệu của anh còn muốn thẳng thắn và trực tiếp hơn nhiều.

Mạnh Đình hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, cậu nín thở ngưng thần, hơi có vẻ khẩn trương chờ Yến Tuy đáp lại.

Nhưng Yến Tuy ngoại trừ tiếng thấp gọi này, lại khó khăn nói thêm gì đó, anh giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ má Mạnh Đình, lại từ từ trượt tới cằm Mạnh Đình, sau đó anh cúi đầu, hôn đôi môi vừa được anh dưỡng ra chút huyết sắc kia.

Mắt Mạnh Đình chớp động, có chút kinh ngạc, nhưng không có bất kỳ lùi bước nào, cậu chậm rãi giơ tay lên, ôm eo Yến Tuy.

Yến Tuy cũng không dám hôn tới quá sâu, chỉ có hôn nhàn nhạt như vậy, anh cũng có chút chống đỡ không được.

"Mạnh Đình, chúng ta kết hôn được không?"

Mạnh Đình nghe vậy hơi hơi suy nghĩ, cậu liền gật gật đầu, sau đó lại chủ động dán lên môi Yến Tuy, học Yến Tuy lúc nãy loạn xạ hôn hôn.

Cậu mở mở đôi môi, đáp ra lời, "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.