Sủng Hôn Hào Môn

Chương 101




"Yến Tuy!" Đặng Vũ lại hô một câu, hắn nỗ lực đứng vững, tay nắm lại không chịu khống chế mà run rẩy, "Cậu thật sự cảm thấy cậu có thể đi ra khỏi nơi này, đi ra khỏi Lê thành sao? Cậu sẽ không sợ tớ giống như Tô Tư Vũ nói, đi tìm Diêm lão đầu hợp tác sao?"

Yến Tuy nghe vậy không tiếp tục quay đầu lại, anh chỉ là lành lạnh nói, "Cậu không dám."

Đổi thành 10 năm sau, Đặng Vũ có lẽ có tư cách này, nhưng hắn hiện tại cánh còn chưa đủ phong mãn, giữa thiếu chủ và gia chủ chênh lệch không phải là một điểm nửa điểm.

Mà Yến Tuy tìm hắn làm việc cũng không phải bởi vì tình nghĩa giữa bọn họ, cũng bởi vì Yến Tuy đã cho Đặng Vũ trợ giúp rất lớn.

Gia tộc như Đặng gia khác với mấy gia tộc như Yến thị Tiêu thị, người thừa kế gia chủ của bọn họ không phải là do gia chủ đương thời quyết định, mà là con cháu của người đó thông qua một loạt đấu võ tàn khốc vô tình, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, cuối cùng thượng vị, máu tanh và tính kế đều không thể thiếu, Đặng Vũ có thể lên làm thếu chủ trước mắt, Yến Tuy không thể không kể công.

Ít nhất giai đoạn hiện tại, về tình về lý, Đặng Vũ không thể làm bất cứ chuyện gì trái với Yến Tuy, trừ phi hắn thật sự muốn cùng Yến Tuy đoạn tuyệt, trừ phi hắn không muốn làm thiếu chủ có quyền thế nhất Đặng gia trước mắt.

Yến Tuy từ trong căn phòng đấu võ rời đi, Niên Ngũ ở cửa đi tớ, nhìn về phía Đặng Vũ hơi chật vật, hắn chần chờ một chút nói, "Lão quản gia của Hứa gia ở ngoài quán rượu chờ."

"A...... Ha ha ha." Đặng Vũ đột nhiên cười điên cuồng, hắn cười so với khóc còn muốn khó coi hơn, sau đó tay hắn lập tức nện vào vách tường, "Rầm" một tiếng, lần này hắn tựa hồ tất cả tâm tình đều phát tiết ra ngoài, Đặng Vũ cười không nổi, nhưng cũng phẫn hận không nổi nữa.

Đây không phải tình huống hắn sớm đã đoán trước ư, hắn một khi cùng Yến Tuy thẳng thắn, chính là kết cục như vậy. Huynh đệ chính là huynh đệ, cho dù Yến Tuy không có người trong lòng, anh cũng quyết không cho phép giới hạn bị khuếch đại quá ái muội.

Những lời đó của Tô Tư Vũ cũng không biết là thành toàn hắn, hay là triệt để phá hủy hắn.

"Đem ghi âm của Tô Tư Vũ, hình của Mạnh Đình toàn bộ đưa cho Yến Tuy, cậu...... tự mình đi."

"Vâng," Niên Ngũ khẽ khom người sau đó từ phòng đấu võ rời đi, đi tới ngoài cửa, hắn lặng lẽ thở phào một cái, nhưng là vì Tô Tư Vũ.

Hắn rơi vào trong tay Yến Tuy, tuyệt đối so với rơi vào trong tay Đặng Vũ may mắn hơn, đương nhiên, loại may mắn này chỉ là tương đối mà nói, thủ đoạn Yến Tuy trừng phạt người rốt cuộc minh quang chút, Tô Tư Vũ rơi vào trong tay Đặng Vũ, tuyệt đối có thể dùng vĩnh viễn không thấy mặt trời để hình dung.

Yến Tuy để cho Hứa Thụ Mân giúp anh, kỳ thực khá đơn giản, chính là Hứa Thụ Mân cho người phụ trách đưa đón Yến Tuy mấy ngày này ở Hải thành hoạt động, đây đối với Hứa Thụ Mân mà nói căn bản không đáng nhắc tới, thậm chí cảm thấy Yến Tuy cùng ông như vậy có chút xa lạ, nhưng rơi vào trong mắt đám người Đặng Vũ, lại không phải như vậy.

Mà là Yến Tuy cùng Hứa Thụ Mân đạt thành hiệp nghị nào đó, câu "Cậu không dám" kia của Yến Tuy, Đặng Vũ lại liên kết lại nghĩ, thậm chí cảm thấy Yến Tuy có mấy phần ý tứ uy hiếp hắn, thậm chí cảm thấy Yến Tuy sớm trước đó đã bắt đầu hoài nghi, bắt đầu phòng bị hắn.

Nhưng kỳ thật không phải vậy, Yến Tuy trước đó không phát giác gì, chân chính có phát hiện cũng vẫn là hôm nay lúc vừa gặp Đặng Vũ.

Bọn họ nói đến Mạnh Đình, Yến Tuy không tránh khỏi nhớ tới ngữ khí chua loét kia của Mạnh Đình, lại vừa vặn vào lúc này, nhẫn nại và khắc chế của Đặng Vũ bị Yến Tuy nhận ra.

Yến Tuy thời gian từ lúc nhận ra tới trước sau quyết định bất quá mấy tiếng, cái này đám người của Đặng Vũ có vài người nhìn tới, thật sự bị coi là tuyệt tình, vô tình. Nhưng nên đứt không đứt đối với bản thân Yến Tuy, đối với Mạnh Đình và Đặng Vũ là không có trách nhiệm.

Yến Tuy ngồi lên xe, gọi một cú điện thoại, trong dự liệu là tắt điện thoại, sau đó anh lại gọi một cú điện thoại.

"Cậu và Đình Đình ở đâu?"

Tiêu Tử Mặc nghe vậy cổ họng bị nghẹn chút, ánh mắt hắn quét về phía Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn sang không hiểu ra sao, sau đó cười mỉa nói, "Em rể, anh nói gì đó, Đình Đình không phải tới nước A sao, sao sẽ cũng một chỗ với tôi?"

"Dừng xe đi, tôi nhìn thấy hai người rồi." Yến Tuy ấn cửa xe xuống, lại để cho lão quản gia bấm còi xe.

Đã bị bắt tại trận rồi, Tiêu Tử Mặc ngụy biện thêm cũng không ý nghĩa gì nữa, y lái xe tới ven đường dừng lại, Yến Tuy cũng dừng xong.

Yến Tuy xuống xe, đi tới trước cửa xe vị trí phó lái của Mạnh Đình, anh cúi đầu gõ gõ cửa sổ.

"Đình Đình, anh biết em đang ở bên trong, ở cửa xe ra, ngoan."

Lúc trước Yến Tuy ở trong quán rượu chưa đi ra, Mạnh Đình giống như hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà chịu không nổi muốn đi cướp người vậy, nhưng trước mắt cửa xe vừa bị gõ, cậu liền giống như quả bóng cao su đã rút khí, nhìn rõ ràng nhiều hơn hai phần vô thố, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Mặc cầu giúp.

"Sợ cái gì, anh hai em ở đây."

Tiêu Tử Mặc vốn muốn xuống xe, lại dịch trở lại nói với Mạnh Đình hai câu, hơn nữa ngữ khí Yến Tuy nghe một chút cảm giác không ra dọa người.

Mạnh Đình còn đang do dự có nên mở cửa xe hay không, Tiêu Tử Mặc bên kia đã xuống xe, lộ ra ít đầu, Yến Tuy đã sải bước đi vòng tới.

"Nhường chút," Yến Tuy nói, đẩy Tiêu Tử Mặc ra, anh ngồi vào vị trí tài xế.

Ánh mắt Mạnh Đình đi theo Yến Tuy, chậm rãi dời qua, sau đó rơi vào trên người Yến Tuy ngồi lên xe, liền không thể di chuyển nữa.

"Yến Tuy, em...... em lại gạt......"

Lời Mạnh Đình còn chưa nói xong, đã bị Yến Tuy một cái ôm tới trong ngực, da thịt cánh tay và lồng ngực Yến Tuy đều có chút cứng ngắc, anh đang khắc chế tâm tình của mình, "Đình Đình, anh nhớ em lắm."

Buổi sáng Mạnh Đình lên máy bay, đến bây giờ kỳ thực thời gian một ngày còn chưa tới, nhưng nhớ so với anh dự đoán đều muốn mãnh liệt hơn nhiều.

Anh vốn cảm thấy anh có thể vượt qua nỗi nhớ như vậy, nhưng sự thật là anh đánh giá cao chính mình, đến thời khắc này nhìn thấy người, những tâm tình kia không chút nào ngăn trở mà ào ào tràn ra.

"Em cũng nhớ anh," Mạnh Đình giơ tay lên ôm lại Yến Tuy, lại nghiêng đầu cọ cọ má Yến Tuy, cọ lại cọ, cậu liền lặng lẽ hôn một cái.

Tay Yến Tuy trượt tới gáy Mạnh Đình, cũng nghiêng đầu tới, anh tìm tới môi Mạnh Đình, sau đó ấn người ngồi lại ghế, hôn lên.

Yến Tuy ở trong môi Mạnh Đình càn quét một lần, anh nắm rõ tất cả điểm mẫn cảm của Mạnh Đình, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa qua, anh liền có thể cảm giác được run rẩy khống chế không được của người trong ngực, anh cuốn lấy bộ phận mềm mại nhất kia, không chết không thôi mà dây dưa.

Tần suất lồng ngực bọn họ phập phồng dần dần tăng nhanh, Mạnh Đình níu lấy tay áo Yến Tuy, cũng càng níu càng chặt.

Nhưng không biết nhớ tới cái gì, hay là cảm giác được cái gì đó, mắt Mạnh Đình vốn nhắm lại đột nhiên mở ra, gần đó có dấu ánh đèn đường nhàn nhạt rơi vào xe, trong mắt cậu ánh nhập khuôn mặt Yến Tuy động tình lại chuyên chút, chóp mũi cậu khẽ giật giật, nhẹ nhàng đẩy Yến Tuy ra, ở trên người anh cẩn thận mà ngửi tới ngửi lui.

Yến Tuy ngừng lại một lần nữa ôm lấy người, anh thở dốc vẫn như cũ không có ngừng lại, nhưng anh không nỡ Mạnh Đình tiếp tục giận dỗi với anh, "Anh vừa mới đánh Đặng Vũ một trận." Như vậy tránh không được lưu lại chút khí tức của Đặng Vũ, nhưng chút khí tức này tuyệt không có bất kỳ khả năng ái muội nào.

Mạnh Đình ngưng giãy dụa, cậu trợn tròn mắt nhìn Yến Tuy, "Hắn thật sự không có chạm vào anh?"

"Không có," Yến Tuy ôm người càng chặt chút, lại cúi đầu ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn, "Anh biết, anh là của em, không thể để cho người khác đụng."

"Anh biết là tốt rồi," Mạnh Đình gật đầu một cái, tay cậu trượt tới chỗ dây an toàn, nhẹ nhàng nhấn một cái, đem dây mở ra, sau đó giơ tay lên chặt chẽ mà ôm lấy eo Yến Tuy, "Không chỉ là hắn, em còn lo lắng anh."

"Không nhìn thấy anh, liền sẽ lo lắng cho anh, anh không để cho em đi theo, em rất tức giận."

"Anh biết, là anh không tốt," Yến Tuy nghe vậy hơi hơi chát, anh biết Mạnh Đình nói cũng không chỉ là lần này anh tới Lê thành, mà là ở Hải thành, Mạnh Đình cũng là như vậy. Một khi anh rời khỏi tầm mắt Mạnh Đình, Mạnh Đình liền sẽ khống chế không được mà lo lắng.

"Em rất tức giận, cho nên em liền gạt anh," Mạnh Đình nói lại nghiêng đầu đánh giá một chút sắc mặt Yến Tuy, chóp mũi cậu cọ cọ má Yến Tuy, "Anh có tức giận không?"

"Không có," Yến Tuy chống lại ánh mắt Mạnh Đình, tương đối xác định nói, "Anh vĩnh viễn đều sẽ không tức giận với em."

"Đặng Vũ...... Anh trước đó cũng không biết," Phàm là anh có bất kỳ một điểm phát giác nào, anh đều sẽ không để cho Đặng Vũ tiếp tục tiếp xúc cuộc sống của anh và Mạnh Đình, "Đình Đình, em phải nhớ kỹ, người không thích em, anh cũng sẽ không thích."

Lời này của Yến Tuy nói có chút quá không nguyên tắc, nhưng sự thực đã là như vậy, nói tới rõ ràng chút cũng không sao, giống như anh đã nói với Đặng Vũ, Mạnh Đình là người quan trọng nhất của anh, nhưng cái gì gọi là quan trọng nhất ư, Yến Tuy cho rằng cậu thích là thích, mà ghét là ghét (*).

"Ừ," Mạnh Đình nghe vậy khẽ gật đầu một cái, trên mặt cậu rốt cục lộ ra chút cười nhẹ, "Em thích anh, không thích Đặng Vũ."

Mạnh Đình đối với hỉ ác (*) của một người toàn bộ dựa vào cảm giác, nghe khá tùy hứng, nhưng Yến Tuy lại quyết định bắt đầu từ một khắc này hoàn toàn tín nhiệm cảm giác của Mạnh Đình.

((*) gi ả i th í ch ch ỗ hai c â u n à y x í u, c â u b ê n tr ê n b ả n g ố c l à h ỉ tha s ở h ỉ , á c tha s ở á c; h ỉ á c trong ng ữ c ả nh c ó nhi ề u ngh ĩ a l à y ê u >< gh é t; t ố t >< x ấ u, để ch ỉ c ả t ì nh c ả m c ả t í nh c á ch)

Tay Yến Tuy chuyển qua trên khuôn mặt Mạnh Đình, nhẹ nhàng nhu nhu, lại tiếp tục hướng lên trước hôn hôn mi tâm Mạnh Đình.

Anh lại tiếp tục mở miệng giải thích với Mạnh Đình, "Anh vốn không để cho em đi theo, là bởi vì Tô Tư Vũ, anh không xác định hắn còn có thể biết chút gì, anh không cách nào đoán được nguy hiểm hắn mang đến, nên không muốn để cho em đi theo."

Yến Tuy vẫn luôn rất rõ ràng, ký ức nhiều hơn một kiếp của Tô Tư Vũ là một con dao hai lưỡi, anh từ lúc bắt đầu quyết định dùng thanh kiếm này, liền cũng phải có chuẩn bị tổn thương nó mang đến, nhưng Yến Tuy không muốn để cho Mạnh Đình tới gánh chịu những tổn thương này.

Đó cũng không phải anh không tôn trọng cậu, cũng không phải là anh không tin cậu, mà là một loại bản năng yêu, cái loại bản năng mãnh liệt muốn vì Mạnh Đình ngăn trở toàn bộ phong vũ, tránh đi tất cả nguy hiểm.

Sau những bản năng này, rốt cuộc căn bản vẫn là bởi vì sợ, anh gánh chịu không nổi bất kỳ nguy hiểm nào mất đi Mạnh Đình. Nhưng trái lại, Mạnh Đình đối với anh cũng là như vậy, cho nên anh nghĩa vô phản cố (*) đi theo.

((*) l à m vi ệ c ngh ĩ a kh ô ng ch ù n b ướ c)

"Em muốn đi theo," Mạnh Đình nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, giơ chân lên, trực tiếp treo tới trên đùi Yến Tuy, giống như lại sợ anh bỏ cậu chạy mất vậy.

"Anh biết rồi, là lỗi của anh," Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, để cho hai người tách ra chút, anh chống lại ánh mắt Mạnh Đình, thành khẩn nói, "Em có thể tha thứ cho anh không?"

"Tha thứ, tha thứ cho anh," Mạnh Đình không có nửa khắc do dự liền đáp lại, cậu chủ động hôn hôn môi Yến Tuy, trong ánh mắt tràn ra chút giảo hoạt, "Vậy anh cũng phải tha thứ cho em, tha thứ cho em lại gạt anh, được không?"

"Được, anh cũng tha thứ cho em," Yến Tuy gật đầu một cái, anh biết lời này đối với Mạnh Đình có bao quan trọng, anh gật đầu đồng ý là được, không cần đi truy cứu Mạnh Đình gạt anh là đúng hay sai.

Mạnh Đình nghe vậy lo lắng hai đầu lông mày cậu toàn bộ tản đi, cậu lại lấn tới gần Yến Tuy, cậu cắn cắn môi Yến Tuy nói, "Chúng ta tiếp tục hôn, vừa nãy vẫn chưa hôn xong đâu."

_____________

Hai bộ hôm trước tui định đào thì mới biết có một bộ thích nhất nhà khác đã đào trước rồi, bộ kia thì theo cá nhân tui không ưng lắm nên quyết định ngưng đào, tui sẽ làm một bộ mới là "Một lần trọng sinh vô tác dụng", bộ này tui từ lúc đọc văn án đã cảm thấy cực thích, giống như hồi tui đọc văn án bộ "Sủng hôn hào môn" này vậy, mà bộ này tui thấy đc khá nhiều người nhiệt liệt đề cử. Tui hi vọng cảm giác lần này của tui cũng vẫn đúng =))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.