Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 90: Hoài Bắc an cư




Mộ Phi Chỉ âm thầm phái người đi tìm hiểu tình hình ở phủ thái tử, trên thực tế tất cả việc này đều chỉ để diễn trò cho Tần Huyền Qua xem, chính là vì không khiến Tần Huyền Qua hoài nghi bọn họ. Kết quả, khiến cho Tần Huyền Qua nghĩ rằng chỉ cần giữ vững hầm băng nhà mình là có thể dụ được Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu sa lưới, đáng tiếc, ngay ngày hôm sau khi hắn vào triều đã bị hủy hết.

Bởi vì Tần Hoàng đưa ra mệnh lệnh, cho nên Tần Huyền Qua dâng Huyết Linh Chi lên. Hơn nữa còn phải nói một đống lời thể hiện hiếu thuận, rõ ràng trong lòng đau muốn chết, lại vẫn phải giả bộ cao hứng vô cùng, đây là tính toán trong lòng Tần Huyền Qua. Trên thực tế, vốn hắn định động tay động chân trên Huyết Linh Chi, nhưng bị người khác ngăn cản, chuyện trộm gà không được còn mất nắm gạo như vậy vẫn đừng nên làm thì hơn.

Ngay sau khi Tần Huyền Qua dâng lên Huyết Linh Chi, Tần Hoàng lo lắng không yên, liền gọi Mộc Thạch đến.

"Mộc Thạch, đến đây đến đây, nhìn đi, trẫm đã giành được Huyết Linh Chi đến tay, ngươi nhìn rồi phối chế một đơn thuốc cho ta. Ta cảm thấy từ khi dùng thuốc lần trước, cái tật xấu đau đầu đau đầu của ta tốt hơn nhiều." Tần Hoàng vừa vội vàng nói, lại vừa dùng ánh mắt hàm xúc không đoán được suy nghĩ để đánh giá Mộc Thạch.

"Hoàng thượng, để ta trở về suy nghĩ một chút, dù sao, Huyết Linh Chi này không phải đồ quý bình thường, cần phải đối đãi thật tốt mới được." Mộc Thạch cung kính cúi đầu nói.

"Tốt lắm, vậy trước tiên cứ để Huyết Linh Chi ở chỗ của trẫm, chờ ngươi chuẩn bị phương thuốc thật tốt, trẫm muốn tự mình nhìn viên thuốc cứu mạng này được luyện ra như thế nào." Tần Hoàng nói xong, vô cùng cẩn thận cất Huyết Linh Chi đi.

Mộc Thạch nhìn tình hình này, không khác những gì mà Thẩm Hành Vu dự đoán, hắn gật đầu đồng ý, sau đó liền đi ra ngoài.

Mặc dù Mộc Thạch có kim bài của Tần Hoàng ở trong người, nhưng ở trong cung vẫn rất dè dặt cẩn thận. Sau khi hắn nhận được tin tức xong, liền thừa dịp người ngoài không nhìn thấy, truyền tin tức đến trong tay của Bạch Tước, để Bạch Tước bẩm báo với Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu.

Sau khi Thẩm Hành Vu nhận được tin của Mộc Thạch, liền thuận tay đốt thư trên ánh nến. Sau khi đốt xong, nàng cũng không nhắc đến chuyện này ngay, mà thoải mái dựa về phía sau làm tổ, sau đó mới nói với Mộ Phi Chỉ: "Phu quân, chúng ta rời nhà đã được nửa tháng, cũng không biết sư thúc có làm Hoài Nam rối loạn hay không." Đỗ Trọng kia, dùng độc là đệ nhất, nhưng liên quan đến việc trị quốc, thì sẽ không biết làm thế nào.

"Việc đó chỉ là việc nhỏ, không cần phải lo lắng." Mộ Phi Chỉ cầm một lọn tóc của nàng lên đặt ở trước chóp mũi, giọng nói trầm thấp mất hồn.

"Mau chóng giành được Huyết Linh Chi vào tay mới chuyện quan trọng nhất trước mắt. Đúng rồi, không phải còn có một kẻ ở Tắc Bắc sao? Nhiếp Chính vương Tắc Bắc là có chuyện gì xảy ra vậy?"~~ Thẩm Hành Vu nghĩ tới lúc đại hôn của hai người diễn ra, trong lúc vô tình Mộ Phi Chỉ đã nhắc đến một câu là Nhiếp Chính vương Tắc Bắc đã tự tay giết chết vương phi của mình.

"Cũng chỉ là khi mất đi mới biết được quý trọng." Trên mặt Mộ Phi Chỉ không hề lo lắng, hắn ôm chặt lấy Thẩm Hành Vu, đặt một nụ hôn lên vành tai của nàng, xong rồi mới nói: "Việc khiến người ta đau buồn như vậy, về sau ta sẽ nói tiếp cho nàng nghe."

"Tin tức của Mộc Thạch vừa nãy chàng cũng đã nhìn, chàng có suy nghĩ gì không?" Thẩm Hành Vu xoay người ở trong lòng hắn, đầu tựa vào trước ngực hắn, rầu rĩ hỏi.

"Tần Hoàng kế vị đã nhiều năm, lòng phòng bị người khác chắc chắn là rất nặng. Hơn nữa, thân là thái tử, Tần Huyền Qua lại nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, cho nên ông ta đa nghi cũng là điều đương nhiên. Điều này nói lên, ông ta không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào." Mộ Phi Chỉ phân tích.

"Cuối cùng thì ta cũng cảm thấy được Tần Huyền Qua sẽ không khinh địch mà dừng tay như vậy. Ta có một kế, nói ra cho chàng nghe thử." Thẩm Hành Vu nói xong, liền nằm úp trên người Mộ Phi Chỉ, nhỏ giọng nói cái gì đó bên tai nhỏ hắn.

.....

Đến gần hoàng hôn, trời hỗn loạn, một bóng dáng màu xám từ trong phòng của Mộc Thạch đi ra, hắn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ tới cái gì. Bên cạnh có cung nhân ngẫu nhiên đi qua, mấy tiểu cung nữ đều phải dừng lại, hô một câu: "Đạo trưởng tốt."

Người nọ cũng chỉ rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó vẫn cúi đầu muốn nhớ lại mọi chuyện như cũ. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ bản thân mình muốn đi đến cung điện của Tần hoàng.

"Phốc." Ngay khi hắn đi đến chỗ gấp khúc của hành lang, muốn đi đến Ngự Thư Phòng, đột nhiên có một mũi tên bay ra, giống như sắc trời ảm đạm kia, bắn thẳng tắp về phía hắn. Mũi tên kia cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn. Ngay trong hoàng hôn, thân thể hắn giống như một cái lá rách ngã xuống phía sau. Dựa theo ánh hoàng hôn mỏng manh kia, đám người trốn từ ở một nơi bí mật gần đó có thể thấy rõ gương mặt của người nằm trên mặt đất, chính là Mộc Thạch đạo trưởng. Bọn chúng thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức xoay người lại , trở về bẩm báo. Ở chỗ xa xa, âm thanh của Ngự Lâm quân dần dần truyền đến...

....

Buổi tối, trong mật thất của Đông cung.

Một nữ nhân mặc áo choàng màu đen đối mặt với Tần Huyền Qua. Trên mặt nàng ta che một tấm lụa mỏng, toàn thân cũng bọc bằng lụa đen. Thấy ánh mắt của Tần Huyền Qua nhìn tới, rốt cục nàng ta cũng lên tiếng. Nhưng giọng nói đó khàn khàn giống như âm thanh của gà mẹ, khiến người ta nghe được liền cảm thấy không vô cùng thoải mái.

"Đã chết chưa?" Nữ nhân kia hỏi.

"Đã chết." Tần Huyền Qua nhấp một ngụm trà nói.

"Kẻ ngu xuẩn như vậy không cần phải giữ lại, vì một nữ nhân mà cam tâm làm đối tượng để cho ông già đùa bỡn. Hiện giờ lại dám vì này nữ nhân đó mà đồng ý làm tay sai của tiểu tử Mộ Phi Chỉ kia." Giọng nói khàn khàn của nữ nhân kia càng nói càng trở nên tức giận, đến cuối cùng, dường như là quá tức giận mà hét lên.

"Hắc Nương, phản ứng của ngươi có phải quá lớn hay không?" Vốn Tần Huyền Qua rất bình tĩnh, nhìn thấy phản ứng lớn của Hắc Nương, ngược lại hắn trở nên tò mò hơn, liệu có chuyện gì kích thích cảm xúc của nàng như vậy.

"Nói đến cùng, vẫn còn không phải là tiện nữ nhân kia, giữ nàng ta lại là một tai họa. Dù sao, môn sinh dưới tay của Thẩm thừa tướng đã bị ngươi vơ vét gần hết, cứ giết nữ nhân kia là xong rồi.~~ Nữ nhân chỉ biết dùng một khuôn mặt thối tha, hời hợt để hấp dẫn nam nhân trả giá sinh mạng thay nàng ta như vậy, thật là đáng ghét." Nói xong, nữ tử kêu Hắc Nương đó chỉ dùng một chưởng lại đánh nát cái bàn.

Đột nhiên Tần Huyền Qua nói ra một câu: "Chẳng lẽ Hắc Nương đã từng phải chịu ủy khuất?" Nhìn bộ dạng này của nàng rất giống một oán phụ.

"Chuyện của ta không đến luợt ngươi quản." Nghe thấy Tần Huyền Qua nói, Hắc Nương thờ ơ nhìn hắn một cái. Chẳng qua, cái nhìn này không hề có tý sát thương nào đối với Tần Huyền Qua. Hắn chỉ cười nói: "Vạn vật trên thế gian này, chỉ có bản thân mình là quan trọng nhất, cá lớn nuốt cá bé, bị người khác lợi dụng là đáng đời."

"Đủ rồi, hiện giờ Thẩm Thanh (tên thật của Mộc Thạch) đã chết, nói về bước tiếp theo trong kế hoạch của ngươi một chút." Hắc Nương giống như chủ nhân, hỏi Tần Huyền Qua, mà trùng hợp đây lại là cách đối đãi mà Tần Huyền Qua không thích nhất.

"Hắc nương, ta muốn nói rõ ràng một số chuyện." Đột nhiên khuôn mặt của Tần Huyền Qua nghiêm túc hẳn lên. Hai tay hắn đặt ở trên bàn, nhìn nữ nhân che mặt ngồi ở đối diện, vô cùng âm trầm nói: "Ta đồng ý cho Thanh Long Hội của ngươi xây dựng cơ sở tạm thời ở Hoài Bắc, ngươi giúp ta dẹp toàn bộ chướng ngại để ta đăng cơ. Chúng ta là đồng bọn vì lợi ích, ta không phải là người để ngươi có thể sai bảo, hiểu chưa?" Sống lâu như vậy, Tần Huyền Qua khó chịu nhất là có người dẫm trên đầu của hắn, cho dù là phụ thân của hắn cũng không được.

"Hừ." Hắc Nương phát ra một tiếng hừ lạnh từ lỗ mũi.

"Chẳng lẽ ngươi sẽ không dùng người của Thanh Long Hội đi giết Mộ Phi Chỉ?" Hắc Nương hỏi Tần Huyền Qua.

"Thanh Long Hội? Sở dĩ ngươi có thể gây sóng gió ở Hoài Nam như vậy, hãm hại Hữu Tướng, cũng chỉ là do chiếm tiện nghi trong lặng yên không một tiếng động." Tần Huyền Qua nói tới đây ngừng một lúc, sau đó lại nói tiếp: "Nếu bàn về ám sát, Thanh Long Hội của ngươi còn chênh lệch rất nhiều so với Thiên Cơ lâu."

"Ngươi cungi biết Thiên Cơ lâu?" Hắc Nương dường như chấn động đối với lời hắn nói ra.

"Chẳng lẽ, Hắc Nương cũng biết Thiên Cơ lâu?" Tần Huyền Qua giống như lơ đãng cười.

"Không biết." Trong cặp mắt đen tuyền của Hắc Nương bay qua cái gì, nhanh đến mức làm cho người ta không nhìn thấy rõ.

"Ngươi lại giúp ta tìm thên một người, sau khi Mộc Thạch chết, nhất định phải có một người thay thế hắn, nhất định bên người của phụ hoàng phải có thám tử để dò la tin tức." Lúc này Tần Huyền Qua trở nên nghiêm túc nói với Hắc Nương.

"Uhm, chiêu này rất tốt, ta sẽ phái người đi tìm." Hắc Nương đáp.

Từ trong mật thất đi ra, Tần Huyền Qua quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng cười lạnh một tiếng.

.....

Trong lòng Mộc Thạch vẫn còn cảm thấy sợ hãi cho tới bây giờ. Hắn tưởng tượng, nếu vừa rồi không phải do Thẩm Hành Vu để tên tử tù kia dịch dung làm hắn, thì người bị bắn chết kia chính là hắn. Xem ra, Tần Huyền Qua thực sự có lòng muốn diệt khẩu. Hắn đứng có chút cứng ngắc ở nơi đó, đến bây giờ tâm trí vẫn còn đang bay lơ lửng ở bên ngoài, mê mang nhìn mọi thứ ở trước mặt.

Thần Nhi đang vểnh mông nhỏ lên, kéo hoa văn chìm thêu trên giày của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu sờ đầu của hắn, sau đó mới nhìn nói với Mộc Thạch: "Hiện giờ Tần Huyền Qua nhất định nghĩ ngươi đã chết. Ngày mai chúng ta sẽ lại dọa hắn một chút, đợi sau khi mọi việc kết thúc, chúng ta sẽ đưa Thẩm Mộng Nhu ra ngoài cho ngươi, tới lúc đó, các ngươi muốn đi chỗ nào thì đi."

"Thẩm Thanh thay mặt Nhu nhi đa tạ ân cứu mạng của vương thượng, Vương Hậu." Thẩm Thanh hành lễ với hai người.

"Thẩm Thanh, chuyện đàm phán với Tần Hoàng sẽ giao cho ngươi." Ba người lại bắt đầu nói aang chuyện khác, sau đó Thẩm Hành Vu mới nói với Thẩm Thanh.

"Đã hiểu." Thẩm Thanh gật đầu.

....

Ngày thứ hai, sau khi hạ triều, lại có một trò hay xảy ra. Sắc mặt Tần Huyền Qua rất tốt dẫn theo một nam tử tuấn tú xa lạ, nam tử kia cũng chỉ tầm 20 tuổi, vô cùng hiền lành đi sau Tần Huyền Qua.

"Sau khi vào phải làm theo lời căn dặn của ta, nghe thấy chưa?" Lúc gần tới ngự thư phòng, Tần Huyền Qua quay đầu nói với nam tử.

"Vâng." Người nọ lên tiếng, giọng nói rất mềm mại.

Trong ngự thư phòng, Tần hoàng vừa vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Tần Huyền Qua liền dẫn nam tử tiến vào.

Tần hoàng bình tình nhìn Tần Huyền Qua, vẫn rất hứng thú hỏi: "Lão tam, con làm gì vậy?"

"Hồi phụ hoàng, mấy ngày hôm trước nhi tử lên núi Phổ Đà, đạo trưởng tiến cử một người, nhi tử sai người điều tra mấy ngày, xác nhận vị tiểu đạo trưởng này quả thật là tinh thông dược lý, cho nên đặc biệt mang đến cho phụ vương nhìn mặt." Tần Huyền Qua ra vẻ thâm trầm, trên mặt không có chút vui mừng nào, giống như người con lo lắng cho cha.

"Mộc Thạch, dâng trà." Tần hoàng hạ bút, liếc mắt đánh giá nam tử trẻ tuổi, sau đó mới nhãn nhã ra lệnh.

Cả người Tần Huyền Qua vì nghe được tên ấy mà cả người cứng lại, hắn trừng to mắt, cố gắng nhìn kỹ người đi từ bên trong ra, toàn thân khoác áo choàng màu xám tinh xảo, tóc dài, sau bộ râu không có gì ngoài dung mạo tinh xảo, không phải Thạch Mộc thì là ai?

Tần Huyền Qua suýt nữa là giậm chân, hắn rất muốn lớn tiếng hỏi: "Vì sao? Vì sao ngươi không chết?"

Thạch Mộc ra vẻ không xảy ra chuyện gì, lúc đến trước mặt Tần Huyền Qua, hắn thậm chí còn chào Tần Huyền Qua, nhưng sắc mặt Tần Huyền Qua lại trắng bệch, nếu nói chuyện huyết linh chi hôm qua là chuyện động trời thì rất rõ ràng, chuyện Mộc Thạch không chết lại là một "đại kinh hỉ."

Mộc Thạch đặt trà lên bàn, sau đó cực kì cung kính đứng ở mép bàn, cúi đầu.

Tần Huyền Qua quay đầu, thấy ánh mắt sắc bén của Tần hoàng nhìn mình, trong lòng biết chính mình vừa mới luống cuống , vì thế điều chỉnh tâm trạng của mình về trạng thái tốt nhất.

Tần hoàng quay đầu lại, tùy ý nói với Mộc Thạch: "Mộc Thạch, vị tiểu đạo trưởng này giao cho ngươi. Ngươi nhiều tuổi hơn hắn, có một số việc cũng nên dạy hắn."

"Vâng." Mộc Thạch đáp lại.

"Lão Tam còn có chuyện sao?" Tần hoàng xoa trán, hỏi.

"Phụ hoàng chú ý thân thể, nhi tử đi về trước." Tần Huyền Qua biết Tần hoang đang có ý đuổi người, vì thế không ở lâu, hắn còn phải về tính toán lại, không phải ngày hôm qua mấy người kia nói tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống sao? Mà còn chắc chắn là Mộc Thạch.

"Lui ra đi." Tần hoàng khoát tay áo.

Sau khi Tần Huyền Qua đi ra ngoài, Mộc Thạch liền đứng ở mép bàn mài mực cho Tần hoàng, nam tử trẻ tuổi kia vẫn đứng yên lặng tại chỗ, một lúc lâu sau, khi tay Mộc Thạch đã mỏi, Tần hoàng đột nhiên gọi lão thái giám vào, nói: "Mang cái này đi xử lý."

"Vâng." Lão công công gật đầu đầy vui sướng, ánh mắt nhỏ xoi xét khiến nam tử trẻ tuổi giật mình.

"Nói cái gì mà tiểu đạo trưởng, chẳng qua chỉ muốn gài thám tử vào thôi, nghĩ ta ngu ngốc sao?" Tần hoàng nói.

"Hoàng thượng tha mạng." Lúc này, tiểu đạo trưởng trẻ tuổi mới hiểu người Tần hoàng nói muốn giải quyết là ai, hắn quỳ xuống, hoảng sợ cầu xin tha thứ.

"Nếu muốn an bài đến bên cạnh ta, nhất định không phải người nhát gan như vậy, Mộc Thạch, ngươi nói có đúng không?" Tần hoàng dừng bút, nhìn về phía Mộc Thạch đang đứng im.

Mộc Thạch chỉ mỉm cười.

"Bốp bốp." Kính Tài công công vỗ tay, sau đó một đám thị vệ võ nghệ cao cường đi từ bên ngoài vào, lão công công liếc mắt về phía tiểu đạo trưởng, động tác của những thị vệ này rất nhanh nhẹn, không cho tiểu đạo trường nhúc nhích đã bắt hắn lại.

Khi Kính Tài đi theo đám thị vệ ra ngoài, Mộc Thạch đột nhiên quỳ xuống.

Tần hoàng có vẻ đã dự đoán được, hắn không ngạc nhiên nhìn Mộc Thạch, cười nói: "Mộc Thạch, ngươi làm cái gì vậy?"

"Hoàng thượng. . . . . ."

Mộc Thạch còn chưa nói xong, Mộ Phi Chỉ một tay ôm Thần Nhi đang ngủ say, một tay nắm Thẩm Hành Vu đi đến.

Gặp Mộ Phi Chỉ không báo trước mà đi vào, sắc mặt Tần hoàng vô cùng kém, hắn vừa định tức giận, Mộ Phi Chỉ liền yêu thương nhìn em bé trên tay, cực kì tự nhiên nói: "Nhi tử của cô vương đang ngủ, ta không muốn để giọng nói lanh lảnh của thái giám quấy rầy hắn."

Thần nhi cũng hết sức phối hợp, Mộ Phi Chỉ vừa nói xong, liền nghe thấy bé lầm bầm vài tiếng, bất mãn cọ xát vào đầu vai Mộ Phi Chỉ, ra vẻ mộng đẹp bị quấy nhiễu.

Thẩm Hành Vu không nói gì nhìn hai cha con, sau đó nhìn Mộc Thạch vẫn quỳ dưới đất, mở miệng đầu tiên "Mộc Thạch đạo trưởng, có thể phiền người ra ngoài đóng cửa không?" Thẩm Hành Vu muốn mượn cơ hội cho Mộc Thạch đứng dậy.

Mộc Thạch đầu nhìn Tần hoàng, Tần hoàng nghi ngờ liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu, sau đó gật đầu.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Mộ Phi Chỉ vô cùng tự nhiên kéo Thẩm Hành Vu ngồi, sau đó tự mình ôm Thần Nhi mập mạp ngồi xuống rồi mới nói với Tần hoàng: "Tần hoàng, cô vương có một giao dịch muốn làm với người."

"Ồ...? Đúng lúc trẫm cũng muốn biết, Hoài Nam vương ở lại trong hoàng cung Hoài Bắc ta lâu như vậy là có ý gì?" Tần hoàng hừ lạnh một tiếng, nhìn Mộ Phi Chỉ ngồi trước mặt không khác gì đứa con mình, trong lòng kìm nén lửa giận.

"Tần hoàng, chúng ta muốn huyết linh chi." Thẩm Hành Vu nói.

"Trước kia trẫm dùng hai tòa thành mới đổi được, bây giờ, Hoài Nam vương muốn dùng mấy tòa thành để đổi?" Tần hoàng đứng lên đầy khí thế.

Mộ Phi Chỉ không nói gì, chỉ lười nhác ôm Thần Nhi, vuốt nhúm tóc của Thần Nhi.

"Chúng ta không đổi bằng thành trì, nhưng, ta có thể bảo đảm, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho người."

"Ngươi nói cái gì?" Tần hoàng lập tức đứng lên, biểu cảm trên mặt rất hung dữ.

"Tần hoàng, cô vương rất bao che người khác, khách khí với vương hậu của ta một chút." Mộ đại gia ở bên cạnh từ từ nói.

Nghe xong lời vừa rồi, lần đầu tiên Tần hoàng đánh giá Thẩm Hành Vu một cách kỹ lưỡng. Chuyện Hoài Nam vương sủng hậu hắn cũng có nghe nói, nhưng là một đế vương, hắn không tán thành sủng một nữ nhân ngang với giang sơn của mình, thậm chí còn cao hơn. Vậy nên, Tần hoàng không thích Thẩm Hành Vu theo bản năng. Nhưng vừa rồi nữ nhân này nói có thể chữa khỏi bệnh đau đầu của mình, hắn không tin, một nữ tử nhu nhược sao có thể có y thuật sao siêu như vậy, xem ra... Khoan đã, hắn nhìn nữ nhân này có chút quen mắt.

"Ngươi đúng là người Hoài Bắc?" Tần hoàng hỏi, hắn có cảm giác mình đã gặp người này rồi.

Thẩm Hành Vu cười hắc hắc, cực kì giảo hoạt nói: "Người người đều nói ta giống thái tử phi đã qua đời, chẳng lẽ Tần hoàng cũng thấy thế sao" Thẩm Hành Vu thầm nghĩ, Tần hoàng này, ngày nàng và Tần Huyền Qua thành thân đã từng gặp mặt, hơn nữa còn cách nhiều bậc thang như vậy, từ đó đến giờ đã hai năm, yến hội trong cung nàng đều lấy cớ cự tuyệt tham gia, vậy nên Tần hoàng không thể chắn chắn như vậy.

"Không giống." Tần hoàng chỉ có thể nói như vậy, nếu thật sự nói Hoài Nam Vương hậu giống một thái tử phi đã chết ở Hoài Bắc, lời này truyền ra ngoài thật không dễ nghe.

"Trong lòng cô vương, vương hậu của cô vương luôn luôn đẹp nhất." Mộ đại gia lại mở miệng nói đúng lúc.

Thần Nhi ngồi trên chân hắn đung đưa hai cái chân nhỏ rồi túm túm vạt áo, cực kì đồng ý gật đầu nói: "Thần nhi cũng hiểu được mẫu hậu là xinh đẹp ."

"Đứa nhỏ này. . . . . ." Tần hoàng nghe thấy Thần Nhi nhỏ bé mở miệng lại lấy làm kinh hãi, hắn nhìn đứa bé, giọng nói chậm lại, nhìn về phía Mộ Phi Chỉ, hỏi: "Tiểu thái tử không phải mới tròn một tuổi sao? Sao đã nói lưu loát như vậy?"

Thần Nhi nghe thấy lão già nhắc đến mình, vì thế không đợi Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu nói, liền chỉ chỉ hai mắt của mình, ngọt ngào ngây thơ nói: "Bởi vì Thần Nhi không nhìn thấy, con chỉ cảm nhận mà không thấy người, vì vậy giác quan khác cũng tốt hơn."

Khi Thần Nhi nói những lời này, Thẩm Hành Vu thấy hốc mắt mình nóng lên, con của họ rõ ràng vẫn còn nhỏ như vậy.

Cảnh này cũng làm Tần hoàng xúc động. Tần hoàng chỉ có hai đứa con trai là Tần Huyền Qua và Tần Chinh Viễn, Tần Huyền Qua thành thân nhiều năm, trắc phi cũng không thiếu, nhưng không có một ai có thể sinh hạ một cái tiểu hoàng tôn, mà lão tứ Tần Chinh Viễn, bên cạnh không có người phụ nữ nào, Tần hoàng không được hưởng thú vui con cháu. Mà Mộ Phi Chỉ trước mặt rõ ràng tuổi tác không chênh lệch so với nhi tử nhà mình, hài tử trong lòng hắn vẫn còn nhỏ nhưng nói chuyện ngọt ngào ngây thơ, rất có trật tự, lại còn có khuôn mặt mềm mại, nhìn thật sự là đáng yêu hết sức, nếu chính mình cũng có một đứa cháu như vậy, ôi! Chỉ là, đứa nhỏ này quả nhiên không nhìn thấy gì.

Thẩm Hành Vu không xem nhẹ tia rung động trong mắt Tần hoàng, nàng tiếp tục nói, lấy thân phận là một người mẹ: "Mắt của Thần Nhi bị hỏng từ trong bụng mẹ, trong thiên hạ chỉ có huyết linh chi mới có thể cứu nó. Nhưng mà trong thiên hạ, có thể chữa được bệnh đau đầu của Tần hoàng cũng chỉ có huyết linh chi."

Tần hoàng thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Hành Vu, ánh mắt lại trở nên sắc bén: "Vậy ngươi lấy cái gì chứng minh?"

"Người có thể chứng minh sắp đến." Thẩm Hành Vu nói xong lời này liền nhìn về phía ngoài cửa.

Quả nhiên, lời của nàng vừa mới dứt, bên ngoài truyền vào giọng lanh lảnh của Kính Tài: "Tứ điện hạ cầu kiến."

"Tuyên." Tần hoàng hồ nghi nhìn Thẩm Hành Vu d,0dylq.d

"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng." Tần Chinh Viễn vừa vào là thỉnh an Tần hoàng, sau đó mới nhìn Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu: "Hai vị, đã lâu không gặp."

"Lão tứ làm chứng cho ngươi?" Tần hoàng không muốn vô nghĩa, trực tiếp hỏi Thẩm Hành Vu

"Đúng, tứ điện hạ có thể làm chứng cho ta." Khóe môi Thẩm Hành Vu hơi nhếch lên.

Tần Chinh Viễn góp lời đúng lúc, hỏi Tần hoàng: "Phụ hoàng, người còn nhớ phương thuốc của quỷ y Hoài Nam mà con mang về không?"

"Đương nhiên, phương thuốc đó rất tốt, sau khi dùng thì đỡ đau đầu hơn." Vừa nói đến phương thuốc kia, tính tình của Tần hoàng dịu lại.

"Đầu tiên con cho rằng phương thuốc đó là quỷ y kê, nhưng về sau mới biết được, thì ra phương thuốc đó lại là do vương hậu kê." Tần Chinh Viên nói.

"Ngươi nói thật?" Tần hoàng có chút không tin nhìn Tần Chinh Viễn, lại nhìn nhìn Thẩm Hành Vu

"Thật cả nghìn lần." Tần Chinh Viễn nhìn vẻ giật mình của Tần hoàng, trong lòng có thể hiểu được, thật ra ngày hôm qua lúc hắn vừa biết tin này, hắn cũng rất ngạc nhiên, nếu lúc trước mang ơn của người ta, còn còn là người cùng đối nghịch với Tần Huyền Qua, chuyện này hắn rất vui khi được làm.

"Nếu không trị hết thì thế nào?" Tần hoàng hỏi.

"Không có loại tình huống này, đương nhiên, việc quan trọng đầu tiên Tần hoàng phải làm là cai quản người hầu xung quanh cẩn thận, pha thuốc cũng phải tìm người tin tưởng." Thẩm Hành Vu tốt bụng nhắc nhở.

"Tốt xấu gì trẫm cũng làm hoàng đế hơn ba mươi năm, có một số việc không cần nha đầu như ngươi nhắc nhở." Tần hoàng hừ lạnh một tiếng.

"Nương tử, người ta không cảm kích, nàng còn nói làm gì." Mộ Phi Chỉ khinh thường nhìn Tần hoàng một cái, ôm Thần Nhi thay đổi dáng người.

"Trong ba tháng, qua tháng rưỡi hi vọng Tần Hoàng giao một nửa huyết linh chi cho ta, hết ba tháng thì giao nốt chỗ huyết linh chi còn lại, thế nào?" Trong lòng Thẩm Hành Vu cũng không chắc chắn lắm.

"Ba tháng?" Tần hoàng nghĩ nghĩ, nói: "Được."

Đạt được kết quả này, Thẩm Hành Vu thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nói chuyện cùng một lão hồ ly năm mươi tuổi, trong lòng nàng cũng không bình tĩnh như bên ngoài. Nhận được sự đồng ý của Tần hoàng, lúc này nàng mới nhìn Mộ Phi Chỉ, mỉm cười ngọt ngào.

"Tần hoàng nói phải giữ lời mới tốt, đừng làm trò gì khó hiểu sau lưng. Trong ba tháng này, cô vương sẽ ở trong hoàng cung này, nghỉ ngơi một chút." Mộ Phi Chỉ híp mắt, một bàn tay kéo tay Thẩm Hành Vu đặt vào tay mình.

"Phụ vương, thái phó nói với con, ứng xử phải có lòng tin, nếu không kiếp sau sẽ biến thành heo. Nếu gia gia này không giữ lời, có phải kiếp sau sẽ biến thành heo không?" Thần Nhi ngọt ngào ngây thơ ghé vào lòng Mộ Phi Chỉ nói.

Lời này vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ xoa đầu Thần Nhi, cực kì đồng ý gật đầu nói: "Đương nhiên."

"Ngươi. . . . . ." Tần hoàng chỉ tay vào Mộ Phi Chỉ, cảm giác mình sắp bị tức chết.

"Nếu tứ điện hạ cũng ở đây, mời người làm chứng, nếu mọi chuyện có gì sai sót, ta nghĩ, đó lại là chuyện khác rồi." Thẩm Hành Vu đứng dậy, bị Mộ Phi Chỉ nắm tay ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến hai người trong phòng.

Lúc ra tới cửa, Mộ Phi Chỉ chỉ vào Kính Tài hỏi: "Ngươi là đại thái giám tổng quản trong cung?"

"Hồi Hoài Nam vương, vâng." Kính Tài cung kính đáp.

"Ừm, ta nghe nói Tắc Bắc mới tiến cống hai giỏ nho, mang cho cô vương một giỏ." Mộ Phi Chỉ mở miệng nói rất tự nhiên.

Lúc Kính Tài vẫn đang ngơ ngác, Mộ Phi Chỉ đã dắt Thẩm Hành Vu đi, hoa mẫu đơn nở đầy trên dường, Mộ Phi Chỉ bình tĩnh nói: "Ánh mặt trời ở Tắc Bắc càng nhiều thì nho càng ngọt, không phải nàng thích ăn sao? Giờ có thể ăn thoải mái rồi."

"Bọn họ thực sự mang tới sao?" Thẩm Hành Vu không tin lắm, rõ ràng chỉ có hai giỏ, trong cung nhiều người như vậy, sao có thể chia đều được?"

"Nàng cứ chờ xem." Ngược lại Mộ Phi Chỉ rất chắc chắn.

... .......

Không quá nửa canh giờ, quả nhiên có hai tiểu thái giám cẩn thân mang giỏ nho tới, vì Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu độc chiếm cả cái sân mà trong cân đều là thị vệ người Hoài Nam nên hai tiểu thái giám đành phải cẩn thân đặt giỏ nho xuống, sau khi đám người đi vào thông báo mới bê vào.

"Ồ, quả nhiên là đến." Thẩm Hành Vu thấy động lập tức ra ngoài, quả nhiên rất giỏ nho tím tím, nàng cười gọi thủ hạ, nói: "Rửa sạch sẽ rồi đặt vào đĩa cho ta."

Mộ Phi Chỉ đứng ở cửa, nhìn Thẩm Hành Vu ngồi xổm cười y hệt tiểu cô nương, nụ cười rực rõ như vậy, quả thật rất xinh đẹp.

"Phu quân, chàng nhìn xem, đúng là mang tới thật." Thẩm Hành Vu vẫy vẫy tay với Mộ Phi Chỉ

Mộ Phi Chỉ mím môi cười, sau đó cũng ngồi xổm xuống, một tay đẩy cửa, một tay bến Thần Nhi lên.

Thẩm Hành Vu sai người đi kiếm chút bột mì, sau đó mới bỏ nho vào rửa sạch.

"Chủ tử, bên trong liệu có..." Một thủ hạ nghi ngờ hỏi Thẩm Hành Vu

Thẩm Hành Vu cười hắc hắc: "Đừng quên ta làm gì? Nếu bên trong có độc, ta có thể không nhìn ra sao?"

"Thần Nhi, há mồm." Sau khi đã rửa sạch, Thẩm Hành Vu gọi Thần Nhi bên cạnh Mộ Phi Chỉ tới.

Thần Nhi nghe lời há miệng, Thẩm Hành Vu đút nho vào, Thần Nhi cắn một cái sau đó liền vui tươi hớn hở híp mắt nói: "Mẫu hậu, ăn ngon."

"Vi phu cũng muốn." Mộ Phi Chỉ cúi người, vẻ mặt không vừa ý nhìn Thẩm Hành Vu

Thẩm Hành Vu lấy một quả đặt vào miệng hắn, kết quả Mộ Phi Chỉ lại liếm luôn tay Thẩm Hành Vu

Thẩm Hành Vu đỏ mặt, Thần Nhi không nhìn thấy, bọn thủ hạ cũng tự giác tránh đi, Mộ Phi Chỉ cậy thế mà làm càn.

"Rất ngọt." Cuối cùng cũng buông Thẩm Hành Vu ra, lúc này Mộ Phi Chỉ mới vui vẻ ăn nho, rất đứng đắn phát biểu một câu.

Trong lúc hai người đang liếc mắt đưa tình, Thần Nhi đã cong mông tự mò mẫm, tìm được một chùm nho lớn, vươn đôi tay mập mạp bắt đầu lấy nho ăn, bé nhét đầy nho vào miệng mình, ăn rất nhanh sau đó còn không quên lau miệng, sau khi đã ăn no, bé xoay người, vươn hai tay ra không trung gọi: "Phụ vương, bế bế."

"Xú tiểu tử, thật biết cách hưởng thụ." Mộ Phi Chỉ nhìn Thần Nhi đang xoa cái bụng tròn vo, nhấc bé lên vai, đi ra ngoài đặt bé nằm vào ghế. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Vừa tiếp xúc với lớp đệm mềm mại, Thần Nhi liền phơi bụng nhỏ của mình ra, sau đó sung sướng phơi nắng, trên mặt là biểu cảm thỏa mãn.

Mộ Phi Chỉ thấy bé nằm xuống liền gọi Bạch Tước lên để hắn trông con trai bảo bối của mình.

"Chủ tử, người không sợ ta quấy rầy các người sao?" Bạch Tước trông Thần Nhi cười nói.

"Hoàn toàn không ngại, bởi vì ta biết, A Vu không xem trọng ngươi." Mộ Phi Chỉ nói xong, cầm chùm nho đi tới chỗ Thẩm Hành Vu

Bạch Tước: "..."

"Bạch Tước thúc thúc, người có thể dịch sang trái một chút không?" Lúc Bạch Tước còn đang than thở, Thần Nhi đột nhiên lẩm bẩm.

"Vì sao?" Bạch Tước khó hiểu.

"Bạch Tước thúc thúc dịch sang trái một chút là có thể che nắng cho Thần Nhi." Thần Nhi duỗi đôi chân ngắn, cười khanh khách nói.

Bạch Tước: "...."

Lúc họ đi vào, Vương hoàng hậu đang đi cùng một cung nữ ra ngoài, Thẩm Hành Vu cảm thấy lúc họ lướt qua, có một ánh sáng chói mắt hướng tới bọn họ, nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chờ một chút, bóng dáng của thị nữ kia có vẻ cứng ngắc. Nhìn thế, nàng ngừng lại, kéo Mộ Phi Chỉ lại gần, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, lúc này mới hạ tay xuống.

"Ta sẽ phái người đi điều tra." Mộ Phi Chỉ nhìn nàng.

"Các ngươi đến đây." Tần hoàng đang luyện chữ, thấy Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đến, giọng nói dịu đi rất nhiều so với ngày hôm qua, hắn đứng bên cạnh bàn, trải tờ giấy tuyên thành viết chữ cuối cùng xong mới nhận lấy khăn mặt Kính Tài đưa, lau tay, sau đó sai người dọn giấy, nhìn về phía Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu

"Ta sẽ bắt đầu châm cho người." Thẩm Hành Vu nhìn Tần hoàng, đi thẳng vào vấn đề.

"Được." Tần hoàng vui vẻ đáp ứng, sau đó nói với Kính Tài "Ngươi ở bên cạnh làm thủ hạ cho vương hậu."

Mộ Phi Chỉ cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại đứng đằng sau Thẩm Hành Vu, nhìn Thẩm Hành Vu lôi ngân châm ra.

Lúc Thẩm Hành Vu châm cho Tần hoàng, một cỗ kiệu dừng trước cổng đông cung, quản gia liền tiến lên nghênh đón, ở ngoài mặt là hoàng hậu nương nương phái người đến thăm thái tử phi mấy hôm trước vừa đẻ non, nhưng trên thực tế lại là vở kịch cất giấu một bí mật.

Trong mật thất, Tần Huyền Qua nhìn Hắc nương đối diện, giọng nói cao lên, hỏi: "Không phải Hắc nương chưa bao giờ bỏ khăn che mặt ra sao? Sao hôm nay lại đóng giả làm thị nữ tiến cung?"

"Thế gian còn có dịch dung thuật, tuy không giống thật nhưng để lừa người thường thì như vậy là đủ rồi." Hắc nương thở hổn hển một hơi, chợt, giống như nhớ tới cái gì đó, cảm thán một câu: "Không thể tưởng tượng được cuối cùng nha đầu kia lại theo hắn."

"Ngươi đang nói người nào?" Tần Huyền Qua rất đa nghi, nghe thấy câu cảm thán của Hắc nương, lòng cảnh giác của hắn chợt bùng lên.

"Không liên quan đến việc của ngươi." Hắc nương phủ nhận.

"Nói việc chính đi, hôm nay ngươi vào cung điều tra thế nào?" Tần Huyền Qua đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, hỏi Hắc nương.

"Thị vệ canh gác ở ngự thư phòng đều là cao thủ." Hắc nương nói lại chuyện hôm nay điều tra được.

"Nếu là đã là cao thủ, liệu họ có phát hiện ra ngươi không, ta nhớ võ công của ngươi cũng không kém." Tần Huyền Qua nói

"Không sao." Hắc nương lắc đầu

"Tần Huyền Qua, nhớ kỹ giao dịch của chúng ta." Rõ ràng hôm nay tâm trạng của Hắc nương không tốt lắm, nàng nhắc Tần Huyền Qua một câu sau đó men theo con đường ra ngoài mật thất.

Nhìn khung cảnh vắng lặng, Tần Huyền Qua chỉ cười lạnh lùng, lẩm bẩm "Muốn thành việc lớn thì phải luyện được ý chí sắt đá. Nếu không, bị người ta uy hiếp thì chỉ có con đường chết."

... ....

Tần Chinh Viễn trời sinh đã đối nghịch với Tần Huyền Qua, cho nên gần đây ở trong cung, Tần Chinh Viễn cũng luôn luôn giúp đỡ Thẩm Hành Vu, sắc thuốc, thi châm gì đó đều đi theo, vừa để đảm bảo thuốc cho Tần hoàng, vừa bảo vệ sự an toàn cho Thẩm Hành Vu. Thế nhưng, Mộ đại gia đối với chuyện này không vui chút nào. Hôm nay, Thần Nhi lại chổng mông đào hố trên mặt đất, Tần CHinh Viễn liền bước đến khiêng Thần Nhi lên vai, động tác rất lỗ mãng.

"Phụ vương, cứu Thần Nhi." Thần nhi ghé vào lưng Tần Chinh Viễn lớn tiếng kêu.

"Xú tiểu tử, không phải hôm qua vừa cho ngươi một sọt đào tiên sao? Chớp mắt đã quên rồi." Tần Chinh Viễn đặt em bé tàn nhẫn, vong ân bội nghĩa xuống đất, Bạch Tước lập tức tiến lên bế Thần Nhi.

"Tên kia, giọng ngươi có thể nhỏ chút được không, làm đau tai cô vương." Mộ Phi Chỉ ghét bỏ nói.

"A Vu đâu?" Tần Chinh Viễn không thấy Thẩm Hành Vu liền hỏi.

"A Vu là tên để ngươi gọi là?" Mộ Phi Chỉ vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt cũng tối sầm lại nhìn hắn.

"Ta chỉ gọi ở đây thôi, yên tâm, bí mật của nàng ta sẽ không nói cùng ai." Vẻ ngoài Tần Chinh Viễn có vẻ lỗ mãng nên từ nhỏ đến lớn đã lừa được không ít người, tránh cho hắn họa sát thân.

"Ở đâu ngươi cũng không có tư cách gọi nàng như vậy." Mộ Phi Chỉ nâng ly trà, phiền chán nói với Tần Chinh Viễn.

"Không phải chỉ là cái tên thôi sao?" Tần Chinh Viễn cực kì lỗ mãng ngồi xuống, chân gác lên nhau, không có gì giống một vương gia.

Mộ Phi Chỉ lạnh lùng giương mắt, lời nói ra đủ khiến người ta lạnh lẽo đến tận cốt tủy: "Tần Chinh Viễn, ở trước mặt ta không cần giả vờ."

"Giả vờ đã lâu, tự nhiên thành thật rồi." Tần Chinh Viễn nhấp một ngụm trà, nhưng đôi chân cũng hạ xuống, ngồi thẳng hơn, xem ra, so với vừa rồi lịch sự hơn rất nhiều.

"Nếu cánh chim đã đầy đặn, việc gì phải làm rùa đen rụt đầu?" Mộ Phi Chỉ cười nhạo.

"Mẫu hậu." Trong lúc hai nam nhân đang tranh đấu, Thần Nhi ngọt ngào gọi một tiếng, đợi cho hai người để ý, Thẩm Hành Vu đã ôm Thần Nhi tới.

Thấy Tần Chinh Viễn ngồi ở đó, Thẩm Hành Vu cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu chào hắn, sau đó cười với Mộ Phi Chỉ: "Thạch Lưu và Hoa Dung chiều tối nay sẽ đến, theo ta thấy, cung điện này sắp thành nhà của chúng ta rồi."

"Nếu nàng thích ta sẽ làm vậy." Mộ Phi Chỉ cười nói

Cứ qua lại như vậy làm cho Tần Chinh Viễn bắt đầu bộc lộ tính xấu, hắn cũng cười lạnh lùng, biến mất vẻ lỗ mãng vừa rồi, giống như một con vật giữ nhà, âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy ngươi cũng cần phải có trách nhiệm."

"Chờ ngươi đứng ở chỗ cao nhất, quay lại nói với ta." Mộ Phi Chỉ chỉ quan tâm đến nương tử và nhi tử nhà mình, mặc kệ Tần Chinh Viễn, dịu dàng nắm tay Thẩm Hành Vu đi vào nội điện.

Tần Chinh Viễn nhìn cảnh hai người ân ái, đứng tại chỗ lúc lâu sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

Thạch Lưu và Hoa Dung vừa tới, đại điện to như vậy tràn ngập tiếng nói tiếng cười, giống như điện Thái Cực lúc trước, Hoa Dung và Thạch Lưu và gặp Bạch Tước, Hoa Dung đã thấy thích Bạch Tước.

"Mĩ nam này, sao trước kia là không phát hiện ra ngươi? Ngươi tên gì vậy?" Từ lúc hai người ngồi trên xe ngựa vào cung, Hoa Dung vẫn lặp lại câu hỏi này, mãi đến khi vào đại điện, nàng vẫn đuổi theo Bạch Tước hỏi.

Thạch Lựu nhìn vậy, lắc đầu bật cười. Nàng định đi vào bái kiến chủ tử, kết quả liền cảm thấy áo choàng mình bị túm chặt, nàng cúi đầu, chỉ thấy một em bé mặc áo vàng nhạt đang cọ cọ vào đùi, có vẻ cảm nhận được tâm trạng của Thạch Lưu. em bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tuy không có tiêu điểm nhưng vẫn chớp chớp, bé túm váy Thạch Lưu, dùng mũi ngửi ngửi sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Thạch Lưu cô cô!"

Thạch Lưu đã một tháng không gặp Thần Nhi, giờ nghe thấy bé ngọt ngào gọi mình, chỉ cảm thấy tim như tan ra, nàng ngồi xổm xuống, xoa mái tóc đã dài của Thần Nhi, nghẹn ngào nói: "Tiểu chủ tử lại mập thêm một chút rồi."

"Ha ha, những thứ đó ăn rất ngon!" Thần Nhi nhào vào lòng Thạch Lưu, kết quả lại nhướn mày, sau đó bĩu môi nói: "Thạch Lưu cô cô, đây là vật gì, sao lại động đậy?"

"Hu hu." Vật trong lòng Thạch Lưu đột nhiên rên lên, Thần Nhi im lặng một giây, sau đó hét to: "Mẫu hậu, Cầu Cầu đến đây, Cầu Cầu đến đây."

Cầu Cầu chui ra, nhào vào lòng Thần Nhi, Thần Nhi còn nhỏ, sao có thể chịu được lực lớn như vậy của Cầu Cầu, mà Cầu Cầu còn lớn hơn một chút.

Thẩm Hành Vu đã sớm nghe thấy tiếng, lúc nàng đi ra, Hoa Dung đang đuổi theo Bạch Tước, còn Thạch Lưu đang ngây ngốc nhìn Cầu Cầu thân thiết nhào vào người Thần Nhi.

"Chủ tử." Thạch Lưu vừa thấy Thẩm Hành Vu, lập tức đứng dậy, tiến lên chào.

"Bạch Tước đã dọn phòng xong, chúng ta độc chiếm một cung điện, các ngươi về dọn dẹp lại cho tốt rồi quay lại đây chúng ta nói chuyện." Thẩm Hành Vu nói với Thạch Lưu.

"Cầu Cầu dài hơn một chút rồi đó." Mộ Phi Chỉ dựa vào ghế, nhìn nhi tử và Cầu Cầu, vui vẻ nói.

"Phu quân, chàng có cảm thấy bây giờ chúng ta giống như ở điện Thái Cực không?" Thẩm Hành Vu quay đầu trở lại, vẻ mặt lưu luyến nhìn Mộ Phi Chỉ

"Có nàng ở đây, nơi nào cũng là nhà." Mộ Phi Chỉ bước nhanh lên phía trước, ôm Thẩm Hành Vu vào lòng.

.....

Sau khi Thạch Lưu và Hoa Dung thu dọn xong, hai người bước vào.

"Tình hình trong cung thế nào?" Thẩm Hành Vu hỏi.

"Bẩm..." Hoa Dung vừa nói liền nghẹn lại, Thẩm Hành Vu lại nhìn Thạch Lưu, Thạch Lưu cũng ấp úng không đáp được.

"Chẳng lẽ trở nên lộn xộn rồi?" Thẩm Hành Vu liếc nhìn Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ chỉ ôm nhi tử chơi đùa, không hề quan tâm đến buổi nói chuyện.

"Bẩm, chủ tử, chuyện này không phải chỉ lộn xộn là xong, quả thực là quá loạn rồi, người biết không? Suýt nữa là quỷ y đại diện biến vương cung thành dược phường của hắn rồi." Hoa Dung thấy Thạch Lưu ấp úng không nói được lời nào, hạ quyết tâm nói thẳng: "Quỷ y đại nhiên nuôi vài tiểu hồ ly ở điện Ngô Đồng, nói cái gì mà cửu vĩ hồ quý giá, nhưng những hồ ly này chỉ có một cái đuôi, lại còn cho ăn dược thảo, chúng thần đi tìm quỷ y, kết quả hắn nói, những hồ ly này chỉ có ăn thảo dược mới dùng như Cầu Cầu được. Vậy cũng chưa là gì, không biết quỷ y lấy mấy con cá ở đâu ta, sủng lên tận trời, nuôi trong điện Thái Cực, còn bắt chúng ta phải chăm sóc, mỗi ngày đổi nước mà lần, ngày nào hai chúng ta cũng chăm đám cá còn hơn chăm mẹ ruột."

"Trưởng công chúa cứ để yên?" Thẩm Hành Vu tò mò hỏi "Hai người này trước nay luôn đối đầu, lần nào gặp mặt cũng hận không lao vào đánh nhau."

"Hai người vừa chạm mặt đúng là rất ầm ĩ, nhưng lúc đánh nhau, nếu có Phong tướng quân ở đó thì không sao, Phong tướng quân mà không có mặt, ai dám đi lên can ngăn, cho nên, gần đây, trong cung bị hỏng nhiều thứ tốt, ngay cả bình sứ trắng người yêu nhất cũng bị làm vỡ." Thạch Lưu càng nói càng cúi đầu thấp.

"Chẳng qua hắn đang giận ta ném Hoài Nam cho hắn." Mộ Phi Chỉ đang yên lặng bỗng mở miệng.

Nghe Mộ Phi Chỉ nói vậy, Thẩm Hành Vu cũng thấy xấu hổ, dù sao cũng là vì Thần Nhi mới kéo sư thúc vào chuyện trong triều, làm rối loạn sinh hoạt của người.

"Khi nào về chúng ta sẽ bồi thường cho hắn." Thẩm Hành Vu mềm lòng nói.

"Bồi thường?" Mộ Phi Chỉ gật gật đầu, cực kì tán thành nói: "Đúng là nên bồi thường, các ngươi thống kê giá trị đồ bị tổn tại cho ta, sau này trở về dùng tiền mua dược liệu của hắn đền."

"..." Thẩm Hành Vu im lặng, phu quân, có cần bắt nạt trắng trợn thế không?

"Chủ tử, mắt tiểu chủ tử thế nào rồi?" Hoa Dung thấy khí sắc Thần Nhi không tồi, không khỏi mở miệng hỏi.

"Không tệ, nếu không có gì sai sót, một tháng sau là có hiệu quả rồi." Thẩm Hành Vu nói tới đây chợt nghĩ ra một chuyện, sau đó hỏi hai người "Những thứ cần hai người đã mang tới chưa?"

"Rồi ạ." Hoa Dung gật đầu."

"Vậy là tốt rồi, có sách thuốc ra phải đi xem một chút." Thẩm Hành Vu nói khẽ.

....

Cứ như vậy, Thạch Lưu và Hoa Dung cũng ở lại cung, bắt đầu chăm sóc Thần Nhi và Thẩm Hành Vu, không khí trong đại điện càng lúc càng ấm áp, cung điện độc lập này trong mắt người ngoài đã thành cung điện nhỏ của Hoài Nam vương tại Hoài Bắc, bên trong thường truyền đến tiếng nói tiếng cười, thời gian cứ trôi qua từng ngày, mọi người đều mong Thần Nhi được tốt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.