Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 77-2: Sống chết (2)




Edit: Ciao

Triều chính Hoài Nam bây giờ rất thái bình, hơn nữa những thanh tiên tài tuấn thông qua những cuộc thi văn võ đã rót vào quần thần dòng máu mới, cho nên gần như Mộ Phi Chỉ dành tất cả thời gian cho Thẩm Hành Vu, mỗi sáng sớm gọi nàng dậy, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, trở về dùng đồ ăn sáng. Mỗi tối trước khi ngủ hắn sẽ tự mình xoa xoa đôi chân sưng tấy của Thẩm Hành Vu. Mỗi ngày đều dặn nàng uống thuốc, ăn cơm, sau hai tháng, Thẩm Hành Vu béo lên một chút mà Mộ Phi Chỉ thì gầy đi không ít.

Hai tháng sau, đúng thời điểm Thẩm Hành Vu mang thai được chín tháng, bây giờ nàng hành động đã không được tiện, Mộ Phi Chỉ đã mời bà đỡ riêng của vương thất. Bởi vì đứa trẻ không bao lâu nữa sẽ sinh ra, khi đó độc tố sẽ tạo thành thương tổn thế nào cho đứa nhỏ, bọn họ cũng sẽ nhanh chóng được biết, cho nên mấy ngày nay Mộ Phi Chỉ đều lo lắng muốn chết.

Nhưng mà hắn không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Hành Vu ôm chăn nằm ngửa trên nệm, xuyên qua cửa sổ, nhìn từng chiếc lá bắt đầu rơi, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác thu buồn, thời gian qua nàng rất vui vẻ, trong nháy mắt nàng ở Hoài Nam đã một năm rưỡi, thành thân, sống chết, mỗi một chuyện quan trọng của cuộc đời nàng đều hoàn thành tại đây, trong tốc tộ không thể tưởng tượng được. Mặc dù ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý, từ trước đến nàng nàng không có tâm tình gì với nam tử trên thế gian, vậy mà lại nằm trong tay Mộ Phi Chỉ, mà nghĩ lại, nàng có cảm giác Mộ Phi Chỉ nằm trong tay của nàng.

Không khí mát mẻ chớp mắt đã bị ngăn bên ngoài cửa sổ, Mộ Phi Chỉ đóng cửa sổ lại, xoay người xoa xoa tay nàng, cười hỏi: “Làm sao vậy? Nàng nghĩ gì mà xuất thàn như thế?”

“Phu quân, hình như chúng ta còn chưa đặt tên cho con đấy?” Thẩm Hành Vu hoàn hồn, đôi mắt nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, nằm vào trong lòng hắn.

Quả thực việc đặt tên này bị Mộ Phi Chỉ quên mất, niềm vui được làm phụ thân còn chưa kịp hưởng thụ đủ thì đã nghe được tin tức kia, mà hắn lại đặt tất cả sự quan tâm lên người Thẩm Hành Vu, cái việc này đã bị hắn ném lên chín tầng mây rồi.

“Nàng nghĩ...”

“A...”

Chuyện xảy ra đột nhiên, lời của Mộ Phi Chỉ còn chưa nói xong thì nụ cười đã cứng lại trên mặt.

Thẩm Hành Vu chỉ thấy hạ thân có chất lỏng chảy ra, nàng nắm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, đau đớn hô lên một tiếng: “Phu quân, hình như là sắp sinh.”

Mộ Phi Chỉ đỏ mắt, lớn tiếng quát um lên: “Nhanh, mau tuyên bà đỡ, ngự y.”

Hoa Dung và Thạch Lưu vốn đang canh ở cửa, nghe thấy giọng nói không khống chế được của Mộ Phi Chỉ thì hai người vội vàng trật tự đi tuyên.

Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên giường, cảm xúc dinh dính trên tay gây cho hắn sự hoảng sợ trước nay chưa từng có, trong nháy mắt, hắn muốn ôm nàng hô ngừng, không cần sinh, vì sao sinh con lại là một chuyện khủng bố như vậy.

Mặc dù Thẩm Hành Vu cảm thấy bụng rất đau nhưng mà ý thức vẫn còn, nàng nhìn bàn tay đang nắm chặt lại của Mộ Phi Chỉ, nỗ lực nở nụ cười, thở hổn hển nói: “Đừng... lo... lắng.”

Bã đỡ tới rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, hai bà đỡ bữa đến, Mộ Phi Chỉ lập tức chuyển sang đứng bên giường, nhìn Thẩm Hành Vu kêu đau.

Một bà đỡ điều chỉnh hô hấp giúp Thẩm Hành Vu, một người khác chỉ thị cho Thạch Lưu và Hoa Dung chuẩn bị nước ấm và những đồ khác.

Trong khoảng thời gian ngắn, điện Thái Cực luôn an tĩnh trở nên ồn ào, Mộ Phi Chỉ đứng ở bên, nhìn những người này lui tới, bên tai nghe tiếng gọi tê tâm liệt phế của thê tử, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút hỗn loạn, trí nhớ trước kia và hình ảnh hiện tại hòa lại làm một trước mắt hắn.

“Ngươi sững sờ ở trong này làm gì? Còn không mau đi ra ngoài.” Dỗ Trọng đi tới bên người Mộ Phi Chỉ, vỗ vỗ lưng hắn, kết quả phát hiện sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ta không muốn đi ra ngoài.” Mộ Phi Chỉ lắc đầu, vẻ mặt như sợ hãi lại như đáng sợ, tất cả hình dung về Hoài Nam Vương đều bị hắn bỏ đi, lúc này hắn như một người đáng thương bị vứt bỏ, dáng người tiều tụy khẩn cầu ông trời đừng mang đi thứ trân quý nhất của hắn,

Đỗ Trọng không thể khuyên hắn ra ngoài, cuối cùng đành phải sai người buông rèm xuống, còn hắn thì ngồi ngoài chờ cùng Mộ Phi Chỉ.

Hình ảnh bên trong màn lẫn lộn nhưng Mộ Phi Chỉ có thể nhận ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào và tiếng than đau của Thẩm Hành Vu.

Mộ Phi Chỉ vốn đang ngồi cứng ở đó, nhưng mà hắn cũng không nhịn được nữa, trong từng tiếng ‘mau’ của bà đỡ, vụt đứng lên, Đỗ Trọng vừa kéo lấy hắn, hắn liền quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ đỏ đậm, giống như đang ở trong địa ngục, giọng hắn khàn khàn: “Ngươi có nghe thấy không? Nàng đang kêu đau.”

Đỗ Trọng biết không ngăn được hắn, huống hồ cũng không biết trong quá trình sinh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, cho nên đành buông tay.

Mộ Phi Chỉ sải bước đi vào, đi thẳng đến đầu giường.

Các bà đã không kiêng dè Mộ Phi Chỉ, chỉ đang cố gắng giúp Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên giường, đôi mắt phiếm hồng nhìn thấy đôi môi chảy máu của Thẩm Hành Vu thì trái tim đau đớn, hắn không hề lo lắng, đưa cánh tay của mình đến trước mặt Thẩm Hành Vu, nhẹ giọng dỗ: “Đừng cắn mình.”

Ý thức của Thẩm Hành Vu đã tan rã rồi, làm sao mà có thể nhận biết được, dựa vòa bàn năng nàng cắn một ngụm lên cánh tay Mộ Phi Chỉ. Rõ ràng cắn chảy máu nhưng Mộ Phi Chỉ lại không cảm thấy đau, anh vẫn nhìn Thẩm Hành Vu mới ánh mắt dịu dàng, trái tim như bị người xé ra.

Trạng thái này cứ duy trì nửa giờ, khi một tiếng khóc nỉ non vang dội thì Thẩm Hành Vu giống như hao hết khí lực toàn thân, vô lực ngả đầu, miệng cũng thả lỏng ra, không có ý thức gì, ngoặt đầu ngủ.

“Vương thượng đừng lo lắng, nương nương ngủ một giấc là tốt rồi.” Một bà đỡ bọc đứa trẻ lại, một bà đỡ khác giải thích với Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ nhìn mái tóc Thẩm Hành Vu ướt đẫm mồ hôi, trái tim vừa rơi xuống thì đột nhiên bà đỡ lớn tiếng hô lên: “Không tốt, vì sao lại có máu đen.”

Mộ Phi Chỉ lại đứng lên, quát lớn: “Có chuyện gì?”

“Bẩm Vương thượng, nô tỳ khong biết, nương nương đột nhiên bắt đầu xuất huyết, hơn nữa lại còn máu đen.” Bà đỡ quỳ xuống.

“Truyền thái y cho cô vương, hôm nay nếu Vương hậu làm sao thì diệt toàn bộ cửu tộc các ngươi.” Mộ Phi Chỉ hô một tiếng, khí lực rất lớn nhưng trái tim lại treo lên, trước mắt hắn bỗng tối sầm, thậm chí thân thể có chút không ổn, hơi dao động một chút.

Đỗ Trọng nghe thấy động tĩnh thì chạy tới, đứng ở ngoài rèm, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chảy máu, máu màu đen.” Bà đỡ nghẹn ngào hô.

Đỗ Trọng bỏ qua lễ tiết, hắn xông vào trong rèm, cầm một tấm vải sạch sẽ dính máu đen trên giường, sau đó cầm đến trước mặt.

Mộ Phi Chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên nét mặt hắn.

Đỗ Trọng chỉ nhìn thoáng qua, thở dài một hơi, đầu tiên nói với Thạch Lưu và Hoa Dung: “Lấy bạch đoàn tử cho ta, cho một ít máu vào, sau đó chuẩn bị cho ta một chậu dược thảo.”

“Nàng thế nào rồi?” Mộ Phi Chỉ cảm giác mình đã dùng hết sức để nói xong những lời này.

“Không ngại, chỉ đang bài độc mà thôi. Ngủ mấy ngày là khỏe.” Đỗ Trọng nói với Mộ Phi Chỉ, sau đó châm kim cho Thẩm Hành Vu.

Mộ Phi Chỉ nghe lời này, trái tim thoáng buông xuống một chút nhưng vẫn còn có chút lo lắng, bởi vì lần trước khi Thẩm Hành Vu trúng tên, Đỗ Trọng nói ngủ một ngày là được, cuối cùng Thẩm Hành Vu ngủ ba ngày mới tỉnh. Hôm nay Đỗ Trọng nói Thẩm Hành Vu mấy ngày là khỏe, nếu nàng ngủ cả tháng thì sao bây giơ? Trong lòng Mộ Phi Chỉ cứ suy nghĩ như vậy, hoàn toàn không để ý đến đứa con trai vừa sinh ra của mình, cho đến khi bà đỡ đưa đứa nhỏ đã bọc kỹ lại đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, đầu tiên hắn nhìn Thẩm Hành Vu sắc mặt tái nhợt trên giường, sau đó mới cản thận ôm lấy đứa nhỏ, nhưng mà tư thế ôm đứa nhỏ ngay cả bà đỡ cũng không nhìn được.

Tâm tình Mộ Phi Chỉ có chút phức tạp nhìn đứa trẻ trong tay, bởi vì vừ sinh nên cả người hơi nhăn nhăn, cái mặt nhỏ nhăn lại, hoàn toàn không nhìn ra giống hắn hay giống nàng.

“Đút máu cho nàng, sau đó đưa dược thảo vào trong lư hương.” Đỗ Trọng phân phó xong, đi tới muốn ôm lấy đứa trẻ trong tay Mộ Phi Chỉ.

“Ta nhìn đứa trẻ một chút.” Đỗ Trọng nói xong lời, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ rất lo lắng, bởi vì một khi đưa đứa nhỏ đến tay Đỗ Trọng, nghĩa là đến thời khắc ‘hình phạt’ rồi, rốt cuộc những độc tố kia sẽ phản ứng thế nào trên thân đứa nhỏ.

Đỗ Trọng ôm đứa nhỏ tới, vừa mới sinh nên không thể bắt mạch được, đầu tiên Đỗ Trọng nhìn vào làn da của đứa nhỏ, dù nhiều nếp nhăn nhưng lại trắng nõn. Hắn lại vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức lớn tiếng thét lên. Ừ, nhìn thì bên trong cũng không có vấn đề. Mộ Phi Chỉ đứng bên cạnh Đỗ Trọng, nhìn từng động tác của Đỗ Trọng, hắn cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, bây giờ A Vu còn đang mê man, đứa bé lại như vậy...

“Bây giờ nó còn quá nhỏ, không thể bắt mạch dò xét, nhưng mà may mắn, ngoại trừ đôi mắt chưa mở thì chưa có gì ngoài ý muốn.” Đỗ Trọng nói với Mộ Phi Chỉ.

“Xem ra bạch đoàn tử và thuốc bổ vẫn có những tác dụng nhất định.” Đỗ Trọng cảm thán nói.

“Ngươi cũng không thể xác định rõ sao?” Mộ Phi Chỉ lại ôm đứa bé về, ngồi bên giường Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp.

“Ta không phải thần tiên.” Đỗ Trọng lắc đầu.

“Để ta yên lặng một chút.” Mộ Phi Chỉ đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Hành Vu, nói với người phía sau.

Khi tất cả mọi người trong phòng đều lui ra, Mộ Phi Chỉ ôm đứa nhỏ đang khóc, vuốt tâm mạch Thẩm Hành Vu, thì thầm nói: “A Vu, nàng có nghe thấy không? Đây là tiếng khóc của con chúng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.