Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 42: Một đời bi thương




“Phu quân, có người khi dễ ta.” Giọng nói mềm dẻo vang lên, khiến Mộ Phi Chỉ dừng bước lại, nhìn khuôn mặt tươi cười, hắn rất tự nhiên đi qua kéo nàng lên khỏi ghế đá, sau đó trách cứ Hoa Dung đứng đằng sau: “Lần sau mang cái đệm cho chủ tử các ngươi.” Nói xong cũng như nhiều lần trước, kéo Thẩm Hành Vu vào trong ngực mình ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, xoa xoa cười nói: “Ai khi dễ nàng?”

Thẩm Hành Vu sờ con chó trắng nhỏ trong ngực, trừng mắt với Quý Tồn: “Đạp chó của ta, còn nói ta quan báo tư thù.”

“Sao lại là quan báo tư thù hả?” Mộ Phi Chỉ thấp giọng hỏi, hắn không liếc qua nhìn Quý Tôn giống như không hề nhìn thấy.

Thẩm Hành Vu đưa Cầu Cầu cho Hoa Dung ôm, sau đó không để ý là có người đang nhìn, nàng ôm cổ Mộ Phi Chỉ nói: “Phu quân, Quý tiểu thư muốn ta cầu tình giúp tiểu muội nàng, ta nói ta không thể làm, sau đó người ta nói ta quan báo tư thù.”

“Ngươi...” Quý Tồn thật không ngờ Thẩm Hành Vu còn có một mặt như vậy, đây quả thực là không cho nàng chút mặt mũi nào.

“Hôm nay ăn sáng chưa?” Mộ Phi Chỉ cũng không trả lời câu hỏi của Thẩm Hành Vu, mà đổi chủ đề hỏi Thẩm Hành Vu đã ăn sáng chưa?

Thẩm Hành Vu lắc đầu, dứt khoát dựa vào vai Mộ Phi Chỉ, tựa đầu ghé vào trong ngực hắn, tuyệt đối không muốn nhìn Quý Tồn.

“Quý tiểu thư, con chó này rất được chiều vuộng, ngay cả ta cũng không dám đạp một cái, lá gan của ngươi rất lớn đấy!” Một tay Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, một tay nhẹ nhàng gõ lên bàn đá.

Mặt Quý Tồn tái đi, lập tức quỳ xuống, cúi đầu, cả người cứng lại.

“Muội muội của ngươi đã sung quân biên cương, ngươi có thể trở về đi.” Mộ Phi Chỉ cũng không muốn nói thêm gì nữa, bây giờ, đối với hắn thì hậu cung là nhà của hắn và Thẩm Hành Vu, tất cả những chuyện trên triều đình hắn không muốn thảo luận trong nhà.

Nói xong lời này, Mộ Phi Chỉ bế Thẩm Hành Vu lên, vừa đi vừa dịu dàng nói: “Về dùng bữa thôi, ta đói bụng rồi.”

“Được.” Thẩm Hành Vu ghé vào trong ngực hắn, nhìn Quý Tồn vẫn quỳ trên đất, mặt thoắt xanh thoắt trắng, trong lòng nàng rất cao hứng.

...

Qúy Tồn tiến cung về phủ Thừa Tướng mới biết được, tiểu muội và Lưu Tri Lễ không bị chém đầu, mà là gửi tới trấn nhỏ ở biên cương, điều kiện cuộc sống ở đó vô cùng ác liệt. Quý Tồn không tưởng tượng nổi tiểu muội nũng nịu không chút võ công phải sống cuộc sống thế nào.

“Tồn nhi, con đã đi đâu?” Quý Tồn còn chưa kịp trở về phòng, Quý Viễn Sơn đã đứng trong hành lang, cao giọng gọi tên Quý Tồn.

“Cha.” Quý Tồn nghe thấy giọng cha mình không được tốt, đành đứng lại rồi đi về phía Quý Viễn Sơn.

“Cha, chuyện của tiểu muội...” Quý Tồn không nhẫn tâm, dù nàng và Quý Tại không cùng mẫu thân sinh ra, nhưng vì mẫu thân của hai người đều chết sớm, cho nên tình cảm hai tỷ muội đều rất tốt, không khác gì hai tỷ muội thân sinh.

“Ta nói, ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, dù hôm nay có thể bảo trụ được một mang, nhưng những chuyện này không có quan hệ với Quý gia chúng ta.” Quý Viễn Sơn rất lãnh huyết ở điểm này, tuyệt đối không nể tình: “Nó gây ra họa còn chưa đủ lớn à? Lại vì một nam nhân mà thuê giết người, còn đợi lời mách nước của thị nữ, một chút thủ đoạn cũng không có, nữ nhi như vậy ta cần làm gì?”

“Cha, sao ngài có thể như vậy? Nếu như hôm nay người phạm sai lầm là ta, có phải ngài cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con không?” Quý Tồn đột nhiên lớn tiếng hô lên.

Quý Viễn Sơn vỗ bàn một cái, giọng nói nóng giận: “Hai đứa không giống, mẹ con chết sớm, con là kỷ niệm duy nhất mà mẹ con để lại cho ta, nếu như hôm nay người phạm sai lầm là con thì cho dù liều cái mạng già này ta cũng sẽ không để con nguy hiểm một chút nào!”

Quý Tồn thoáng sững sờ, nàng không tìm thấy bất kỳ ngôn ngữ gì để hình dung tư vị trong lòng mình, cảm xúc vừa sợ vừa chán nản tựa như nước biển đầy lên tới cổ của nàng, ép nàng không thở nổi. Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn phía người cha đã yêu thương nàng từ nhỏ, giọng nói không lưu loát: “Cha đã như thế với con, vì sao không thể cứu tiểu muội một lần?”

“Con không giống với nó, nếu như không phải mẹ nó kê đơn ta thì con cho rằng trên đời này có sự hiện hữu của nó sao? Con cho rằng mẹ con mất từ nhỏ là vì sao? Nàng là người nghĩ nhiều, nhưng khí đó ta lại bận chính vụ, cho nên liền bỏ quên nàng. Sau khi con sinh ra, ta liền giải quyết mẹ nó, đối với nó, ra cũng không muốn nhìn thấy, ta giữ nó lại nhiều năm như vậy là vì muốn nó là đá kê chân cho con, con là sự liên hệ duy nhất giữa ta và nương con, cha không hy vọng con có một chút ủy khuất nào.” Quý Viễn Sơn nói rõ từng câu, nhưng mà khi nghe những lời này, Quý Tồn lại đứng không yên, chán chường ngồi trên ghế.

“Con trở về đi, chuyện này ta không muốn nhiều lời.” Quý Viễn Sơn xoa trán, đi vào trong phòng.

Quý Tồn ngồi ở đó thẫn thờ.

...

Một tháng sau, Quý Tại và Lưu Tri Lễ rốt cuộc bị đưa tới một cái thành nhỏ ở biên cương, những bông tuyết màu trắng rơi xuống từ bầu trời, trên đường đi rất ít người, hoang vu thấu ra từ trong lòng.

“Tri Lễ, ta đau bụng.” Quý Tại là cô nương mảnh mai, hành trình gian khổ trong một tháng đã tra tấn nàng không còn hình dáng trước kia. Làn da trắng nõn đã bắt đầu vàng, tóc cũng ngả đỏ, huống chi, trong bụng nàng còn một đứa trẻ.

Lưu Tri Lễ chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, ánh mắt lại nhìn về phía thành nhỏ hoang vu bốn phía, một bà chủ khách điếm mặc áo đỏ đứng ở cửa, đánh giá xung quanh.

Binh lính áp tải bọn họ đã chạy không thấy đâu, hoàn cảnh nơi này cực kỳ tệ, bởi vì ở biên giới tam quốc cho nên thỉnh thoảng còn có giặc cỏ.

“Tri Lễ.” Quý Tại thật sự không chịu nổi, bàn tay khô nứt nắm chặt lấy cánh tay Lưu Tri Lễ, ai ngờ, Lưu Tri Lễ lại đạp nàng một cước. Thân hình nho nhỏ của nàng nằm trên mặt đất, Quý Tại ôm bụng, mặt đầy nước mắt, bụng dưới đã vô cùng đau lớn, một chất lỏng nóng ướt chảy ra từ trong thân thể của nàng, Quý Tại bắt đầu choáng váng, mơ mơ màng màng không thấy rõ phương hướng. Máu đỏ chậm rãi chảy trên mặt tuyết mỏng, người nằm trên mặt đất đã sớm mất đi tri giác, ủy khuất cả đời này cũng được, vinh hoa cũng được, cuối cùng đã xong!

Trên lầu hai ở cách đó không xa, Lưu Tri Lễ nhìn nữ nhân đứng trên cửa sổ, dạo bước đi tới.

Người nọ nghe thấy tiếng bước chân của hắn, quay đầu, cười ha ha hai tiếng, chỉ vào người nằm trong vũng máu trên mặt tuyết, cười khẩy nói: “Dùng hết rồi thì ngươi sẽ đạp đi, đúng là nhẫn tâm quá nha”

“A, ngươi không nhẫn tâm sao, Tiểu Hồng, đây chính là chủ tử ngươi hầu hạ đã nhiều năm.” Lưu Tri Lễ châm chọc trả lời.

“Lần này muốn dẫn hỏa tới trên người Hữu Tướng, không ngờ lão hồ ly lại có chiêu như vậy, đoạn tuyệt quan hệ cha con!” Nữ nhân này không phải nha hoàn Tiểu Hồng của Quý Tại mất tích đã lâu sao?

“Chuyện này, trở về thương nghị với chủ tử!” Lưu Tri Lễ khoát khoát tay.

“Sao? Ngươi còn muốn đi về? Ngươi đứng quên, bây giờ ngươi là Lưu Tri Lễ.” Tiểu Hồng cau mày nói.

“Lưu Tri Lễ sao? Đeo mặt nạ này vào ta là Lưu Tri Lễ, tháo mặt nạ này xuống, ta sẽ biến thành một người khác.” Vừa mới dứt lời, thì hắn kéo mặt nạ trên mặt xuống.

“Tuyết lại lớn rồi, nếu đã đi về, vậy thì cùng đi thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.