Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 32: Chém giết ngoài điện




Liễu Nguyệt Phi vẻ mặt khó chịu bước đến tiền sảnh thì thấy Hoa phi đang nhàn nhã uống trà. Không ngờ một bó tuổi rồi mà còn có thể dậy sớm như vậy, hẳn là nên học theo bác gái ở hiện đại đi múa Thái Cực, bớt lãng phí thời gian sáng sớm đến phiền nàng!

“Tinh thần nương nương thật đúng là tốt!” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp không thỉnh an, nghênh ngang ngồi xuống đối diện Hoa phi. Nơi này là tiểu sảnh trong cung điện của Lâm Sùng, nếu không nàng đã ngồi vào ghế trên luôn rồi!

Hoa phi nhìn thấy đủ loại động tác không quy củ của Liễu Nguyệt Phi nhưng, lúc này không phải thời điểm để phác tác, bèn cứng ngắc nặn ra nụ cười nói“Bản cung đây không phải quan tâm Hoàng thượng sao? Nghe nói hôm qua Hoàng thượng ngủ sớm, bản cung lo lắng thân thể Hoàng thượng, vừa sáng sớm liền đến xem người. Không ngờ Hoàng thượng còn đang ngủ, cho nên bản cung đến xem Công chúa trước. ”

Nói nghe có vẻ hiền lành dịu dàng vậy. Liễu Nguyệt Phi trong lòng buồn cười, Hoa phi này hôm nay là muốn xuất chiêu gì đây?

“Bản cung còn tưởng rằng nương nương là tới kêu bản cung đi chăm sóc ngự hoa viên!” Lúc này Hoàng Nhi cũng bưng đến cho Liễu Nguyệt Phi một chút nước mật ong, đây là thói quen buổi sáng của nàng, dậy sớm ăn gì cũng không vô.

Ngay lúc Hoàng Nhi vừa đến, Hoa phi ngưng mắt nhìn nàng, nhưng rất nhanh đã nói “Ngự hoa viên bây giờ đã như vậy rồi, Công chúa cũng không cần để ý nữa!”

Liễu Nguyệt Phi uống mấy ngụm liền cảm thấy có chút chướng bụng, ngẩng đầu nhìn Hoa phi, châm chọc “Nga, vậy nương nương hôm nay là tới làm chi?”

Hoa phi tươi cười đầy mặt, trong lòng lại tức giận lan tràn, nhịn xuống ý muốn bóp chết Liễu Nguyệt Phi nói “Kỳ thực bản cung hôm nay tìm Công chúa xác thực có việc!”

Liễu Nguyệt Phi chậm rãi uống xong nước mật ong mới trả lời “Nga, nương nương còn có chuyện tìm bản cung?”

Hoa phi hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dáng thảnh thơi của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng ả đã lửa cháy phừng phừng, cư nhiên dám không để ả vào mắt như vậy, Liễu Nguyệt Phi này lúc trước cho dù kiêu ngạo ương ngạnh như thế nào, nhìn đến ả cũng phải như chuột thấy mèo, hiện tại sao lại biến thành như vậy? Nghĩ đến đây, đột nhiên nhìn chằm chằm Hoàng Nhi đứng bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, khẽ nhếch lên một nụ cười làm người ta sợ hãi, nói“Chuyện này, cũng chỉ Công chúa mới có thể hỗ trợ!”

Ánh mắt Hoa phi nhìn Hoàng Nhi, Liễu Nguyệt Phi đương nhiên là phát hiện. Ánh mắt kia giống như thợ săn nhìn trúng con mồi vậy! Bất quá Hoa phi chắc không thấy rõ Hoàng Nhi cũng không phải mèo con bình thường, hoàn toàn chính là cọp mẹ nha. Hoa phi này có thể chế ngự được sao?

“Nga, vậy nương nương mời nói!”

“Bản cung mấy hôm trước vừa chết một đại nha hoàn, chuyện này Công chúa cũng biết, hiện tại bên cạnh bản cung đang thiếu người, vừa vặn lại coi trọng Hoàng Nhi bên cạnh Công chúa, không biết Công chúa có nguyện ý nhường lại hay không?” Hoa phi nói thực hàm súc, nhưng là ánh mắt cũng là trực tiếp không bỏ sót gì.

Liễu Nguyệt Phi tà mị cười, Hoa phi này còn dùng chuyện Vân Mai đến áp nàng?

“Nương nương là muốn Hoàng Nhi?”

“Ta thấy nha đầu này nhu thuận, hiểu chuyện, rất vừa ý!” Hoa phi thái độ cứng rắn, không chút lui bước. Thử nghĩ ả đường đường thân phận Hoa Quý phi, muốn hướng một Công chúa đòi người sao có thể thất bại mà về!

Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhi, trong mắt tất cả đều là ý cười, Hoàng Nhi thấy vậy liền sửa lại tính cách hỏa bạo, an tĩnh đứng một bên, mặt không chút biểu cảm.

Liễu Nguyệt Phi lại quay đầu nhìn Hoa phi, cười nói “Nếu nương nương đã coi trọng , vậy cho nương nương đi.”

Hoa phi lúc đầu có chút giật mình, Lâm Tường Vi này sao lại dễ nói chuyện như vậy? Vốn ả còn tưởng phải rất khó khăn! Bất quá đảo mắt một cái, không phải chỉ là một cung nữ bên người thôi sao, Hoa phi ả muốn người, ai dám không nể mặt! Xem ra Lâm Tường Vi vẫn là một kẻ bất tài vô dụng!

Vừa lòng gật đầu, không khách khí “Nếu đã vậy, bản cung liền mang Hoàng Nhi đi!”

Nói xong cũng không chờ Liễu Nguyệt Phi đáp lời, liền quay lưng, còn bảo Xuân Nga trực tiếp túm Hoàng Nhi đi.

Liễu Nguyệt Phi ngồi trên ghế tựa, nghiêng đầu bĩu môi nhìn bọn họ rời đi. Hoa phi nha, bà cho là bà dùng một sợi dây thừng là có thể trói Hoàng Nhi lại sao? Kỳ thực kẻ chân chính bị khống chế là người cầm dây nha.

Một lát sau, Liễu Nguyệt Phi cảm giác đói bụng, liền đi ăn một chút cháo trắng, sau đó đến xem Lâm Sùng. Lâm Sùng vẫn còn đang hôn mê, xem ra thuốc này thật đúng là hạ quá nặng.

Hiện tại nàng đang ở trong tẩm cung Lâm Sùng, toàn bộ mọi người đều bị nàng đổi thành người của Vô Ưu Môn. Vốn những người này vẫn luôn ẩn nấp trong cung, điều đến đây cũng thuận tiện hơn. Về phần những người bị đổi kia, trực tiếp biến mất. Người Vô Ưu Môn lên thay thế, dùng mặt nạ da người liền xong! Cho nên nói, hiện tại toàn bộ Long Tuyền điện đều là người của Liễu Nguyệt Phi nàng, Hoa phi đưa thuốc đến tất nhiên cũng biến mất không dấu vết.

“Ai?”

Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi chuẩn bị đứng dậy đi tản bộ, khóe mắt lại liếc đến một bóng người vừa nhanh chóng bay qua cửa sổ!

Thanh Nhi nghe vậy, lập tức từ cửa sổ bay ra, nhanh chóng đuổi theo, lắc mình một cái đã đứng trước mặt người nọ.

“Người tới là ai?” Chỉ thấy người nọ quần áo hắc y, lại đeo mặt nạ màu bạc, không thể nhìn ra dung mạo.

Hắc y nhân đột nhiên giận dữ, trực tiếp giơ kiếm đâm về phía Thanh Nhi.

Thấy vậy, Thanh Nhi thi triển khinh công tránh đi một kiếm kia, xoay người một cái liền bay đến sau lưng người nọ, từ phía sau tung một kích, người nọ liền lảo đảo ngã xuống, lại ngay khi ngã xuống lấy tay chống đất, mượn lực đứng lên.

Một cỗ lực lớn mạnh hướng đến Thanh Nhi, Thanh Nhi thấy tránh không được liền trực tiếp đón một chưởng kia.

Người nọ thấy vậy, không thể tin nói “Ngươi cư nhiên tiếp được!”Không đợi Thanh Nhi trả lời liền rống giận nói “Bọn người Lâm Tường Vi đều phải chết!”

Thanh Nhi thấy vậy, đuôi lông mày nhướn cao nhìn hắc y nhân. Muốn giết nàng? Để xem hắn có bản lĩnh đó không đã.

“Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!” Nói xong, liền hướng người nọ bay đến. Vì Thanh Nhi bay ra gấp nên không mang vũ khí gì, lúc này hoàn toàn là lấy tay không chống lại đao kiếm.

Người nọ thấy vậy, mày nhăn càng sâu, cảm giác nữ nhân này không mang vũ khí gì chính là châm chọc hắn, đột nhiên sát khí trên người càng bùng nổ, một lần nữa giơ kiếm bay tới.

Thanh Nhi lúc này không muốn tiếp tục dây dưa với hắc y nhân, lực trên tay cũng không thèm khống chế nữa, toàn bộ bạo phát ra. Thoáng chốc, trong đao quang kiếm ảnh xuất hiện một cỗ lực lớn.

Người nọ bất ngờ bị trúng một chưởng cực mạnh của Thanh Nhi liền ngã xuống đất hộc máu, toàn thân cũng run lên, sợ hãi nhìn chằm chằm Thanh Nhi. Nữ tử này thật đáng sợ!

Thanh Nhi nhìn hắc y nhân ngã xuống đất, đi đến trước mặt hắn hỏi: “Ngươi là ai, dám xâm nhập hoàng cung là có mục đích gì?”

Sắc mặt người nọ lúc này trắng bệch đến dọa người, lại đột nhiên quát to “Giết Lâm Tường Vi, vì binh lính chết đi của Bắc Sát báo thù!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.