Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 74




Sắc đèn vô cùng dịu nhẹ, khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, không hiểu sao hốc mắt của Ngu Thanh Vãn bỗng dưng hơi ướt nhòe.

Cô vội vàng đưa mắt sang chỗ khác, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: "Em đi thay quần áo đây."

Trở lại phòng thay đồ, cô nâng tay lên nhưng lại không cởi được dây đai đằng sau. Lúc cô đang định gọi nhân viên vào thì một bóng dáng quen thuộc đi đến đóng cửa lại.

Phòng thay đồ lập tức bị thu hẹp không còn một kẽ hở, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm lấy vòng eo thon của cô, nhiệt độ cơ thể nóng như sắp hòa tan cô đến nơi.

Đôi môi hơi lành lạnh chạm vào nơi mẫn cảm nhất sau tai cô, cảm giác rùng mình tê dại ập đến.

Ngay sau đó, đầu ngón tay hơi thô ráp dễ dàng cởi được dây đai sau lưng cô.

"Để anh làm cho."

...

Sau khi kết thúc buổi triển lãm tranh, có người muốn liên hệ với Ngu Thanh Vãn để bàn chuyện mua bản quyền, Ngu Thanh Vãn giao hết mọi thứ cho phòng triển lãm phụ trách luôn. Lần triển lãm tranh tiếp theo được lên kế hoạch tổ chức tại thành phố Yến.

Thời tiết lạnh dần, nên cô cũng không đến phòng vẽ tranh mà chỉ ở nhà cả ngày.

Ở trong căn nhà của bọn họ.

Cô thích ở trong phòng kính trồng hoa, ôm thỏ ngồi trên chiếc ghế mây, để mặc cho ánh nắng mặt trời mùa đông ấm áp bao quanh.

Ngắm những chậu hoa hải đường do tự tay Hạ Thành trồng, hoặc cầm bản phác họa lên vẽ nguệch ngoạc vài nét, nhàn rỗi thì lại học vài từ vựng. Cô không để bản thân quá mệt, cố hết sức nghỉ ngơi thật nhiều.

Bộ tranh "Làm Ác" kia đã được Hạ Thành mang về nhà, quyên góp một trăm triệu đô la cho hiệp hội viện trợ bệnh về máu.

Cả một mặt tường trên phòng sách tầng hai chỉ để treo bộ tranh đó, mỗi ngày về nhà anh đều lau khung kính bức tranh một lần, sợ bên trên bám bụi bẩn.

Buổi tối nhàn rỗi, Hạ Thành luôn cố gắng xử lý xong công việc sớm để về nhà với cô.

Đôi khi họ sẽ ôm nhau trên ghế sofa xem phim trong phòng chiếu phim tầng dưới.

Tối hôm đó bọn họ xem một bộ phim điện ảnh bi thương, trong phim nữ chính gặp tai nạn ngoài ý muốn suýt thì qua đời, nam chính suy sụp khóc ở bên ngoài phòng bệnh làm người xem không khỏi xót xa.

Ngu Thanh Vãn hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt góc cạnh của người đàn ông trong ánh đèn lờ mờ.

Mười ngón tay của họ đan vào nhau đặt trên đầu gối, anh cứ nắm tay cô chặt như vậy, kín kẽ không để lại bất cứ khe hở nào.

Nhiệt độ cơ thể dễ chịu và hơi nóng truyền đến từng chút một, chân thật đến mức có thể sưởi ấm cả trái tim.

Nếu như có thể như vậy cả đời thì tốt biết mấy.

Nghĩ đến đây, Ngu Thanh Vãn cụp mắt xuống che giấu sự bi thương vừa hiện lên trong mắt, bỗng nhiên cô nhỏ giọng hỏi anh một câu: "Nếu nữ chính thật sự qua đời thì nam chính sẽ làm gì."

Hạ Thành nhìn chằm chằm màn ảnh, trả lời không chút do dự: "Tự tử."

Nghe thấy câu trả lời của anh, cô hít một hơi thật sâu, hơi dừng một lát rồi mới chậm rãi nói: "Nếu nữ chính còn sống, chắc chắn không hy vọng thấy kết cục như vậy."

Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng: "Không còn mạng nữa thì sống thế nào được.

Cô chính là mạng của anh.

Không còn mạng nữa thì sống thế nào được.

Ban đêm, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua cửa sổ, Ngu Thanh Vãn dựa vào trong lòng anh, nhắm mắt thì thầm: "Hạ Thành, anh nói xem lúc nào hoa hải đường sẽ nở tiếp đây?"

Anh cúi đầu hồn lên đỉnh đầu cô, kiên nhẫn trả lời: "Sẽ nhanh thôi."

Bình thường mùa hoa hải đường nở vào tháng tư, tính từ bây giờ thì còn khoảng ba tháng nữa.

Đợi đến lúc bọn họ làm đám cưới, hải đường sẽ lại nở hoa.

...

Cuộc sống hằng ngày lặng lẽ trôi qua. Vào cuối tuần Ngu Thanh Vãn chăm sóc hoa cỏ trong phòng kính, mệt rồi thì lại ngồi lên trên ghế mây trong phòng.

Đến lúc nên uống thuốc Hạ Thành sẽ bê bát thuốc mà giúp việc đã nấu xong lên đút cho cô từng thìa một, cổ tay áo sơ mi sạch sẽ cũng bị những vệt nước thuốc đen nhánh dính đọng lại nhưng anh lại không để ý chút nào.

Lúc thuốc quá đắng không nuốt nổi, Ngu Thanh Vãn chớp mắt kéo tay áo anh nũng nịu nói: "Thuốc đắng quá, không uống đâu. Không uống có được không?"

Hạ Thành phát hiện mấy hôm nay cô rất dính người, uống thuốc phải đút, đi toilet cũng muốn được ôm, đến bây giờ đến cả uống thuốc cũng làm nũng để lừa dối qua cửa.

Trái tim anh ngứa ngáy như bị một chiếc lông ngỗng nhẹ nhàng lướt qua.

Anh thở dài một tiếng, chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành: "Vãn Vãn ngoan, uống thêm một ngụm nữa đi."

Ở nơi có cô, lớp vỏ bọc cứng rắn lạnh lùng thường ngày của Hạ Thành đều bị cởi hết ra.

Ngu Thanh Vãn đành phải gắng gượng mở miệng nuốt một ngụm, đắng đến mức hàng lông mày mảnh nhỏ đều nhăn lại.

Vất vả lắm mới uống thuốc xong, Hạ Thành bóc một viên kẹo hoa quế ngậm vào trong miệng, sau đó anh nâng cằm cô lên, dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng của cô ra rồi đẩy viên kẹo kia vào trong miệng cô.

Khi môi lưỡi quyện vào nhau, mùi vị của kẹo hoa quế từ từ tan ra, dần dần lấn át mùi vị đắng nghét của thuốc, cánh môi hơi tái nhợt cũng dần đỏ ửng đỏ.

Đến khi viên kẹo kia tan hết, anh mới chậm rãi rời khỏi môi cô, bóng dáng của cô phản chiếu lại trong đôi mắt đen nhánh của anh.

"Giờ thì không đắng nữa rồi."

Nếu có thể, Hạ Thành chỉ mong mình có thể thay cô chịu hết mọi đắng cay này.

Không cần biết anh có thể sống được bao lâu.

Chỉ cần Vãn Vãn của anh có thể sống lâu trăm tuổi là được.

...

Kể từ khi tin tức về cuộc hôn nhân được tiết lộ, tin đồn cũng lan truyền khắp mạng xã hội, rất nhiều cư dân mạng tò mò nghe tin đến để hóng chuyện "gặm đường".

Ác danh của Hạ Thành đã lan tràn hết bên ngoài rồi, mà khi Ngu Thanh Vãn ở nhà họ Dung thì lại từng bị đồn là một người đẹp yếu ớt mảnh mai, đi vài bước thôi cũng sẽ bị gió thổi ngã, vòng eo nhỏ như thể chỉ cần gập xuống là sẽ gãy. Một người như thế, sao có thể chịu được cái nết của người cầm quyền nhà họ Hạ chứ, chắc chắn là bị ép buộc.

Bỗng chốc, trên mạng tràn đầy những luống ý kiến trái ngược, thế là thường xuyên có paparazzi cắm chốt ở ngoài Thanh Hồ Nhã Uyển, muốn tìm kiếm được sự thật.

Cho đến khi họ chụp được tấm ảnh trong phòng ấm trồng hoa, cô gái ngồi trên ghế mây, trên đầu gối được gặp một chiếc chăn mỏng. Còn người đàn ông từ trước đến giờ luôn lạnh lùng cao ngạo kia lại đang khom người ngồi cạnh trước ghế mây, cầm bát thuốc đút từng miếng thuốc vào miệng cô gái, cực kỳ kiên nhẫn, không sợ phiền hà chút nào, cũng không để ý đến cổ tay áo sơ mi của mình đã bị dính vết thuốc đọng.

Hoàn toàn khác với danh hiệu Diêm Vương mà người ngoài đồn thổi, thật sự khiến người ta được mở rộng tầm mắt, vẻ dịu dàng trên gương mặt lạnh lùng sắc bén kia lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn.

Ngoài những thứ này ra còn có một tấm ảnh rất mờ, cảnh tượng là ở trước cửa căn biệt thự. Trước khi người đàn ông lên xe, cô gái thân hình gầy yếu nhón chân lên ôm cổ anh rồi hôn anh, tay anh thì vòng qua ôm eo cô, dùng cơ thể mình che kín cơn gió lạnh bên ngoài cho cô. Nụ hôn kéo dài không dứt, như thể không có gì có thể chia cắt bọn họ.

Mọi người lập tức bừng tỉnh.

Chỗ nào bị ép buộc chứ.

Rõ ràng là hai người họ đều yêu thương nhau mà.

...

Dạo này Ngu Thanh Vãn không còn ra ngoài nữa, chỉ cần Hạ Thành về nhà là cô sẽ trở nên rất dính người, chỉ muốn ở bên anh từng phút từng giây.

Lúc anh xử lý công việc trong phòng sách thì cô ngồi trên ghế sofa vẽ tranh, vẽ lại dáng vẻ anh đang làm việc.

Mấy ngày nay không ra ngoài, Ngu Thanh Vãn lại tranh thủ vẽ được rất nhiều tranh, tất cả đều vẽ anh.

Cô vẽ xong một bức, Hạ Thành lại tự tay đóng khung một bức, còn đặc biệt dọn riêng một căn phòng chuyển tất cả bức tranh vào đó.

Nhiều khi nhìn thấy rõ cô đang nhìn anh cười, nhưng anh lại có cảm giác ý cười của cô hơi miễn cưỡng.

Hạ Thành cho rằng gần đây tâm trạng của cô không được tốt là vì muốn đi du học, nên anh cũng không nghĩ nhiều nữa.

Vì vậy đêm hôm đó khi nằm trên giường anh ôm lấy cô từ phía sau, cắn nhẹ vào vành tai cô, giọng nói từ tính đầy cuốn hút rơi vào tai cô.

"Cho anh thêm vài tháng, chờ anh xử lý xong công việc của công ty thì anh sẽ đưa em đi làm visa."

Anh đã quyết định xong rồi, nếu cô muốn rời khỏi đây thì anh sẽ đi cùng cô.

Vì cô, Hạ Thành cam tâm tình nguyện lùi về sau mười nghìn bước.

Chỉ cần cô vui là được.

Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn xoay người lại kinh ngạc nhìn vào mắt anh: "Anh... đồng ý ư?"

Anh trầm giọng trả lời: "Giờ thì vui chưa hả?"

Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, cố kìm chế cảm giác đau xót và cảm động xuống đáy lòng, cảm xúc căng trướng đến mức gần như sắp tràn ra ngoài bao bọc lấy cô.

Thật ra cô đã đoán được từ lâu.

Nếu buộc phải có một phe lùi bước thỏa hiệp thì chắc chắn anh sẽ cúi đầu trước.

Cho dù tính anh có cố chấp đến đâu thì vẫn sẽ chọn thay đổi vì cô.

Hạ Thành cúi đầu hôn cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại khóc nữa rồi?"

Ngu Thanh Vãn cố nén nước mắt trong hốc mắt, muốn cố gắng kìm chế lại. Nhưng cô càng kìm nén, nước mắt lại càng không nghe lời, cứ thế lăn dài xuống từ khóe mắt, thấm ướt vạt áo anh.

Đây là chồng của cô.

Cũng là người duy nhất yêu thương bảo vệ cô trên thế giới này.

Cô bỗng dưng ôm lấy cổ anh, cánh môi mềm mại nhợt nhạt dán lên đôi môi mỏng của anh.

Cảm nhận được sự chủ động và đáp lại của cô, anh khẽ cười, giơ tay ôm lấy cô.

"Chủ động như vậy à?"

Lông mi cô khẽ run lên, giọng nói mềm mại rụt rè: "Em muốn anh, Hạ Thành."

Vừa dứt lời, đôi mắt của người đàn ông cũng lập tức tối sầm lại.

Thấy cô chủ động nói muốn anh, anh cúi đầu cắn nút áo lỏng lẻo sắp bung ra trên người cô, những nơi bị lòng bàn tay anh chạm vào có cảm giác ngứa râm ran làm cho cô không tự chủ được mà leo lên người anh.

"Em muốn thử trong nhà tắm không?"

Cô không từ chối mà còn dựa đầu lên vai anh, ngoan ngoãn đến mức khiến tim anh run lên.

Dòng nước trong phòng tắm chảy róc rách, hơi nóng bốc lên mặt kính sạch sẽ sáng bóng, trong không khí như thể có cái gì đó chìm chìm nổi nổi. Vệt nước trượt xuống mặt kính phản chiếu bóng dáng đang dây dưa triền miên không dứt với nhau, hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau hết đợt này đến đợt khác, cơ thể bập bềnh bên dòng nước ấm nóng.

Những giọt nước hòa lẫn với giọt nước mắt nơi khóe mắt ửng đỏ của cô, cuối cùng lại bị lặng lẽ lau đi, biến mất không thấy tăm hơi.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết một tháng, mùa xuân cũng sắp gõ cửa.

Cũng càng ngày càng tới gần thời gian tổ chức hôn lễ của họ, giờ chỉ còn không tới ba tháng nữa.

Nhưng chẳng bao lâu, Hạ Thành lại tiếp tục phải buộc đi công tác.

Anh đang cố gắng chuyển trọng tâm kinh doanh của tập đoàn Hạ Thị ra nước ngoài nhanh nhất có thể, như vậy mới sớm yên tâm được ở bên cô.

Hôm đó, buổi chiều anh vốn dĩ sẽ lên máy bay về thành phố Lâm.

Nhưng không biết vì sao Hạ Thành lại cảm thấy tim mình đập dữ dội, không tìm được nguyên nhân, như thể bị mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Cảm giác tim đập dồn dập mãnh liệt đến mức khó mà coi nhẹ, anh chỉ có thể về nhà với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ khi nhìn thấy cô, anh mới yên lòng được.

Sắc trời vô cùng âm u, mây đen dày đặc, như thể đang tích tụ dần cho một cơn bão tố, luôn cảm thấy đây không phải một điềm báo tốt.

Anh vừa đỗ xe bên ngoài biệt thự thì đã thấy quản gia hốt hoảng lao tới.

"Cậu ơi, mợ chủ, mợ chủ ngất xỉu rồi..."

Hạ Thành đẩy mạnh mọi người ra, sau đó chạy vào trong biệt thự nhanh như một tia chớp, bước chân vô cùng rối loạn.

Trong phòng kính trồng hoa vô cùng hỗn loạn, chậu hoa bày trên mặt đất bị mọi người hoảng loạn chạy bừa đá bay loạn xạ, đất đá vương vãi khắp nơi, mặt đất cũng trở nên hỗn loạn. Bác sĩ gia đình hốt hoảng cầm theo hòm thuốc ra ra vào vào, tất cả tạo thành một mớ hỗn độn.

Trong tầm mắt anh, quyển phác thảo của cô nằm trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất trông vô cùng chói mắt.

Đi vào thêm một bước nữa, anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của vợ mình, cô đang nằm yên lặng trên chiếc ghế mây giống như một con bươm bướm nằm trong vũng máu, mỏng manh đến mức gần như trong suốt, giống như có thể biến mất trước mắt anh bất cứ lúc nào.

Khoảnh khắc đó, Hạ Thành cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, cánh tay buông thõng bắt đầu run rẩy một cách không thể kiềm chế được, trong đầu như có gì đó đang sụp đổ, phát ra từng tiếng ầm vang.

Tất cả mọi thứ xung quanh như biến thành hai màu trắng đen, không khí như bị ngưng đọng lại, tai cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.