Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 72




Nếu Thẩm Tri Cẩn đã lén đến thăm anh, chứng tỏ bà rất quan tâm đến Hạ Thành, tại sao lúc trước bà lại bỏ mặc anh như thế.

Ánh mắt Thẩm Tri Cẩn nhìn cô vẫn bình thản, nhưng lại cất giấu những đau thương sâu đậm.

"Con à, trên đời này có rất nhiều chuyện không phải con muốn là được phép lựa chọn."

Ngu Thanh Vãn giật mình, chưa kịp hiểu ý nghĩa đằng sau những lời nói này đã thấy Thẩm Tri Cẩn dường như phát hiện thứ gì đó bên ngoài cửa sổ, sắc mặt bà lập tức trở nên hoảng loạn, vội vàng đứng dậy muốn rời đi.

Cô nhìn ra bên ngoài theo ánh mắt Thẩm Tri Cẩn, thấy ven đường có một chiếc xe đang đỗ, mấy người đàn ông áo đen từ trên xe bước xuống, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính gọng bạc, nhìn trông khá lễ độ và nhã nhặn.

Sau này Ngu Thanh Vãn mới biết, người đàn ông kia tên là Lâm Sâm, thư ký riêng của Dung Khâm Hoa, cũng là người được ông ta phái tới bắt Thẩm Tri Cẩn.

Trước khi đi, ánh mắt Thẩm Tri Cẩn trịnh trọng nhìn cô, giống như đang phó thác một chuyện gì đó rất quan trọng.

"Con à, nếu những người bên ngoài kia đến tìm Hạ Thành, con nhất định không được để Hạ Thành đi cùng với Dung Khâm Hoa, tuyệt đối không được... Các con phải chạy trốn càng xa càng tốt, đừng để bọn họ bắt được A Thành..."

"Cũng đừng nói với Hạ Thành là bác đã tới nơi này nhé, bác xin con đấy."

Cuộc gặp với Thẩm Tri Cẩn ngắn ngủi mà vội vàng, Ngu Thanh Vãn chỉ có thể sững sờ nhìn bà cuống quýt chạy trốn, tránh khỏi sự tìm kiếm và đuổi bắt của Dung Khâm Hoa.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Thẩm Tri Cẩn, cũng là lần cuối cùng.

Nhà họ Dung muốn tìm đứa con của Thẩm Tri Cẩn, nói với bên ngoài sẽ để đứa bé này kế thừa tài sản của nhà họ Dung, nhưng mục đích thực sự là muốn lợi dụng đứa bé này để uy hiếp Thẩm Tri Cẩn.

Mấy năm nay Thẩm Tri Cẩn không ngừng chạy trốn, không có chỗ ở cố định, thậm chí không tiếc bỏ lại Hạ Thành chính là vì không muốn để Dung Khâm Hoa phát hiện ra anh.

Nếu Hạ Thành được nhà họ Dung nhận nuôi, anh sẽ bị nhốt ở nhà họ Dung như con tin, cho đến khi nào Dung Khâm Hoa bắt được Thẩm Tri Cẩn.

Anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, cũng đã chịu qua vô vàn đau khổ.

Mà cô vốn đã mắc bệnh, không biết còn có thể sống được bao lâu, nói không chừng đến nhà họ Dung rồi sẽ lặng lẽ rời xa nhân thế.

Cuộc đời này của Hạ Thành chắc chắn sẽ rộng lớn và đặc sắc hơn của cô rất nhiều.

Nếu đã vậy, lần này để cô đến bảo vệ anh đi.

Hạ Thành, em xin lỗi.

...

Một lúc lâu sau, xung quanh không ai nói gì, hai người cùng im lặng, cà phê trước mặt cũng đã không còn hơi nóng.

Mặt Hạ Minh Phi lộ vẻ xúc động, nhìn thấy ánh mắt Ngu Thanh Vãn chất chứa sự đau lòng, tiếng nói phát ra cũng bất giác trở nên nghẹn ngào.

"Vãn Vãn, vì sao em không nói những chuyện này cho Hạ Thành biết?"

Để anh hiểu lầm cô nhiều năm như thế, đến tận hôm nay vẫn canh cánh trong lòng.

Ngu Thanh Vãn cụp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng, khẽ thì thào: "Dù em có nói cho anh ấy biết thì cũng đâu thể thay đổi được gì."

Tất cả khổ sở mấy năm nay, cô đều đã một mình chịu đựng.

Nếu bây giờ để Hạ Thành biết là cô thay anh chịu đựng tất cả những chuyện này, anh sẽ điên mất, chắc chắn sẽ điên mất.

Dung Khâm Hoa đã rời xa nhân thế, ngay cả việc báo thù cho cô và Thẩm Tri Cẩn anh cũng không thể làm được. Biết những chuyện này sẽ chỉ khiến anh càng thêm tự trách, càng thêm đau đớn, càng tự kéo mình trở về vực sâu một lần nữa và không thể kiềm chế nồi.

Cho nên dù bị anh hiểu lầm và hận thù như thế, Ngu Thanh Vãn vẫn tuyệt đối không mở miệng nói cho anh biết chân tướng thực sự của quá khứ.

Anh đã đủ khổ rồi, không nên gánh vác những sai lầm vốn dĩ không phải do mình tạo ra nữa.

Nếu bí mật này có thể bị chôn vùi vĩnh viễn, cô hy vọng cả đời này anh không cần biết được.

...

Sau khi chia tay Hạ Minh Phi, sắc trời bên ngoài đã âm thầm tối xuống.

Giữa ngã tư đường ngựa xe như nước, người qua kẻ lại vội vàng, gió lạnh gào thét từng cơn, cuốn bay từng chiếc lá rụng héo khô trên mặt đất.

Ngu Thanh Vãn đứng ở bên đường, ánh mắt hơi thất thần nhìn dòng xe cộ chạy qua trước mặt, lồng ngực như bị một tảng đá nặng nề đè đến không thở nổi.

Không biết bây giờ Hạ Thành đang ở đâu?

Anh đã trở về chưa? Hay vẫn ở thành phố Yến?

Nếu Lâm Sâm kiên quyết giữ lời hứa, vậy chắc bây giờ Hạ Thành vẫn chưa biết chuyện năm đó cô thay anh đến nhà họ Dung.

Chỉ cần anh không biết là tốt rồi.

Có lẽ vì quá mức lo lắng cho anh, hoặc do bận rộn chuyện triển lãm tranh dạo này mà từ đêm qua, Ngu Thanh Vãn bắt đầu có dấu hiệu choáng váng, toàn thân cũng trở nên mệt nhọc hơn so với mấy ngày trước.

Chờ cảm giác đầu váng mắt hoa này trôi đi, điện thoại di động trong túi Ngu Thanh Vãn đột nhiên rung lên.

Cô xốc lại tinh thần, lấy di động ra cúi đầu xem.

Là điện thoại của Sầm Duệ.

Cô vội nghe máy, chợt nghe thấy tiếng Sầm Duệ nói ở đầu dây bên kia: "Mợ chủ, vừa nãy tôi đã đưa tổng giám đốc Hạ về nhà, nhưng giờ tổng giám đốc Hạ đang rất say..."

Nghe đến đây, Ngu Thanh Vãn bỗng tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Tôi về ngay đây."

Khi cô trở lại biệt thự Thanh Hồ Nhã Uyển, người giúp việc trong nhà đều đã bị đuổi đi, đèn trong phòng khách cũng tắt ngúm, chỉ còn lại ánh trăng mơ hồ chiếu qua khung cửa sổ, đóa hải đường lặng lẽ nở rộ trong bình hoa, sự tĩnh mịch này làm người ta hoảng hốt.

Bóng người trên sô pha lún sâu vào bóng tối, rõ ràng không thấy rõ nét mặt, nhưng quanh thân lại tỏa ra thứ hơi thở chán chường suy sụp, giống như toàn thế giới chỉ còn lại một mình anh trong không gian u ám này.

Hơi thở Ngu Thanh Vãn hơi run lên, cô lặng lẽ đi về phía anh.

"Hạ Thành..."

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, cuối cùng Hạ Thành cũng mở mắt, đôi mi đen dài khẽ chớp, để lộ ánh mắt chỉ toàn là tơ máu và những cảm xúc đè nén thật sâu bên trong, ngay cả đuôi mắt cũng có chút phiếm hồng.

Áo sơ mi của anh nhăn nhúm, mấy nút áo trên cùng bị cởi để ra lộ xương quai xanh sắc bén lạnh lẽo. Trên khớp xương rõ ràng của bàn tay có thêm một vết thương, giống như bị người ta đập thứ gì đó vào, máu tươi kết vảy, rõ ràng vết thương thậm chí không hề được xử lý.

Khoảnh khắc ấy, cô dường như quay trở lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, nét mặt anh khi đó cũng giống hệt bây giờ.

Như một con dã thú bị thương, chỉ biết tự mình liếm láp vết thương trong đêm tối.

Hơi thở của Ngu Thanh Vãn chợt ngừng lại, ngay giây sau đã bị anh kéo vào trong ngực.

Hạ Thành ôm lấy cô từ sau lưng, cằm để trên cổ cô, mái tóc mềm mại rũ xuống, hơi thở nặng nề phả vào cần cổ mang theo mùi rượu nồng nặc, trộn lẫn với hơi thở mát lạnh trên người đàn ông.

Anh không nói lời nào, Ngu Thanh Vãn cũng không mở miệng, cứ lẳng lặng để anh ôm, trái tim mơ hồ có chút đau đớn.

Trong phòng khách yên tĩnh và trống trải, ánh trăng màu trắng bạc chiếu rọi qua khung cửa sổ, hắt lên hai bóng người đang chồng lên nhau, tạo thành một hình ảnh kéo dài bên dưới sàn nhà.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Thành cũng mở miệng.

"Anh đã hiểu lầm bà ấy."

Cổ họng Ngu Thanh Vãn bắt đầu chua chát, chỉ còn nghe thấy tiếng nói khàn đặc như ngậm cát của người đàn ông.

"Bà ấy chết chính là vì anh."

Nếu lúc trước Thẩm Tri Cẩn không sinh ra anh, bà ấy hoàn toàn có thể trốn ra nước ngoài, trốn đi đâu đó càng xa càng tốt. Thế giới rộng lớn như vậy, luôn có nơi Dung Khâm Hoa không thể tìm thấy bà.

Nhưng bà ấy không đi, bởi vì vẫn còn anh ở đây.

Nếu lúc trước bà ấy không cố tình sinh con với Hạ Minh, không sinh ra anh, thì sẽ không phải vùi mình ở chốn hoang vu trên đường đi chạy trốn, đến xác cũng chẳng còn.

Hạ Minh phụ lòng bà ấy, còn anh thì lại trách lầm bà ấy, hận bà ấy nhiều năm như vậy.

Bọn họ đều là kẻ có lỗi trong cái chết của Thẩm Tri Cẩn.

Đặc biệt là anh.

Nói cách khác, anh sinh ra đời chính là một tội ác.

Cảm nhận được sự tự trách và thống khổ đè nén trong giọng nói của người đàn ông, trái tim Ngu Thanh Vãn đau nhói, không sao thở nổi, nước mắt cứ thế lã chã rơi không thể kiềm chế được.

Sao có thể là lỗi của anh được chứ?

Rõ ràng người chịu khổ là anh mới đúng.

Dù anh im lặng, nhưng dường như cô vẫn có thể nghe thấy sự đau thương trong từng hơi thở nặng nề của anh.

Ngu Thanh Vãn không biết phải làm gì, chỉ có thể nắm lấy tay anh, cố gắng truyền cho anh một chút nhiệt độ để sưởi ấm bàn tay đang lạnh lẽo của anh, run rẩy lặp lại một lần lại một lần: "Không trách anh được, Hạ Thành, đó không phải là lỗi của anh..."

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái như đang dùng hết khả năng vỗ về anh.

Chỉ có cô sẽ nói với anh rằng, đó không phải là lỗi của anh.

Hạ Thành ôm chặt lấy cô từ sau lưng, những cảm xúc đè nén một ngày một đêm chỉ có thể dùng cách này để chúng ngủ yên trong cơ thể, hô hấp cũng run lên theo từng nhịp thở không thể kiềm chế.

Anh đã đoạn tuyệt quan hệ ba con với Hạ Minh.

Từ giờ trở đi, anh đã không còn ba mẹ nữa.

Anh chỉ còn cô.

Cánh tay ôm lấy cô từ phía sau siết chặt từng chút một, Hạ Thành dùng sức mạnh đến mức muốn hòa tan và dung nhập cô vào máu thịt của mình, chẳng khác gì người sắp chết đuối giữa biển sâu ra sức nắm lấy tấm ván gỗ cuối cùng.

Tất cả hơi ấm trong anh đều đến từ cô.

Cũng chỉ có cô mới có thể kéo anh ra khỏi vực sâu tự trách và áy náy này.

Anh cất tiếng thì thào khàn đặc: "Đừng bỏ lại anh, được không?"

Ngu Thanh Vãn cảm giác trên cổ có chút mát lạnh, nghe thấy giọng điệu cầu xin của anh, tim cô thít chặt lại, nhưng cô lại không thể nhìn thấy nét mặt của người phía sau.

"Anh chỉ còn em thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.