Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 56




Thanh Hồ Nhã Uyển.

Khi được anh đưa về nhà, ý thức của Ngu Thanh Vãn đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, tầm nhìn cũng mơ hồ, cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra đây là phòng ngủ trong nhà.

"Về nhà à..."

"Ừ, về nhà."

Ngu Thanh Vãn uể oải tựa vào vai anh, cảm nhận được dạ dày của mình đang cuộn trào.

"Em muốn vào nhà vệ sinh..."

Hạ Thành bế cô vào nhà vệ sinh, đặt cô lên bồn rửa mặt.

Sau khi vào nhà vệ sinh, Ngu Thanh Vãn lại không nôn được, cô nhíu chặt mày.

Thấy cô khó chịu đến thế, Hạ Thành liền nhíu mày: "Khó chịu lắm à?"

Cô ấm ức gật đầu, gương mặt vương đầy nước mắt vì vừa khóc xong, trông vừa đáng thương vừa chật vật.

Trông cô như chú thỏ nhếch nhác được anh nhặt về vậy.

Hạ Thành giặt khăn mặt bằng nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch mặt cho cô.

Anh nói: "Nhắm mắt lại nào."

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, hàng mi dài rũ xuống, ngoan đến mức khó tin, cũng ngây thơ hơn bình thường.

"Lần sau không được uống rượu bên ngoài nữa."

Ngu Thanh Vãn lại tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào vai anh, mái tóc xõa tung.

Bờ môi mềm mại khẽ sượt qua cổ anh như vô tình, hương thơm thoang thoảng vấn vương trước mũi, khiến người Hạ Thành bỗng cứng đờ.

Khóc đến mức này, đêm nay anh không nỡ bắt nạt cô.

Anh không nhịn được mà khẽ thở dài, cố kiềm chế cơn xúc động kia, lau sạch mặt cho cô rồi bế cô về giường trong phòng ngủ.

Hạ Thành đi vào phòng quần áo, định tìm một bộ đồ ngủ cho cô thay, nhưng anh lại phát hiện một chiếc hộp được giấu sâu trong tủ, nhìn bao bì bên ngoài, hình như là đồ nam.

Anh mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc cà vạt mới tinh.

Hạ Thành nhướng mày, cầm hộp về giường, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cô.

"Đây là gì thế?"

Ngu Thanh Vãn quan sát món đồ trong tay anh, ngơ ngác mở to mắt, mấy giây sau mới hoàn hồn.

"Quà..."

Cô nhắm hờ mắt, mơ màng bổ sung: "Quà Giáng Sinh."

Khóe môi Hạ Thành thấp thoáng nụ cười như có như không: "Tặng anh à?"

Ngu Thanh Vãn chậm rãi lắc đầu: "Không phải..."

Nghe thấy cô nói thế, Hạ Thành sầm mặt, sự bức bối dâng lên trong lòng anh.

Tức là cô mua cho người đàn ông khác chứ không phải cho anh ư?

Hạ Thành chưa kịp nổi giận thì Ngu Thanh Vãn đã chậm rãi nói.

"Đó là quà Giáng Sinh... cho Hạ Thành."

Anh bỗng bật cười.

Say đến mức không nhận ra người khác luôn rồi đấy.

Hồi trước khi ở Lâm Tây, Hạ Thành chưa bao giờ cho cô chạm vào rượu, anh cũng không biết sau khi uống say, cô lại trở nên thế này.

Anh hạ giọng dụ dỗ cô, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành một con mèo: "Vậy giờ em thắt giúp anh nhé?"

Ngu Thanh Vãn ngơ ngác mấy giây rồi ngập ngừng nói: "Vẫn chưa tới Giáng Sinh..."

"Giáng Sinh tặng thứ khác."

Ánh sáng trong phòng ngủ mờ ảo, giọng nói trầm ấm và quyến rũ của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, trêu đùa từng dây thần kinh, khiến cô vô thức làm theo lời anh nói.

Não Ngu Thanh Vãn phản ứng hơi chậm, tay cô cũng không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, thắt một hồi lâu vẫn chưa xong.

Mệt quá.

Nhìn đường cong yết hầu sắc nét và gợi cảm của anh, cô dứt khoát từ bỏ chiếc cà vạt khó thắt kia, giơ tay chạm vào chỗ nhô lên như bị ma xui quỷ khiến.

Ngón tay mềm mại bỗng chạm vào nơi nhạy cảm nhất, người Hạ Thành bỗng căng lên.

Anh nắm chặt đầu ngón tay cô, mắt tối lại: "Sờ linh tinh gì thế?"

Ngu Thanh Vãn nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.

"Cứng quá..."

Anh cụp mắt nhìn cô, nói bằng giọng khàn khàn chứa đựng sự trêu đùa và mê hoặc.

"Muốn sờ chỗ khác không."

Ngu Thanh Vãn chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm của anh, suy nghĩ vẫn hỗn loạn như cũ, ánh sáng từ đèn chùm lay động, khiến dáng vẻ của người đàn ông trước mặt cũng trở nên dịu dàng hẳn.

Cô bỗng nắm lấy chiếc cà vạt kia, kéo đầu người đàn ông thấp xuống, sau đó cô vươn tay ôm cổ anh, tìm đến đôi môi mỏng của anh rồi hôn theo bản năng, nhưng chỉ hôn trúng khóe môi anh.

Cảm giác lành lạnh truyền đến.

Không ổn, hôn nhầm rồi.

Ngay sau đó, bàn tay ấm áp của người đàn ông đã ôm chặt lấy eo cô, không cho cô cơ hội né tránh, anh giành lại thế chủ động, cúi xuống hôn cô.

Lần này, môi lưỡi họ quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện.

Cô nửa quỳ trên giường, eo hơi mỏi, người vô thức mềm nhũn.

Bóng đêm ngoài cửa sổ lạnh thấu xương, ánh đèn trong phòng dìu dịu, đèn lưu ly màu vàng ấm trên tường chiếu xuống sàn nhà, không khí xung quanh như ngừng lưu chuyển.

Anh không tấn công mãnh liệt mà ngậm lấy môi cô, chậm rãi mút nhẹ, dịu dàng đến mức sắp khiến người ta tan chảy.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy hàng mi đen dài của người đàn ông đang cụp xuống. Tuy đang say nhưng Ngu Thanh Vãn vẫn cảm nhận được sự cẩn trọng trong từng động tác của anh, sự cưng chiều hiếm thấy chỉ xuất hiện trước mặt cô.

Được anh hôn như thế, nước mắt cô bất giác lăn dài trên mặt.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành người trong lòng mình: "Không khóc, nhé?"

Những ấm ức tích tụ trong lòng dần được giải tỏa nhờ sự an ủi nhẹ nhàng từ môi và răng anh, khi tâm trạng thoải mái hơn, chiếc bụng đói meo cả tối cũng kêu thành tiếng.

"Ục ục..."

Tiếng động lớn này lập tức phá vỡ bầu không khí ấm áp trong phòng.

Anh cọ mũi vào cô, nhịp thở hơi dồn dập, dịu dàng hỏi: "Đói à?"

"Em muốn ăn gì."

Mắt Ngu Thanh Vãn sáng lên: "Em muốn ăn cháo táo đỏ."

Hạ Thành nhìn đồng hồ treo tường, khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ hỏi: "Hai giờ sáng rồi đấy. Em muốn ăn luôn à?"

Lúc này người giúp việc đã nghỉ ngơi hết, trong nhà chỉ có hai người họ.

Ngu Thanh Vãn gật đầu khẳng định: "Ừm, giờ em muốn ăn."

Sau khi nhìn cô mấy giây, Hạ Thành chịu thua trước.

Ban đầu Hạ Thành định bảo cô chờ ở phòng ngủ, nấu xong thì sẽ bưng lên cho cô, nhưng Ngu Thanh Vãn cứ đòi xuống tầng với anh.

Bên cạnh đảo bếp kiểu mở ở tầng một, Hạ Thành đặt người đang bám trên người mình như con koala lên ghế, sau đó quay người đi tìm nguyên liệu nấu ăn.

Anh xắn tay áo sơ mi lên, mở tủ tìm nguyên liệu, thành thạo vo gạo, nấu nước, một loạt động tác diễn ra trôi chảy.

Gần ba giờ sáng, căn nhà lạnh lẽo bỗng thơm mùi nấu nướng, nước sôi lăn tăn trong nồi.

Cảnh tượng trước mắt bỗng chồng lên cảnh tượng trong trí nhớ.

Rất nhiều năm trước, anh cũng thế này.

Trong căn nhà cũ ở Lâm Tây, anh cũng nấu cho cô ăn lúc nửa đêm.

Rõ ràng họ đã xa cách rất lâu, nhưng cuối cùng lại như không có gì thay đổi.

Ngu Thanh Vãn chống cằm, im lặng tựa vào đảo bếp, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, cô bỗng gọi anh.

"Hạ Thành."

Người đàn ông không quay đầu lại, tập trung xử lý đồ trong tay: "Ơi?"

Cô nuốt nước bọt, nói tiếp: "Anh cởi áo sơ mi ra đi."

Anh ngừng động tác, quay người nhìn cô, trông thấy đôi mắt đẹp của cô dưới ánh đèn, men rượu mơ hồ khiến mắt cô long lanh, có phần mê ly mơ màng.

Ngu Thanh Vãn đã uống say rồi nên cũng không thấy ngượng, nghĩ gì nói đó luôn.

"Cởi phần trên thôi cũng được."

Cô muốn thấy hình xăm của anh.

Cô nói bằng giọng mềm mại, có ý nũng nịu: "Cởi đi mà."

Cuối cùng, Hạ Thành vẫn cởi áo sơ mi theo yêu cầu của cô, phần thân trên cường tráng hiện ra, đường cong vô cùng đẹp mắt. Vết thương và hình xăm trên lưng anh đều lộ rõ trước mặt cô, còn rõ hơn khi ở suối nước nóng.

"Hài lòng rồi chứ?"

Ngu Thanh Vãn im lặng nằm nhoài ra bàn, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng anh, nghe tiếng tim đập rõ ràng trong lồng ngực mình, đầu óc thì vẫn rối bời, chỉ trừ một suy nghĩ đang hết sức rõ nét.

Cô không phải đứa trẻ không có nhà.

Người đàn ông trước mặt chính là người nhà duy nhất trên đời của cô.

Lúc này khoảng trống trong tim cô bỗng được một cảm xúc nào đó chậm rãi lấp đầy, khiến mắt cô bất giác cay cay.

Tới khi cháo chín thì Ngu Thanh Vãn cũng thiu thiu buồn ngủ. Mái tóc đen dài của cô xõa tung trên vai, gương mặt cô vô cùng mềm mại dưới ánh đèn, cô háo hức nhìn anh.

Cô đẩy bát về phía Hạ Thành, mong muốn của cô được thể hiện rất rõ qua động tác.

Cô muốn anh đút cho cô.

Tim Hạ Thành mềm nhũn, anh mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm cũng vô thức trở nên dịu dàng hơn.

"Sao em mong manh thế."

Anh nói thế nhưng vẫn bưng bát lên, xúc một miếng, thổi thổi rồi mới đưa tới bên môi cô, nói khẽ: "Há miệng nào."

Ngu Thanh Vãn ngoan ngoãn hé miệng, ăn một thìa cháo.

Cảm nhận được vị ngọt đang lan tỏa ở đầu lưỡi, cô thỏa mãn híp mắt, trông như chú mèo con mãn nguyện.

Cô thích ngọt, hồi trước khi nấu cháo cho cô, Hạ Thành luôn rưới thêm ít mật hoa quế.

Ba rưỡi sáng, anh không ngại phiền hà, đút từng miếng cháo táo đỏ cho cô.

Sau khi no, cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng ngoan ngoãn về giường ngủ.

Đèn ngủ dìu dịu ở đầu giường vẫn được bật, cô rất mệt, gối lên tay người đàn ông rồi nhắm mắt, bên tai là từng nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.

Nó khiến cô yên tâm.

Cô không tìm được ba mẹ.

Cô chỉ có anh.

Trong bóng tối, lông mi Ngu Thanh Vãn khẽ run lên, cô chợt hỏi anh: "Hạ Thành... Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi chứ..."

Trong bóng tối, cô nghe thấy anh đáp đầy dứt khoát: "Ừ."

Không một chút do dự.

Hạ Thành cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, thêm cả giọt lệ còn vương ở khóe mắt cô nữa.

"Em ngủ đi."

"Vãn Vãn có nhà."

Anh cũng có nhà.

...

Sáng hôm sau cô thức dậy thì Hạ Thành đã ra khỏi nhà rồi.

Ngu Thanh Vãn đứng dậy với cơ thể mệt mỏi vì say rượu, đi đến phòng quần áo, phát hiện hộp cà vạt trong tủ đã trống không.

Không thấy cà vạt trong hộp đâu, chỉ còn chiếc hộp rỗng ở đó.

Cô nhíu mày, cố gắng nhớ xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng không sao nhớ nổi.

Cô mất trí nhớ rồi.

Cô vừa quay lại phòng ngủ, điện thoại ở đầu giường đã rung lên.

Hạ Thành gọi video tới.

Ngu Thanh Vãn vô thức vuốt lại tóc, sau khi chắc chắn rằng bây giờ mình không luộm thuộm lắm, cô mới bấm nghe.

Khác với cảnh tượng ngổn ngang khi cô vừa tỉnh ngủ, hình như khung cảnh phía đối diện là văn phòng. Người đàn ông mặc vest, đi giày da, cà vạt sọc xám đậm được thắt cẩn thận, trông không kiềm chế và ngột ngạt như màu đen mà càng thể hiện rõ sự cao quý đầy kiêu hãnh, tôn lên gương mặt tuấn tú của anh.

Khi  nhìn vào đôi môi mỏng đang nở nụ cười rất đẹp của anh, cô vô thức ngẩn ngơ, hình như cảm giác hôm qua vẫn còn đọng lại trên môi.

Giữa lúc cô ngơ ngác, giọng nói trầm ấm dễ chịu của người đàn ông đã vang lên từ ống nghe điện thoại.

"Sáng nay anh đi công tác, giờ đang ở thành phố Yến."

Sau cơn say, Ngu Thanh Vãn vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô ngẩn ngơ gật đầu: "Ồ..."

Lại đi công tác nữa rồi.

Cô không nhịn được mà thầm thở dài, một chút ý thức đã quay lại.

Lúc này, Ngu Thanh Vãn nhìn xuống dưới, nhận ra chiếc cà vạt trên cổ anh trông khá quen.

Hình như là chiếc mà cô mua.

Quái lạ, sao cà vạt lại ở chỗ anh chứ?

Chẳng lẽ tối qua anh đã lấy nó đi à? Hay tối qua cô uống say rồi đưa cho anh?

Như đoán được cô đang nghĩ gì, người đàn ông thản nhiên nói: "Tối qua em lấy nó cho anh."

Ngu Thanh Vãn sửng sốt, hơi không tin lắm: "Em lấy cho anh thật à?"

Ở đầu dây bên kia, Hạ Thành nói dối với vẻ tỉnh bơ: "Ừ, em còn bảo tới Giáng Sinh sẽ tặng anh món khác."

Anh nhướng mày: "Em định đổi ý đấy à?"

Ngu Thanh Vãn mím môi, cô thực sự không nhớ nổi tối qua cô có làm thế không nữa.

Cô mất trí nhớ rồi.

Nhưng nếu anh đã nói thế thì chắc đúng là cô đã tự lấy cà vạt cho anh sau khi uống say thật.

Thấy cô dễ lừa như thế, Hạ Thành lặng lẽ đổi chủ đề: "Em đau đầu không?"

Ngu Thanh Vãn thành thật gật đầu: "Hơi hơi."

Nghĩ đến sự chủ động của cô tối qua, anh cụp mắt, trầm giọng nói: "Lần sau không được uống rượu bên ngoài nữa."

Cô mím môi, hơi chột dạ: "Em biết rồi..."

Hạ Thành nói tiếp: "Thứ tư anh về."

Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn hoàn hồn, vô thức ngồi thẳng dậy.

Cô đếm nhẩm ngày trong đầu: "Sau Giáng Sinh ư?"

"Ừ."

Thứ ba tuần sau là Giáng Sinh.

Cô còn đang định tổ chức Giáng Sinh với anh cơ mà.

Nhưng nếu anh bận thì cũng không sao, cũng sắp giao thừa rồi.

Ngu Thanh Vãn kìm nén sự mất mát trong lòng, khẽ nói: "Vậy em chờ anh về."

Nhìn thấy hết mọi sự thay đổi biểu cảm nhỏ bé của cô, Hạ Thành khẽ mỉm cười, trong mắt chứa đựng cảm xúc không dễ phát hiện.

"Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.