Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 53




Đàm Nghiên cầm thẻ phòng tìm được căn phòng kia, quét thẻ mở cửa vào trong thì thấy người kia mặc váy dài màu đen đang một mình ôm cánh tay đứng ngây người trước cửa sổ sát đất, nét mặt u buồn.

Hạ Minh Phi nghe tiếng bước chân ở phía sau quay đầu lại, vốn tưởng rằng là Ngu Thanh Vãn quay lại, nhưng lúc thấy người đến là ai, cô ấấy không giấu được sự ngạc nhiên.

"Sao anh lại tới đây?"

Đàm Nghiên không trả lời câu hỏi của Hạ Minh Phi, đôi mắt sáng điềm tĩnh, bước đến gần cô.

"Anh ta lại đến dây dưa với em à?"

Nghe vậy, Hạ Minh Phi khó chịu cắn môi, cô dời mắt đi, giọng nói bình thường dịu dàng giờ lại lộ vẻ kiên quyết hiêm thấy, giống như làm vậy là có thể phân rõ giới hạn với Đàm Nghiên.

"Đàm Nghiên, đây là chuyện của em."

Đàm Nghiên cụp mắt chăm chú nhìn Hạ Minh Phi, gương mặt ôn hòa toát ra vẻ kiềm chế không dễ phát hiện.

Anh ấy lạnh lùng nói: "Rốt cuộc em còn muốn cố gồng tới khi nào?"

Lông mi Hạ Minh Phi run lên, dời mắt không nhìn Đàm Nghiên, tỏ ra lạnh nhạt nói: "Đây vốn là chuyện riêng của em, không liên quan gì đến anh."

Đàm Nghiên thấy người kia vẫn cố chấp như vậy, đôi mắt sau gọng kính hiện lên vẻ buồn bã khó phát hiện.

"Nếu anh trở về sớm hai năm, người cưới em liệu có phải là anh không."

Lông mi Hạ Minh Phi run lên, cô ấy hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ngước lên nhìn Đàm Nghiên.

"Không có nếu như. Em đã kết hôn rồi, Cung Triệt vẫn chưa ký vào đơn ly hôn. Giờ anh nên nhanh chóng rời khỏi phòng em đi..."

Hạ Minh Phi nói xong thì đi ngang qua Đàm Nghiên.

Giây phút hai người lướt qua nhau, cổ tay mảnh khảnh của cô bị kéo lại.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên cạnh vô thức khàn khàn.

"Em cảm thấy anh sẽ bận tâm chắc?"

Vừa nghe thấy thế, Hạ Minh Phi lập tức ngước lên nhìn bằng ánh mắt không thể tin nổi, chỉ thấy người đàn ông mím chặt môi, đôi mắt luôn luôn bình tĩnh lóe lên sự tàn nhẫn.

"Em không ly hôn được thì để anh giúp em."

...

Tại quán bar bên trong resort, trên bàn bên cạnh mấy bàn bida bày đầy rượu tây, mấy thanh niên xúm nhau uống rượu vui đùa.

Lại đánh trật, Cung Triệt bực bội ném gậy bida đi, kéo kéo cổ áo, cả người nồng nặc mùi rượu.

"Con điếm Hạ Minh Phi kia, lúc trước nhà họ Hạ xảy ra chuyện, còn không phải nhà họ Hạ bọn họ tới năn nỉ tôi, bán con gái qua nhà tôi mới chống đỡ qua đoạn thời gian khó khăn kia sao. Nếu không phải Hạ Thành trở về, không biết nhà họ Hạ bọn họ đã ở đâu rồi."

Bạn chí cốt ở bên cạnh nhướn mày: "Cậu nói cậu gặp vợ của Hạ Thành rồi à? Nghe nói lần trước từng xuất hiện ở thành phố Yến, Hạ Thành giấu kỹ thật, xem ra đúng là cưng lắm."

"Đứa con nuôi nhà họ Dung nhặt về kia không có bối cảnh gì hết, không biết sao lại câu được hồn Hạ Thành nhỉ?"

Nhắc tới chuyện này, Cung Triệt nheo mắt, nhớ lại người vừa gặp lúc nãy, cười mỉa.

"Hạ Thành cùng lắm cũng chỉ là đứa con hoang nhà họ Hạ nhặt về, thế mà giờ cũng dám ngồi lên đầu tôi..."

Sắc mặt người bạn kia lập tức thay đổi, vội ngăn lại: "Cậu say rồi đấy, đừng nói nữa."

...

Ngu Thanh Vãn đến quầy hỏi hương huân, bảo họ lát nữa đưa đến phòng Hạ Minh Phi.

Trên đường về phòng, Ngu Thanh Vãn còn đang nghĩ có nên gọi cho Hạ Thành hỏi khi nào anh tới không thì đã nghe đằng trước vang lên giọng một người.

"Ôi chao, bà Hạ."

Không ngờ vậy lại đụng phải Cung Triệt ở hành lang, Ngu Thanh Vãn lập tức khẽ nhíu mày.

Mặt Cung Triệt đỏ bừng, cổ áo sơ mi xộc xệch, rõ ràng là vừa mới uống rượu.

Anh ta liếm môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ, ung dung nói: "Nếu cô là vợ của Hạ Thành, sao không theo vai vế gọi tôi một tiếng anh rể đi. Buổi chiều cũng đã gặp nhau rồi, bây giờ giả vờ không quen biết thì không lễ phép chút nào đâu nhé."

Ngu Thanh Vãn cảm thấy người đàn ông trước mắt thật sự quá ghê tởm, cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, lập tức xoay người bỏ đi.

Nhưng cô còn chưa kịp đi đã bị Cung Triệt kéo tay lại.

Ngu Thanh Vãn không ngờ anh ta lại đột nhiên kéo tay mình, cô trợn mắt, lập tức quát lên: "Buông ra!"

Cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến Cung Triệt cảm thấy cả người khô nóng.

Anh ta cười mỉa, khinh thường nói: "Nếu Hạ Thành dám đụng đến nhà họ Cung bọn tôi thì đã làm từ lâu rồi. Dù nó ở thành phố Yến không coi ai ra gì, nhưng chẳng phải gặp tôi vẫn phải khách sáo đấy thôi. Để tôi chơi vợ nó cả đêm thì thế nào nhỉ..."

"Buông ra!"

Ngu Thanh Vãn nghe vậy thì càng ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông. Ngặt nỗi sức nam nữ khác xa, ngay sau đó cô đã bị Cung Triệt đẩy va vào bức tường sau lưng.

Cạnh tường sắc bén, cánh tay Ngu Thanh Vãn vừa va phải đã bị cứa rách, đau đến tê rần.

Cô hoảng loạn cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy vết thương trên cánh tay đang tươm máu, Ngu Thanh Vãn như ngừng thở.

Không xong, chảy máu rồi.

Lúc cô đang hoảng hốt không biết phải làm sao thì nghe tiếng bước chân trầm ổn vang lên dồn dập.

"Xảy ra chuyện gì đấy?"

Thấy Hạ Thành tới, sắc mặt Cung Triệt lập tức thay đổi, vô thức lùi về phía sau.

Ngu Thanh Vãn nghe thấy giọng nói quen thuộc, giật mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên thấy Hạ Thành đang đi tới.

Cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, giọng khẽ run lên: "Hạ Thành... Em chảy máu rồi..."

Ngay sau đó cả người cô lập tức được anh bế ngang lên.

Hạ Thành đanh mặt, cánh tay ôm cô run rẩy nhỏ đến nỗi khó nhận ra, cho thấy giờ phút này anh đang hoảng hốt.

Nhưng Hạ Thành vẫn bình tĩnh trấn an Ngu Thanh Vãn đang hoang mang, anh không rảnh quan tâm những thứ khác, chỉ nhanh chóng bế cô rời khỏi đó.

"Không sao đâu, đừng sợ, có anh ở đây rồi."

Ngu Thanh Vãn nghe giọng anh, cảm nhận được tiếng tim đập vững chãi trong lồng ngực người kia, lúc này cảm xúc hỗn loạn mới ổn định lại.

Cô cảm nhận được máu trong người đang từng chút từng chút xói mòn, sắc mặt càng lúc càng tái, vô thức cắn môi dựa vào lòng anh.

Vừa qua khỏi ngã rẽ đã gặp Đàm Nghiên đi ra từ phòng Hạ Minh Phi.

Đàm Nghiên thấy vết thương trên cánh tay Ngu Thanh Vãn, mặt lập tức biến sắc, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Vào trong trước đi, tôi cầm máu cho cô."

Đàm Nghiên nhanh tay lấy hộp y tế trong phòng, lấy thuốc cầm máu cho Ngu Thanh Vãn.

Thoa thuốc xong nhưng máu vẫn không có dấu hiệu ngừng chảy, Đàm Nghiên nghiêm mặt, rồi nhanh chóng cầm máu bằng cách tạo áp lực*.

(*Ấn: mạnh và liên tục lên vết thương, tạo áp lực lớn là cách tốt để cầm máu. Duy trì một lực ấn mạnh và liên tục cho đến khi quan sát thấy máu đã ngừng chảy.)

Chỉ một vết trầy nhỏ, miệng vết thương cũng không sâu lắm, một lúc sau máu dần ngừng chảy ra, nhưng sắc mặt Ngu Thanh Vãn vẫn còn hơi tái.

Cuối cùng Đàm Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận quấn băng gạc cho cô.

"Được rồi, không sao hết, đã ngừng chảy máu rồi."

Ngu Thanh Vãn dựa vào sofa, yếu ớt nói: "Cảm ơn bác sĩ Đàm."

Một đoạn cánh tay gầy gò trắng nõn được quấn kín băng gạc, dưới ánh đèn trông càng có vẻ mong manh dễ vỡ. Hạ Thành càng nhìn ánh mắt càng âm u.

Anh kiềm chế sự tàn nhẫn vừa mới bùng lên, trầm giọng nói: "Ở trong phòng chờ anh về nhé."

Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Hạ Thành thu xếp cho Ngu Thanh Vãn xong, liền xoay người đi ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt người đàn ông lập tức âm u đến đáng sợ.

...

Gần bể bơi bên ngoài resort, Cung Triệt đã bị vệ sĩ khống chế ở đó từ lâu.

Trời tháng mười hai gió lạnh thét gào, Cung Triệt chỉ mặc một cái áo sơmi, lúc này đã bị đông lạnh đến nỗi hàm răng run lập cập, cơn say lúc nãy đã bay đi bảy tám phần.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Hạ Thành, mày dám kêu người trói tao..."

Cung Triệt nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức ngẩng đầu lên, nhưng còn chưa nhìn rõ đã bị nắm tóc, người ở phía sau nhấn đầu anh ta xuống bể bơi.

Nước hồ ùng ục rót vào phổi, cảm giác không thở được bao trùm Cung Triệt.

Nước bể bơi ngoài trời lạnh thấu xương, mặt nước phẳng lặng bắt đầu nổi lên bọt nước.

Cung Triệt giãy dụa, nhưng lại bị luồng sức mạnh kia nhấn xuống không thể động đậy. Một giây trước khi anh ta tắt thở, anh ta lại bị xách ra.

Hạ Thành ngồi xuống, dưới tóc mái rối tung là đôi mắt giăng đầy tơ máu, cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng đáng sợ, từ trên cao nhìn xuống Cung Triệt.

Anh mỉm cười hỏi: "Giúp mày tỉnh rượu đấy, không cảm ơn tao à?"

Đối diện với ánh mắt như hồ băng không hề có độ ấm của Hạ Thành, Cung Triệt lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, cơn say lập tức biến mất không còn tăm hơi. Anh ta không ngừng ói nước, trông nhếch nhác không chịu nổi, tinh thần hốt hoảng không thốt ra được một chữ.

Năm đó bọn cậu ấm nhà giàu bọn họ tụ tập chơi mấy trò liều mạng biến thái, nhưng thật ra phải như Hạ Thành mới là "điên" nhất.

Những người trong giới thượng lưu ở thành phố Yến đều biết, Hạ Thành cược đâu thắng đó, trò nào cũng vậy.

Là bởi vì anh chơi không cần mạng, không chừa đường lui cho chính mình luôn.

Cũng không phải ai cũng có can đảm được ăn cả ngã về không như thế.

Mấy năm nay tiếp nhận quyền điều hành nhà họ Hạ, Hạ Thành đã thu lại khí thế rất nhiều, lúc bàn việc làm ăn với nhà họ Cung, bề ngoài cũng coi như khách sáo.

Thế cho nên Cung Triệt đã quên mất tính cách thật của Hạ Thành ra sao.

Anh chính là con sói.

Cung Triệt khó khăn thở dốc, quỳ rạp dưới đất như chó mất chủ, hổn hển đứt quãng nói: "Hạ Thành... Mày dám đụng vào tao..."

Hạ Thành lạnh lùng nói: "Là mày tự tìm chết."

Miệng Cung Triệt rỉ máu, lục phủ ngủ tạng xoắn lại đau đớn: "Thằng điên.. Mày là thằng điên..."

Hạ Thành bật cười, nắm cổ áo Cung Triệt, hung ác nói.

"Biết thế rồi mà mày còn dám động vào cô ấy à?"

Nhớ lại dáng vẻ Ngu Thanh Vãn chảy máu nằm trong lòng mình, Hạ Thành nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi trong lồng ngực sắp cắn nuốt sạch lý trí, trên cổ nổi gân xanh không thể khống chế được, vẻ tàn độc sục sôi dưới đáy mắt anh.

"Cung Triệt, tao muốn lấy mạng mày."

...

Chờ đến lúc Đàm Nghiên chạy tới, nước bể bơi đã nhiễm màu đỏ nhạt.

Xung quanh tràn ngập mùi chết chóc, chỉ có Cung Triệt kéo dài hơi tàn quỳ rạp dưới đất, Hạ Thành đang nắm cổ anh ta, đuôi mắt anh đỏ tươi, lại sắp sửa giáng xuống một đấm.

Thấy thế, mặt Đàm Nghiên lập tức biến sắc, vội vàng chạy đến ngăn Hạ Thành lại.

"Đủ rồi Hạ Thành!"

Nếu còn đánh tiếp thì thật sự sẽ gây ra án mạng.

Đã rất lâu rồi, Đàm Nghiên chưa thấy Hạ Thành mất khống chế như vậy.

Chỉ thấy Ngu Thanh Vãn chảy máu mà Hạ Thành đã điên đến vậy rồi.

Thấy Hạ Thành vẫn không dừng tay, đã đứng bên bờ vực mất khống chế, Đàm Nghiên hoảng đến độ buộc miệng thốt ra: "Vợ cậu vẫn còn đang ở trong phòng chờ cậu kia kìa."

Vừa dứt lời, cuối cùng người đàn ông cũng dừng lại.

Dường như chỉ có cô gái kia mới có thể khiến anh tìm về lý trí.

Vẻ âm u thô bạo trong mắt đã rút đi được một ít, lý trí còn sót lại đã tràn về, vẻ hung tàn trong mắt từ từ tan đi.

Hạ Thành buông cổ áo Cung Triệt ra, máu tươi chảy dọc theo khớp tay trắng lạnh của anh, toát lên vẻ bệnh hoạn oái oăm. Tóc mái anh rối tung, thấm ướt rũ xuống trên trán, đôi mắt như bóng đêm sâu thẳm.

Đàm Nghiên biết cuối cùng Hạ Thành cũng bình tĩnh lại rồi, anh ấy sầm mặt nói: "Giao anh ta cho tôi. Cậu về với vợ mình đi."

Hạ Thành ngồi dậy, thuận tay quệt đi máu trên mu bàn tay, sườn mặt góc cạnh lạnh lùng.

Lúc đi ngang qua Đàm Nghiên, anh nói bằng giọng khàn khàn: "Không cần bận tâm tới nhà họ Cung, tôi để anh ta sống đủ lâu rồi."

"Ừ."

Sau khi Hạ Thành đi rồi, Đàm Nghiên đi qua khom người ngồi xuống, đặt phần hồ sơ vừa mới mang đến xuống chỗ đất sạch sẽ rồi gõ đầu ngón tay lên, nói.

"Đơn ly hôn đây, ký ngay đi."

Mặt mày Cung Triệt máu me bê bết, đầu óc choáng váng, anh ta khó khăn ngước đầu lên, thấy tờ đơn ly hôn kia, rồi lại nhìn lên người đàn ông trẻ tuổi lịch sự nhã nhặn trước mặt.

Anh ta bật cười, máu từ trong lỗ mũi chảy xuống, khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn: "Sao hả, bao nhiêu năm rồi mà mày vẫn còn nhớ thương Hạ Minh Phi à, bây giờ nó đã bị ông mày chơi thành đôi giày rách rồi..."

Còn chưa nói xong đã bị nắm cổ áo lần nữa.

Đàm Nghiên nhìn Cung Triệt từ trên cao, sau mắt kính lóe lên ánh sắc lạnh.

Anh ấy bình thản cười nói: "Cung Triệt, mày có muốn nếm thử thủ đoạn của tao không?"

Lời tác giả:

Lúc sếp Hạ không điên lên thì vẫn rất lý trí

Còn nổi điên thì... để nói sau vậy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.