Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 47




Không lâu sau, Hạ Thành bước ra từ phòng tắm, một người giúp việc đến mời họ xuống tầng ăn sáng.

Trên bàn ăn chỉ có Hạ Minh Phi. Thấy Hạ Minh không ở đây, Ngu Thanh Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết tại sao Hạ Minh không chào đón cô, đương nhiên cô cũng không muốn tiếp xúc với Hạ Minh.

Nếu có thể không nhắc đến, cô hy vọng không bao giờ có ai nhắc đến chuyện liên quan tới nhà họ Dung.

Ban đầu Hạ Thành định đưa cô về thành phố Lâm ngay hôm nay, nhưng trong bữa ăn, Hạ Minh Phi lại chủ động hỏi Ngu Thanh Vãn có muốn tham gia bữa tiệc từ thiện của thành phố Yến vào tối nay không.

Cô ấy nói người bạn đầu tư nghệ thuật của cô ấy cũng sẽ có mặt vào tối nay, họ có thể bàn việc hợp tác thành lập phòng triển lãm khi gặp.

Ngu Thanh Vãn nghĩ ngợi, cảm thấy hơi động lòng, bèn thương lượng với Hạ Thành về việc ở lại thành phố Yến thêm một đêm.

Cô không định làm công việc ở đoàn làm phim lâu dài, dù sao nghề chính của cô cũng không phải giáo viên mỹ thuật, mà là vẽ tranh. Nếu tìm được người cùng chí hướng để tổ chức triển lãm thì đương nhiên sẽ là sự lựa chọn tuyệt vời.

Do đó đến chiều, Hạ Minh Phi dẫn Ngu Thanh Vãn ra ngoài, đến studio đã hẹn trước để trang điểm.

Vẻ ngoài của Ngu Thanh Vãn khá nhợt nhạt nên Hạ Minh Phi đã nhờ chuyên viên trang điểm cho cô theo hướng tao nhã. Mấy hôm nay sức khỏe của cô đã khá hơn, thần thái cũng tươi tắn hơn, không ốm yếu xanh xao như trước nữa.

Mái tóc dài thẳng của cô được chuyên viên trang điểm uốn thành nhiều lọn to xõa trên vai. Đường eyeliner khiến đôi mắt dịu dàng của cô trở nên thanh tú hơn, màu môi cũng rất tươi tắn.

Chuyên viên trang điểm chọn một chiếc váy dạ hội trễ vai màu xanh lục cho cô.

Trước gương sát đất, chiếc váy dài tôn lên những đường cong mảnh mai và yểu điệu của người trong gương. Phần khoét ở lưng vừa hay để lộ xương lưng cánh bướm xinh đẹp, cần cổ trắng ngần, màu xanh khiến da cô trắng bóc như sứ trắng.

Trông thấy thế, chuyên viên khen thật lòng: "Da bà Hạ trắng, khí chất cũng ổn, rất hợp với màu xanh lục này, cao quý nhưng không diêm dúa."

Hạ Minh Phi bên cạnh cũng hài lòng gật đầu liên tục, mỉm cười phụ họa: "Tôi đã bảo A Thành có con mắt tinh tường mà."

Ngu Thanh Vãn được khen nhiều tới mức mặt nóng ran, cô cũng nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

Vai và cổ vẫn trắng, không thấy dấu vết gì.

May mà đêm qua Hạ Thành không quá đà, nếu không có lẽ hôm nay cô cũng không mặc nổi chiếc váy này.

...

Màn đêm buông xuống.

Trên đường đến bữa tiệc tối, Ngu Thanh Vãn lại nghĩ tới chuyện Hạ Giác bị đưa tới châu Phi hôm qua.

Dù sao Hạ Giác cũng là em ruột Hạ Minh Phi, Hạ Minh Phi tốt với cô như thế, cô cũng hơi không đành lòng.

"Chị, về chuyện của Hạ Giác..."

Biết cô định nói gì, Hạ Minh Phi mỉm cười ngắt lời: "Hạ Giác bị chiều hư từ bé, giờ cho nó chịu khổ một chút cũng tốt. Huống hồ tuy ba nói muốn gặp em, nhưng cũng không bảo nó dùng cách đó để đưa em tới. Tự nó gây họa, còn làm em sợ, hành nó một thời gian cũng không có gì phải xót."

Thấy Hạ Minh Phi thấu tình đạt lý như thế, Ngu Thanh Vãn càng có thiện cảm với cô ấy hơn.

Một nguyên nhân khác khiến cô cảm thấy Hạ Minh Phi rất tốt chính là, Hạ Minh Phi rất ân cần với Hạ Thành, không lạnh nhạt với anh vì thân phận của anh.

Trên đời này có rất ít người tốt với Hạ Thành, nên Ngu Thanh Vãn cảm kích cô ấy.

Lúc này, Hạ Minh Phi lại nắm chặt tay Ngu Thanh Vãn, nghiêm túc nói: "Thanh Vãn, em nhớ kỹ, tối nay em tham gia với thân phận bà Hạ, cũng là để những người nhòm ngó vị trí bà Hạ biết được vị trí này đã có chủ rồi. Chị đã nói trước với Hạ Thành, tối nay họp xong thằng bé sẽ tới đón em."

Ngu Thanh Vãn không biết nhiều về giới nhà giàu ở thành phố Yến, nhưng Hạ Minh Phi thì có. Mấy hôm trước nhà họ Hạ vừa từ chối làm thông gia với nhà họ Thịnh thì đã có không ít gia tộc giàu có ở thành phố Yên chú ý tới nhà họ Hạ.

Cô ấy bảo Ngu Thanh Vãn ở lại thêm một đêm nữa cũng vì bữa tiệc tối nay.

Từ tối qua đến giờ, Hạ Minh Phi có thể thấy rõ rằng Hạ Thành đã chọn người vợ này.

Nếu vậy thì những kẻ nhòm ngó bên ngoài cũng nên dừng lại thôi.

...

Bữa tiệc từ thiện được tổ chức tại tầng mười hai của khách sạn Peninsula.

Khi họ đến sảnh tiệc, trong đại sảnh tráng lệ, nam nữ mặc trang phục lộng lẫy đang nâng ly trò chuyện, bầu không khí hết sức náo nhiệt.

Hạ Minh Phi vừa dẫn Ngu Thanh Vãn vào, rất nhiều người đã bước tới ngay.

Quyền thế của nhà họ Hạ rành rành ở đó, cho nên đương nhiên họ cũng trở thành đối tượng được giới nhà giàu thành phố Yến thi nhau tâng bốc.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên dẫn một cô gái trẻ tới, thấy Ngu Thanh Vãn đứng cạnh Hạ Minh Phi, trong mắt ông ta lóe lên vẻ dò xét, sau đó ông ta hỏi dò.

"Cô cả Hạ, chẳng biết bên cạnh cô là..."

Nhìn cô gái trẻ bên cạnh người đàn ông, Hạ Minh Phi mỉm cười, đương nhiên cũng hiểu ý ông ta, bèn kéo Ngu Thanh Vãn lại, giới thiệu: "Đây là vợ A Thành."

Nét mặt người đàn ông lập tức cứng đờ, ông ta cười ngượng ngùng: "Thì ra sếp Hạ đã kết hôn rồi à. Tôi thực sự không nghe nói gì, cũng không thấy truyền thông đưa tin gì hết..."

Hạ Minh Phi mỉm cười, trả lời: "Giờ thì ông nghe rồi đấy."

Sau mấy cuộc trò chuyện, dường như những người tới bắt chuyện đều giấu ẩn ý khác sau nụ người ngoài mặt.

Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn trải qua tình huống này, trong những năm ở nhà họ Dung, cô không tiếp xúc quá nhiều với người khác.

Sau khi đuổi gần hết người đi, Hạ Minh Phi mới có thời gian đưa Ngu Thanh Vãn đi tìm bạn mình.

Đối phương là một cô gái xinh đẹp trạc tuổi Hạ Minh Phi, đang đầu tư vào nghệ thuật, cũng có kế hoạch bỏ vốn để mở một triển lãm tranh ở thành phố Lâm.

Khi thấy Ngu Thanh Vãn, Đường Chỉ Nghiên không hề che giấu ánh mắt kinh ngạc của mình: "Minh Phi, em dâu cậu xinh thật đấy."

Hạ Minh Phi tự hào hất cằm, nói bằng giọng điệu yêu kiều, giống con gái hơn vừa rồi, không nghiêm túc như khi đối mặt với người ngoài nữa. Cô ấy kéo tay Ngu Thanh Vãn.

"Đương nhiên rồi, con dâu nhà họ Hạ tớ vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang."

Đường Chỉ Nghiên liếc cô ấy với vẻ trêu đùa, vừa cười vừa nhìn Ngu Thanh Vãn: "Cô Ngu có công bố tác phẩm trên mạng xã hội không nhỉ, chúng ta có thể trao đổi thêm. Tôi định mở một phòng triển lãm ở thành phố Lâm, nếu được, có lẽ chúng ta có thể hợp tác với nhau trong lần triển lãm chính thức đầu tiên đấy."

Ngu Thanh Vãn mỉm cười, lịch sự trả lời: "Có ạ."

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc xong, Đường Chỉ Nghiên lại hẹn thời gian gặp sau khi cô quay về thành phố Lâm vào ngày kia.

Lúc này, điện thoại trong túi xách của Hạ Minh Phi bỗng rung lên.

Cô ấy lấy điện thoại ra, không biết nhìn thấy gì, sắc mặt cô ấy thoáng thay đổi nhưng điện thoại nhanh chóng bị cô ấy che giấu.

Cô ấy cụp mắt, bình tĩnh nói: "Thanh Vãn, chị đi vệ sinh một lát, em cứ đi dạo hoặc chờ chị ở đây nhé."

Ngu Thanh Vãn không nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cô ấy, cô gật đầu đáp vâng.

Sau khi Hạ Minh Phi rời đi, cô ở lại sảnh tiệc một mình.

Ngu Thanh Vãn biết sức khỏe của mình không phù hợp với việc uống rượu nên cầm một ly nước trái cây, tìm một góc để đứng chờ.

Chẳng biết khi nào Hạ Thành tới tìm cô.

Hình như cô loáng thoáng nghe thấy có người gọi cô Ngu phía sau, Ngu Thanh Vãn vô thức nhìn về phía có tiếng gọi.

Sau khi quay lại, cô mới biết tiếng gọi cô Ngu đó không phải để gọi cô.

Ở bàn tròn cách đó không xa, có mấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trong đó có một bóng người cao gầy khá nổi bật.

Khác với cách ăn mặc tao nhã của mấy cô chủ nhà giàu khác, cô gái này mặc váy đen trễ vai đơn giản và thanh lịch, đeo thắt lưng màu vàng đen tôn lên vòng eo, buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa thấp.

Hình như nhận thấy ánh mắt của Ngu Thanh Vãn, cô ta cũng ngước mắt nhìn lại.

Trong khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau giữa không trung, cả hai đều sửng sốt.

Ngu Thanh Vãn phát hiện, đúng là gương mặt họ hơi giống nhau, nhưng khí chất và phong cách của cô gái này chín chắn hơn, thành ra sự giống nhau này cũng trở nên mờ nhạt.

Cô chợt nhớ tới những gì mà Hạ Dụ Phàm nói ở nhà họ Hạ hôm qua.

Ngón tay đang cầm ly của cô hơi siết chặt, nhưng nét mặt Ngu Thanh Vãn vẫn không có gì khác thường, cô thản nhiên rời mắt.

Cuộc trò chuyện bên kia vẫn tiếp tục.

Một phu nhân nịnh nọt: "Cô Ngu, tôi thấy sếp Hạ kiên quyết từ chối cuộc hôn nhân với nhà họ Thịnh như thế, không chừng đang chờ cô về nước đấy. Giờ cô là luật sư nổi tiếng hàng đầu trong ngành, vừa độc lập vừa xinh đẹp, cô chủ nhà họ Thịnh không phải mó tay vào việc gì kia đâu thể sánh bằng cô chứ."

Một người khác phụ họa ngay: "Đúng thế, dù sao trước đó cô và sếp Hạ cũng có duyên..."

Ngu Thù rời mắt, cười khẽ: "Chỉ tình cờ quen biết thôi."

Một cô gái trẻ trong số đó thận trọng nói: "Đúng rồi, tôi vừa thấy Hạ Minh Phi đi cùng một cô gái tối nay, còn giới thiệu rằng đó là vợ sếp Hạ..."

"Làm gì có tin gì về việc sếp Hạ kết hôn."

Thấy Ngu Thanh Vãn đứng một mình bên kia, Hạ Minh Phi cũng không ở đây, phu nhân kia nói bằng giọng mỉa mai, còn chẳng thèm giảm âm lượng: "Cô ta á? Có khi chỉ là chim hoàng yến mà sếp Hạ nuôi thôi, trên tay còn chẳng có chiếc nhẫn nào. Còn dám tự nhận là bà Hạ nữa chứ, đúng là trơ trẽn..."

Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn chợt nhíu mày, vô thức nhìn ngón tay trống không của mình.

Nhưng đúng lúc này, cửa sảnh tiệc lại được nhân viên phục vụ mở ra từ bên ngoài, mọi người lập tức nhìn sang, sau đó vô thức im lặng.

Thân hình người đàn ông càng trở nên cao ráo và rắn rỏi qua bộ comple, khuy măng sét kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, đường nét gương mặt anh sắc nét, quanh người anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ và lạnh lùng.

Ánh mắt anh hờ hững nhìn quanh rồi ngừng ở một phía.

Lúc này, có người kích động nói nhỏ: "Có phải sếp Hạ đang nhìn cô Ngu không? Có lẽ cậu ấy nghe tin cô Ngu về nước nên mới tham dự bữa tiệc từ thiện tối nay."

Ngu Thù mỉm cười, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Chắc chỉ là trùng hợp thôi."

Thấy Hạ Thành đi về phía họ, cô ta lặng lẽ đứng thẳng lưng.

Mãi đến khi người đàn ông tới gần, cô ta mới nở nụ cười điềm tĩnh đầy trí tuệ.

"Sếp Hạ, lâu rồi không gặp."

Người đàn ông thoáng ngừng bước, ánh mắt anh ngừng ở mặt cô ta chưa đầy một giây rồi rời đi ngay.

Hạ Thành khẽ gật đầu, gương mặt tuấn tú vẫn lạnh tanh, thậm chí còn không trả lời, cứ thế đi lướt qua cô ta.

Trong khoảnh khắc đi lướt qua nhau, nụ cười trên mặt Ngu Thù hơi cứng đờ.

Ngu Thanh Vãn thấy Hạ Thành bước về phía mình.

Ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào cô, chưa bao giờ rời đi.

Dường như giữa đám đông khiến người ta hoa cả mắt xung quanh, chỉ có bóng dáng kia lọt được vào mắt anh.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, ánh đèn sáng rực trong sảnh tiệc chiếu vào mắt anh.

Hạ Thành nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô, yết hầu khẽ lăn lên lộn xuống, anh chăm chú nhìn cô, không hề che giấu sự choáng ngợp trong mắt.

"Tối nay em đẹp lắm."

Không ngờ anh lại thẳng thắn khen cô ở nơi thế này, nhịp thở của Ngu Thanh Vãn chợt chững lại, tai cô lặng lẽ nóng lên.

Sảnh tiệc im lặng mất một thoáng. Nhận thấy ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía này, Hạ Thành cụp mắt.

Anh chợt nói: "Chỉ còn thiếu một thứ thôi."

Ngay sau đó, tay cô đã được anh nắm lấy, cảm giác vừa lạnh lẽo vừa ấm áp truyền tới từ kẽ tay cô.

Trước mặt mọi người, một chiếc nhẫn phỉ thúy được đeo vào tay cô. Dưới ánh đèn sáng trưng trong sảnh tiệc, viên đá quý cao cấp trong suốt và lóng lánh tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Ngu Thanh Vãn lập tức sửng sốt.

Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của người đàn ông vang lên trước mặt cô.

"Bà Hạ, em quên đeo nhẫn rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.