Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 45




Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, Hạ Minh ngồi ở ghế chủ nhà, người giúp việc bắt đầu bưng các món lên theo thứ tự.

Các món ăn lần lượt được bưng lên như thường lệ.

Bầu không khí trên bàn ăn không thân thiện lắm, Hạ Uy và Hạ Dụ Phàm cũng nhận ra hình như Hạ Minh không chào đón Ngu Thanh Vãn, bèn liếc nhau bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Họ cũng biết chuyện trước đó Hạ Minh đã bảo Hạ Thành ra tay với nhà họ Dung, biết Hạ Minh căm hận nhà họ Dung, chắc chắn Hạ Minh sẽ không muốn Hạ Thành cưới Ngu Thanh Vãn - con gái nuôi của nhà họ Dung.

Nếu cuộc hôn nhân này không được Hạ Minh gật đầu, nói trắng ra là vị trí bà Hạ này cũng không ổn định, sớm muộn gì cũng ly hôn.

Bỗng chốc, cách họ nhìn Ngu Thanh Vãn cũng có sự thay đổi ngay, thoáng hiện vẻ khinh thường.

Lúc này, Hạ Dụ Phàm nhướng mày, nhìn Ngu Thanh Vãn, giả vờ thân thiện ân cần hỏi: "Chẳng biết chị dâu tốt nghiệp chuyên ngành nào của trường nào thế?"

Hạ Thành hơi sầm mặt, nhìn sang bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Anh chưa nói gì, Ngu Thanh Vãn đã thản nhiên nói: "Tôi không học đại học, nhưng tôi rất thích vẽ."

Cô cũng không thấy xấu hổ vì không có bằng cấp, đương nhiên cũng không sợ họ chế giễu mình.

Thấy Ngu Thanh Vãn thản nhiên như thế, Hạ Dụ Phàm nhất thời cứng họng.

Thấy thế, Hạ Minh Phi ôn hòa nói: "Dụ Phàm, học hay không quan trọng lắm à? Vẫn có đầy người đi học nhưng chẳng học được kiến thức gì đấy thôi."

Sự mỉa mai ẩn chứa trong lời cô ấy nói khiến Hạ Dụ Phàm chỉ có thể ngượng ngùng im lặng.

Bầu không khí chợt đông cứng lại, lúc này, người giúp việc đã bưng một đĩa tôm hấp lên trước mặt mọi người.

Người giúp việc đứng cạnh đang định bước tới bóc tôm cho Ngu Thanh Vãn, nào ngờ Hạ Thành đã cởi cúc ở tay áo rồi lau tay bằng khăn khử khuẩn.

"Để tôi."

Nhận ra anh định tự bóc tôm, những người ngồi ở bàn ăn đều ngẩng đầu lên.

Ngu Thanh Vãn cũng sửng sốt, cô vừa quay sang đã trông thấy dưới ánh đèn, bàn tay với khớp xương rõ ràng vẫn còn đeo đồng hồ phiên bản giới hạn kia đang cầm con tôm ở đĩa cô lên, không hề có vẻ chán ghét nào.

Động tác của anh vừa tự nhiên vừa thong thả, cho dù chỉ bóc tôm cũng khiến người ta thấy vui mắt.

Người giúp việc xung quanh thấy thế, lập tức mở to mắt đầy kinh hãi.

Số lần Hạ Thành về nhà họ Hạ ăn cơm hồi trước có thể đếm trên đầu ngón tay, lần nào anh về cũng có dáng vẻ hung dữ như Diêm Vương, người khác tránh càng xa càng tốt, họ đã bao giờ trông thấy cảnh tượng kinh hãi kiểu này đâu.

Thấy cảnh này, ngay cả Hạ Minh cũng không nhịn được mà nhíu mày, trầm giọng nói: "Cứ để người giúp việc làm mấy chuyện này."

Đường đường là người đàn ông nắm quyền của Hạ Thị lại bóc tôm cho phụ nữ trên bàn ăn, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ gì chứ.

Hạ Thành nhướng mày, lơ đãng đáp: "Vợ con chỉ quen ăn tôm do con bóc thôi."

"..."

Anh vừa dứt lời, nét mặt của những người ngồi đây đều cứng đờ.

Rõ ràng hành vi của Hạ Thành bây giờ là để nhắc mọi người, đây là người vợ mà anh cưới.

Cũng là sự bảo vệ và thiên vị trắng trợn, không cho phép người khác xen vào.

Ngón tay Ngu Thanh Vãn chợt co lại, tim cô đập dồn dập, không nhịn được mà nhìn về phía anh.

Sườn mặt người đàn ông tuấn tú sắc nét, không lạnh lùng như thường ngày mà dịu dàng hiếm thấy dưới ánh đèn.

Bầu không khí trên bàn ăn chìm vào sự tĩnh lặng kỳ quặc.

Cuối cùng, Hạ Uy đang ngồi đối diện ho khẽ, tìm chuyện để phá vỡ bầu không khí bế tắc và căng thẳng trên bàn ăn.

"Hạ Giác đâu? Sao không thấy thằng bé đâu thế?"

Trước khi tới đây, Hạ Uy nghe nói Hạ Giác đã bay đến thành phố Lâm, định dùng cưỡng ép để bắt vợ Hạ Thành về nhà họ Hạ.

Giờ người đã được đưa tới rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Giác đâu thế?

Lúc này, Hạ Thành nhìn thoáng qua đồng hồ rồi hờ hững nói: "Chắc mấy tiếng nữa sẽ đến châu Phi."

"?"

Ngay sau đó, Hạ Thành lại nói tiếp: "Gần đây công tác khai phá khu mỏ ở châu Phi đang cần người đảm nhiệm, nhanh thì mấy tháng, lâu thì nửa năm."

Nghe thấy thế, nét mặt của hai ba con Hạ Uy cứng đờ.

Châu Phi là nơi thế nào, khỉ ho cò gáy, đi một chuyến xong kiểu gì cũng trầy trật.

Chỉ vì Hạ Giác đưa vợ anh đi, thế mà chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã bị đưa tới châu Phi.

Ý răn đe được thể hiện rất rõ.

Vợ anh chính là vảy ngược duy nhất của anh, không ai được chạm vào.

Biết đã đạt được hiệu quả mình muốn, Hạ Thành ngước mắt, khẽ nhếch môi, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

"Sao thế? Chú hai và em họ cũng muốn đi cùng à?"

"..."

Hạ Uy bỗng thấy ớn lạnh sống lưng, Hạ Dụ Phàm đang ngồi bên cạnh cũng đổ mồ hôi.

Ý cảnh cáo trong lời người đàn ông nói đã rất rõ ràng, thái độ của anh cũng không hề giấu giếm.

Nếu có ai dám ra tay với vợ anh tiếp, đừng trách anh không nể tình thân.

Nhớ đến những gì mà Hạ Thành đã làm khi tiếp nhận nhà họ Hạ hai năm trước, bầu không khí chìm vào sự tĩnh lặng kỳ lạ mấy giây, sau đó Hạ Dụ Phàm cười gượng: "Không... không đâu ạ. Cảm ơn anh họ."

Thấy Hạ Thành trắng trợn che chở Ngu Thanh Vãn như thế, lần này hai ba con Hạ Uy hoàn toàn im lặng, không dám thể hiện sự bất mãn với Ngu Thanh Vãn ra mặt nữa.

Ánh mắt Hạ Minh cũng hơi tối lại, rõ ràng không hài lòng lắm với việc Hạ Thành bảo vệ Ngu Thanh Vãn rõ ràng như thế, nhưng sau cùng ông ta vẫn không nói gì.

Đương nhiên Ngu Thanh Vãn cũng hiểu ý Hạ Thành.

Dường như có một dòng nước ấm đang chậm rãi len lỏi vào tim cô, cảm giác bất an và căng thẳng hồi nãy đã bay biến hết.

...

Sau khi ăn xong, Hạ Minh sầm mặt đứng dậy: "Hạ Thành, con lên tầng với ba."

Hạ Minh nói xong liền đi lên phòng sách trên tầng, không hề ngó ngàng tới Ngu Thanh Vãn.

Thấy Hạ Thành vẫn ngồi im, Hạ Minh Phi mỉm cười khuyên.

"Em đi đi, vừa lúc để Thanh Vãn đi dạo trong sân với chị."

Thấy Hạ Thành vẫn không nhúc nhích, Ngu Thanh Vãn đành nhích lại gần anh, nói khẽ: "Anh đi đi, em nói chuyện với chị một lát. Không sao đâu."

Cuối cùng lông mày Hạ Thành cũng hơi giãn ra, anh đáp ừ.

Sau khi Hạ Thành đến phòng sách, Hạ Minh Phi dẫn Ngu Thanh Vãn ra khu vườn sau nhà để đi dạo.

Chạng vạng tối, ánh trăng mờ ảo, nhiệt độ chung của thành phố Yến cao hơn thành phố Lâm một chút, không quá lạnh.

Hai người đi song song với nhau trong vườn hoa, Hạ Minh Phi ân cần hỏi trước: "Thanh Vãn, em và A Thành kết hôn khi nào thế?"

"Mùng một tháng mười hai ạ."

"Cũng gần nửa tháng rồi nhỉ."

Hạ Minh Phi nhìn bàn tay trống không của cô, hơi có ý trách móc: "Em ấy đúng là, sao không đeo nhẫn cưới cho em vậy."

Nghĩ đến chiếc nhẫn được Hạ Thành cất trong túi, Ngu Thanh Vãn mỉm cười, dịu dàng nói: "Chắc anh ấy bận nên quên thôi ạ."

Nghe thấy thế, Hạ Minh Phi khẽ thở dài, hơi ngẩn người nhớ lại.

"Thằng bé đúng là liều mạng vì công việc. Mấy năm qua, may nhờ A Thành nên nhà họ Hạ mới phát triển nhanh sau khi chuyển sang thương mại như thế."

"Mấy năm trước, khi ba vừa đón A Thành về nhà họ Hạ, nó bị thương rất nặng, phải nằm viện gần nửa năm mới bình phục."

Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn giật mình: "Bị thương ạ?"

Cô chưa bao giờ nghe Hạ Thành nhắc đến.

Sau khi cô rời đi năm đó, tại sao anh lại bị thương?

Hình như đã nhận ra Ngu Thanh Vãn cũng không biết chuyện này, Hạ Minh Phi không nhiều lời nữa mà có vẻ như đang cố tình đổi chủ đề.

Cô ấy cười, sau đó nói tiếp: "Ừ. Sau khi vết thương lành không lâu, ba đã đưa nó vào doanh trại quân đội một thời gian, kết quả nó vừa ra ngoài không lâu đã chạy đi xăm mình, ba thấy thế thì nổi trận lôi đình. Tính cách của hai người họ đều rất mạnh mẽ, A Thành không chịu nghe lời, chuyện gì cũng muốn chống đối."

"Mấy năm trước, sức khỏe ba yếu đi, đám người chi nhánh nhà họ Hạ cấu kết với nhau để phản đối A Thành tiếp quản nhà họ Hạ, nói mẹ nó có thân phận không rõ ràng, đi tu giữa chừng, nó không có tư cách quản lý nhà họ Hạ. Quá đáng nhất là họ còn cố tình sắp đặt một tai nạn xe cộ để ngăn nhà họ Hạ đấu thầu một mảnh đất."

Nghe thấy mấy chữ tai nạn xe cộ, tim Ngu Thanh Vãn như bị thứ gì đó bóp mạnh, đau đến mức sắp không thở nổi.

Cô không biết Hạ Thành đã sống thế nào trong những năm qua, nhưng chỉ nghe mấy câu tóm tắt của Hạ Minh Phi, cô đã cảm nhận được sự nguy hiểm trong đó.

Trong thời gian họ xa cách, anh đã một mình vượt qua bao nhiêu chuyện, nhưng anh không hề nhắc đến với cô.

Thấy sắc mặt Ngu Thanh Vãn tái nhợt, Hạ Minh Phi vội nói: "May mà hậu quả từ tai nạn xe cộ đó không nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ thôi."

"Tính tình Hạ Giác và Hạ Thành rất khác nhau, Hạ Giác được ba nuông chiều từ nhỏ, không phải trải qua sóng gió gì, luôn thuận buồm xuôi gió. Thế nên khi nhà họ Hạ gặp chuyện lớn, nó không thể tự chống chọi được, nhưng Hạ Thành thì khác."

"Người ngoài càng chèn ép nó, nó càng muốn vùng lên, chuyện gì cũng dám làm. Có người nói tính cách nó như sói, rất hung bạo, chỉ biết chém giết và tranh giành, nhưng họ không biết nếu không tranh giành, nó và nhà họ Hạ đã bị phân chia đến mức không còn gì nữa."

Càng nghe Hạ Minh Phi nói, mắt Ngu Thanh Vãn càng cay hơn, cô không sao nén nổi sự đau lòng.

Cô biết Hạ Thành đã phải sống những ngày tháng thế nào. Trong những năm đó, những kẻ đòi nợ đến liên tục, Hạ Thành đã làm ngày làm đêm để kiếm tiền, nuôi sống bản thân và nuôi cả cô, từng phải chịu đựng vô số ánh mắt hờ hững khinh bỉ.

Anh chưa bao giờ được sống trong nhung lụa.

Mọi thứ mà anh có bây giờ đều do anh tự giành lấy.

Như nghĩ tới điều gì đó, Hạ Minh Phi lại cười trêu: "Người khác đều nói Hạ Thành lạnh lùng tàn nhẫn, không hiểu gì về tình yêu. Nhưng xem tình hình tối nay, chỉ với người khác nó mới lạnh lùng tàn nhẫn thế thôi."

"Chị chưa bao giờ thấy nó nghe lời ai, trừ hôm nay, nó chỉ nghe lời em."

Biết Hạ Minh Phi đang nhắc đến chuyện ở bàn ăn tối nay, mặt Ngu Thanh Vãn bất giác nóng lên.

Thấy cô ngượng, Hạ Minh Phi cũng không trêu nữa mà đổi chủ đề: "Đúng rồi Thanh Vãn, nghe nói em là họa sĩ à? Thường ngày khi rảnh rỗi chị cũng thích vẽ. Bạn thân chị đầu tư về nghệ thuật, gần đây định mở một phòng triển lãm ở thành phố Lâm, đang hỏi xem chị có định góp vốn không. Vừa hay em giỏi vẽ, hay mấy hôm nữa chị hẹn cô ấy ra ngoài, chúng ta cùng tâm sự."

Hai người đi dạo trong vườn hoa đến tối mịt, sau khi quay lại biệt thự, Hạ Minh Phi dịu dàng nói: "Cũng muộn rồi, tối nay em và A Thành ở lại đây đi, hiếm khi về một lần, giờ cũng muộn rồi, đi lại cũng không tiện."

Hạ Minh Phi tốt bụng khuyên họ ở lại, Ngu Thanh Vãn nhất thời không biết nên từ chối thế nào.

Hạ Minh Phi nhanh chóng bảo người giúp việc chuẩn bị phòng.

Người giúp việc dẫn Ngu Thanh Vãn lên tầng, khi đẩy cửa phòng ra, trông thấy trong phòng chỉ có đúng một chiếc giường lớn, Ngu Thanh Vãn sửng sốt mấy giây.

Cũng đúng thôi, giờ cô và Hạ Thành đã là vợ chồng hợp pháp, sẽ không có ai nghĩ tới việc chuẩn bị hai căn phòng cho họ.

Nhưng...

Giữa lúc Ngu Thanh Vãn đang chần chừ ở cửa ra vào, giọng nói trầm ấm và quen thuộc vang lên sau lưng cô,

"Em đứng ở cửa làm gì thế."

Cô giật bắn mình, lưng va phải lồng ngực vững chắc to rộng của người đàn ông, sau đó anh khoác vai cô, dẫn cô vào phòng.

Hạ Thành hỏi: "Sao vậy?"

Ba ngày không gặp, khoảng cách bỗng gần như thế, nhiệt độ sau lưng truyền đến từng chút một, cảm giác không còn đường lui này khiến Ngu Thanh Vãn nhớ lại cảnh tượng trong thang máy hôm đó.

Không hiểu sao việc ở chung một phòng lại khiến cô có cảm giác nguy hiểm.

Ngu Thanh Vãn gượng gạo rời mắt đi, cô nhẹ nhàng điều chỉnh lại nhịp thở, đầu ngón tay hơi tê.

Cô chưa kịp nói gì, Hạ Thành đã thấy cô nhìn về phía chiếc giường lớn kia, anh nhướng mày, hiểu cô đang do dự điều gì.

Chốc lát sau, ánh mắt anh tối lại, hờ hững nói: "Tối nay anh ngủ ở sô pha."

Nghe thấy anh nói thế, Ngu Thanh Vãn lại thấy hơi áy náy

Cô ngập ngừng nhìn chiếc sô pha đơn trong phòng, tuy trông nó có vẻ mềm mại, nhưng rõ ràng chiều dài và chiều rộng không đủ cho một người đàn ông trưởng thành ngủ, cho dù miễn cưỡng nằm được thì chắc chắn cũng sẽ không thoải mái.

Nhớ đến những gì mà Hạ Minh Phi nói với cô trong vườn hoa, Ngu Thanh Vãn càng do dự hơn, cô nắm tay lại, ngập ngừng mãi không nên lời.

Hạ Thành nhấc chân định đi tắm, nhưng ngay sau đó, tay áo anh bỗng bị Ngu Thanh Vãn kéo lại từ phía sau.

Dưới ánh đèn, đầu ngón tay cô trắng trẻo và xinh xắn, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay áo anh, vô tình để lộ sự căng thẳng và bất an của cô lúc này.

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Anh lên giường ngủ đi."

Nghe thấy thế, động tác của Hạ Thành thoáng khựng lại.

Bầu không khí im lặng mấy giây, anh quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm bên dưới những sợi tóc lòa xòa trước trán nhìn chằm chằm vào cô, anh vô thức nuốt nước bọt.

"Bà Hạ, em nghiêm túc đấy à?"

Ngón tay đang nắm tay áo anh hơi siết chặt, Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ngước mắt nhìn anh, nói bằng giọng vô cùng kiên định.

"Ừ, anh lên giường ngủ đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.