Sủng Bảo Bối Thành Nghiện

Sủng Bảo Bối Thành Nghiện - Chương 50




Triệu Vy ở nhà dưỡng thương hơn một tuần. Và nhờ có sự chăm sóc của Hàn Chấn Phong mà cô dần hồi phục nhanh hơn. Những ngày qua Hàn Chấn Phong cũng nghỉ ở nhà để tiện chăm sóc cho cô. Đến hôm nay Triệu Vy đã khoẻ lại nên Hàn Chấn Phong đi đến công ti làm việc. Dù đã đỡ bệnh nhưng Hàn Chấn Phong vẫn không cho Triệu Vy đến trường, anh muốn cô khỏi hẳn rồi mới được đi học làm việc trở lại.

Triệu Vy ngồi ở xích đu vườn tường vi hóng mát, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành sau những ngày dưỡng bệnh trong phòng. Chuyện cô bị bắt các bạn cô cũng đã biết, họ vô cùng tức giận và lo lắng cho cô. Cô đã nói lại với họ rằng Hàn Chấn Phong sẽ lo liệu mọi chuyện để họ an tâm hơn. Ba mẹ nuôi của cô có lẽ đã bị người của Hàn Chấn Phong bắt lại cùng với tên bặm trợn đã giở trò đồi bại với cô. Triệu Vy không ngăn cản, đối với cô người có tội ắt sẽ bị trừng phạt thích đáng, huống hồ cô đã cảnh cáo là do họ không nghe mà thôi.

Làn gió nhẹ thổi làm cho những cánh hoa tường vi lay giữa bầu trời xanh thẳm, kết hợp cùng tia nắng vàng rực càng khiến cho không khí trở nên ấm áp hơn trong những ngày cuối thu se lạnh. Triệu Vy nhắm mắt tận hưởng triệt để bầu không khí êm dịu, thanh mát ấy. Trong đầu cô hiện lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông mình yêu….Cô nhớ anh rồi!

Lần trước làm cơm cho anh nhưng lại xảy ra chuyện khiến cả hai hiểu lầm nên vẫn chưa cho anh ăn. Hôm nay cô cũng rảnh rỗi mà ở nhà hoài cảm thấy buồn chán vả lại cô nhớ Hàn Chấn Phong nên Triệu Vy cô quyết định sẽ làm cơm trưa mang đến công ti cho anh ăn. Nghĩ là làm Triệu Vy nhanh chóng đi vào nhà đến nhà bếp xem xét đồ ăn trong tủ lạnh để nấu ăn. Trong tủ có rất nhiều nguyện liệu Triệu Vy ngẫm nghĩ rồi lấy nguyên liệu cần thiết sau đó bắt tay vào việc. Đến gần trưa thì cũng xong, Triệu Vy cho thức ăn vào khay đựng sau đó bỏ vào túi đựng cơm. Cô kiểm tra kĩ lại xem có bị lỏng nắp hay không rồi mới đi lên phòng thay đồ.

Lúc xuống nhà Triệu Vy gặp má Hạnh đang chuẩn bị nấu cơm trưa thì nhanh chóng đi lại, cánh môi xinh đẹp cong nhẹ cất tiếng:

“Má Hạnh, hôm nay má cứ nấu ăn cho má và Mạnh quản gia thôi nhé. Con có làm cơm trưa bây giờ mang đến cho Hàn thị cho Chấn Phong, con cũng cùng anh ấy ăn ở đó ạ!”

Má Hạnh nhìn túi đựng cơm rồi nhìn qua Triệu Vy, bà vờ trách:

“Cô cứ như thế là má mất việc đấy nhé. Muốn ăn gì cứ bảo má rồi má nấu cho. Cái gì cũng dành làm hết rồi tôi làm cái gì? Cô xem cô lúc dưỡng bệnh ở nhà cũng chẳng chịu ngồi yên hết lau phòng khách, thư phòng của thiếu gia rồi lại xuống bếp nấu ăn xong rửa chén… đấy là việc của má là việc của người làm mà…”

Triệu Vy mỉm cười tinh nghịch, cô choàng tay ôm lấy má Hạnh như mẹ của mình rồi nói:

“Con thấy có gì đâu, lâu lâu con làm thôi chứ đi học rồi thì mọi người cũng làm. Vả lại con ngồi không thì chán lắm ạ, kiếm việc làm đó mà. Con biết má với mọi người thương con, con cũng thương mọi người nhiều lắm!”

Má Hạnh đưa tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi mỉm cười. Bà vô cùng thích cô thương cô như con ruột vậy. Lúc nghe Triệu Vy bị thương bà thiếu điều chỉ muốn cầm dao đi tìm rồi bằm nát những người làm hại cô thôi may là thiếu gia đã bắt giữ kẻ đó lại rồi.

“Vậy cô mau đi đi kẻo nắng đó, tôi cũng nấu chút đồ ăn cho lão Mạnh.”

“Dạ vậy con đi đây! Tạm biệt má nha!”

Nói đoạn rồi Triệu Vy cầm túi đựng cơm đi, cô được tài xế đưa đến Hàn thị.

Triệu Vy đi vào gặp lễ tân, cô gật đầu lịch sự với cô gái quầy lễ tân:

“Xin chào, tôi là Triệu Vy, tôi có việc cần gặp Hàn tổng.”

Lễ tân nhìn Triệu Vy. Đây chẳng phải cô gái lần trước hay sao, hôm nay cô ấy lại đến tìm Hàn tổng tiếp… không biết là gì nhỉ???

Thắc mắc như thế nhưng lễ tân vẫn rất chuyên nghiệp, cô ấy mỉm cười duyên dáng nói với Triệu Vy:

“Cô là cô gái lần trước đến tìm Hàn tổng có thẻ của Hàn tổng phải không?”

Triệu Vy vén tóc ra sau tai, dịu dàng đáp lại:

“Phải là tôi! Hôm nay tôi không mang thẻ theo, cô cứ báo với anh ấy một tiếng là được. Nếu anh ấy bận thì tôi sẽ ngồi ở đây chờ.”

Cô lễ tân nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Lần trước chưa ngắm kĩ bây giờ đã được ngắm dung nhan tuyệt hảo rồi. Quả là một mỹ nhân nhỏ, vẻ đẹp kiều diễm, đằm thắm, thuần khiết làm người ta có thiện cảm ngay từ lần đầu. Giọng nói thì vô cùng ngọt ngào dễ nghe, chẳng giống như Phùng tiểu thư lúc nào cũng kênh kiệu, chảnh choẹ, ỷ thế hiếp người. Cô gái này đối với Hàn tổng chắc là một người quan trọng lắm, cô ấy còn có thẻ gặp mặt, xem ra ai không biết mà đụng vào thì xong đời.

Lễ tân suy nghĩ như thế nhưng rất nhanh lấy lại sự nghiêm chỉnh. Cô ấy đáp lại lời Triệu Vy:

“Cô chờ một lát để tôi gọi báo cho Hàn tổng nhé! Có lẽ bây giờ đã họp xong rồi.”

“Không sao, tôi không gấp!”

Nói rồi Triệu Vy lại ghế ngồi chờ. Lễ tân đã gọi điện lên cấp trên. Triệu Vy ngồi đấy mấy người trong công ti đi ra đi vào đại sảnh ai cũng quay đầu nhìn cô. Cô gái ngồi đó trông thật bắt mắt, xinh đẹp thật. Một cô gái đi lại lễ tân khẽ hỏi:

“Cô gái ngồi ở kia là ai vậy?”

“À cô ấy đến tìm Hàn tổng! Cô ấy với Hàn tổng chắc có quan hệ mật thiết lắm vì vậy các cô đừng động vào người ta đấy.”

Cô gái kia lườm cô lễ tân một cái:

“Làm như tôi thích gây chuyện lắm vậy. Tôi mà gây chuyện thì sẽ chết đói mất. Chỉ là tôi thấy cô ấy thật xinh đẹp nên mới đến hỏi thôi. Cô xem ngoài mấy cô đối tác đến công ti chúng ta bàn hợp đồng thì chỉ có Phùng tiểu thư hay đến đây tìm Hàn tổng. Bỗng nhiên có cô gái đẹp hơn cô ta đến thì mọi người thắc mắc rồi. So với Phùng tiểu thư, cô gái ngồi bên kia thuận mắt hơn nhiều.”

Cô lễ tân che miệng cười nhưng cũng nhanh chóng nói nhỏ:

“Cô nhỏ tiếng thôi kẻo người khác nghe thì không hay.”

Triệu Vy rất kiên nhẫn ngồi đợi, khoảng chừng 15’ sau thì Mạnh Thiếu Khiêm đi ra từ thang máy đi đến chỗ cô.

“Triệu tiểu thư lão đại đang vừa họp xong, anh ấy đang chờ cô trên phòng làm việc.”

Triệu Vy khẽ “ừm” một tiếng rồi lấy túi đựng cơm theo Mạnh Thiếu Khiêm đi đến thang máy dành riêng cho sếp tổng lên chỗ Hàn Chấn Phong. Lúc đi ngang qua lễ tân, cô còn mỉm cười gật nhẹ đầu chào cô ấy cùng cô gái bên kia khiến hai người họ xuýt xoa: “thật là một người con gái vừa đẹp người vừa đẹp nết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.