Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Chương 4: Trò chuyện




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Xảy ra chuyện gì?" Phó Giản Dự hơi nghiêng đầu hỏi.

Lộ Tiểu Giang hít thở sâu một hơi: "Gặp phải fan cuồng, hơn nữa còn tận bốn, năm người."

"Vệ sĩ đâu? Sao không ở bên cạnh?"

Lộ Tiểu Giang gật đầu cười khổ: "Vệ sĩ ban nãy bị tiêu chảy, ai mà ngờ lại chọn đúng lúc này xảy ra chuyện."

"Được rồi, để sau hẵng nói, trước tiên qua đó xem thế nào đã." Phó Giản Dự nói.

Tô Ngải gặp phải fan cuồng sau khi những người khác đã lần lượt rời đi. Khách sạn cô đặt nằm ngay đối diện nhà hàng, bởi vì vệ sĩ đột nhiên thấy không khoẻ, nên cô đành một mình về trước.

Gần đến cửa khách sạn, nữ nhân viên lễ tân trông thấy cô thì từ đại sảnh đi ra đón. Nhưng chỉ còn một bậc thang cuối cùng, Tô Ngải lại bị nhóm fan kia giật tay kéo lại.

Lúc Lộ Tiểu Giang dẫn theo Phó Giản Dự và Hạ An chạy đến, Tô Ngải đang bị bốn, năm nữ sinh vây quanh, họ hình như là muốn cô ký tên hay chụp ảnh chung gì đó.

Bị fan cuồng vây quanh khiến sắc mặt Tô Ngải không mấy dễ chịu, cô tìm cách thoát khỏi sự cản trở của họ nhưng thất bại. Nhân viên sảnh không nắm rõ tình huống, nhất thời không biết có nên can thiệp hay không.

Tô Ngải vừa thấy Phó Giản Dự thì không kiềm được khoé mắt hơi rơm rớm. Hắn dứt khoát tách mấy fan này ra, khuyên bảo họ rời đi. Không lâu sau, vệ sĩ cũng chạy đến, Tô Ngải được trấn an, bình tĩnh trở về phòng.

Hạ An sau khi về phòng thì đi tắm, lát sau ra ngoài, thấy điện thoại có mấy thông báo tin nhắn WeChat mới từ Lộ Tiểu Giang.

"Tô Ngải lên xu hướng tìm kiếm, Phó ca cũng bị chụp chung vào rồi!!"

Hạ An ngẩn người một lúc, nhắn lại một câu "Để tôi vào xem", rồi mở Weibo ra.

Quả nhiên, đứng đầu xu hướng tìm kiếm là tên Tô Ngải: #Tô-Ngải-bị-fan-cuồng-quấy-rối#.

Nhấn vào thì thấy các bài viết của một số tài khoản điểm tin, ảnh chụp của người qua đường, trong ảnh gương mặt xinh đẹp Tô Ngải thất thần, sắc mặt nhợt nhạt, hai tay nắm chặt che chắn trước ngực, có thể nhìn ra cô đang sợ hãi.

Trương những tấm ảnh đó cũng có mặt Phó Giản Dự, hắn một tay đặt ở sau lưng Tô Ngải, một tay thì giơ ra phía trước chắn Tô Ngải khỏi hai fan cuồng, tư thế đĩnh đạc, động tác mạnh mẽ, dứt khoát. Nguồn sáng mạnh rọi vào khuôn mặt vô cùng tuấn tú của hắn khiến cặp đồng tử đen láy kia loé lên những vụn sáng li ti.

Cư dân mạng đối với sự việc lần này bàn tán vô cùng sôi nổi:

@Hòn đá nhỏ màu xanh da trời: Việc này xảy ra thật đột ngột, có ai nghĩ đang trên đường lại gặp phải chuyện như vậy, mấy nữ sinh kia thật đáng ghét.

@Bé đáng yêu của Tô Ngải: Xin hãy tôn trọng nghệ sĩ! Quan tâm tác phẩm một chút, cách xa sinh hoạt một chút, hy vọng Ngải Ngải không bị fan cuồng quấy rầy nữa [khóc]

@Chiếc lá của Ngải: Hu hu, thật sự quá đau lòng mà, Tiểu Ngải mặt mũi trắng bệch, mấy cô gái kia thật quá đáng, quá đáng, thật muốn chửi bậy!

......

Ngoài quan tâm thần tượng của mình, một số fans của Tô Ngải chuyển sự chú ý sang Phó Giản Dự.

@Acc phụ dùng để quan tâm Ngải bảo: Thật sự cảm ơn Phó Giản Dự, không có anh ấy không biết Tiểu Ngải của chúng ta còn phải sợ hãi đến mức nào, việc lần này tuy buồn nhưng cũng rất cảm động QAQ

@Lá Ngải_: Làm sao đây, 《Một thoáng giang sơn》 còn chưa khởi quay tôi đã muốn ship nhiệt tình CP Giản Ngải rồi!

_(*) Ship CP: hành động ghép cặp hai nhân vật hư cấu hay người thật lại với nhau, mong muốn họ có mối quan hệ tốt đẹp, thường theo chiều hướng lãng mạn. Đây là thuật ngữ được sử dụng phổ biến trong phạm vi những người hâm mộ nghệ sĩ, phim ảnh, sách truyện, game..._

Lộ Tiểu Giang đặc biệt chụp màn hình, đánh dấu những bình luận kiểu này gửi cho Hạ An.

"Nhìn này, tôi nói có sai đâu, còn chưa khởi quay mà fans cô ta đã kéo anh Phó vào xào CP rồi đấy! (╯‵□′)╯︵┴─┴"

Hạ An hơi mím môi, ngồi trên giường nhắn tin trả lời Lộ Tiểu Giang.

"Thực ra vẫn ổn mà, có lẽ fans cô ấy không thật sự có ý đó đâu."

"CP đều tạo rồi, tôi thấy việc lôi kéo quan hệ này xem như là đã được chứng thực, hừm......"

Hạ An bị Lộ Tiểu Giang lôi kéo càm ràm hồi lâu, lát sau mí mắt cậu cứ sụp xuống mãi, buồn ngủ chịu không nổi nữa, cậu mới gửi tin nhắn nói mình muốn đi ngủ.

"Cậu ngủ trước đi, anh Phó vừa đăng bài mới trên vòng bạn bè, tôi còn chưa kịp nhấn like, hiện tại đi like cái đã hahaha."

Mấy câu này khiến cơn mơ màng của Hạ An tan đi trong nháy máy, cậu còn chưa kết bạn WeChat với Phó Giản Dự, Lộ Tiểu Giang vừa nhắc tới, khát vọng muốn xem bài đăng của thần tượng đã đánh bại ham muốn đi ngủ.

"Anh có thể cho tôi số WeChat của anh Phó không?"

"Hở, không phải cậu vừa nói muốn đi ngủ sao? Số WeChat của anh Phó là số điện thoại, cậu thử xem."

Nói xong câu này, kết cục đổi lại thành Lộ Tiểu Giang là người đi ngủ trước.

Hạ An có số điện thoại của Phó Giản Dự, ở WeChat mầy mò một hồi, tìm ra một ID biệt danh là WINTER, ảnh đại diện chỉ thuần một màu đen.

Cậu gửi lời mời kết bạn, ba giây sau, lời mời đã ngay lập tức được chấp nhận, giao diện hiện thông báo kết bạn thành công.

Nhịp tim Hạ An bỗng dưng đập liên hồi, cậu trân trọng dùng hai tay nâng điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào hình đại diện của Phó Giản Dự để ổn định tâm lý, sau đó bắt đầu gõ chữ, ngay lúc ấy phía trên khung soạn thảo xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang soạn tin", cậu bèn dừng gõ, nín thở ngóng trông tin nhắn của đối phương.

Ở phòng bên cạnh, Phó Giản Dự khoác trên người chiếc áo ngủ mỏng bằng lụa màu đen, dựa lưng vào thành giường, ánh mắt hắn bần thần nhìn biệt danh ID của Hạ An mất mấy giây, sau đó đọc tin nhắn kèm theo lời mời kết bạn, bắt đầu gõ chữ. Có điều, trong tay hắn vẫn đang kẹp điếu thuốc lá chưa châm lửa, gõ nhầm hai lần.

"Hạ An?"

Bên kia ngay giây sau đã nhắn lại.

"Vâng, em đây!"

Phó Giản Dự rít một hơi thuốc cuối cùng, dập đầu mẩu thuốc lá còn lại vào gạt tàn đặt trên tủ đầu giường bên cạnh.

Ảnh đại diện của Hạ An là một bức hình tự chụp, Phó Giản Dự đã từng thấy nó trên Weibo của nhiếp ảnh gia Summer. Ảnh đại diện kết hợp với biệt danh WeChat của Hạ An khiến trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Đây là lần đầu tiên Hạ An trò chuyện với Phó Giản Dự trên mạng xã hội, tâm tình của cậu vô cùng háo hức, ngồi yên cũng cảm thấy bồn chồn, bèn dứt khoát đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhờ cơn gió đêm lạnh lẽo của tầng tám xoa dịu một chút làn hơi nóng rực lan tràn trên khuôn mặt mình.

"Cậu đặt biệt danh này bởi vì thích mùa hạ sao?"

Đọc tin nhắn của Phó Giản Dự, Hạ An sững sờ trong giây lát, cân nhắc tìm từ rồi nhắn lại.

"Vâng, có nguyên nhân này, nhưng cũng còn bởi vì em họ Hạ."

Phó Giản Dự nhận được đáp án này thì dường như suy nghĩ điều gì. Sau khi gửi tin nhắn cho Hạ An, hắn buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dõi theo màn đêm mùa hạ trầm tư hồi lâu.

Sáng hôm sau phải bay chuyến sớm lúc tám giờ, hai người cũng không trò chuyện được bao lâu, nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Phó Giản Dự, tâm trạng phấn khích của Hạ An cứ mãi không thể bình tĩnh lại.

Tắt đèn lên giường, Hạ An nằm nghiêng lật xem nội dung các bài đăng của Phó Giản Dự.

Bài đăng giới hạn bạn bè của thần tượng không nhiều, tần suất đăng cũng thấp, mỗi bài cách nhau độ chừng mươi ngày nửa tháng, hơn nữa hiếm khi viết thêm điều gì. Có lúc là một bức chân dung hoặc tóm lược hành trình, có lúc lại là một bức ảnh tiện tay chụp lại.

Trang cá nhân của hắn có tổng cộng 98 bài đăng, Hạ An lật xem từng bài, rồi yên lặng cuộn lên trên xem lại bài đăng mới nhất.

Đó là một bức ảnh chụp bầu trời đêm.

Trăng trong sao tỏ được ghi lại trong khung hình. Tông màu trầm phảng phất cảm giác cô độc, không khỏi khiến người xem sinh ra chút phiền muộn.

Hạ An bỗng nhớ đến khoảng thời gian hai người họ đi bộ từ nhà hàng trở về. Phó Giản Dự đứng cách cậu mấy mét, ngửa đầu chăm chú nhìn lên bầu trời, bóng đêm đã che phủ khuôn mặt và biểu tình của hắn, chẳng người thấu tỏ. Hiện giờ nhớ lại dáng hình kia, trong lòng Ha An trào dâng một loại cảm giác gần như cô độc.

Cậu cẩn thận nhấn like, lưu bức ảnh của Phó Giản Dự về máy, chọn làm hình nền điện thoại, đặt báo thức ngày mai rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường bên cạnh, xoay người nhắm mắt đi ngủ.

Có lẽ bởi vì bức ảnh kia, cảnh tượng trong mơ lần này cũng toát lên hơi thở âm u.

Sắc trắng choáng ngợp tầm mắt, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, và cơn đau co rút ở bụng, tất cả đều khiến Hạ An nhíu mày trong cơn mê. Cậu vô thức cuộn tròn lại cơ thể, ngón tay níu chặt vỏ gối.

Giấc mơ chuyển cảnh, lần này cậu một mình đi giữa màn đêm, trời đổ cơn mưa tựa như trút nước.

Mưa trút xuống người, khí thế hung hãn như thể muốn đè sụp cậu xuống. Thế nhưng, cậu trong giấc mơ không vì thế mà dừng bước, ngược lại, càng thêm nỗ lực mở to hai mắt nhìn về con đường phía trước.

Trong làn mưa bụi, ở khoảng cách mấy mét, cậu nhìn thấy dáng hình đơn độc của một thiếu niên.

Đối phương mặc chiếc áo mưa màu đen, thân hình bị màn mưa phủ lấp, khuôn mặt cũng mờ ảo không rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được sự cô độc toát lên từ dáng hình ấy, khiến cậu muốn không ngừng chạy đến, giang tay ôm lấy hắn.

"Đinh đinh đinh ——"

Âm thanh báo thức gọi Hạ An tỉnh lại từ cơn mê man, mi mắt khẽ khàng chuyển động, cậu quơ tay tìm điện thoại tắt chuông đi. Một lúc sau, cậu chậm chạp mở mắt.

Rạng sáng năm giờ rưỡi, ánh mặt trời ngày mới xuyên qua bức màn cửa dày dặn màu tím chiếu sáng một phần căn phòng. Hạ An giơ tay xoa xoa ngực, nơi đó nỗi rầu rĩ vẫn vảng vất, không mấy dễ chịu.

Cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, mở khoá điện thoại, nhấn vào thư mục ảnh. Sau khi thấy mấy tấm ảnh khoả thân nửa người của Phó Giản Dự thì tỉnh táo lại đôi chút, Hạ An rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Lúc sáu giờ sáng, ba người tập hợp, ngồi lên xe bảo mẫu ra sân bay.

_(*) Xe bảo mẫu là loại xe chuyên chở được nhiều dụng cụ và đồ gia dụng, thường có hơn 7 chỗ ngồi. Không gian trong xe có thể được sử dụng để nấu nướng, trang điểm, phối đồ. Bởi vì xe cung cấp nhiều tiện nghi cho người nổi tiếng tựa như một người bảo mẫu, nên có tên gọi như vậy. Loại xe này thường được tuỳ chỉnh bởi các hãng ô tô. Loại xe bảo mẫu chủ yếu ở Trung Quốc là xe thương vụ cỡ lớn với hơn 7 chỗ ngồi._

Dù được vệ sĩ che chắn, Phó Giản Dự vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý, khắp nơi đều vang lên âm thanh la hét chói tai và tiếng răng rắc của màn trập máy ảnh, hết đợt này đến đợt khác, thậm chí có nhiều fan muốn đến gần hắn để chụp ảnh chung, nhưng họ đều bị vệ sĩ cản lại.

Máy bay còn nửa tiếng nữa mới đến giờ xoát vé, Hạ An ngồi ở ghế chờ sân bay, ngó nghiêng xung quanh. Lộ Tiểu Giang đang nói chuyện với bạn gái, còn Phó Giản Dự thì cầm điện thoại đọc kịch bản của 《Một thoáng giang sơn》.

Một lúc sau, Hạ An móc từ trong túi ra một cái bánh mỳ kẹp, xé vỏ bao, vùi đầu cặm cụi ăn từng miếng, từng miếng nhỏ.

Bên tai truyền đến âm thanh sàn sạt sàn sạt nho nhỏ, lát sau, Phó Giản Dự quay đầu lại phía ấy, nhìn thấy một Hạ An đang gặm gặm miếng rau xà lách. Cậu ăn rất chuyên tâm, đem miếng rau nhai nuốt từng chút, từng chút một, thoạt nhìn thật giống như...... một bé chuột hamster.

Lúc sắp ăn xong, cuối cùng Hạ An cũng cảm nhận được ánh mắt của Phó Giản Dự, cậu quay đầu nhìn vào đôi mắt đen thẳm ấy, gần như ngay tức thì, sắc đỏ lan khắp vành tai.

Cậu ngơ ngác chơm chớp hai mắt, dừng lại vài giây rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó cũng muốn ăn sao? Trong túi em vẫn còn chút đồ ăn vặt."

Phó Giản Dự ánh mắt khẽ chuyển động, bật cười nói: "Không cần đâu, cậu ăn đi."

Hắn thấy khoé miệng Hạ An vẫn còn dính chút vụn bánh, bèn rút giấy ăn đưa cho cậu: "Khóe miệng còn dính đồ ăn, cậu lau đi."

"...... Cảm ơn anh Phó."

Hạ An nhận giấy ăn, ngượng ngùng lau lau khóe miệng, trong đầu hiện ra hai chữ: Mất mặt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.