(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ An cơm nước xong xuôi, cùng Phó Giản Dự dạo bước về nhà nghỉ, giữa đường lại gặp Dịch Chính Hành, ba người tạo thành nhóm cùng đi.
Quãng thời gian này suốt ngày gặp mặt, quan hệ giữa Hạ An và Dịch Chính Hành đã trở nên vô cùng thân thiết. Cậu tính tình hướng nội nên trước giờ chẳng có mấy bạn bè, Trâu Nhậm Khải là một, nay lại có thêm Dịch Chính Hành, tán gẫu giao lưu đều thuận hoà hợp ý, Hạ An thật lòng trân trọng tình cảm ấy.
Trên đường về, Dịch Chính Hành nói với Hạ An: "Tiểu Hạ, tuần sau anh xin nghỉ, đạo diễn Bùi đã đồng ý rồi, ông ấy bảo nếu giữ được tiến độ như hiện nay thì sẽ cho đoàn phim nghỉ ngơi ba ngày. Cũng sắp đến sinh nhật anh Phó, hẳn ông không thể kiên quyết không thả người. Nếu có thời gian, anh muốn mời cậu đến xem buổi concert cuối cùng của ban nhạc bọn anh."
Hạ An vội vã đáp lời: "Được, em không bận gì cả, em sẽ đi."
Cậu biết sau buổi biểu diễn này, "Chứng mất trí nhớ" sẽ chính thức tan rã. Tuy bề ngoài Dịch Chính Hành tỏ ra chẳng có chuyện gì, nhưng qua bao năm như thế, tình cảm của y đối với ban nhạc rất sâu đậm, trong lòng lý nào chỉ khổ sở chút thôi. Ngoài nỗi buồn, y còn chịu thêm áp lực của việc tách ra hoạt động solo, đối mặt với tương lai vô định, không biết bản thân liệu còn có thể tiếp tục phát triển trong giới giải trí hay không.
Đối với y, ngày mười ba tháng chín có lẽ là ngày có ý nghĩa trọng đại nhất, với tư cách bạn bè, Hạ An cảm thấy bản thân hẳn cũng nên góp mặt.
Phó Giản Dự lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, lên tiếng: "Sao không mời tôi luôn, tôi còn chưa từng đi concert đấy."
Dịch Chính Hành ngẩn người trong giây lát, xoắn xuýt cười đáp lại: "Anh Phó khéo đùa, nếu anh đi, chỉ sợ ánh mắt mọi người chẳng tập trung trên người bọn tôi nữa đâu."
Đó là lời trêu chọc, Phó Giản Dự và Dịch Chính Hành đều hiểu rõ nguyên nhân phía sau. Buổi concert người đông hỗn tạp, rất dễ xảy ra sự cố, Phó Giản Dự lại đương độ nổi như cồn, nếu ở hiện trường bị người nhận ra sẽ dẫn tới cảnh tượng nhốn nháo, đến lúc đó, an toàn của hắn khó lòng đảm bảo.
Phó Giản Dự tiếp lời: "Không phải ban nãy cậu mới nói buổi concert này yêu cầu mọi người đeo mặt nạ hay sao? Tôi sẽ hoá trang kỹ một chút, ánh đèn chỉ chiếu rọi sân khấu, phía dưới lại tối đen như mực, mọi người đều tập trung nhìn lên, tôi che kín toàn thân, họ nào nhận ra được. Yên tâm, tôi sẽ tự chú ý an toàn bản thân."
Dịch Chính Hành do dự hồi lâu, thấy Phó Giản Dự thật tâm muốn đi, bèn nói: "Nếu anh Phó nguyện ý đến cổ vũ thì còn gì bằng, vé của hai người tôi sẽ chuẩn bị trước."
Ba người nói nói cười cười, vui vẻ dạo bộ về nhà nghỉ. Sau khi tắm rửa xong, Hạ An đặt hộp thuốc cao Phó Giản Dự đưa cho mình ban nãy bên cạnh bình phun sương hắn mua giúp cậu hồi ở nước B.
Dạo đó, cậu định trả tiền cho Phó Giản Dự, nhưng hắn từ chối, nói làm thế thì khách sáo quá, Hạ An nghe vậy thì lẳng lặng ngồi im, suy nghĩ hồi lâu, cậu cảm thấy không nên nhắc lại thêm nữa.
Cậu có thể dùng phương thức khác để biểu đạt lòng biết ơn, mà ấy cũng là điều cậu nhất mực cam tâm tình nguyện.
Nửa đêm, Hạ An bị đánh thức bởi cơn dông rầm rập táp vào khung cửa sổ. Cậu ngồi dậy, bước về phía ấy nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trước mắt mình một mảng trắng mờ mịt. Cậu kéo tấm rèm cửa, ngắm nhìn thành phố điện ảnh bị phủ lấp trong cơn mưa mùa hạ, đường nét các toà nhà cao tầng trở nên nhoẹt nhoè hư ảo, ánh đèn ngũ sắc trong đêm như tan vào làn nước, tựa vệt màu loang lổ trên bức tranh sơn dầu.
Hạ An đưa mắt nhìn điện thoại, cậu ngủ hai tiếng, hiện tại đã là một giờ sáng rồi.
Thanh âm mưa trút xáo động không gian, sau khi tỉnh giấc thì cơn buồn ngủ đã phai nhạt đi nhiều, Hạ An bèn mở Weibo lướt xem.
Từ dạo trở thành nhiếp ảnh gia kiêm trợ lý của Phó Giản Dự, đặc biệt là sau khi hai người theo dõi lẫn nhau trên Weibo, thời gian Hạ An dùng tài khoản phụ ngày càng ít, so với cày số liệu, có nhiều điều ý nghĩa hơn đang đợi cậu đi làm.
Tài khoản phụ lần trước bị khoá hoạt động, Hạ An kiểm tra thử thì thấy cảnh cáo chưa được dỡ bỏ, bèn chuyển sang dùng tài khoản nhiếp ảnh, nhấn vào xem trang cá nhân của Phó Giản Dự.
Nội dung bài viết mới đăng cách đây mười lăm phút trước khiến Hạ An hơi ngẩn người.
@Phó Giản Dự: Bạo lực mạng chưa bao giờ là giải pháp đúng đắn, không quản lý được người hâm mộ là trách nhiệm của tôi. Đối xử với người khác thế nào thì mong đợi người ta đối xử lại với mình thế ấy. Bản nhân tôi cũng từng gặp vô số sự công kích, phỏng đoán ác ý, nên hy vọng người hâm mộ của mình có thể giữ được tấm lòng thiện, đừng đi bạo lực mạng người khác, cùng nhau góp phần xây dựng không gian mạng tốt đẹp.
Số lượng fans của Phó Giản Dự trên Weibo nằm trong top 3, tỷ lệ fans thật, fans chân chính rất cao, khả năng khống chế cực mạnh, không để bình luận tiêu cực leo lên được hàng đầu, những bình luận phía trước chủ yếu bộc lộ sự quan tâm.
@Bé đáng yêu của Phó Giản Dự: Anh ơi, anh mau đi ngủ đi! Đừng thức khuya, chúng em đau lòng!
@Tiết trời thật là trong lành ha: Đó là hành vi cá biệt của fan, hy vọng mọi người có thể nhìn nhận sự việc một cách lý trí, mấy chuyện kia dù thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến anh Phó nhà chúng tôi. Anh ấy dù bị bạo lực mạng bao lần đều tự mình đối mặt, fans cũng rất đau lòng.
@Nam thần của em đẹp trai đệ nhất thiên hạ: Anh ơi, đừng thức đêm nữa mà QAQ Nghỉ ngơi sớm một chút, giữ gìn sức khoẻ nha anh [yêu lắm]
Hạ An lướt xuống, cuối cùng cũng bắt gặp những bình luận trái chiều.
@Thổi phần phật phần phật phần phật: Thần tượng chịu trách nhiệm cho hành vi của fans vốn là quy luật muôn đời, sao đến lượt ảnh đế Phó của chúng ta lại không áp dụng được nữa? Dù sao thì tôi cũng từ người qua đường biến thành anti nha, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền đấy, haha, tự mình giải quyết cho tốt đi.
@Không nên nói chuyện với người lạ: Lời lẽ trong bài chả có tí thành ý nào, đám fans não tàn thật ảo diệu, đen cũng có thể nói thành trắng, mình là mình sợ lắm í.
......
Lướt xem một lượt, Hạ An đã lờ mờ đoán được nguồn cơn sự việc. Cậu bấm vào đọc mấy trang tin giải trí, bên dưới đa phần cũng toàn thảo luận chuyện này.
Hai ngày trước, trong một cuộc tranh chấp trên mạng, một fan của Phó Giản Dự đã có hành vi mất kiểm soát, đối với một tài khoản tỏ ý không thích trang web của mình tiến hành công kích, thậm chí còn đăng tải thông tin cá nhân của người ta lên trang chủ, đồng thời tag hẳn người nọ vào bài chửi bới công khai. Chuyện này bị một KOL vốn ngứa mắt Phó Giản Dự lâu nay lôi về, đá ném xuống nước, làm dấy lên làn sóng chỉ trích dữ dội.
_(*) Đại V (大V): tương tự như KOL, là thuật ngữ chỉ những cá nhân hoặc tài khoản có sức ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội, thường có lượng người theo dõi rất đông đảo. Chữ "V" thường liên quan đến việc tài khoản đã được xác minh (verified), nhưng "đại V" không chỉ liên quan đến chuyện đó, mà chủ yếu nhấn mạnh tầm ảnh hưởng của người này trong cộng đồng mạng._
Fans làm, thần tượng chịu tiếng vốn là chuyện thường tình trong giới giải trí. Mấy vụ việc lẻ tẻ, người đại diện thường sẽ không để nghệ sĩ của mình lên tiếng. Sự việc lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Hạ An đoán chắc là Chu Phương và Phó Giản Dự đã bàn bạc trước với nhau rồi mới đăng bài lên tài khoản Weibo.
Hạ An loanh quanh một hồi, về lại trang của Phó Giản Dự, ở dưới bài viết kia gửi đi một bình luận.
@Summer_: [ôm một cái]
Những gì cần nói các fans khác đều đã nói cả rồi, Hạ An liền giản lược, chỉ gửi đi một biểu tượng cảm xúc.
Màn hình điện thoại tối đi mấy giây rồi bỗng vang lên âm thanh thông báo, Hạ An bấm vào xem thì thấy ——
@Phó Giản Dự trả lời @Summer_: Đã muộn lắm rồi, sao còn chưa đi ngủ? Không phải cậu thường ngủ lúc mười giờ à?
Phản hồi vừa gửi đi đã tạo nên hiệu ứng dây chuyền, thanh thông báo lập tức tắc nghẽn.
Trò chuyện với thần tượng trước cả triệu con mắt thế này, Hạ An có chút được cưng mà sợ, tim đập tựa trống dồn, như thể có bé thỏ bật nhảy bình bịch trong lồng ngực. Các ngôi sao thường kín tiếng trên Weibo, tránh nói nhiều sai nhiều hứng chịu chỉ trích, Hạ An không ngờ Phó Giản Dự sẽ lướt xem, thậm chí là trực tiếp trả lời bình luận của cậu. Từ ngữ cũng không cố ý khách sáo, mà mang đôi phần thân mật thường ngày.
Hạ An cố gắng bình tĩnh lại, nghiêm túc gõ chữ.
@Summer_ trả lời @Phó Giản Dự: Em đi ngủ rồi, ban nãy vừa tỉnh dậy, bây giờ đang nằm trên giường thêm lần nữa!
Hiếm hoi mới thấy Phó Giản Dự đáp lại ai bằng một câu "Ngủ ngon nhé", Hạ An cũng gửi đi lời chúc tương tự.
Tuy tương tác giữa hai người không kéo dài, nhưng Hạ An chẳng còn buồn ngủ chút nào.
Tâm tình cậu sôi trào, bình luận của cậu cũng bị trưng dụng hỏi han với tốc độ tên lửa.
@Tiên nữ nhỏ của Phó Giản Dự: ??? Chồng làm gì thế? Cậu là ai?! Tại sao chồng tôi lại chúc cậu ngủ ngon?! Tôi không vui! Muốn nam thần hôn một cái mới có thể đi ngủ!
@Yêu người không phải mới đôi ba hôm: "Đang nằm trên giường" á?? E hèm, câu này sao nghe cứ mập mập mờ mờ thế nào ế nhể (thầm thì rủ rỉ)
@Chẳng màng mưa gió vô thường: Mình cũng muốn được lật thẻ bài lắm luôn, hỏi nhỏ bạn có hậu đài gì không, tiết lộ cho tớ chút đi mà QAQ
......
Càng đọc, tim Hạ An càng đập thình thịch, thình thịch. Có điều, nhớ lại câu chúc ngủ ngon của Phó Giản Dự ban nãy, cậu bèn gắng sức bình ổn tâm tình háo hức, duỗi tay đặt điện thoại lên tủ đầu giường, lần nữa tắt đèn nằm chờ vào giấc.
Ngoài trời mưa vẫn đang rơi, rầm rì len lỏi từng góc đường khu phố, thanh âm ấy vốn dĩ ướm đượm đôi phần muộn sầu, truyền đến tai Hạ An lại ngỡ đâu điệu nhạc Valse tươi vui êm ái.
Qua song cửa, gió tây thổi thốc vào căn phòng, hơi ẩm giá rét mơn man làn da, cõi lòng rộn rã muôn hoa bừng nở, thầm thì toả ngát hương đêm.
Hạ An trở mình, giơ tay chạm vào khoé miệng đang nhoẻn cười rạng rỡ, chợt ý thức được hành động của mình có chút ngốc nghếch, cậu bèn dời tay, đồng thời đè thấp bờ môi cứ vểnh lên cao mãi, từ từ rồi cũng lại lần nữa tiến vào cõi mộng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");